“Không biết khách quý ở xa đến, thứ cho ta chưa nghênh đón từ xa.”
Một lực lượng chí nhu chí đại lại không hề có tính xâm phạm, theo tiếng cười dài của Dung Khiêm, đã từ bốn phương lặng yên bao dung mà đến, biển nạp trăm sông, có thể dung vạn vật.
Tất cả mũi nhọn sắc bén, sát khí lạnh lẽo, giây lát tiêu dung hóa giải.
Dung Khiêm dưới ánh trăng chắp tay, phiêu nhiên đứng trên chỗ cao nhất của nóc nhà, minh nguyệt phía sau hình thành một ảnh cắt cực lớn, y thần sắc khoan thai, phảng phất như vừa từ dưới ánh trăng dạo bước ra.
Chúng hộ vệ được y ra hiệu nhao nhao thối lui theo bốn phía, giây lát đã biến vào sâu trong bóng tối.
So với vẻ mặt mỉm cười của Dung Khiêm, sắc mặt Địch Cửu thật sự không thể nói là tốt bao nhiêu.
Vừa rồi Dung Khiêm cách rất xa, thản nhiên phất tay áo vài cái, tiêu tan chưởng lực của y, việc này đích xác khiến người ta chấn động cực độ.
Tuy nói một chưởng vừa rồi y không dùng hết toàn lực, cho dù là Địch Nhất cũng ra tay ngăn được.
Nhưng muốn ngăn thong dong như vậy, nhẹ nhàng như vậy, ôn nhuận bình hòa như vậy, không đả thương bất cứ ai, cũng không có một chút khí lực phản chấn, dễ dàng tiêu tan tất cả khí cơ, Địch Cửu tự cho là dù mình đóng cửa luyện ba năm nữa, sợ cũng không thể cử trọng nhược khinh như vậy.
Cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý không bằng người, nhưng bị người thong dong so không đáng một đồng như thế, cũng đích xác là chuyện chẳng thể nào khiến người ta cao hứng được.
Phó Hán Khanh nhìn trái phải một chút, nhìn sắc mặt Địch Cửu, vẻ tươi cười của Dung Khiêm, vội vàng xông đến hữu ý vô ý ngăn giữa Dung Khiêm và Địch Cửu.
Cầm tay Dung Khiêm ra sức lắc lắc: “Tiểu Dung, lâu lắm không gặp.”
Dung Khiêm âm thầm phì cười, làm rõ ràng như vậy, chỉ sợ người ta sẽ không cảm kích, trái lại phải tức giận.
Địch Cửu thấy Phó Hán Khanh dáng vẻ như rất sợ mình tìm Dung Khiêm tự chuốc khổ, vội vàng xông lên ngăn cản, liền không thuận mắt, cho dù biết rõ y có ý tốt cũng khó tránh cảm thấy bực bội.
Chẳng lẽ trong mắt y ta chính là đồ ngốc chỉ biết sính dũng tự tìm phiền toái hay sao.
Dung Khiêm nắm tay Phó Hán Khanh, nhảy xuống đất, cười nói với mọi người bốn phía: “Đây là một vị bằng hữu của ta, xưa nay thích đùa giỡn, đêm hôm nay vốn là muốn đến thăm hỏi ta, không ngờ lại khiến mọi người hiểu lầm.”
Tướng gia cũng đã nói như vậy, mọi người bất kể tin hay không đều gật đầu là được, ai lại không thức thời đưa ra dị nghị.
Giữa một phiến yên tĩnh, có một thanh âm non nớt vang lên: “Bằng hữu của Dung tướng đều thích từ trên nóc nhà chạy đến thăm hỏi bằng hữu sao? Thật thú vị!”
Theo Dung Khiêm nhướng mày, mọi người bốn phía lập tức thối lui các nơi, bóng dáng Yên Lẫm bé xíu kia lập tức đặc biệt dễ thấy.
Dung Khiêm lạnh lùng trừng Vương công công vĩnh viễn không quản được Hoàng thượng một cái, đi thẳng về phía trước, cởi ngoại bào trên người, khoác lên người Yên Lẫm: “Bên ngoài lạnh lắm, sao Hoàng thượng lại ra đây?”
Áo choàng của y cực dài, khoác trên người Yên Lẫm, vạt áo hoàn toàn buông xuống đất, ngay cả tay áo cũng chấm đất.
Yên Lẫm dáng người bé xíu, bị bọc trong đó, thoạt nhìn khá buồn cười.
Mọi người bốn phía nhìn thấy đều không khỏi cười thầm, chỉ mỗi bản thân Yên Lẫm là chẳng cảm thấy, còn nghiêm trang nói: “Vắng Dung tướng, trong thư phòng buồn lắm.”
Dung Khiêm mỉm cười, nhịn không được lại bế thằng bé lên: “Hoàng thượng, cũng muộn rồi, vi thần đưa Hoàng thượng về cung trước được không?”
Yên Lẫm vô cùng thất vọng: “Trẫm không thể ở lại chỗ Dung tướng sao?”
Dung Khiêm nhíu mày, làm ra vẻ khó xử: “Hoàng thượng nhất định muốn ở, vi thần đương nhiên không thể cự tuyệt, chỉ là ngày mai vi thần sẽ bị văn võ bá quan chỉ trích, nói vi thần không hiểu lễ nghi quy củ…”
Yên Lẫm vội vàng ngắt lời y: “Trẫm hồi cung ngủ, sẽ không hại Dung tướng bị mắng đâu.”
Tuy là nói như thế, mặt không khỏi hơi buồn bã ngã lòng.
Dung Khiêm thấy vậy hơi mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng ở trong cung một mình, cũng thật là tịch mịch, bằng không trong lớp con cháu công hầu, chọn mấy người tuổi tác tương đương tiến cung làm bạn.”
Mắt Yên Lẫm sáng rực lên: “Được, được lắm.” Nghĩ đến việc mình sẽ có đồng bạn nhỏ cùng tuổi, tâm tính hài tử liền vui vẻ vô hạn: “Trẫm thích Tịnh Viên, lần trước y tiến cung với cha, còn chơi trò chơi với trẫm đó.”
“Bắc Tịnh vương thế tử Sử Tịnh Viên!” Dung Khiêm gật đầu “Hài tử này thần đã thấy vài lần, mi thanh mục tú, người cũng biết lễ, nghe nói còn cực thông minh, học văn học võ đều rất nhanh, quả thật có thể làm bạn.
Vi thần ngày mai sẽ thay Hoàng thượng nghĩ chỉ.”
“Cái gì, Tịnh Viên còn học võ rồi à? Thật là lợi hại, trẫm còn chưa có học đâu.” Yên Lẫm cực kỳ hâm mộ.
Dung Khiêm cười nói: “Vi thần đang nghĩ, vài ngày nữa sẽ sắp xếp sư phụ võ kỹ và kỵ xạ cho Hoàng thượng.”
Yên Lẫm nghe vậy rất đỗi vui mừng: “Thật vậy sao, thật vậy sao? Dung tướng, ngươi nói thật sao? Trẫm cũng có thể tập võ sao?”
Nếu không phải bị Dung Khiêm ôm, nó quả thực có thể nhảy dựng lên.
“Dung tướng, Dung tướng, ngươi có dạy trẫm không? Trẫm không cần sư phụ khác, trẫm muốn Dung tướng.”
Tiểu hài tử lại bắt đầu được một tấc tiến một thước, Hoàng thượng đáng thương lòng đầy hưng phấn, hoàn toàn không biết đây là chiêu ngầm Dung Khiêm dùng để giảm cân cho mình, những năm tháng như địa ngục đang chờ nó ngay phía trước, nó bên này còn thuần khiết ngây thơ mà chỉ lo cao hứng.
Dung Khiêm bên này lòng ôm ác niệm, trên mặt vẫn đầy vẻ đôn hậu nói: “Sư phụ giáo tập vẫn không thể thiếu, vi thần cũng phải lo liệu quốc sự, không thể cứ ở mãi trong cung dạy Hoàng thượng được, bất quá, dù sao vẫn có thể bớt chút thời gian, vào cung xem thử tiến độ của Hoàng thượng, thiết nghĩ cũng có thể có vinh hạnh, ngẫu nhiên chỉ điểm Hoàng thượng vài lần.”
Yên Lẫm cũng biết Dung Khiêm là người bận rộn, bản thân lại phải vờ hiểu chuyện để Dung Khiêm khen ngợi, chỉ đành ủy ủy khuất khuất gật đầu mà thôi.
Dung Khiêm mỉm cười xoa đầu nó, đưa mắt, ánh mắt đảo qua bốn phía, trong lòng suy nghĩ nên phái người nào hộ tống Hoàng đế trở về.
Đám Vương công công xuất cung, đi theo vốn chính là cao thủ cung cấm, hộ vệ trong tướng phủ cũng đều thập phần đáng tin, thân thủ không kém.
Chỉ là…
Ánh mắt trong lúc vô ý lướt qua người Địch Nhất và Địch Cửu đã từ nóc nhà nhảy xuống, Dung Khiêm rốt cuộc vẫn không yên lòng.
Hoàng đế còn nhỏ, nửa đêm canh ba đi lại trên đường, nghi trượng bảo vệ chu đáo hơn, cũng luôn có cơ hội để lợi dụng.
Vạn nhất lại đến hai cao thủ đứng đầu như vậy thì phải làm thế nào.
Tâm ý này vừa động, liền nói ngay: “Vi thần tự mình đưa Hoàng thượng về.” Lại quay đầu cười nói với Phó Hán Khanh “Ta trở về lại chậm rãi trò chuyện với ngươi.”
Phó Hán Khanh gật đầu lia lịa: “Ngươi đi đi, ta không có việc gì gấp đâu.”
Dung Khiêm cười, ánh mắt thoáng chuyển, quản gia bên cạnh hiểu ý lại gần.
Dung Khiêm thấp giọng phân phó: “Mời vị công tử nói chuyện với ta kia đến phòng ngủ của ta, đưa lên rượu thịt điểm tâm ngon nhất, không cần lưu người hầu hạ.”
Quản gia nghe vậy trợn mắt há mồm, những năm nay nào có đạo lý mời khách vào phòng ngủ, đường đường tướng phủ, có khách tới cửa, bên cạnh còn chẳng có lấy một hạ nhân chăm sóc, thế này thì còn ra thể thống gì.
Dung Khiêm lại như hoàn toàn không cảm thấy sự chấn động của người bên cạnh, chỉ thoải mái cười nói: “Về phần hai vị đồng bạn của y, mời vào sảnh chính, rượu ngon thức ngon chiêu đãi đàng hoàng, chọn người lanh lợi nhất đến tiếp, kêu ca nữ vũ cơ giỏi nhất giúp họ giải khuây.
Bảo những hộ vệ mạnh nhất trong phủ cẩn thận phòng bị mọi nơi, nhưng không thể đắc tội.”
Quản gia không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu tuân mệnh.
Dung Khiêm tự bế Yên Lẫm, thong thả bước đi.
Yên Lẫm đang ở trong lòng Dung Khiêm còn quay đầu, hung hăng nhìn chòng chọc Phó Hán Khanh dưới ánh trăng sáng ngời, uể oải đứng xiêu xiêu vẹo vẹo một cái.
Không biết người này và Dung tướng là bằng hữu thế nào, đều do y, nếu không phải y chạy đến, đêm nay Dung tướng còn có thể bồi trẫm thêm một lúc.
Đáng tiếc là, nó tuổi tác quá nhỏ, cho dù thân là Hoàng đế cũng không có quá nhiều người để ý những thích ghét của nó.
Sau khi Dung Khiêm tự mình bế tiểu Hoàng đế đưa về, hạ nhân cả phủ đều thở phào một hơi, người người đều cảm thấy gánh nặng ngàn cân đã dỡ khỏi vai, hiện giờ chỉ cần thu xếp lo liệu cho mấy vị khách không mời này là được.
Hiếm thấy chính là, Địch Cửu đối với hành vi bị người ngăn cách y với Phó Hán Khanh ra chiêu đãi riêng không hề tỏ vẻ không hài lòng lắm, mà Địch Nhất mặc dù cho rằng việc này rất ảnh hưởng đến trách nhiệm thân là ảnh vệ mà mình nên tận, bất quá dưới sự kiên trì của Phó Hán Khanh, chỉ đành tạm thời từ bỏ không theo bên cạnh Phó Hán Khanh nữa.
Quản gia tự mình dẫn mấy người hầu lanh lợi, đưa Phó Hán Khanh vào phòng ngủ của Dung Khiêm, sau khi nhìn vị công tử gia anh tuấn này, thoải thoải mái mái tuyệt không khách khí trực tiếp bổ lên giường của Tể tướng đại nhân, tướng phủ liền lặng lẽ truyền lưu lời đồn, tướng gia đại nhân hảo nam phong, còn có một tình nhân cũ.
Sau đó lời này dần dà truyền ra tướng phủ, truyền khắp các nhà quyền quý trong kinh thành, phần lớn mọi người đều nghĩ đến Dung Khiêm vẫn không hảo nữ sắc, tuổi tác lớn như vậy còn không chịu cưới phu nhân, cũng đều cho là đúng, không khỏi có mấy người tốt ưu quốc ưu dân lắc đầu thở dài.
Hảo nam phong thì cũng thôi, nhưng việc cưới vợ sinh con này là đại sự truyền tự, há có thể vì tình yêu nam tử mà để lỡ, Dung tướng là nhân vật thế nào, sao lại bị tiểu tình tiểu ái lầm lỡ cơ chứ..