Nghiêm khắc mà nói, kỹ xảo Phó Hán Khanh dùng cũng không có sai lầm gì lớn, mấy đời dĩ vãng y quả thật đã thấy không ít người dùng chiêu này, mà hiệu quả phần lớn đều khá linh nghiệm.
Sai lầm lớn nhất của Phó Hán Khanh chỉ là không hiểu chẳng có chiêu số nào là thích hợp để dùng với mọi người.
Kỹ xảo làm nũng thế này, đời đầu tiên lúc ở tiểu quan quán y đã được học.
Những thủ đoạn nhỏ này, do đám hài tử choai choai vẫn chưa trưởng thành, nhìn ngây thơ, lại thập phần thanh tú xinh đẹp sử ra, tất nhiên là rất có hiệu dụng.
Tiểu quan tuổi vừa lớn, sinh kế liền gian nan.
Trừ phi ngoại hình đặc biệt xuất chúng, bằng không mất vẻ thanh thuần đáng yêu ấu thời, những kỹ xảo cũ này tuyệt đối không thể thi triển nữa.
Về sau Phó Hán Khanh thường dính dáng với đại nhân vật, gặp nhiều mỹ cơ giai thị, những người này vô luận nam nữ đều có vẻ mỹ lệ xuất chúng cùng vẻ nhu mị thần kỳ, dựa người chủ nhân, nũng nịu uyển chuyển đa tình mà nài nỉ như vậy, đương nhiên phải khiến người ta không nhẫn tâm cự tuyệt.
Thế nhưng, y kiếp này tuy nói ngoại hình coi như anh tuấn, song thật thật sự sự chẳng mảy may có chút khí âm mị, bình thường cảm giác mang đến cho người ta, chính là một con heo hết ăn lại nằm, hiện tại biến thành mình mẩy bụi đất, vừa rồi lại không cẩn thận bôi lên mặt mấy vệt máu, có nhìn thế nào cũng là một con heo nhếch nhác lại mơ hồ, cứ thế trước mặt mọi người, nhoài lên người Địch Cửu uy nghiêm, lãnh túc, nghiêm trang, nói ra lời như vậy, lực chấn động đúng là kinh người.
Đám Lăng Tiêu vốn đã nửa ngất mà không, thoi thóp chờ chết, đa phần mắt đăm đăm, gần như thật sự ngất xỉu đương trường, có không ít người dứt khoát nói với mình, đây căn bản là ảo giác trước khi chết.
Địch Nhất nhanh chóng đưa tay, liều mạng bụm miệng quay người, không dám nhìn phía trước một lần nào nữa, hai mắt tìm kiếm bốn phía, là tìm một chỗ để ói, hay là tìm một chỗ để cười? Đây thật là một vấn đề.
Khủng bố nhất chính là Địch Cửu, lông tơ toàn thân cùng nhau dựng thẳng, ra sức hất văng Phó Hán Khanh, quả thực mặt mày tái mét lui lại bảy tám bước liền.
Phó Hán Khanh vẫn như hoàn toàn không phát giác sự khủng hoảng của người khác, trừng đôi mắt nhìn như thanh thuần vô tội, thực ra đáng hận vô cùng nhìn Địch Cửu: “Ngươi đáp ứng ta không?” Vừa nói vừa toan bổ đến tiếp.
Địch Cửu lại lui hơn chục bước, khẩn cấp đưa tay ngăn trước mặt, nhìn y như sợ rắn rết: “Ngươi đừng qua đây…”
“Y đáp ứng ngươi rồi, đáp ứng ngươi rồi.” Địch Cửu nhất thời còn chưa thể khuất phục, Địch Nhất vội vàng giúp y nói cho hết lời.
Vừa nói vừa cố ý vô ý chen giữa hai người.
Còn để Phó Hán Khanh làm như vậy nữa, Địch Cửu có thể bị bức điên mất.
Y vừa nói vừa kịp thời đưa mắt ra hiệu cho Địch Cửu.
Cứ ứng phó như vậy trước đi, thật muốn giết người, về sau có cả đống cách giấu được con heo ngu xuẩn này.
Địch Cửu định thần, lúc này mới không nói không rằng xem như cam chịu.
Phó Hán Khanh một lần nữa giành được thắng lợi, vui mừng reo lên một tiếng.
Vốn định xông đến, học bộ dáng sau khi tâm nguyện đã toại của những người trong ký ức đó, cùng Địch Cửu ôm nhau thân thiết một phen hòng tỏ tâm ý.
Bất quá, bởi vì Địch Nhất rất không thức thời ngăn ngay chính giữa, cho nên chưa toại.
Địch Cửu lạnh lẽo nhìn Phó Hán Khanh dáng vẻ cao hứng, lạnh lẽo nghiến răng, thôi thôi thôi.
Người này không quan tâm tính mạng bản thân, mình tội gì phải quan tâm.
Giết người nào, diệt khẩu nào? Phòng người khác nào tương lai biết được chân tướng mà ra tay mưu hại, đã biết người này căn bản chẳng thể tính là cao thủ thật sự gì, có lẽ không cần người khác động thủ, một ngày nào đó, ta tìm được cơ hội thì…
Ý nghĩ âm ác độc địa này ở trong lòng không phải mới một hai ngày, có lẽ từ khoảnh khắc Phó Hán Khanh cướp đi ngôi vị giáo chủ của y đó, đã sớm ẩn nấp trong lòng, ngày đêm quanh quẩn không chịu lui đi, chẳng qua bị trùng trùng cố kỵ áp chế, mới chưa hề bốc ra, mãi đến hôm nay, chân chính xác định, tên đó kỳ thật…
Y khẽ hừ một tiếng, cất bước đi đến chỗ đám cường đạo kia.
Phó Hán Khanh vừa rồi còn đang cười hớn hở, lúc này lại trở nên khẩn trương, vội vàng bám theo: “Ngươi lại muốn làm gì nữa?”
Địch Cửu không đợi y tới gần lại tránh mấy bước liền, có phần không thể nhịn được nữa: “Cả bọn chúng mà ngươi cũng muốn bảo vệ sao?”
Địch Nhất thở dài lắc đầu: “Những kẻ này đã giết vô số hành thương, luận tội đủ chết rất nhiều lần, huống chi bọn chúng cũng bị chấn trọng thương rồi, cho dù bỏ đó không quản, cũng bất quá là chết, hiện tại cho bọn chúng chết, vẫn là thống khoái.”
Phó Hán Khanh gật đầu: “Ta biết họ đã phạm pháp đủ bị tử tội, nhưng không nên do chúng ta giết họ, mà phải do pháp luật xử trí.” Y còn chưa phải người hiền lành đến mức thị phi bất phân, chẳng qua trong ý thức của y, thủy chung cho rằng người thường không nên có quyền giết người, cũng không muốn thấy người bên cạnh tùy ý lấy mạng người.
“Chúng ta còn cách thành thị gần nhất bao nhiêu dặm, ngươi có biết không? Mang theo ngần ấy người dở sống dở chết chạy đến quan nha?” Địch Cửu cười gằn nhướng mày “Ngươi cảm thấy chúng ta rảnh lắm?”
Địch Nhất mỉm cười nói: “Kỳ thật nếu giáo chủ ngươi chịu tự mình dẫn chúng theo, lại không ảnh hưởng hành trình của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không phản đối.”
Phó Hán Khanh là một kẻ lười bị trách nhiệm trọng đại như vậy dọa giật cả mình, vội vàng xua tay nói: “Ta không làm được, nhưng các ngươi có thể…” Y đưa tay chỉ chỉ đám Lăng Tiêu “Bọn họ chỉ là nhất thời bị chấn khí huyết quay cuồng, bị chút tiểu thương, chờ dịu lại là có thể tự do hành động, một người mang theo hai kẻ, hẳn là không khó.”
Địch Cửu lạnh lẽo nhìn y: “Tại sao bọn ta phải làm như vậy? Ngươi đừng tiếp tục nói với ta, bởi vì ngươi là giáo chủ cho nên hết thảy phải nghe ngươi.”
Phó Hán Khanh cười cười, bụng đã tính trước nói: “Thế lực của chúng ta ở Tề quốc hẳn là không lớn đâu nhỉ?”
Ánh mắt Địch Cửu thoáng động, như có điều ngộ ra: “Việc phát triển của chúng ta ở Tề quốc quả thật rất gian nan, bất quá dù sao vẫn đỡ hơn Yên quốc, chí ít trước mắt còn miễn cưỡng thành lập được một phân đàn, hơn nữa gần đây Dạ Xoa vương cũng dẫn nhân thủ đến Tề quốc chi viện.”
“Không cần Dạ Xoa vương vất vả như vậy, bên quan viên Tề quốc hẳn là sẽ nhanh chóng tuyên bố không đàn áp đệ tử giáo ta nữa, ngược lại còn giúp đỡ chúng ta phát triển.
Để làm hồi báo, chúng ta phải hiệp trợ quan phủ nhiều hơn, đem đám cường đạo này công khai giao vào tay quan phủ, để thế nhân hiểu được, đệ tử giáo ta quả thật nguyện tuân thủ luật pháp, cũng trợ giúp quan phủ trừng trị những việc phạm pháp, việc này rất có lợi cho sự phát triển của chúng ta.”
Địch Nhất và Địch Cửu nhìn nhau, lý do như vậy, lợi ích như vậy, quả thật khiến người khó mà cự tuyệt.
Nếu Phó Hán Khanh lúc nói đến chuyện yêu đương tìm tình nhân cũng có thể thông minh nhạy bén, hiểu biết xu hướng lợi hại của lòng người như vậy, biết đâu sự tình đã chẳng rối tung như hiện tại.
Địch Cửu trầm giọng hỏi: “Sao ngươi làm được?”
“Hả…” Phó Hán Khanh phản ứng chậm một nhịp nhìn y.
Địch Nhất cười chú giải: “Chuyện Tề quốc?”
“Tất cả điều kiện trao đổi đều như khi ở Yên quốc.
Dung Khiêm đáp ứng giúp ta ra mặt, mà còn cam đoan nhất định có thể thành công.” Lời này mặc dù tránh được việc kho báu, việc Tiểu Lâu, bất quá trên cơ bản cũng đích xác thuộc lời thật.
Địch Cửu nhíu mày, tay trái khẽ phẩy trong tay áo, mấy đạo chỉ phong đã bắn ra bốn phía.
Phó Hán Khanh khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi, muốn ngăn cản, rồi lại lập tức phát hiện chỉ phong này không hề có sát ý, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi đám Lăng Tiêu mấy đệ tử trước mắt còn thanh tỉnh theo tiếng té xỉu, Địch Cửu lúc này mới lạnh lùng nói: “Dung Khiêm bản lĩnh bằng trời, cũng chẳng có biện pháp quản được quốc chính Tề quốc, y tối đa chỉ đáp ứng ra mặt thay ngươi, không thể cam đoan nhất định thành công, trừ phi…”
Ánh mắt y như điện, lạnh lùng nhìn Phó Hán Khanh.
Bất cứ biến hóa biểu tình, động thái ánh mắt nào của Phó Hán Khanh, đều không thoát khỏi tầm quan sát của y “Tề quốc cũng có người trong Tiểu Lâu các ngươi, hơn nữa cũng là một đại nhân vật.”
Không ngờ Phó Hán Khanh chẳng hề có ý thoái thác lảng tránh hay giấu giếm, thản nhiên nói: “Đúng vậy.
Có điều, Dung Khiêm bảo ta khỏi cần nhiều lời về việc này, hơn nữa ta chỉ biết Tề quốc có bạn học, song không biết rốt cuộc là ai, Dung Khiêm cũng không có cẩn thận nói rõ với ta.
Ta luôn rất lười, không thích hỏi thăm mọi chuyện lắm, đến bây giờ cũng chỉ biết thân phận của Dung Khiêm và Phong Kính Tiết.
Những người khác ta quả thật không rõ lắm.”
Chân tướng là Dung Khiêm đối với năng lực bảo mật của Phó Hán Khanh, thật sự không tin được, cho nên hành tung của các học trò khác, y cũng chỉ nói qua một chút, rốt cuộc ai là ai, ai ở đâu thì không hề nói rõ.
Phó Hán Khanh lại luôn mơ mơ hồ hồ, đã có thể ngồi không hưởng lộc, cho nên chẳng buồn hỏi nhiều.
Lời này nói đến cũng không làm người ta có thể tin phục lắm, nhưng xuất phát từ sự hiểu biết sau một thời gian dài ở chung với Phó Hán Khanh, Địch Nhất và Địch Cửu lại không thể không tin tưởng y, hai bên đều hơi chán nản, nếu Phó Hán Khanh biết mà không nói, hai người còn tự tin có biện pháp moi ra, nhưng nếu y căn bản hoàn toàn không biết, vậy cho dù họ bản lĩnh tày trời cũng chẳng có biện pháp nào.
Địch Nhất thở dài: “Thật là giỏi, những người ra từ Tiểu Lâu các ngươi, mỗi người đều là nhân trung tuấn kiệt, tùy tiện ở quốc gia nào cũng có thể nắm giữ chính lệnh quốc gia, ảnh hưởng quốc sách.
Chắc chỉ có mình ngươi là kém cỏi nhất, nhưng cũng là giáo chủ của thần giáo chúng ta.”
Phó Hán Khanh lắc đầu nói: “Không phải, chúng ta vào đời, chỉ sử dụng những phương thức bất đồng căn cứ những đề mục bất đồng để cầu ngộ đạo.
Bọn họ làm đại nhân vật, chỉ là đề mục họ chọn, ắt phải làm đại nhân vật.
Kỳ thật trong chúng ta còn có mấy tiểu nhân vật không có tiếng tăm gì, như Kính Tiết, y cũng chỉ là một thương nhân, mặc dù đặc biệt lắm tiền…”
Địch Nhất nghe vậy chỉ lắc đầu bật cười.
Tiểu Lâu, quá thần bí, quá truyền kỳ, quá khó tưởng tượng, tư duy xu thế của người bình thường, không thể rập khuôn trên Tiểu Lâu.
Thân ở các quốc, tay khống chế phong vân, không vì quyền, không vì thế, lại chỉ vì cầu ngộ đạo gì đó, loại sự tình này cũng chỉ có người trong Tiểu Lâu đến nói, người trong Tiểu Lâu đến làm, mới khiến người ta dám tin tưởng.
“Nói vậy, đám người các ngươi ở giữa hồng trần, bất kể làm gì, kết quả cuối cùng chỉ là vì cái gọi là ngộ đạo sau cùng.” Ngữ thanh của Địch Cửu chợt trầm trầm.
Phó Hán Khanh gật đầu: “Đúng vậy.” Trong miệng đáp đúng, trong lòng lại hơi chột dạ, như y thế này, cả ngày ăn uống ngủ, hình như quả thật chẳng liên quan gì đến luận đề, may mà có Tiểu Dung nhắc nhở.
Địch Cửu lẳng lặng nhìn y, trầm mặc rất lâu, sau đó mới nói từng chữ: “Ngươi kiên quyết muốn tìm một người làm tình nhân, kéo ta không buông, chẳng qua bởi vì ta là đề mục của ngươi, ta là kiếp nạn và mê chướng ngộ đạo của ngươi, ta là ải khó mà ngươi bố trí cho bản thân, đúng không?”.