Địch Cửu thản nhiên nhìn Phó Hán Khanh, thản nhiên rụt tay về.
Thế gian sao lại có kẻ như vậy, cho dù tổn thương người sâu vô cùng, lại vĩnh viễn thuần khiết vô tội.
Mà khi lòng dạ ngươi đã lạnh và cứng như thép, y lại có thể vào lúc ngươi bất ngờ không kịp phòng, tàn nhẫn cắt tim ngươi một nhát, khiến ngươi phải hối hận, trái tim này tại sao vẫn là máu thịt ngưng thành.
Thật là kỳ quái, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tim mình lại vẫn có máu có thịt.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, người kia, lại vẫn nhớ rõ chút tiểu thương trên tay y.
Y muốn giết chết ngươi!
Y cơ hồ đã giết chết người kia!
Mà người kia vẫn nhớ vết thương của y.
Địch Nhất chẳng nói chẳng rằng chen giữa hai người, túm tay Địch Cửu xử lý thương thế, tiểu thương như vậy với họ mà nói, trên cơ bản thì căn bản không cần để ý, bất quá, trước mắt phải nhanh chóng xử lý, chỉ sợ tên Phó Hán Khanh này sẽ không chịu thôi.
Địch Cửu liễm mi cúi mắt, mượn Địch Nhất chặn tầm mắt Phó Hán Khanh, tay trái bịt miệng, khẽ ho vài tiếng, trong lúc bất động thanh sắc, một búng máu nhẹ nhàng nhổ trong tay áo.
Quần áo huyền sắc, bị huyết sắc ngấm, cũng vẫn không hề rõ rệt.
Chỉ có Địch Nhất phát hiện động tác của y, lại như không phát giác gì hết, ngay cả lông mi cũng chẳng hề nhích một thoáng.
Đây là một búng máu trong lồng ngực lúc đầu khi quát to đã tự thương mình vẫn mạnh mẽ áp chế, hay là máu trong tim sau khi nghe cả đống lời thành thật của một người thành thật, bốc lên điên cuồng không sao dằn xuống được nữa.
Địch Nhất chỉ trầm mặc bôi thuốc, trầm mặc băng bó.
Y cảm thấy ngón tay Địch Cửu lạnh băng, bàn tay Địch Cửu lạnh băng, mà không biết máu tươi đỏ thắm như vậy, phải chăng cũng lạnh như huyền băng.
Phó Hán Khanh không nhìn thấy máu tươi của Địch Cửu, cũng không hiểu được sự trầm mặc của Địch Nhất, y chỉ thấy Địch Nhất giúp Địch Cửu xử lý thương thế xong xuôi, lúc này mới cảm thấy một thân nhẹ nhõm, mọi sự đều tốt.
Địch Nhất lại vỗ tỉnh từng người trong đám Lăng Tiêu, trong lúc vỗ đã bất động thanh sắc đưa vào nội lực nhu hòa, giúp họ bình phục nội phủ bị chấn thương.
Chúng đệ tử tỉnh táo lại, trong lòng ít nhiều cũng hiểu, nhờ sự bảo hộ của giáo chủ, họ đã tránh được một kiếp.
Về phần biến hóa và nội tình của cả sự kiện, mọi người đều thông minh không hỏi một câu, người người ngoan ngoãn cúi đầu, cung kính thuận theo, giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.
Địch Nhất lại lệnh cho họ đi kiểm tra đám đạo tặc, chết rồi thì không cần quan tâm, còn sống thì tận lực cứu tỉnh, thương nặng bỏ lên ngựa, thương nhẹ thì trói lại, dẫn theo sau ngựa.
Toàn bộ hành động, vẫn đều do mỗi Địch Nhất chỉ huy an bài.
Địch Cửu từ đầu chí cuối chỉ thản nhiên khoanh tay đứng bên, không nói không động không nhúng tay.
Lạ thường là, Phó Hán Khanh cũng không vì y là kẻ gọi là tình nhân mà đi làm phiền y, nói và làm mấy ngôn hành kinh thế hãi tục, chỉ im lặng, rất ngoan ngoãn lui lại một bên, lẳng lặng nhìn mọi người bận rộn, chỉ là ánh mắt cứ nhìn thẳng phía trước, hồi lâu cũng chẳng động đậy một thoáng.
Tốn kha khá thời gian mới xử lý xong xuôi hết thảy, mọi người lại lên đường.
Địch Cửu một ngựa dẫn đầu, cố ý mở đường phía trước, trong nháy mắt đã cách ra một cự ly cực dài với Phó Hán Khanh được bảo hộ phía sau.
Phó Hán Khanh ngơ ngác ngồi trên cỗ xe trần, khiến người ngạc nhiên là, suốt một canh giờ, y chỉ ngồi ngẩn ra, lại vẫn chưa hề chợp mắt.
Địch Nhất thúc ngựa đến bên cạnh y, nhẹ giọng nói: “Chúng ta còn phải đi lâu lắm, mệt thì ngủ một lúc đi.”
Phó Hán Khanh nhẹ nhàng hỏi: “Có phải ta đã làm sai chuyện gì không?”
Địch Nhất hơi bất ngờ nhìn y, hiếm khi cái người chỉ biết một con đường đi đến cùng này cũng biết phản tỉnh: “Có gì mà đúng với sai? Ta và Địch Cửu đều không phải là người tốt, trong mắt chúng ta, thế giới này chỉ chia ra mạnh và yếu, mọi việc trước nay chỉ suy xét có thể và không thể, tuyệt không so đo thủ đoạn.
Đúng và sai, kỳ thật không hề quan trọng.
Ngươi không quan tâm, ngươi không minh bạch, ngươi không ôn nhu, thậm chí ngươi căn bản không hiểu, cái gì mới là tình nhân, cái gì mới là yêu, nhưng mà ta và y cũng chưa chắc đã thật sự hiểu.
Trên mấy chuyện này, có lẽ ngươi đang lợi dụng, nhưng ít ra ngươi không hề lừa dối.”
Y khe khẽ thở dài một tiếng: “Tiểu Lâu quá mạnh, trong mắt thế nhân, lực lượng của Tiểu Lâu lợi hại đến mức chẳng khác thần tiên là mấy.
Trong mắt các ngươi, những kẻ gọi là cường giả trong thế nhân chúng ta đây, cũng bất quá yếu đuối buồn cười như sâu kiến mà thôi.
Thần tiên muốn đến giữa đám sâu kiến cầu ngộ đạo, không có nghĩa vụ nhất định phải lý giải chú ý tâm tình của sâu kiến.
Kẻ yếu vô luận bị đối đãi như thế nào, đều xứng đáng.”
“Không, không phải như thế…” Phó Hán Khanh cảm thấy Địch Nhất nói không đúng, nhưng không tìm thấy lời nào để có thể phản bác.
Y chưa bao giờ coi thường thế nhân như sâu kiến, nhưng mà y quả thật cũng chưa bao giờ chân chính suy xét tình cảm và tâm tư của thế nhân.
Y thiên tính không thích nghiêm túc suy xét bất cứ chuyện gì, người của thế giới này vốn chẳng có quan hệ quá thân với y, y tự nhiên càng không thể để tâm.
Nhưng mà, chẳng lẽ là y đã sai.
Nhìn vẻ mặt y hoang mang, Địch Nhất lại nói: “Ngươi không cần cứ nghĩ mãi ngươi đúng hay sai, sai lầm của ngươi, chẳng qua là bản thân ngươi quá có lương tâm.
Cho dù chỉ là một trường tình ái đã nói rõ là vì phá quan mà tồn tại, làm rõ bất quá là lợi dụng, vì sao còn phải quá để ý, không cần nghĩ Địch Cửu quá tốt quá vĩ đại, vì không để giáo chủ mai sau bởi tư tình mà lỡ việc, mọi người chúng ta đều từng chịu thử luyện tình ái.
Trong những năm tháng khổ nạn của chúng ta, luôn gặp phải những người ôn nhu mỹ lệ, thiện đãi chúng ta, yêu quý chúng ta, quan tâm chúng ta, song trong mười lần yêu mến, có chín lần là bẫy rập hiểm ác, vì phá cục mà ra, chúng ta không thể không tự tay phá hủy sự ấm áp ít có trong sinh mệnh này, nào quan tâm lúc phá cục, liệu có liên lụy người vô tội, giết chết người biết đâu thuần từ chân tâm mà tốt với chúng ta.
Đồng thời khi phòng ngừa chúng ta bị tình cảm khống chế, chúng ta cũng phải học tập làm sao khống chế tình cảm của người khác, dụ dỗ người khác tình căn cắm rễ, bằng mọi thủ đoạn lợi dụng tình yêu của người khác, sau khi đã mất đi giá trị lợi dụng, lại lãnh khốc vứt bỏ, hết thảy những chuyện tàn nhẫn này, chúng ta đều đã làm, mà còn làm vô cùng tốt, hoàn toàn phù hợp yêu cầu, cho nên chúng ta mới có thể sống đến bây giờ.
Ta và y như thế, đều không có tư cách đánh giá ngươi đúng hay sai.”
Phó Hán Khanh khe khẽ lắc đầu: “Những chuyện các ngươi làm đó, khẳng định là không đúng.
Nhưng mà nếu chuyện ta làm cũng là không đúng, vậy cũng không thể bởi các ngươi đã làm chuyện không đúng là chuyện không đúng của ta có thể biến thành đúng.”
Địch Nhất chỉ cười nhàn nhạt, không nói lời nào nữa.
Vẫn cố chấp như vậy.
Vẫn để ý đúng và không đúng như vậy.
Nguyên tắc là thứ đơn giản biết bao, chỉ cần nhận chuẩn rồi đi tuân thủ là được, ranh giới trắng đen rõ ràng như thế, đối với tất cả những màu xám đậm đậm nhạt nhạt, không nhìn không nghĩ là được.“Địch Cửu, Địch Cửu.” Phó Hán Khanh bỗng nhiên lớn tiếng gọi Địch Cửu đang một mình giục ngựa xa xa phía trước đội ngũ.
Địch Cửu ghìm cương dừng ngựa, lại lần lữa không quay đầu.
Mọi người trầm mặc ngóng nhìn bóng lưng y.
Dưới tịch dương phương xa, bóng dáng huyền y hắc kỵ, cô độc mà cô đơn, giữa vẻ cao lớn cũng lộ ra thê lương.
Sau sự trầm mặc không quá dài, y giục ngựa trở lại trước xe Phó Hán Khanh, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Ngữ khí bình thản, thần dung bình thản, ánh mắt bình thản.
Không mảy may có tình cảm dao động, không tìm thấy sự phẫn nộ bình thường, không kiên nhẫn bình thường, y đã lạnh tâm, lạnh mắt.
Vô luận Phó Hán Khanh làm ra cử chỉ kinh thế hãi tục gì nữa, nói ra lời kinh tâm động phách gì nữa, y tự tin vẫn có thể ứng phó không hề chớp mắt.
Thế mà Phó Hán Khanh chỉ dùng ánh mắt an tĩnh lạ thường, trong suốt lạ thường kia nhìn y, sau đó nhẹ nhàng nói: “Ta là người rất ngu ngốc, có phải ta đã thương tổn ngươi, bản thân ta lại không biết?”
Địch Cửu cảm thấy mình đã làm đủ tất cả chuẩn bị tâm lý, Phó Hán Khanh có bất cứ cử chỉ kinh người gì cũng không thể xúc động y nữa.
Song nghe thấy câu này, y vẫn hơi xuất thần một thoáng, sau đó mới nở nụ cười.
“Ngươi đã nói sẽ không thương tổn ta, ngươi cũng từng bảo, chuyện ngươi đã nói, nhất định sẽ làm được, không phải sao?” Địch Cửu cười nhàn nhạt.
Vẻ tươi cười đó giống như đã sinh trên mặt y, sẽ không thay đổi, sẽ không biến mất, vĩnh viễn hoàn mỹ, vĩnh viễn lạnh băng.
Y nói, ta sẽ không thương tổn ngươi.
Nhưng mà, y đã thương tổn, lại chẳng biết.
Sau đó, y dùng đôi mắt mê mang ngờ nghệch, vĩnh viễn vô tội nhìn người ta mà hỏi, có phải ta đã thương tổn ngươi, ta lại không biết.
Địch Cửu cảm thấy mình rất có thể cao giọng cười dài.
Không không không, thật sự không cần ghi hận nữa, không cần để ý nữa.
Hơn hai mươi năm huấn luyện địa ngục, vẫn chưa nhìn rõ, vẫn chưa minh bạch sao?
Vĩnh viễn đừng ghi hận vì bị người khác thương tổn, vĩnh viễn đừng vì thù hận mà canh cánh trong lòng, bởi vì điều đó với người với mình tuyệt không ích gì.
Bị thương tổn, chỉ có thể chứng minh ngươi vẫn chưa đủ mạnh, để người khác có thể thương tổn ngươi.
Cho nên, y có thể dùng nụ cười hoàn mỹ đáp lại nghi vấn của Phó Hán Khanh.
Bị thương tổn, chỉ bởi vì, tim ta hóa ra vẫn không phải sắt đá, đến bây giờ mà vẫn là máu thịt.
Nhưng mà, về sau, sẽ không, không bao giờ như thế nữa.
Ta không hận ngươi thương tổn, ta chỉ hận bản thân không đủ mạnh.
Một ngày nào đó ta sẽ đủ cường đại, cường đại đến mức không còn bị bất cứ thương tổn nào nữa.
Nếu là Phó Hán Khanh của đời đầu tiên, nghe câu trả lời như thế, biết đâu sẽ thật sự tin là thật, gật gật đầu, yên tâm thoải mái vùi đầu ngủ, song đời này dù sao y đã tiến bộ không ít.
Ngơ ngác nhìn Địch Cửu một lúc, Phó Hán Khanh mới nói khe khẽ: “Ta vì ải khó của mình, cần một tình nhân, ta cảm thấy chỉ cần ta nói thật, chỉ cần ta tận lực yêu y là được.
Ta không biết ta đã sai ở đâu, nhưng nếu ngươi thật sự không thích thì đừng làm nữa.
Nếu…” Y chần chừ một thoáng, mới nói tiếp “Nếu không thích ta tìm người khác, ta sẽ không tìm nữa.”
Ngữ khí thoáng mất mát và tiếc nuối, nhưng cũng không có không cam lòng và bất đắc dĩ gì.
Không có tình nhân thì không thể hoàn thành luận đề, thì phải đời đời chịu khổ giữa hồng trần.
Nhưng mà, nếu phương thức hoàn thành luận đề nhất định phải tổn thương người khác, vậy thì y tình nguyện cứ thế một đời lại một đời tiếp tục luân hồi.
Địch Cửu hơi kinh ngạc, ánh mắt lại vẫn hờ hững nhìn nhìn y, nở một nụ cười, cũng không trả lời, lại giục ngựa rời đi.
Phó Hán Khanh ngơ ngác nhìn y một tập huyền y, dưới tịch dương màu máu, cứ thế theo tiếng vó ngựa lộn xộn, dần dần càng đi càng xa.
Xa đến mức thanh âm kêu gọi rốt cuộc không thể truyền đến bên tai y nữa.
Xa đến mức thân hình cao lớn vĩ ngạn kia, dần dần biến thành một điểm đen bé xíu, vĩnh viễn như gần như xa mà dẫn đường phía trước.
Trong rất nhiều ngày sau đó, giữa thiên địa xa xăm này, một điểm màu đen ảm đạm trầm túc phương xa, từ đấy một mực đè nặng trong lòng Phó Hán Khanh.
Cho đến khi đoàn người họ đến thành Lâm Xuyên Tề quốc, trong lữ trình ròng rã bảy ngày này, trong lòng mọi người, Phó Hán Khanh cùng cấp với con heo lười nhác, thời gian ngủ lại đếm được trên đầu ngón tay.
Sự kiện kỳ dị này làm cho mỗi một đệ tử Tu La giáo đồng hành đều âm thầm kinh ngạc trong lòng..