Bích Tiên Cửu Trùng Xuân Ý Vũ


May mà lúc này phía trước đã truyền đến tiếng vó ngựa.
Cố gắng chợp mí mắt đẫm nước, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cưỡi trên con tuấn mã, cả khoảng đường bùn nước bật tung, đang nhanh chóng tiến về phía tôi.
Tôi vội vã tựa vào thân cây, miễn cưỡng đứng dậy, nhìn xem Nam Nhã Ý đang ở đâu thì dường như phía sau Trang Bích Lam có thứ gì động đậy, dần dần tôi nhìn thấy mái tóc dài tung bay trong mưa gió.
Sau cùng, Nam Nhã Ý vẫn bình an vô sự cùng với Trang Bích Lam cưỡi trên một con ngựa quay lại chỗ tôi.
Cho dù nhìn thấy dáng vẻ ôm sát nhau trong lớp y phục ướt đẫm có đôi chút kỳ lạ, nhưng trong tình cảnh lúc này, chỉ cần hai người được bình an là tôi đã thấy cảm tạ trời đất, chẳng còn tâm trí đâu nghĩ tới việc nam nữ thọ thọ bất tương thân nữa.
Lúc vội vã nhẫn nhịn nỗi đau ở chân bước lên phía trước, tôi phát hiện ra Nam Nhã Ý đang bất an quay về phía sau, nhìn theo hướng đó, hoàn toàn có thể nhận ra bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch.
Một tên ám vệ đang cưỡi ngựa phi tới, phần trang phục bên trái của hắn đã nhuộm đỏ đầy máu, ngay cả dưới cơn mưa to thế này mà vẫn chẳng thể làm sạch đi vết máu, điều này cho thấy vết thương của hắn không hề nhẹ. Thế nhưng với vết thương nghiêm trọng như vậy, tên này vẫn không hề thoái chí mà còn dám đơn thương độc mã cưỡi ngựa đuổi theo.
Con ngựa của Trang Bích Lam chỉ còn cách chỗ tôi khoảng vài trượng, bắt đầu giảm tốc độ. Khuôn mặt của Trang Bích Lam đã bị cơn mưa làm mất hết thần sắc mọi khi, nhưng đôi mắt nhìn về phía tôi vẫn ấm áp, chan chứa đầy vẻ thương xót lo âu. Có lẽ nhìn thấy tôi không sao hết, đôi mày cau chặt của chàng mới dần dần giãn ra, quay đầu lại nhìn kẻ địch phía sau lưng.
Nam Nhã Ý mím chặt môi, nhìn về phía tên ám vệ rồi nói: “Trang huynh, trừ cỏ phải trừ tận gốc, cũng tránh hắn để lộ ra tung tích của chúng ta”.
Trang Bích Lam đồng ý rồi quay đầu lại nói với tôi: “Vũ Nhi, tránh ra phía xa một chút”.
Tôi liền lùi về phía sau vài bước, tiếp tục vịn lấy thân cây to lớn ban nãy, ánh mắt lại bất giác quay về phía sau để ý một lượt. Không có bất cứ bóng người nào, cũng chẳng có bất cứ hiện tượng lạ thường nào. Lẽ nào lúc nãy tôi đã thật sự hoa mắt chăng?
Thế nhưng lúc này cũng chẳng cần phải suy ngẫm đến bóng dáng đáng nghi đó nữa, Trang Bích Lam đã quay ngựa lại, giơ kiếm tấn công tên ám vệ kia, chiêu nào cũng chí mạng không chút thương tình.
Trong ký ức của mình, tuy chàng xuất thân từ gia đình võ tướng, thân thủ phi phàm, nhưng tâm địa hiền lành, nhân hậu, có khí chất của người quân tử, tuyệt đối không bao giờ lấy mạng cho bằng được kẻ địch đã bị thương tích.
Có điều tình thế trước mắt đang nguy cấp, mà tên này cũng tự mình tìm đến cái chết, chẳng thể nào trách được chàng ra tay ác độc được.
Hai người một đao một kiếm đều là thứ binh khí lợi hại quyết đấu dưới cơn mưa lớn, khiến cho chúng tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng.
May mà tên ám vệ này bị thương nghiêm trọng, tốc độ không thể nào sánh bằng Trang Bích Lam, có điều chàng lại phải chịu thiệt vì có Nam Nhã Ý ở phía sau lưng, bắt buộc phải phòng ngự tên kia dương Đông kích Tây, tấn công Nam Nhã Ý.
Có điều Nam Nhã Ý cũng là người thông minh, đã ôm chặt lấy phần thắt lưng của Trang Bích Lam, đặt thân thể mình vào chỗ Trang Bích Lam để chàng có thể thuận tiện che chắn, bảo vệ. Sau một vài chiêu thức, tên ám vệ kia đã chẳng còn là đối thủ, bị Trang Bích Lam đâm một kiếm vào phần bụng, ngã xuống khỏi thân ngựa, lăn lộn trong đám bùn lầy, tình thế trước mắt chín phần chết một phần sống.
Lúc này Trang Bích Lam mới xuống ngựa, Nam Nhã Ý cũng vội vã nhảy xuống, kêu lớn: “Trang huynh, mau đến xem vết thương ở chân Thanh Vũ, lúc nãy muội ấy ngã từ trên ngựa xuống dường như bị trẹo, thương tích không nhẹ chút nào”.
Tôi vội vã giữ vững cơ thể, mỉm cười rạng rỡ nói: “Muội không sao cả”.
“Cho dù có chuyện gì thì muội cũng không chịu nói ra đúng không?”
Trang Bích Lam cau chặt đôi mày, quay người rồi bước về phía tôi. Nam Nhã Ý quay sang mặt mày rạng rỡ, cảm thấy chắc đại cục đã định, nhìn tôi nhoẻn miệng mỉm cười rồi đi theo sau Trang Bích Lam bước lại phía tôi.
Lúc này cơn mưa đã nhỏ hơn, sắc trời cũng từ âm u chuyển sang xán lạn, đứng cách khoảng hai, ba trượng, chúng tôi vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau. Có lẽ trang phục ướt đẫm nặng nề, Trang Bích Lam vừa đi vừa vắt ống tay áo.
Lúc này, đột nhiên lại xảy ra biến cố.
Tên ám vệ vốn dĩ đã ngã xuống đất đột nhiên đứng bật dậy, bàn tay đầy máu tươi vẫn cầm chắc thanh đao, gầm gừ chẳng khác nào dã thú, chém nhanh vào phần sau lưng Trang Bích Lam.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Tôi và Nam Nhã Ý cùng lúc kêu lên, mặt mày thất sắc.
Có trời mới biết được, bọn ám vệ của phủ Nhiếp chính vương này thậm chí không phải là thân tín trong Kinh thành vậy mà sao lại liều mạng vì cha con Nhiếp chính vương đi truy sát một người không quen biết như vậy?
Sự việc diễn ra bất ngờ, Trang Bích Lam né tránh đầy khó nhọc, khó khăn lắm mới tránh được thanh đao tấn công phía sau lưng, nhưng phần áo đã bị đao chém xượt qua, phần da thịt bị rách bắt đầu chảy máu.
Chàng quay mặt sang, không hề do dự rút kiếm ra, chém mạnh xuống, ánh sáng như cắt ngang cảnh mưa gió, mang theo chút mùi vị máu tanh, nhanh chóng chặt đứt đầu tên ám vệ kia.
Chính vào lúc này, phía sau lưng tôi có một bóng đen xuyên qua mưa gió, cùng với tiếng binh khí lướt nhanh trong không khí, thần tốc tấn công về phía Trang Bích Lam đang còn mải giải quyết tên ám vệ kia.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi chợt nhớ đến con ngựa bị trúng tên ban nãy liền kêu lên thất thanh: “Mau tránh ra”.
Nam Nhã Ý dường như cũng đã nghĩ ra, vừa nhảy đến đẩy Trang Bích Lam vừa thét lớn tiếng: “Trang huynh, có tên bắn lén”.
Trang Bích Lam nhanh chóng quay đầu lại, thầm nghĩ có muốn tránh cũng chẳng kịp nữa. Còn Nam Nhã Ý thì xông tới từ bên cạnh, đẩy chàng mạnh một cái, bỗng thấy tỷ tỷ kêu lên một tiếng, y phục bay trên không còn người thì ngã xuống mặt đất.
“Nhã Ý”.
Trang Bích Lam gọi tên đầy kinh hãi, nhanh chóng kéo tỷ tỷ vào cánh tay mình.
Tôi cố gắng đứng thẳng người lên, nhìn về phía mũi tên đang rung rung găm trên lưng Nam Nhã Ý lúc này, dường như cơn mưa trước mặt cũng đều ngưng đọng lại. Một lúc sau tôi mới lấy lại được ý thức tiến về phía trước vài bước, thét gọi tên tỷ tỷ: “Nhã Ý tỷ tỷ”.
Cơn đau từ dưới chân truyền lên, nhưng lúc này tôi chẳng còn để tâm được nữa, khập khiễng tiến nhanh về phía trước.
Mưa gió vẫn chưa ngừng hẳn, một tiếng sét lóe sáng bầu trời, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của Nam Nhã Ý, đôi môi như cắt không còn giọt máu và đôi mi rung động liên tục vì cố nhẫn nhịn nỗi đau.
Sắc mặt của Trang Bích Lam cũng trắng bệch theo, thận trọng từng chút một ôm chặt tỷ tỷ trong lòng, kiểm tra thương tích của tỷ tỷ.
Cả phần mũi và cán tên đều đã cắm sâu vào phần lưng của Nam Nhã Ý, chiếc tên rung động theo từng cơn đau và hơi thở nặng nề của tỷ tỷ. Máu tươi nóng ấm từ từ chảy ra khỏi vết thương, dần dần nhuộm đỏ cả y phục màu tím.
“Nhã Ý, Nhã Ý, đừng sợ, có biết không?”
Trang Bích Lam thì thầm lên tiếng, giọng nói bình ổn nhưng bàn tay cầm mũi tên lại run lên bần bật.
Lúc này tôi đã bước tới phía trước, vén chỗ tóc ướt đẫm nước mưa lòa xòa trước mặt Nam Nhã Ý sang một bên, nắm chặt lấy bàn tay tỷ tỷ, lắp ba lắp bắp nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, đừng sợ hãi, không có chuyện gì đâu…”
Ánh mắt của Nam Nhã Ý đã mất đi thần sắc linh động mọi khi, chỉ gật đầu nói: “Ừm, không sao, không sao đâu… mũi tên đó… cắm có sâu hay không?”
“Không đâu, không sâu đâu, không nghiêm trọng quá đâu”.
Trang Bích Lam nhìn trân trân vào đôi mắt tỷ tỷ rồi ân cần nói, bàn tay nắm lấy mũi tên rút mạnh ra. Nam Nhã Ý thất thanh kêu lên một tiếng, mũi tên đã được rút ra ngoài, máu từ lưng tỷ tỷ phun ra theo, bắn đầy lên mặt Trang Bích Lam.
“Nhã Ý tỷ tỷ”. Tôi kêu lên thống thiết, hoang mang dùng tay ấn chặt vết thương của tỷ tỷ lại, chỉ hy vọng có thể đẩy số máu đó trở lại cơ thể của tỷ tỷ.
Thế nhưng sau cùng tôi vẫn chẳng thể nào làm được.
Mưa vẫn đang rơi, lạnh giá đến mức người đứng dưới mưa ướt đẫm, không ngừng run rẩy, vậy mà máu tươi phun vào lòng bàn tay vẫn nóng ấm, nóng ấm đến mức khiến tôi đột nhiên nhớ lại những mùa đông giá rét chúng tôi ôm chặt, sưởi ấm cho nhau trong lãnh cung mà mỉm cười vui vẻ.
“Nhã Ý tỷ tỷ, Nhã Ý tỷ tỷ, Nhã Ý tỷ tỷ…”
Sau khi thấy tỷ tỷ thét lên một tiếng rồi đầu gục xuống, tôi liên tục gọi tên, vừa sợ tỷ tỷ chỉ đang thiếp đi dưỡng sức, gọi to quá sẽ làm tỷ tỷ thức dậy, nhưng cũng sợ rằng tỷ tỷ ngủ rồi sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa, gọi nhỏ quá, tỷ tỷ sẽ không biết rằng mọi người muốn giữ tỷ tỷ ở lại.
“Vũ Nhi, mau ôm chặt lấy Nhã Ý, để huynh băng bó, đắp thuốc uội ấy đã”.
Trang Bích Lam hít một hơi thật sâu rồi đặt Nam Nhã Ý vào lòng tôi.
“Tỷ tỷ… tỷ tỷ không chết, tỷ tỷ không chết, tỷ tỷ nhất định sẽ không chết, đúng không?”
Tôi nhanh chóng đón lấy thân thể mềm nhũn của tỷ tỷ, đầu gối mềm nhũn khiến thân thể tôi ngã xuống đống bùn, chẳng khác nào người sắp chết đuối vớ được cọc, hoảng loạn mong nhận được lời đảm bảo từ Trang Bích Lam, cổ họng thét đến mức đau không thốt được nên lời.
Trang Bích Lam không hề trả lời tôi, vừa lấy hai chiếc bình từ trong người ra vừa dặn dò: “Mau quay người lại, hướng phần lưng của mình về phía cây đại thụ kia”.
Tôi lập tức nghĩ tới tên sát thủ đã phóng mũi tên đó, vội vã nhắc nhở: “Chỗ kia có tên ám vệ ở phủ Nhiếp chính vương muốn giết chết chúng ta”.
Trang Bích Lam im lặng một hồi rồi mới nói: “Muốn giết có mình ta thôi. Thế nhưng bây giờ ta nhất định phải cứu sống Nhã Ý, không để cho hắn đắc ý”.
Tôi run run rẩy rẩy di chuyển được thân thể dưới sự giúp đỡ của chàng, cảm giác được Nam Nhã Ý vẫn còn hơi thở yếu ớt, mới yên tâm hơn đôi chút, chợt nhớ ra ẩn ý trong câu nói của chàng.
Chắc hẳn chàng đã nghe thấy tin tức Đường Thiên Trọng có ý với tôi từ trước đó, biết rằng đám ám vệ kia sẽ giết chết mình, cũng có khả năng giết chết Nam Nhã Ý, nhưng tuyệt đối sẽ không giết chết tôi. Chính vì thế mà chàng bảo tôi quay lưng lại hướng có tên sát thủ nọ để làm tấm chắn vững chắc trong lúc chàng ứng cứu Nam Nhã Ý.
Nếu như không phải từng có quan hệ rắc rối cùng phủ Nhiếp chính vương thì chắc hẳn bên phía phủ Nhiếp chính vương cũng không mưu mô tính toán cặn kẽ, đối phó với chúng tôi tàn khốc như vậy?
Tôi không biết được, ngoài tên cung thủ đang mai phục phía trước ra, Đường Thiên Trọng liệu có còn sắp xếp mai phục ở chỗ nào khác nữa không? Tôi hoàn toàn không tin rằng đám ám vệ kia chưa đảm bảo chắc chắn thắng lợi mà đã phát động tấn công trước trận mưa to gió lớn khi nãy.
Mưa vẫn đang rơi, tuy không còn nặng hạt nhưng vẫn đúng là cơn mưa mùa hè, mỗi hạt mưa rơi lên mặt đều khiến cho người ta có cảm giác đau rát. Chỗ máu dính trên mặt Trang Bích Lam rơi xuống dưới theo nước mưa, thấm đẫm lên chiếc áo nhạt màu của chàng, vậy mà vẫn có thể nhuốm đỏ cả màu áo, thật sự chẳng thể phân biệt nổi đó là máu của Nam Nhã Ý hay của chàng nữa.
“Ta bất đắc dĩ phải đắc tội rồi”. Chàng chẳng còn để tâm đến nước mưa và máu đọng trên mặt, quỳ trước mặt tôi rồi thầm thì với Nam Nhã Ý, tiếp đó đưa tay nắm chặt lấy phần vải hơi rách ở chỗ vết thương, nhanh chóng kéo một đường, xé một mảnh lớn để lộ một phần da thịt và vết thương đang không ngừng chảy máu.
Nước mưa vẫn tiếp tục vô tình rơi xuống, thậm chí dường như càng ngày càng to hơn, khiến áu ở vết thương của Nam Nhã Ý dần mờ đi. Tôi cố gắng hết sức dùng ống tay áo che đi số nước mưa đó, nhưng làm thế nào có thể che nổi?
Trang Bích Lam mở hai chiếc bình kia rồi đưa một bình cho tôi, bảo tôi lấy hai viên thuốc nghiền nát ra cho Nam Nhã Ý uống. Chàng mở chiếc bình còn lại, đổ bột thuốc màu đỏ lên vết thương, tiếp đó cởi tấm dây buộc eo của Nam Nhã Ý ra, quấn thật chặt quanh vết thương.
“Như thế… có ổn không?” Tôi nắm chặt lấy bàn tay mềm oặt không còn chút sức lực của Nam Nhã Ý, thất thanh gặng hỏi, vẫn chưa thể nào an tâm nổi.
Tuy rằng dùng khá nhiều bột thuốc, nhưng tôi có thể nhận ra vết thương của Nam Nhã Ý quá đỗi nghiêm trọng, nhất thời vẫn chưa thể cầm máu nổi. Huống hồ chi lúc này mưa quá to, máu lại chảy rất nhanh, chỉ một chiếc dây đai lưng ngấm nước liệu có thể ngăn bột thuốc trôi theo nước mưa không?
Đôi môi nhợt nhạt của Trang Bích Lam cũng khẽ rung động, trên khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm trọng khi trị thương cho Nam Nhã Ý dần dần xuất hiện nụ cười. Chàng vuốt nhẹ lên mặt tôi rồi khẽ lên tiếng: “Chúng ta mau đi thôi. Chúng ta phải nhanh chóng tìm đại phu chữa trị uội ấy”.
Chàng không hề nói có nghiêm trọng hay không, tôi cũng không dám hỏi, chỉ biết ôm chặt lấy thân thể của Nam Nhã Ý cho tới khi Trang Bích Lam dẫn ngựa tới, đưa hai tay đón lấy tỷ tỷ, tôi mới dám buông ra, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu của tỷ tỷ. Lúc này tôi chỉ mong rằng tỷ tỷ có thể tỉnh lại tiếp tục cười đùa nói chuyện với tôi như mọi khi, tỷ tỷ mỉm cười bảo sẽ đưa tôi đi cưỡi ngựa.
Thế nhưng, rốt cuộc Nam Nhã Ý chẳng hề mở mắt, từ đầu chí cuối vẫn nằm gọn trong vòng tay của Trang Bích Lam mà chẳng động đậy lấy một lần. Sau khi để tỷ tỷ tựa vào phía trước ngực mình, Trang Bích Lam liền đưa tay về phía tôi và nói: “Nào lên đây, ngồi phía sau lưng huynh”.
Trước mắt tôi là một khoảng mơ hồ, dường như đang ấm áp nhưng lại nhanh chóng bị nước mưa làm lạnh giá.
Trang Bích Lam nhìn thấy tôi bất động, liền lên tiếng thôi thúc: “Mau lên đây cùng ta. Con ngựa này đã theo ta suốt ba năm nay, tuy rằng không phải thiên lý hảo mã, nhưng cũng là một con ngựa tốt hiếm gặp, chở ba chúng ta cũng không thành vấn đề đâu”.
Tôi nhanh chóng đồng ý, nắm chặt lấy bàn tay của chàng, vịn vào rồi nhảy mạnh lên, cuối cùng cũng ngồi lên được lưng ngựa. Nỗi đau ở dưới chân chẳng khác nào một mũi tên đồng nhanh chóng truyền đi khắp thân thể, đau đến mức khiến tôi không kìm nén được mà rung mạnh người, suýt chút nữa là ngã khỏi lưng ngựa.
“Vũ Nhi, chân… chân muội đang rất đau đớn đúng không?” Trang Bích Lam nhanh chóng đỡ lấy tôi, ảo não nói tiếp: “Không ngờ ta lại quên mất. Để ta nhảy xuống coi vết thương của muội xem sao?”
Tôi vội vã mỉm cười đáp: “Không đau, không đau nữa, chỉ có điều dầm mưa lâu quá nên muội cảm thấy hơi chóng mặt thôi”.
Sực nhớ tới kẻ đã bắn mũi tên kia đang ở gần dây, tôi nào dám kéo dài thêm thời gian nữa? Huống hồ thương tích của Nam Nhã Ý càng chẳng thể nào chậm trễ.
Trang Bích Lam nghe thấy tôi nói vậy liền than: “Ta biết rằng… ta biết rằng đã khiến muội phải chịu khổ. Từ nhỏ đến lớn, muội đã bao giờ phải chịu khổ sở thế này chứ?”
“Không đâu, muội không cảm thấy khổ sở”. Tôi đưa tay ôm chặt lấy bụng chàng, mỉm cười hạnh phúc nói: “Từ nhỏ đến lớn, muội chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như lúc này. Có một người dám liều mạng đối đãi với muội như vậy, dù cho hôm nay có phải chết thì cũng coi như không uổng kiếp này”.
“Vũ Nhi lại ăn nói lung tung rồi”.
Chàng quay sang mỉm cười nhìn tôi, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú chẳng khác nào tạc từ bạch ngọc, ngay cả nước mưa cũng chẳng thể nào xóa nổi vẻ dịu dàng, ấm áp đó.
Áp sát vào tấm lưng chàng, hơi ấm của chàng từ từ truyền tới.
Trong lúc cầm cương cưỡi ngựa, chàng lại nói thêm một lời khiến cho người ta phải đắm chìm, say mê.
“Chúng ta vẫn còn thời gian cả cuộc đời, mãi mãi ở bên nhau mà”.
Sống cuộc đời bé nhỏ, mong manh, bấp bênh trong thâm cung bao năm nay, tôi gần như đã chẳng còn chút khái niệm nào về cụm từ “cả cuộc đời”.
Mấy chục năm hay là mấy năm? Hoặc giả chỉ ngắn ngủi có mấy tháng, mấy ngày?
Không cần biết là bao lâu, không cần biết sống hay chết, chúng tôi đều phải ở bên nhau, không bao giờ xa cách nữa.
Ôm chặt lấy Trang Bích Lam, ngựa phi một mạch năm, sáu dặm đường, cuối cùng trước mắt cũng đã nhìn thấy nhà cửa thôn làng. Tôi vuốt hết đám nước đọng trên mặt, vội vã lên tiếng: “Bích Lam, mau vào trong thôn này hỏi xem có đại phu hay không?”
Trang Bích Lam gật đầu, đưa tay sờ lên trán Nam Nhã Ý, lo lắng đến mức than dài một tiếng.
Tôi tức khắc cảm thấy không ổn, vội vã nắm chặt lấy bàn tay của Nam Nhã Ý, bàn tay đã lạnh giá như băng vì nước mưa, xương khớp hầu như đã cứng lại. Tôi cảm thấy vô cùng kinh hãi, vội vã đưa tay lên trước mũi của tỷ tỷ, cho đến khi cảm nhận được vẫn còn hơi thở, mới thở phào một tiếng, an tâm hơn đôi chút.
Trang Bích Lam nói: “Nhã Ý đã bắt đầu sốt cao, nếu không nhanh chóng tìm một nơi tĩnh dưỡng, e rằng…”
Trái tim tôi như quặn thắt lại, vội vã nói: “Vậy chúng ta mau tìm một ngôi nhà nào đó ở lại vài ngày thôi”.
Tôi chưa hề bị thương nghiêm trọng như thế, dầm mưa lâu như vậy mà cũng cảm thấy hoa mày chóng mặt, chân tay không còn chút sức lực nào, chứ đừng nói là Nam Nhã Ý. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tôi chưa bao giờ khao khát cơn mưa đáng chết này có thể ngừng ngay lập tức như lúc này.
Trang Bích Lam điều khiển ngựa, chuẩn bị tiến sâu vào trong thôn, đột nhiên thân người rung mạnh, vội vã quay đầu lại xem xét tình hình phía sau lưng chúng tôi.
Tôi cũng ngây người, quay đầu lại nhìn, trong mưa gió mịt mùng, nhất thời chẳng thể nào nhìn rõ được gì, chỉ là bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí vang, xuyên qua màn mưa gió dày đặc truyền đến bên tai.
Tôi đang do dự, nghi ngờ do mình nghe nhầm thì Trang Bích Lam đã kéo dây cương mạnh, tiến nhanh về phía trước.
“Có kỵ binh đang đuổi tới”. Giọng nói của Trang Bích Lam có phần lạnh hơn khi hòa theo tiếng mưa. “E rằng phải có tới hai, ba chục người, tất cả đều đang cưỡi ngựa khỏe”.
Cảm giác giống như bị đôi tay vô hình xiết chặt cổ, tôi bất giác nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Nam Nhã Ý rồi thét lớn: “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Nhã Ý tỷ tỷ phải làm sao đây?”
Trang Bích Lam không hề đáp lại, chỉ thúc ngựa tiếp tục lên đường.
Còn tôi một tay ôm lấy người chàng, một tay nắm chặt lấy bàn tay của Nam Nhã Ý, chỉ cảm giác mạch đập của tỷ tỷ càng ngày càng thêm yếu ớt, còn truy binh phía sau đang càng ngày càng đuổi đến gần.
Khi không còn tiếng sấm, tôi có thể nghe thấy tiếng vó ngựa ở phía sau đang ngày càng áp sát.
Lau nước đọng trên mặt vào ống tay áo, tôi nheo nheo mắt quay lại phía sau nhìn, bàn tay ôm lấy Trang Bích Lam bất giác càng thêm chặt hơn.
Con tuấn mã này đã từng vào sinh ra tử cùng Trang Bích Lam trên khắp chốn xa trường hiểm ác, tuy là một chú ngựa tốt hiếm thấy, cho dù là một thiên lý hảo mã, hãn huyết bảo mã thì cũng chẳng thể nào chở nổi ba người chúng tôi dầm dưới mưa lớn chạy thoát khỏi đám kỵ binh tinh nhuệ kia.
Huống chi, thân hình của người đàn ông kia cho dù cách một lớp mưa mờ ảo vẫn hiện lên quen thuộc đến thế, khiến tôi phải thất kinh khiếp đảm đến thế, cứ như thể… cứ như thể âm hồn bất tán, tên ác quỷ đã ép tôi không còn đường thoát bên hồ sen vào đêm hoa lê rơi rụng đầy ngoài thềm đó.
“Là Đường… Đường Thiên Trọng…”
Tôi chậm rãi thốt ra mấy chữ đó, cách một khoảng xa là thế, tôi vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt đắc ý, lạnh lùng, ác độc của người đàn ông đó.
Trang Bích Lam cũng quay đầu lại, đôi môi càng mím chặt thêm, đôi mắt đen láy chứa đầy nước mưa, mờ mờ ảo ảo.
Vài giây sau, chàng mới rút chiếc roi quất mạnh vào thân ngựa.
Chú tuấn mã hí vang một tiếng rồi nhanh chóng tăng thêm tốc độ. Bùn nước bắn tóe hai bên làm cho y phục chúng tôi đượm đầy bùn đất, giây lát sau, ngựa lại dần dần chậm lại, giống như chân nó lúc này đang nhầy bùn đất, nặng nề tiến về phía trước.
Trang Bích Lam cúi đầu nhìn Nam Nhã Ý, lại quất mạnh thêm một roi nữa.
Lần này, tiếng hí của chú ngựa có phần thảm thiết, tuy rằng tiến về phía trước nhanh hơn nhưng càng ngày càng mệt nhọc, khổ sở hơn.Thậm chí, lúc này tôi còn nghi ngờ rằng, cứ tiếp tục thêm vài dặm đường, có khả năng nó sẽ hất cả ba chúng tôi ngã xuống mặt đất.
“Đừng quất roi nữa”.
Tôi càng ôm chặt Trang Bích Lam thêm, cảm giác được thân thể ngấm mưa đang lạnh như băng của chàng, vẫn truyền tới đôi chút hơi ấm, nghẹn ngào nấc lên: “Chi bằng… chi bằng chúng ta cùng chết, thế nào cũng được bên nhau. Muội không sợ”.
Trang Bích Lam im lặng, gắng gượng điều chỉnh cánh tay để Nam Nhã Ý dựa sát vào lòng mình thêm nữa.
Qua bờ vai của chàng, tôi có thể nhìn thấy sắc mặt của Nam Nhã Ý, trắng nhợt như trang giấy, sắc môi tím tái, không còn thấy chút sức sống nào nữa.
Nước mắt bất giác chợt bật ra khỏi khóe mắt, tôi ra sức nắm chặt lấy bàn tay tỷ tỷ, hy vọng mình có thể truyền chút hơi ấm qua lòng bàn tay, để tỷ tỷ có thêm sinh lực sống tiếp, ít nhất thì cũng không để cơ thể lạnh đi nhanh đến thế.
Tiếng vó ngựa phía sau lưng đã cận kề, tôi chẳng dám quay đầu lại nhìn, chỉ ôm chặt thêm nữa, chặt thêm nữa người yêu mà tôi đã đợi chờ mỏi mòn suốt ba năm nay.
Tôi hoàn toàn không muốn lại mất đi niềm hy vọng khó khăn lắm mới thấy được từ trong tuyệt vọng, không muốn từ bỏ giấc mộng không bỏ không rời, đồng lòng đồng dạ, không muốn bỏ lỡ tình yêu của cả cuộc đời chúng tôi.
Thế nhưng dù thế nào đi nữa tôi cũng chẳng dám nghĩ, cả cuộc đời của chúng tôi lại chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi dưới phong ba bão táp lạnh giá thế này.
Nếu như đây là ý trời đã định, vậy thì tôi đành phải chấp nhận số phận khốn khổ đó thôi.
Bàn tay bỗng chạm vào một vật lạnh giá, cứng cáp, đó chính là thanh đoản đao đã theo tôi suốt ba năm nay. Nếu như ông trời chiều lòng, bạc đầu sinh tử kết uyên ương. Nếu ông trời không cho, thì còn có một hồ sen thanh tao, thơm ngát. Ít nhất, chúng tôi có thể bên nhau đến giây phút sau cùng, hạnh phúc đến giây phút sau cùng.
Đang cố gắng dồn nén hết tất cả mọi bi thương, hoảng sợ và phẫn hận xuống, rồi từ từ tiếp nhận niềm tuyệt vọng đáng sợ, thì Trang Bích Lam liền nói: “Vũ Nhi, Đường Thiên Trọng chắc chắn không hề có ý định lấy tính mạng của muội”.
Tôi tựa sát đầu vào vai chàng rồi thì thầm: “Như thế thì đã sao chứ? Muội nhất định phải ở cùng bên huynh”.
Trang Bích Lam khựng lại trong chốc lát, khuôn mặt dần lộ rõ nỗi đau đớn khôn cùng, nhưng vẫn tiếp tục nói từng câu: “Nhã Ý vẫn còn sống, ta không muốn để muội ấy phải chết”.
“Ừm”. Tôi ngây người đáp lại, im lặng nghe chàng nói tiếp. Từng câu từng chữ vẫn là tiếng nói quen thuộc tôi nghe từ thuở nhỏ, có điều quá đỗi lạnh lùng, quá đỗi bình tĩnh, giống như thể khoảng thời gian chúng tôi chia cắt chẳng thế nào xóa nhòa đi được.
“Muội ấy đã cứu mạnh huynh đến hai lần. Nếu như không có Nhã Ý, Trang Bích Lam ta không bị giam cầm đến chết ở Thụy Đô thì cũng đã mất mạng dưới mũi tên chí mạng vừa xong”.
“Ừm”.
“Vũ Nhi, ta muốn được ở mãi bên cạnh nàng, dù sống hay chết cũng chẳng quan trọng. Thế nhưng ta không thể nào bỏ rơi Nhã Ý được, ta không thể mang theo món nợ ân tình với muội ấy sang kiếp sau”.
“Muội biết rồi…”
“Con ngựa này thật ra vô cùng khỏe mạnh, chỉ có điều chở cả ba chúng ta thật sự đã quá sức chịu đựng của nó”.
“Đúng… đây là một con ngựa tốt…”
“Đường Thiên Trọng… sẽ không giết muội”.
Chàng lại thốt ra mấy từ này, như thể trùng lặp lại ẩn ý của câu nói ban đầu.
Tôi không đáp lại, chỉ có điều thân thể bỗng nhiên run lên bần bật, nỗi hoảng sợ bị dồn nén đang bùng lên, sinh sôi nảy nở như cây cỏ gặp cơn gió xuân ấm áp, nhanh chóng lan ra toàn thân. Đặc biệt là khi tôi cảm thấy chàng đưa bàn tay ra, lặng lẽ ôm chặt lấy eo của tôi, tôi chẳng thể nào kìm nén thêm nữa thét lên thất thanh: “Xin đừng”.
Chàng ôm chặt lấy tôi, cúi rạp đầu xuống, không nói lời nào.Với sức của mình, chàng chỉ cần nhẹ đẩy một cái, tôi sẽ nhanh chóng rơi ra khỏi thân ngựa, không còn trở thành gánh nặng ngăn cản chàng với Nam Nhã Ý tiếp tục trốn chạy. Thế nhưng tôi đã chờ đợi chàng suốt ba năm ròng rã!
Cho dù trái tim có khô như giếng cạn, chàng vẫn cứ là niềm mong mỏi, hy vọng sau cùng trong lòng tôi.
Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng cầu sống kết thành phu thê nữa, lẽ nào cùng nhau bầu bạn trên đường xuống hoàng tuyền giờ cũng chỉ là giấc mộng hão huyền như mò trăng đáy nước hay sao?
Tôi buông lỏng bàn tay ôm lấy thân chàng, ôm chặt lấy cổ chàng rồi thì thầm khóc lóc bên tai: “Muội nhất định phải ở bên cạnh huynh. Nếu như huynh đẩy muội xuống khỏi ngựa, muội lập tức chết trước mặt huynh”.
Bàn tay vừa mới đưa ra đã nhanh chóng thu lại trong khoảnh khắc. Chàng quay đầu nhìn sâu vào ánh mắt tôi, đôi môi khẽ rung động, nhưng chẳng nói bất cứ lời nào.
Một lúc sau, khóe miệng chàng lại nhoẻn lên nở một nụ cười rạng rỡ. Thanh nhã, dịu dàng, bao dung, độ lượng mà ấm áp như ánh mặt trời, chàng cố gắng cho tôi thấy rõ tình yêu thương, luyến tiếc vô cùng vô hạn dành cho tôi.
Thế nhưng nước mưa đã làm nhạt nhòa đi giọt lệ trong ánh mắt chàng, bất giác để lộ ra nỗi tuyệt vọng vô bờ ẩn giấu trong đó. Đó là nỗi tuyệt vọng ăn sâu vào tận da thịt, giống như hàng trăm ngàn chiếc kim đang xuyên vào chỗ mềm yếu nhất trong tim, khiến tôi nhanh chóng bật khóc thành tiếng.
“Bích Lam, Bích Lam… muội không muốn bỏ cuộc”.
Chân tôi cặp chặt vào thân ngựa, vuốt lên khuôn mặt chàng từ phía sau, để chàng quay lại, áp sát vào khuôn mặt tôi dưới cơn mưa tầm tã, lạnh băng. Nỗi đau nhói lên từ bàn chân khiến toàn thân đang ướt đẫm nước mưa của tôi lại run lên cầm cập, sắp sửa chẳng thể nào chịu đựng thêm được nữa, dường như có thể làm nhòa bớt nỗi đau đớn trong tim lúc này. Tất cả mọi thứ lúc này khiến cho tôi cuối cùng đã có đủ sức lực đứng bật dậy, đưa bờ môi đến hôn lên chiếc cổ, khuôn mặt, vầng trán và bờ mi của chàng.
Khuôn mặt chàng lúc này lạnh giá, không có chút hơi ấm nào. Khi đưa môi đến bờ mi cả chàng, nước mắt ấm nóng tuôn chảy lên đôi môi của tôi, từng giọt từng giọt một, mang theo chút vị mặn, dù nước mưa có to, có nhiều đến đâu cũng chẳng thể xóa nhòa.
Vị mặn đó truyền lên đầu lưỡi, trong khoảnh khắc nhanh chóng lan ra toàn bộ thân thể, ngay cả nước mưa chảy xuống cũng mang đậm mùi vị nước mắt của chàng.
“Muội không muốn rời xa huynh”. Tôi nấc nghẹn cổ họng, dùng sức lực toàn thân để mình được gần chàng hơn nữa.
“Ta biết vậy”. Chàng đáp lại, nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói tiếp: “Ta cũng không rời khỏi muội nữa”.
Tôi hôn lên đôi môi chàng, than thở: “Bích Lam, muội muốn nghe tiếng đàn của huynh”.
Ánh mắt của Trang Bích Lam lúc này bình tĩnh mà dịu dàng, hòa nhã. Chàng đáp lại chiếc hôn trên môi tôi, hơi ấm truyền qua hơi thở, thì thầm truyền lời trong chiếc hôn: “Ừm, ta đánh đàn, muội thổi tiêu, không hợp tấu khúc Nhớ nhung dài lâu nữa, chỉ tấu khúc… Bên nhau mãi mãi mà thôi”.
Không tấu khúc Nhớ nhung dài lâu nữa mà chỉ tấu khúc Bên nhau mãi mãi.
Thế nhưng tiếng vó ngựa đằng sau dường như đang nhắc nhở chúng tôi rằng, nhớ nhung là mộng, bên nhau càng là mộng.
Khi biển cạn đá mòn trở thành điểm vĩnh viễn mà tôi không bao giờ dám mong ước tới, tôi chỉ còn cầu nguyện giây phút này có thể kéo dài thêm chút nữa. Khi giây phút này cũng trở nên quá đỗi xa xỉ, nước mưa chảy dài trên đôi môi đều biến thành vị đắng cay, mặn chát mà không tài nào xua đi nổi.
Sau cùng tôi mắt lệ đẫm nhòa, bật khóc như mưa nhưng vẫn mỉm cười nói: “Bích Lam, nếu như còn kiếp sau, vào mỗi dịp hoa sen nở rộ, hãy nhớ… ngày nào cũng phải ở bên muội, từ lúc hoa nở cho tới khi hoa tàn…”
Trang Bích Lam mỉm cười dịu dàng rồi thì thầm đáp: “Được”.
Tôi dường như trút được gánh nặng. Kiếp này với tôi coi như không sống uổng.
“Hãy bảo vệ Nhã Ý tỷ tỷ”.
Tôi nhẹ nhàng nói ra mấy lời sau cùng, nhanh chóng buông chân ra, tham lam cố gắng nhìn vào khuôn mặt quen thuộc khiến tôi lưu luyến mộng mơ bấy lâu nay rồi từ từ buông tay ngả về sau.
Thân thể đột nhiên nhẹ bỗng, lâng lâng giữa không trung.
Tiếng gió vi vu, ưu tư vang bên tai tôi. Một tia chớp lóe sáng khiến bầu trời như sắp tan ra. Những giọt mưa rơi từ trên trời xuống lấp lánh giống như ông trời đang muốn trút hét nước mắt cả cuộc đời mình xuống vậy.
Lúc lăn người trong đống bùn nhơ, trời đất dường như rã nát trước mắt tôi. Tiếng sấm lại rền vang bên tai khiến cho tôi run rẩy, khiến cho tôi chẳng thể nào nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Toàn thân như sắp tan ra, khiến cho tôi chẳng còn cảm thấy đau đớn. Lúc này mái tóc được búi lên vội vã bỗng buông xòa xuống, chiếc trâm ngọc đuôi phượng cùng với mái tóc dài đập mạnh vào đống bùn. Tôi lăn trong đống bùn vài vòng, tay chân lấm đầy bùn đất, cố gắng chống người ngồi dậy nhìn về hướng Trang Bích Lam đang chạy.
Tốc độ phi của con ngựa kia rõ ràng nhanh hơn trước nhiều, Trang Bích Lam đang cho ngựa nhanh chóng tiến lên phía trước, nhưng lại quay đầu về sau, chỉ nhìn về phía tôi đang nằm.
Trong ánh mắt long lanh ấy không chỉ có mỗi nước mưa, khuôn mặt tiều tụy hiện lên nỗi đau như cắt da cắt thịt, môi liên tiếp rung động theo đúng một khẩu hình.
“Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi…”
Bao năm nay, chàng vẫn luôn gọi tôi như vậy, dù trong tiếng sấm sét ầm ầm tôi vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một. Đáng tiếc, đáng tiếc là “Tương tư tựa biển sâu, chuyện cũ tận chân trời. Muôn ngàn hàng lệ rơi, càng khiến lòng đau xót”. Dù vậy cũng chẳng có ai tiếc thương cho chúng ta một chút nào.
“Dừng lại…”
Có người đang vội vã cho ngựa dừng lại, chiến mã đang hà hơi vội vã, hơi thở ấm nóng phả lên khuôn mặt tôi. Tôi không kịp thích ứng nên khẽ co người lại, miễn cưỡng ngồi thẳng người lên nhìn lại đám truy binh ở phía sau.
Quả nhiên là Đường Thiên Trọng, trên người mặc bộ chiến bào màu đen, ngồi trên lưng ngựa nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ không hiện ra bất cứ cảm xúc nào khác.
Sau lưng hắn, ngoại trừ đệ đệ ruột thịt Đường Thiên Kỳ, còn có hai mươi chiến binh tinh nhuệ ngồi trên chiến mã, vừa nhìn là biết ngay đây là đám sỹ tử do phủ Nhiếp chính vương đào tạo, nuôi dưỡng, thân thủ tuyệt đối giỏi hơn đám ám vệ ban nãy nhiều lần.
Ban đầu chắc đám ám vệ đó định chờ bọn người này đuổi kịp tới rồi mới cùng nhau động thủ chăng? Chắc hẳn do lo lắng cơn mưa bão đột nhiên tràn tới khiến chúng tôi có thể thuận lợi chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của mình nên chúng mới quyết định động thủ trước.
Đường Thiên Kỳ đưa tay lên vuốt hết đám nước mưa đọng trên khuôn mặt, nhìn sang huynh trưởng rồi mỉm cười nói: “Chúc mừng đại ca, xem ra tiểu mỹ nhân này không có vấn đề gì cả, hôm nay đã có thể đạt được nguyện ước bấy lâu, chúng ta phải tận hưởng hết lòng thôi”.
Hàng ngày nhìn Đường Thiên Trọng còn thấy được đôi chút bình ổn, thế nhưng lúc này lại chẳng hề trách mắng lời nói đùa cợt quá đáng của Đường Thiên Kỳ, chỉ đưa mắt nhìn về phía Trang Bích Lam trốn thoát, bình thản dặn dò: “Ta không đuổi theo nữa, Thiên Kỳ, đệ dẫn người theo, nhất định phải bắt tiểu tặc họ Trang cùng người phụ nữ đó về đây, có hiểu không?”
Đường Thiên Kỳ nhận lệnh, quả nhiên dẫn người đi vòng qua chỗ tôi nằm tiếp tục tiến lên trước truy đuổi.
Nghĩ tới việc Trang Bích Lam hai người một ngựa, hơn nữa cả người lẫn ngựa đều mệt nhoài, kiệt sức, lại còn phải chăm sóc một Nam Nhã Ý không biết còn sống hay đã chết, làm sao mới có thể địch lại được hơn hai mươi tên truy binh tinh nhuệ của phủ Nhiếp chính vương?
Tôi chẳng thể bận tâm thêm nữa, thét lớn tiếng: “Đợi đã!”
Đường Thiên Trọng vốn đã định xuống ngựa, nghe thấy tôi nói thế liền ngồi vững lại, nheo nheo mắt nhìn về phía tôi.
Cả mái tóc dài đang nhuốm đầy bùn dơ, ngay cả mặt cũng nhoe nhoét đầy bùn đất, tôi không biết lúc này mình có được mấy phần trọng lượng trong lòng Đường Thiên Trọng. Có điều tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó khi cứu tôi ra khỏi bàn tay độc ác của Thẩm Phượng Nghi, hắn đã nhẫn nại chiều theo ý tôi, nên đành ôm theo tia hy vọng sau cùng, lê thân người đang gần như mất hết sức lực, nhẫn nhịn cảm giác hoa mày chóng mặt, tôi quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin: “Hầu gia, xin hãy tha cho bọn họ, có được không?”
“Tha cho bọn họ? Nàng chỉ muốn nói với bản hầu chuyện này sao?” Hắn đột nhiên bật cười lớn tiếng, cầm chiếc roi ngựa chỉ về phía tôi hét: “Ninh Thanh Vũ, nàng liều mạng nhảy xuống khỏi lưng ngựa của hắn chỉ vì nghĩ rằng trong lòng bản hầu có nàng, có thể lợi dụng tình cảm của bản hầu dành cho nàng để uy hiếp bản hầu, để cho tình lang của nàng có thể chạy thoát sao?”
Tính kế? Lợi dụng?
Tôi nhếch miệng mỉm cười: “Trong lòng hầu gia, ta thật sự quan trọng đến vậy sao?”
Đường Thiên Trọng nhìn tôi lạnh lùng, quay sang nói với Đường Thiên Kỳ, dõng dạc nói từng chữ một: “Mau mang đầu của Trang Bích Lam về đây gặp ta. Nếu không được thì mang đầu đệ về nộp thay”.
Nghe thấy vậy, khuôn mặt Đường Thiên Kỳ không còn nét cợt nhả khi nãy nữa, vội vã đáp lời rồi nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, dẫn theo hơn mười tên truy binh đuổi theo phía trước.
Trái tim tôi lạnh giá, không quỳ trước hắn nữa mà ngồi bệt trên mặt đất lạnh lùng nhìn về phía hắn. Vốn dĩ tôi vẫn nghĩ rằng chỉ cần bắt được tôi là Đường Thiên Trọng đã vừa lòng rồi, có lẽ sẽ không tiếp tục truy đuổi Trang Bích Lam nữa. Thế nhưng hắn nhất quyết muốn dồn chàng vào chỗ chết, với tình trạng lúc này của mình, Bích Lam có cơ hội nào để thoát khỏi cái chết đây?
Nói cho cùng, hắn độc ác hơn Đường Thiên Tiêu rất nhiều lần.
Đường Thiên Trọng dường như không quen bị người khác nhìn lạnh lùng như vậy, hắn cau chặt đôi mày rồi nói: “Nàng không nên oán trách ta, muốn trách thì hãy trách bản thân mình đã không biết điều. Hết lần này đến lần khác, ta chăm sóc, lo lắng cho nàng, vậy mà nàng lại càng ngày càng muốn trèo cao, cưỡi lên đầu lên cổ bản hầu”.
Hắn cho ngựa tiến gần lại chỗ tôi, đưa tay về phía tôi rồi nói: “Mau nhảy lên ngựa của ta”.
Tôi nhếch môi mỉm cười, gắng gượng chống người đứng dậy, khập khễnh từng bước, từng bước đi trong đống bùn bị đội nhân mã của Đường Thiên Kỳ quần loạn lên, tiến về hướng Trang Bích Lam bỏ đi.
Chàng trốn thoát thành công cũng được, thất bại cũng được, tôi chỉ muốn được càng gần chàng càng tốt.
Tuy rằng… sau cùng chàng vẫn chẳng thể hiểu được tâm ý của tôi. Không ngờ chàng lại tưởng rằng tôi có thể phản bội lại tình yêu, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của Đường Thiên Trọng mà tiếp tục sống.
Khi tôi bước đi được năm, sáu bước, phía sau lưng truyền tới tiếng thét đầy tức giận của Đường Thiên Trọng: “Ninh Thanh Vũ, nàng còn dám bước thêm bước nữa, đừng có trách bản hầu không khách khí”.
Cả thân người tôi đều run lên cầm cập, nhưng không phải vì sự uy hiếp của Đường Thiên Trọng. Chiếc giày của tôi đã chìm trong đống bùn nhơ không rút ra được, bàn chân trái không giày đang dính đầy bùn đất, không nhìn ra đám đất thô ráp dưới chân, vừa mới bước đi đã đau đớn đến mức toàn thân run lên.
Nghiến chặt răng tiến tiếp về phía trước, tôi đau đớn đến mức mắt đen sầm lại, bên tai lúc này ù ù mơ hồ.
Tôi cố gắng đứng vững mới nghe được Đường Thiên Trọng đang sai quân của mình: “Mau đến bắt nàng ấy lại đây, trói lại rồi đưa lên ngựa của bản hầu”.
Tiếng bước chân giẫm trên bùn vang lên, khi quay mặt lại tên hộ vệ kia đã tiến sát đến chỗ tôi. Nỗi thống hận dâng trào trong lòng, tôi quay lại nhìn Đường Thiên Trọng cười nhạt: “Ta vô cùng hối hận, hối hận năm đó đã cứu một tên cầm thú đội lốt người như ngươi”.
Đường Thiên Trọng phát nộ, còn hai tên hộ vệ kia nhất thời sựng người, quay đầu lại nhìn Đường Thiên Trọng.
Lặng lẽ nhìn về phía Trang Bích Lam đi mất, tôi không còn do dự nữa, lấy thanh đoản đao giấu trong tay áo, nắm chặt rồi đâm mạnh vào bụng của mình.
“Á”. Bọn hộ vệ thét lên thất thanh.
Một lúc sau mới nghe thấy tiếng Đường Thiên Trọng nhảy xuống ngựa, giẫm lên đống bùn đất xông nhanh về phía tôi.
Tôi dù có chết cũng mong được chết càng xa khỏi hắn càng tốt, liền cố gắng tiến nhanh về phía trước vài bước, nhưng lại nhanh chóng ngã về phía trước vì không đỡ nổi sức nặng của bản thân.
Thế nhưng sau cùng tôi cũng không được toại nguyện, thân thể ngã vào một cánh tay rắn chắc lạ thường.
Là Đường Thiên Trọng? Bao bọc quanh thân người tôi lúc này là hơi thở của kẻ võ giả kiêu căng, cao ngạo, đáng sợ vô cùng.
Ngay cả khi chết, tôi cũng chẳng thoát khỏi lòng bàn tay của hắn?
Cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy đôi bàn tay đỏ lòm đầy máu của mình cùng với thanh đoản đao đang găm sâu trên bụng, nhanh chóng nhuốm đỏ cả y phục. Tôi lặng lẽ mỉm cười, chẳng thèm nhìn tên đàn ông vô tình vô nghĩa kia lấy một lần, lại đưa đầu nhìn về hướng Trang Bích Lam rời đi.
“Thanh… Thanh Vũ…”
Đường Thiên Trọng đang gọi tên tôi, giọng nói hơi phiêu linh, nghe như thể hắn đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
“Bích Lam… Bích Lam…”
Tôi khẽ cất tiếng gọi, quả nhiên giọng nói cũng giống y như hắn, tiếng gọi dịu dàng của tôi nghe yếu ớt như thể bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Và lúc này, tôi thật sự nhìn thấy Trang Bích Lam.
Chàng cầm trong tay một quyển thơ, tay áo bay bay trong gió, tiêu diêu vừa đứng bên hồ sen, ánh mắt sáng trong, xanh biếc vô ngần: “Vừa mới chớp mắt, Vũ Nhi của ta đã lớn thế này rồi. Cuối cùng, ta đã có thể lấy nàng về làm vợ rồi”.
Tôi liền mỉm cười, đưa tay về phía chàng nói: “Bích Lam…”
Thế nhưng tại sao chàng lại không giơ tay ra nắm lấy tôi chứ?
Đôi tay lững lờ giữa không trung, rất lạnh, rất lạnh, những giọt nước giá băng không ngừng nhỏ xuống.
“Thanh Vũ, Thanh Vũ”.
Chàng hình như đang lớn tiếng gọi tên tôi, nhưng giọng nói lại không giống như mọi khi, tiếng nói trầm ồm đôi phần quen thuộc ấy khiến tôi hãi hùng.
Không phải là chàng sao? Vậy thì ai đang gọi tên tôi chứ?
Tôi cố gắng mở to mắt ra, bóng hình của Trang Bích Lam đã dần dần mờ ảo, bầu trời xanh trong lúc ẩn lúc hiện trước mắt, nước mưa không ngừng rơi trên người tôi, vừa lạnh lẽo lại vừa đau đớn, tôi run rẩy như thể chiếc lá cuối cùng chuẩn bị rời khỏi thân thân cây khi mùa đông tràn đến. Còn bàn tay mất hết sức lực rơi xuống khỏi khoảng không, một bàn tay to lớn khác đang nắm chặt lấy tay tôi, thận trọng tay đan vào tay, nắm chặt lấy. Vào ngày mưa gió lạnh lẽo đáng sợ thế này, bàn tay của người ấy ấm áp đến mức khiến cho tôi cảm thấy an tâm.
Cùng lúc ấy, tiếng nói khiến tôi bị chìm đắm, mê hoặc kia dần dần tiến đến thì thầm bên tai tôi: “Thanh Vũ, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, cố gắng lên, ta sẽ đưa nàng đi tìm đại phu. Ta… ta không phải thật sự muốn làm khó nàng đâu”.
Là Trang Bích Lam sao? Hay không phải là Trang Bích Lam?
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hoài nghi, luôn cảm thấy người đó nên là Trang Bích Lam mới đúng.
Chàng biết rằng tôi thà chết đi cũng không muốn rời xa, làm sao có thể bỏ tôi mà đi được chứ? Càng không thể dứt bỏ được, chàng nhất định sẽ quay lại tìm tôi.
Sau cùng chàng đã quay lại, tôi lại có thể nhìn thấy bóng dáng của chàng dưới ánh trăng, áo tung bay trong gió, nụ cười dịu dàng, tươi tắn, tỏa sáng dưới ánh trăng dịu nhẹ lúc đêm khuya, từ từ bước lại gần tôi.
Tôi mỉm cười vui mừng, khẽ tiếng hỏi: “Bích Lam, Bích Lam… muội tiếp tục chờ huynh. Muội sẽ chờ huynh trăm năm nữa, có được không?”
Chàng đưa đôi tay ra ôm chặt lấy tôi, tình yêu chan chứa ôm lấy tôi chẳng khác nào một vật báu quý giá mà cả đời này cũng không chịu để tuột khỏi tay.
“Vũ Nhi…”
Dường như tôi lại nghe thấy tiếng gọi buồn bã mà dịu dàng, khiến tôi bỗng nhiên cảm thấy an lòng, bình tâm nhắm mắt lại.
Giữa trời đất này, cũng chỉ có mỗi mình Trang Bích Lam mới gọi tôi bằng giọng nói dịu dàng, chan chứa tình cảm đến mức đó thôi.
Cuộc đời tôi tuy ngắn ngủi, sau trăm năm nữa, mỗi độ hoa nở, chúng tôi lại có thể tay nắm tay đứng bên hồ sen, đánh đàn thổi tiêu, lặng ngắm sen nở, nhìn đôi uyên ương đậu trên án lá sen rộng khoe đôi cánh bảy sắc tuyệt đẹp của mình:
“Muốn gặp chẳng gặp được, muốn quên chẳng thể quên
Kiếp trước chưa có duyên, chờ kiếp sau như nguyện”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui