Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 1: Hậu cung sâu thăm thẳm, rèm cuộn giấc mộng hoa lê[1]
[1]. Chỉ giấc mộng. Cụm từ này xuất hiện trong bài thơ Kim Lăng tống Nghê Thủy Tây chi Giang Lăng của Tống Vô đời Nguyên: “Đào diệp ca tàn Mạt Lăng tửu/ Lê hoa mộng đoạn Cảnh Dương chung”
Hành lang uốn như dải lụa, mái ngói cong vút như con chim rỉa mồi trên cao. Hoa và cây đan xen như ráng màu ngũ sắc được dệt giữa những đám mây màu xanh lục, làm ánh lên vô số những lầu son gác tía. Hoàng cung vẫn nhộn nhịp phồn hoa như thế, vừa có nét thanh tao e ấp của vùng Giang Nam, lại cũng không hề mất đi sự tôn nghiêm bề thế của Hoàng Gia.
Trước cung Cảnh An, có đến hàng trăm cung tần mỹ nữ hội tụ huyên náo, đầu cài trâm khảm ngọc, thân khoác xiêm y thêu chỉ vàng, chân mang hài nhỏ đính trân châu, gót sen vàng thướt tha uyển chuyển như con thoi giữa những hang cột trụ sơn son và cánh cửa thếp vàng trổ rồng vẽ phượng, lời nói nhẹ nhàng ẩn chứa nụ cười duyên dáng quyện cùng mùi hương trong trẻo của ngày xuân tỏa khắp xa gần. “Thanh Vũ, người Giang Nam đúng là rất đãng trí!” Nam Nhã Ý nói với tôi như vậy, giọng nói mang theo đôi chút mỉa mai.
Tôi cũng không phản biện, chỉ cần nhìn thấy những mỹ nhân trang điểm lộng lẫy đang xếp hàng chờ đến lượt được chọn lại thấy có chút đắng lòng.
Quả thực, cảnh tượng huyên náo thế này, chẳng ai có thể nghĩ rằng hoàng thành Thụy Đô vừa mới đổi chủ.
Triều đình Nam Sở đóng đô ở vùng Giang Nam, một tháng trước đã đầu hàng Đại Chu - hiện đã chiếm được hơn một nửa giang sơn trong thiên hạ. Quốc vương Nam Sở là Lý Minh Xương nay đã trở thành Nam Hôn hầu của triều đình Đại Chu, dẫn theo mấy ái phi rời khỏi hoàng cung. Những mỹ nhân, phi tử chưa kịp mang theo đương nhiên sẽ trở thành chiến lợi phẩm của triều đình Đại Chu, Thụy Đô phồn hoa thịnh vượng hơn hẳn Phương Bắc, trong chớp mắt đã trở thành quốc đô của Đại Chu.
Phụ nữ trong thời thế loạn lạc có khả năng thích nghi vô cùng mạnh mẽ. Những người trong cung Nam Sở trước kia nhanh chóng tìm được vị trí cho riêng mình ở triều đình mới. Còn tôi, trước lúc cung đình tan rã, loạn lạc, đã kịp kết giao tỷ muội với Nam Nhã Ý, người Đại Chu lưu lạc trong cung đình Nam Sở, sau đó vì địa vị của Nam Nhã Ý vững chắc mà tôi cũng có được cuộc sống an nhàn không phải lo lắng gì cả.
Đương nhiên cuộc tuyển chọn cung tần mỹ nữ vào ngày hôm nay là một chuyện nằm ngoài ý muốn.
Ngay cả Nam Nhã Ý cũng không ngờ được, Nhiếp Chính vương Đường Thừa Sóc lại triệu tập tất cả các cung tần mỹ nữ chưa từng được phục vụ Nam Hôn hầu, nói rằng phải tuyển chọn phi tần cho hoàng đế Gia Hòa cùng mấy vị thân vương của Đại Chu. Lệnh dụ vừa truyền xuống, cả Hoàng cung đều kinh động. Cung nô vong quốc biến thành phi tần hoàng gia, một đêm đã trở thành phượng hoàng đậu trên cành cao. Đây chính là giấc mộng của tuyệt đại đa số những nữ tử trong cung. Vậy nên, lúc này cảnh tượng náo nhiệt như vậy cũng là chuyện hoàn toàn có thể tiên đoán.
Thế nhưng được chọn thành phượng hoàng cao quý không phải ước nguyện của tôi, lại càng không phải của Nam Nhã Ý. Nói cách khác, đây không phải là nguyện vọng của hoàng đế Gia Hòa, Đường Thiên Tiêu. Cho nên, việc hai chúng tôi không được chọn cũng là điều đã dự liệu.
Ngũ quan của tôi cân đối, có điều dù cho trát phấn dày đến mức nào thì cũng chẳng thể che đi được làn da thô ráp, vàng vọt, chiếc trâm hoa mẫu đơn rất lớn cài trên đầu lại càng khiến cách trang điểm của tôi trở nên vô cùng phàm tục. Nam Nhã Ý thì không đánh phấn son, thanh cao thoát tục, có điều sắc môi nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, lúc cởi xiêm y truyền ra một mùi vị dị thường, khiến cho người cung nữ già vội vã đưa tay lên bịt mũi, rồi xua tay bảo tỷ ấy nhanh chóng ra ngoài.
Hai chúng tôi rời khỏi cung Cảnh An với nét mặt buồn bã, u sầu trong ánh mắt vui mừng, sung sướng của bao người khác. Khi bước ra đến con đường lớn, chúng tôi quay sang nhìn nhau bật cười lớn tiếng.
Tĩnh Nghi viện là tòa điện nhỏ nằm ở một khu hoang vắng, khuất khúc nhất trong cả hoàng cung. Nếu nhìn từ ngoài, nó chẳng khác nào lãnh cung. Đây chính là nơi tôi và Nam Nhã Ý tạm ở hiện nay.
Lúc này, người đàn ông tôn quý nhất Đại Chu lúc này đang nằm trên chiếc phản nhỏ đặt cạnh bên khung cửa sổ cũ kỹ. Hoặc có thể nói, trên danh nghĩa đây chính là người đàn ông tôn quý nhất Đại Chu hiện nay.
Nam Nhã Ý dẫn tôi vào, mỉm cười quỳ xuống. “Hoàng thượng!”
“Đứng dậy rồi nói chuyện.”
Đường Thiên Tiêu cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, bàn tay cùng những ngón tay thon dài nhẹ nhấc lên, mỹ tửu trong bình sứ màu trắng từ từ chảy xuống, vừa hay rót đầy ly rượu nằm trong tay trái. Ngài ngước cổ cạn hết ly rượu, than dài một tiếng giống như đang thưởng thức chút rượu còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Nhìn từ bề ngoài, y phục của ngài rất bình thường, cử chỉ lười nhác, đôi mắt đan phụng liếc nhìn qua, chứa chan trong đó là nét mơ màng đắm chìm trong tửu sắc. Vị hoàng đế thiếu niên này dung mạo tuấn tú, cử chỉ nho nhã, nhưng lại không có được nét nghiêm nghị cao quý nên vốn có ở những bậc vương giả, trông mềm yếu chẳng khác nào những anh chàng xuất thân trong những gia tộc dòng dõi thi thư ở Giang Nam, sức trói gà không chặt.
Nam Nhã Ý đứng dậy, xua xua tay. Tôi lập tức hiểu ngay, nhanh chóng ra ngoài lấy nước sôi và đồ trà, nhìn thấy tỷ tỷ thành thục lấy trà, rửa chén, làm ấm bình, rót cao, nhẹ nghiêng, vừa rót nước vào, hương thơm lá trà đã tỏa ngát khắp nơi. Tỷ tỷ vừa pha trà, vừa nói chuyện cùng với Đường Thiên Tiêu.

Đường Thiên Tiêu nhận lấy chén trà, để lên mũi ngửi, rồi cười nói: “Đúng là khó ngửi quá!”
Trà rất thơm, mùi vị khó ngửi đương nhiên tỏa ra từ thân người của Nam Nhã Ý.
Tỷ tỷ tỏ ra e thẹn, ngượng ngùng, cũng mỉm cười đáp: “Đây không phải là thứ đồ hảo hạng hoàng thượng tặng thiếp sao? Thật không hiểu nổi, chẳng phải hôm nay là ngày hoàng thượng tuyển chọn cung tần mỹ nữ sao? Tại sao hoàng thượng lại không muốn để hai người chúng thiếp được tuyển chọn?”
“Hai nàng nghĩ rằng họ đang tuyển chọn phi tần cho trẫm hay sao?”
Đường Thiên Tiêu mỉm cười, nụ cười lạnh lùng xen lẫn đôi chút mỉa mai nhẹ lướt qua, rất nhanh sau đó được thay bằng nét mặt bình thản, không mấy để tâm. “Trẫm ấy à, tuổi vẫn còn trẻ, kiểu gì chẳng phải để cho Thiên Trọng đại huynh chọn trước rồi mới đến trẫm.”
“Khang hầu Đường Thiên Trọng? Con trai trưởng của Nhiếp Chính vương?” Nam Nhã Ý tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Tuy rằng ngài ấy tuổi tác có nhiều hơn bệ hạ đôi chút… nhưng nói cho cùng thì quân thần cũng phải có thứ bậc” Buột miệng thốt ra, giọng nói của tỷ tỷ cũng dần dần nhỏ đi, xen lẫn sự đắn đo.
Phụ hoàng của Đường Thiên Tiêu, Võ Đế Đường Thừa Nguyên đã băng hà cách đây mười năm, các thân vương tranh quyền đoạt lợi, đã khiến cho triều đình Đại Chu rối ren một thời gian dài. Nhân cơ hội đó Đường Thừa Sóc liên kết cùng với Tuyên thái hậu lập Đường Thiên Tiêu, năm ấy mới được chín tuổi lên làm hoàng đế. Sau mười năm không ngừng củng cố, tranh giành quyền lực, hiện nay đại quyền triều chính đã hoàn toàn nằm gọn trong tay của Nhiếp Chính vương và Tuyên thái hậu.
Nhiều năm nay Đường Thiên Tiêu yếu ớt, lười nhác. Tuy rằng thân là thiên tử, nhưng ngày nào ngài cũng chơi đùa cùng cung nữ, rất hiếm khi ngự thư phòng, chứ đừng nói là quản lí, xem xét chính sự hay phê duyệt tấu chương.
Tôi biết rõ Đường Thiên Tiêu chẳng thể nào làm chủ được mọi việc, liền tiến lên phía trước đỡ lời, mỉm cười nói: “Thanh Vũ thấy rằng những mỹ nhân kia trông vô cùng tầm thường, kém xa so với sắc đẹp của Nhã Ý tỷ tỷ.”
Đường Thiên Tiêu mỉm cười, nhẹ búng vào trán tôi rồi nói: “Chỉ có mình nha đầu Thanh Vũ là biết ăn nói thôi. Người khác trẫm chẳng thèm để tâm, có điều… dù gì trẫm cũng phải giữ lại một nơi để thưởng đàn, uống trà nữa chứ?”
Bên ngoài có tiếng huýt sáo khẽ khàng của tiểu thái giám truyền vào, là tín hiệu nhắc nhở hoàng thượng hồi cung.
Đôi mắt sáng lạn của Đường Thiên Tiêu đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu lên nhìn hình rồng cuộn khúc trên xà nhà đã phai màu nhạt sắc từ lâu, thất thần trong chốc lát, rồi bỗng nhiên nhếch mép mỉm cười, ném chén trà đã uống hết một nửa đi, tiếng rơi vỡ giòn tan, ngài nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang y phục, cầm theo chiếc cần câu để ngay cạnh cửa rồi thư thái, bình thản bước ra khỏi căn phòng.
Bên cạnh Tĩnh Nghi viện có một khe suối trong vắt, khiến cho cảnh vật nơi đây càng thêm kì dị, bí hiểm.
Gia Hòa hoàng đế Đường Thiên Tiêu là thiên hạ đệ nhất đế vương nhàn rỗi bậc nhất trong thiên hạ, hết săn bắn giờ lại chuyển sang thả cần câu cá. Ngài thường xuyên cầm theo chiếc cần câu đặt bên khe suối nhỏ yên tĩnh, ở đó cả ngày để giết thời gian, lấy việc ăn những con cá do chính mình câu được trong ngày làm vui.
Rất ít người biết được trong Tĩnh Nghi viện có một Nam Nhã Ý, dung mạo xuất chúng, giỏi hát múa, là con gái vú nuôi của Đường Thiên Tiêu, đồng thời cũng là hồng nhan tri kỉ của ngài từ thuở thiếu thời.
Hai năm trước, với ý đồ làm nhiễu loạn tình hình triều chính của Nam Sở, Đại Chu đã đem tặng mười đại mỹ nhân cho quốc vương Nam Sở Lý Minh Xương. Không biết là vô tình hay hữu ý, trong số những người đó có cả Nam Nhã Ý. Ngay ngày đầu tiên kể từ khi nhập cung Nam Sở, tỷ tỷ luôn mang bệnh trong người không thể nào hầu hạ hoàng thượng được, lâu dần bị lạnh nhạt, gần như ngay cả chuyện ăn no mặc ấm cũng rất khó khăn. Một năm trước, sau khi tôi chú ý đến Nam Nhã Ý, liền âm thầm tiếp tế, đồng thời cùng tỷ ấy kết giao tỷ muội.
Đến khi Đại Chu chiếm được Thụy Đô, việc đầu tiên Đường Thiên Tiêu làm chính là tìm bằng được Nam Nhã Ý, còn tôi thì luôn theo sát bên tỷ tỷ như hình với bóng. Vậy nên bây giờ cả hai chúng tôi đều được sắp xếp ở tạm tại Tĩnh Nghi viện.
Nam Nhã Ý tài mạo song toàn, ngâm thơ, đánh đàn, ca hát, nhảy múa không gì không tinh thông. Còn tôi thì lại chẳng hiểu cái gì, chẳng biết cái gì, chỉ biết mỉm cười một cách ngốc nghếch, vỗ tay theo điệu nhạc tiếng ca của tỷ tỷ. Trong thời thế nhiễu nhương, càn khôn điên đảo này, tôi hoàn toàn có thể an nhàn, vô ưu sống những tháng ngày yên bình, lặng lẽ của cuộc đời.
Khoảng hai ngày sau, có người nghe ngóng được kết quả của cuộc tuyển chọn cung tần mỹ nữ lần này. Những mỹ nhân được chọn không hề ít, quả nhiên có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Đường Thiên Tiêu có thêm chín vị tiệp dư (một trong các chức danh của các cung tân mỹ nữ trong hoàng cung Trung Hoa thời xưa), ngoài ra còn chọn thêm được hai mốt vị mỹ nữ khác để ban tặng cho bốn vị huynh đệ còn lại của ngài. Ngược lại Khang hầu Đường Thiên Trọng, tuy rằng đã từng đích thân đến nhìn mặt tất cả những mỹ nhân kia, nhưng chẳng hề chọn bất cứ người nào trong số đó.

Nam Nhã Ý tỏ ra vô cùng buồn bã, lúc Đường Thiên Tiêu quay lại ghé thăm, lời nói cử chỉ ít nhiều biểu lộ nét ai oán, u sầu: “Phải chăng hoàng thượng không muốn thiếp trở thành phi tần của người?”
Đường Thiên Tiêu nhẹ nhếch miệng lên, mang theo chút đắc ý mỉm cười nói: “Sao nào? Thực sự mong muốn trở thành phi tần của trẫm sao?”
Nam Nhã Ý không đáp lại, nhẹ bước đến bên chiếc đàn, khi gảy dây tơ, tấu nên khúc nhạc Thước Kiều Tiên[2]
[2]. Bài thơ của Tần Quan, tự Thiếu Du (một tên tự nữa của Thái Hư), hiệu Hoài Hải cư sĩ là một người chuyên sáng tác thể từ thời Bắc Tống. Điệu từ Thước Kiều Tiên chuyên để ngâm vịnh về chuyện Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau vào đêm thất tịch. Đoạn này trích hai câu: “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng/ Tiện thắng khước nhân gian vô số và câu “Như tình tự thủy, giai kỳ như mộng” của bài từ: “Gió tu sương móc gặp nhai một độ, còn hơn vô số những mối tình duyên chốn trần gian. Nhu tình như nước, quãng thời gian đẹp đẽ tựa giấc mơ, chàng quả thực không cầu mong cho đôi ta được bên nhau sớm sớm chiều chiều hay sao?”
Tiếng đàn xa thăm thẳm như lời tâm sự, du dương lan tỏa khắp chốn trong căn phòng cũ kĩ, ngay cả những hoa văn chạm khắc trên chiếc khóa như ý bên cửa sổ cũng chứa đượm đầy nỗi thương cảm, xót xa.Thế nhưng Đường Thiên Tiêu lại nhắm mắt lại, bình thản nằm trên chiếc phản trúc, tấm áo khoác dài màu vàng nhạt khẽ buông xuống, ngài dường như đã ngủ.
Đôi mắt của Nam Nhã Ý hơi đỏ lên, nụ cười từ trước đến nay vẫn luôn sáng lạn, tươi tắn cũng ảm đạm.
Đúng lúc tôi đang thầm cảm khái vì Đường Thiên Tiêu không thấu hiểu tâm sự của giai nhân thì cuối cùng ngài cũng chịu lên tiếng.
“Chín vị mỹ nhân kia là do mẫu hậu chọn cho trẫm. Tuy rằng trẫm đã gặp hết bọn họ, nhưng lại chẳng hề nhớ nổi tên gọi của bất cứ người nào trong đó, chứ đừng nói đến dung nhan, nét mặt, dáng người.”
Ngài ngồi dậy, tiếp tục thưởng thức chén trà ngon do Nam Nhã Ý pha, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Nàng có thực sự muốn trở thành một trong mấy người đó sao?”
Vừa nghe nhắc tới Tuyên thái hậu, sắc mặt của Nam Nhã Ý đột nhiên trắng bệch lại, tiếng đàn cũng dừng lại, tỷ tỷ không nói lời nào, vỗ mười ngón tay thon thả, trắng nõn lên dây đàn.
Đường Thiên Tiêu nhìn về phía Nam Nhã Ý, ánh lộ vẻ tiếc thương, khẽ khàng than thở: “Nếu như nàng thực sự muốn suốt đời suốt kiếp ở bên cạnh trẫm thì trẫm đương nhiên sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi. Những người được tuyển chọn lúc này đều là những phi tần có địa vị thấp trong cung. Đợi sau khi có ý chỉ của hoàng hậu, trẫm sẽ đích thân chọn một vài vị phi tần có địa vị cao hơn theo tâm ý của bản thân...”
Ngài mỉm cười, không nói thêm gì, nhưng hàm ý đã quá rõ ràng.
Tuy rằng Đường Thiên Tiêu thân là đế vương nhưng lại chẳng có quyền hạn để lập hậu theo đúng tâm ý, chỉ đành hy vọng vào lúc mọi người đang đưa mắt chú ý hết vào người ngồi trên chiếc ghế hoàng hậu, ngài có thể âm thầm, lặng lẽ lập thêm một vài phi tần mà mình yêu thích.
Hai má Nam Nhã Ý đỏ ửng lên, những giọt nước mắt long lanh như châu ngọc từ đôi mắt đẹp đẽ đã tuôn rơi trên khuôn mặt diễm lệ, lấp lánh rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa xuân huy hoàng bên ngoài thư viện hoa viên, chiếu rọi khắp căn phòng cũ kỹ này. Tỷ tỷ của bây giờ hoàn toàn khác xa so với con người tiều tụy, xơ xác trước kia, khi Hoàng thành còn chưa bị công phá.
Nam Nhã Ý nắm lấy bàn tay của Đường Thiên Tiêu, nói bằng giọng trầm thấp nhưng thanh âm rõ ràng, mạch lạc: “Nhã Ý tin rằng, sớm muộn gì hoàng thượng cũng có thể làm mọi chuyện theo đúng tâm ý của mình.”
Đường Thiên Tiêu nhẹ ngước mắt lên, mái tóc đen nhánh buông dài. Ngài khẽ mỉm cười bình thản: “Nha đầu ngốc, dưới gầm trời này, chẳng có người nào có thể làm bất cứ chuyện gì theo đúng tâm ý của bản thân hết.”
Ngài đưa chén rượu rỗng về phía tôi, tôi vội rót đầy. Ngài uống cạn rồi mỉm cười nói tiếp: “Nàng xem, nhiếp chính vương và Thiên Trọng đại ca của trẫm, hai cha con họ một tay che cả bầu trời, quyền cao chức trọng, khuynh đảo thiên hạ rồi đúng không? Thế nhưng Đường Thiên Trọng vẫn cứ đứng ngồi không yên, lật tung cả thành Thụy Đô này lên mà vẫn chẳng thể nào tìm được người con gái mà mình yêu thích.”
Nam Nhã Ý kinh ngạc: “Người con gái thế nào? Phải chăng... cuộc tuyển chọn cung tần mỹ nữ trong cung mấy ngày trước chính là để triệu tập tất cả các mỹ nhân trong cung đến, để ngài ấy kiểm tra xem có người con gái kia không?”

“Huynh ấy không hề tìm thấy.” Đường Thiên Tiêu đứng dậy, cầm theo ly rượu tựa bên khung cửa sổ, khoan khoái nói: “Nghe nói người con gái đó trước kia ở trong cung của Đỗ thái hậu thời đó, trong tên hình như có một chứ ‘Bích’. Đáng tiếc là nửa năm trước, Đỗ thái hậu qua đời, cung nữ trong cung ly tán khắp nơi, cũng chẳng biết cô gái đó đã lưu lạc đến nơi nào rồi. Để tìm người phụ nữ tựa tiên giáng trần đó, việc đầu tiên Đường Thiên Trọng làm khi nhập cung chính là đem tất cả những cung tần mỹ nữ trong tên có chữ ‘Bích’ về phủ nhiếp chính vương. Sau đó huynh ấy lại ngờ rằng người con gái đó bị điều đến trong coi lăng tẩm cho thái hậu, nên đích thân đến lăng mộ của Đỗ thái hậu một chuyến. Ha ha, trước kia trẫm không hề biết rằng, người anh họ này lại là một người si tình đến vậy.”
“Hả? Ngài ấy không hề biết người con gái đó tên là gì sao?”
“Đúng thế.” Đường Thiên Tiêu lại đưa ly rượu trống về phía tôi, để tôi rót thêm rượu cho đầy. “Huynh ấy mới chỉ gặp cô gái đó có một lần, nhặt được một tấm khăn tay của người ta. Nghe nói trên chiếc khăn tay đó có thêu một chữ ‘Bích’.”
Trái tim tôi đột nhiên đập mạnh dữ dội, kinh ngạc nín nhẹ hơi thở, trong đầu đang vô cùng hỗn loạn.
“Thanh Vũ.”
Hình như có người đang gọi tên tôi, tiếp đó cánh tay bị ai đó cầm lấy. Sau khi định thần lại được, thì ra Nam Nhã Ý đang vội vã lấy bình rượu từ tay của tôi, Đường Thiên Tiêu thì vứt ly rượu bị rót ra tràn trề, vội vã lau rượu đang ngấm trên tay áo mình.
“Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội.” Tôi nhanh chóng quỳ xuống cúi đầu tạ tội, trên trán đang lấm tấm đầy mồ hôi lạnh.
“Nàng hãy đứng lên đi, không việc gì cả.” Tuy rằng Đường Thiên Tiêu cau mày khi nhìn vào vạt áo ướt đẫm đầy rượu, thế nhưng từ trước đến nay con người ngài thoải mái không câu nệ tiểu tiết, lại thân thiết cùng Nam Nhã Ý nên việc thứ tội cho tôi là một điều hoàn toàn có thể đoán trước được.
Thế nhưng vài giây sau, ngài nhanh chóng cau sít đôi mày nói: “Phải chăng ngươi... biết chuyện về người con gái đó?”
Nam Nhã Ý cũng bắt đầu nghi ngờ, vừa kéo tôi đứng dậy lại vừa quay sang nói: “À, đúng rồi, Thanh Vũ không phải muội trước kia cũng là người ở trong cung của Đỗ thái hậu hay sao?”
Cuối cùng tôi cũng đã bình tĩnh lại được, khẽ nhếch môi lên, mỉm cười đáp: “Đúng vậy. Đột nhiên chuyện này khiến muội nhớ lại một người tỷ muội đã qua đời.”
Thường ngày Đường Thiên Tiêu suốt ngày cười đùa với hai tỷ muội chúng tôi, trước nay chưa bao giờ giận dữ, nghiêm khắc, ngay cả nụ cười bình thản trên môi cũng chẳng mấy khi biến mất. Thế nhưng lúc này ngài đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt sắc bén mà sâu thẳm: “Tỷ muội gì hả?”
Tôi cảm thấy hơi sợ hãi, có điều ngoài miệng vẫn khá bình tĩnh: “Vị tỷ tỷ đó... có tên là Ninh Bích, là cung nữ thân cận bên cạnh Đỗ thái hậu năm xưa. Dáng vẻ xinh đẹp yêu kiều, thông minh khả ái, thơ từ ca phú đều tinh thông, được thái hậu hết mực yêu chiều, quý mến. Có điều hồng nhan bạc phận, ông trời nhẫn tâm, vài tháng trước tỷ tỷ ấy đã bất hạnh qua đời rồi. Có điều từ trước đến giờ Ninh Bích tỷ tỷ chưa bao giờ bước ra khỏi hoàng cung Nam Sở, làm sao có thể quen biết Khang hầu của Đại Chu được chứ?”
“Chết rồi sao?” Nụ cười bình thản trên mặt Đường Thiên Tiêu lại xuất hiện. Ngài tựa vào chiếc phản, nhã nhặn vắt chân chữ ngũ, nhấc rượu lên uống tiếp, lại còn ngâm nga mấy câu: “Trăng có khi tròn khi khuyết, người có bi hoan li hợp, chuyện này tự cổ khó vẹn toàn…” [3]
[3]. Mấy câu này trích trong bài từ Thủy điệu ca đầu của Tô Đông Pha.
Rõ ràng là một câu thơ cổ ai oán, trần đầy thương cảm, vậy mà lại được ngài ngâm nga một cách sảng khoái trong khi đã ngà ngà men say, như còn ẩn chứa niềm vui trước nỗi đau của người khác.
Trước mặt Nam Nhã Ý, người từ nhỏ lớn lên cùng mình, Đường Thiên Tiêu không cần phải che giấu cảm xúc của bản thân. Vì thế, mới chỉ quen biết có hơn một tháng nay, nhưng tôi có thể thấy, vị đế vương trẻ tuổi lười với vẻ ngoài lười nhác vô dụng đó, thi thoảng lại để lộ ra những chiếc gai sắc nhọn, nhưng thi thoảng lại là chút uất ức, không cam lòng như một đứa trẻ.
Hình bóng ý trung nhân ánh lên trong đôi mắt tuyệt đẹp của Nam Nhã Ý lại là một chú chim ưng dũng mãnh thu cánh ẩn nấp nơi chín tầng trời, là thanh bảo kiếm sắc bén luôn nóng lòng muốn được tuốt ra khỏi vỏ. Còn tôi tiếp tục sống cuộc đời của người đứng bên lề cuộc sống, bình dị mà thanh thản, ngắm nhìn từng màn kịch tranh đấu quyết liệt trong hoàng cung, quan sát những mưu đồ tranh quyền đoạt vị xuất chúng của các tài tử giai nhân, xem họ biểu diễn những câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp của bản thân, lặng lẽ sống hết phần đời còn lại của mình.
Nếu như cuộc sống của tôi có thể bình dị, tĩnh lặng như khe suối bên cạnh Tĩnh Nghi viện, thì đó thực sự là niềm hạnh phúc mà tôi cầu mong bấy lâu nay.
Hoàng cung, quyền lực, xưa nay vẫn biến ảo khôn lường. Từ trước đến nay đều là như vậy.
Xưa nay tôi vẫn luôn cho rằng khả năng thích ứng của bản thân là vô cùng mạnh mẽ, ngay cả vào ngày hoàng đế và bách quan Nam Sở đầu hàng Đại Chu, tôi vẫn có thể trốn trong cung thất sơ sài của Nam Nhã Ý, cùng tỷ tỷ sưởi ấm và ngủ yên lành bên nhau.
Thế nhưng buổi tối hôm nay, tôi nằm trên giường, xoay qua lật lại hồi lâu mới miễn cưỡng chợp mắt nổi, chỉ có chiếc khăn lụa trắng muốt, với từng đường kim mũi chỉ thêu chữ ‘Bích’ bên trên như kim đâm vào trái tim tôi, nỗi đau đớn đó chẳng thể xóa tan. Ngay cả trong mơ cũng vẫn còn đau đớn, đau đớn cầm tấm khăn trắng đó mà rơi lệ.

Hồ sen trước cung Đức Thọ là nơi mà tôi thường hay lang thang tản bộ. Mặt nước khe khẽ xao động như muốn thu lại ánh trăng trong vắt của một ngày, ngay đến ánh trăng dường như cũng đang lay động bên những đóa thụy liên màu phấn trắng, như có người đang đang khẽ thở than. Đóa sen trắng quý giá nhất của ngày nào giờ đã tàn tạ, đợi đến lúc nở lại, cũng chẳng còn là đóa hoa năm xưa nữa.
Ngồi ở bên chiếc cầu đá Hán Bạch Ngọc, tôi cầm chiếc sáo trúc thổi khúc nhạc làm rung động bóng trăng dưới nước, hương sen thoang thoảng, thổi cho tới lúc khuôn mặt tôi ướt lạnh.
Nhẹ rút khăn ra, tôi lau đi những giọt nước mắt mà ban ngày không dám trào ra, nhìn thấy chữ ‘Bích’ do mình đích thân thêu trên tấm khăn bị ướt, tôi đang ngây người, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hò hét chém giết.
Ngẩng đầu lên nhìn, còn chưa kịp định thần xem có chuyện gì đang xảy ra, thì bên hồ sen đã xuất hiện một người đàn ông bịt mặt, ánh kiếm sáng lóe, đang tiến gần về phía tôi.
Vì quá kinh hãi, tôi đánh rơi chiếc khăn trên mặt đất, trên cổ cảm thấy mát mát, nhưng lại chẳng hề đau đớn gì cả. Người đó chỉ đặt kiếm kề bên cổ tôi, đôi mắt người đó đen láy, sâu thẳm, sáng lấp lánh, nhưng lại phát ra một luồng hàn khí lạnh hơn cả mặt nước về đêm.
Tôi không muốn chết, cũng không muốn trở thành con tin của người này, rồi sau đó trở thành vật hy sinh cho lợi ích của hoàng gia Nam Sở. Cho nên, tôi không hề do dự chỉ vào hồ sen rồi khẽ tiếng nói với hắn ta: “Ngươi có biết bơi không? Mau trốn dưới nước hồ, ta sẽ đánh lạc hướng bọn người kia.”
Người đó nhìn tôi đầy hoài nghi, ánh sáng trong đáy mắt khi rực lên lúc tối sầm, biến đổi khôn lường. Đột nhiên hắn nhấc bảo kiếm ra khỏi cổ tôi rồi kéo lấy cánh tay tôi, nhanh chóng kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy và thì thầm bên tai tôi: “Ta tin tưởng nàng. Đừng khóc nữa!”
Giọng nói của hắn thâm trầm, xen lẫn trong âm thanh khản đặc đó là sự mệt mỏi, nhưng lại rất dịu dàng, hòa nhã, giống như... ánh trăng dịu nhẹ lúc này, hoàn toàn khác hẳn với thân hình cao lớn đầy sát khí của hắn.
Tôi còn chưa kịp định thần sau những cử chỉ đường đột đó thì hắn đã buông tôi ra, khẽ khàng nhảy xuống dưới hồ sen, lặn sâu ẩn khuất phía dưới mặt hồ. Những gợn sóng trên mặt hồ nhanh chóng biến mất theo làn gió nhẹ giữa đêm.
Tôi định thần lại, không để ấy tên thị vệ trong cung kịp chạy tới trước mặt mình, đã hét lớn về phía đó: “Các ngươi đang hò hét cái gì thế? Thái hậu nương nương ngọc thể bất an, vừa mới chợp mắt, kinh động đến nương nương các ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?”
Người đứng đầu đám thị vệ nhận ra tôi, vô cùng kinh ngạc, vội vã giải thích: “Lúc nãy có tên thích khách chạy về hướng này, bọn ta đang khám xét quanh đây, nhất định sẽ giữ yên lặng, không để kinh động đến thái hậu nương nương đâu.”
Tôi nhìn xung quanh rồi chau sít lông mày: “Thích khách ở đâu ra? Từ nãy đến giờ ta ngồi trên cầu, có thấy bóng ai qua đây đâu?”
“Vậy thì nhất định hắn ta không xông vào cung của thái hậu nương nương rồi.”
Gã thị vệ đứng đầu vội vã cười trừ, chỉ tra xét qua loa xung quanh hồ sen rồi vội vã dẫn đám thị vệ đi về hướng khác.
Tôi cảm nhận được mùi vị máu tanh và mồ hôi của tên thích khách ban nãy thấm lên tấm áo mong manh của mình, sợ rằng gã ban nãy lội lên khỏi hồ rồi lại thất lễ với tôi thêm lần nữa, nên khi nhìn thấy đám thị vệ đi khỏi, tôi cũng nhanh chóng chạy về cung Đức Thọ.
Tôi không đi dò xét thêm về động tĩnh gì của tên thích khách đó, cũng chẳng dám nhặt chiếc khăn có thêu chữ ‘Bích’ về. Ngày hôm sau, tôi nghe ngóng được, tên thích khách đó đã trốn thoát, và chiếc khăn tay của tôi cũng theo đó mà biến mất.
Lúc tỉnh dậy sau khi chìm trong hồi ức cũ, tôi nghe thấy thấy tiếng thở đều đều của Nam Nhã Ý nắm cạnh bên, tôi ngờ rằng liệu có phải mình vẫn còn đang nằm mơ.
Tên thích khách đó không ngờ lại chính là Khang hầu Đường Thiên Trọng của Đại Chu! Hắn cầm theo chiếc khăn đó, hơn nữa còn muốn tìm tôi bằng mọi giá? Nhẩm tính thì đến giờ chuyện xảy ra cũng hơn hai năm rồi.
Năm đó tôi mới mười bảy, nhớ rằng lúc đó cầm chiếc sáo trúc đứng dưới ánh trăng, đã biết nhớ nhung, rơi lệ. Đến nay khi tròn mười chín, tôi thậm chí còn chẳng biết khóc nữa.
Tôi lúc nào cũng lặng lẽ mỉm cười dịu dàng, lãnh đạm nhìn những việc làm hoang đường, vô liêm sỉ của hoàng đế Nam Sở, nỗi bi thương, ai oán, bất lực của Đỗ thái hậu, việc phân tranh đấu đá dữ dội trong hoàng gia Nam Sở… mãi cho tới khi tìm được chỗ dung thân ở hoàng triều mới. Nụ cười cứng nhắc cùng với dung mạo tầm thường đã theo tôi như hình với bóng.
Bần thần một hồi, ánh sáng dịu nhẹ khẽ xuyên qua lớp màn tơ mỏng manh. Nam Nhã Ý nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ hồ hồ hỏi tôi: “Thanh Vũ, có phải muội vừa nằm mơ không? Cả đêm lật hết bên này sang bên kia khiến cho tỷ cũng không ngủ yên giấc được.”
Tôi ngập ngừng đáp một tiếng, tỷ tỷ ngáp một cái rồi quay sang nhắm mắt tiếp tục ngủ. Tôi nhìn thấy tỷ tỷ ngủ say rồi mới nhẹ chân nhẹ tay thức dậy trang điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận