Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Chương 14: Tiếng dịch gió xuân, ca biệt mộng hàn
Thiên trường địa cửu nợ tương tư, đành gửi theo dưới nấm đất vàng. Thật ra đây cũng chưa chắc đã không phải là một niềm hạnh phúc.
Trăm năm trôi theo dòng nước, vạn sự như thể hoa rơi. Ít nhất trong khoảng thời gian tôi mòn mỏi đợi chờ, cũng có thể không vui không buồn, không hận không oán, lặng lẽ đứng bên dòng nước nhìn hoa nở rồi hoa lại tàn, mây giăng rồi mây lại tan, bình thản sống hết những tháng ngày dài đằng đẵng và chán nản đó.
Thế nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình lại có thể tiếp tục sống.
Khi giấc mộng thoảng trong đầu, lúc thì Đường Thiên Trọng, lúc thì Trang Bích Lam, lúc lại Đường Thiên Tiêu, tất cả đều nhìn tôi mỉm cười hoặc lạnh lùng, hoặc thê lương, hoặc tức giận, nhưng cách một bờ tường nên tôi chẳng thể nào tiến lại gần phía họ. Thân thể mềm nhũn không chút sức lực, lâng lâng như đang bay giữa chín tầng không, làm thế nào cũng chẳng thể tìm được chỗ để bản thân được lưu lại.
Tràn ngập trong tim đều là những cay đắng khổ đau khó diễn tả bằng lời, muốn thốt ra ngoài cũng chẳng được, đôi mắt đang sưng lên đau đớn, dòng nước mắt nóng bỏng mất đi sự khống chế tuôn chảy khắp nơi trong thân thể tôi, lặng lẽ bò lên cả khuôn mặt đang khô ráp, cứng đờ.
Nuôi dưỡng giấc mộng suốt ba năm ròng rã, dường như nó vẫn còn đang tiếp diễn, chỉ có điều lúc này lại tràn ngập nỗi bi thương vô vọng.
Lúc đôi mắt đau nhức có thể mở ra được, tôi mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Vô Song đi đi lại lại trước tấm rèm, thậm chí tôi còn tưởng rằng mình vẫn còn đang chìm trong giấc mộng. Chỉ có điều, tôi thật sự không hiểu nổi, con người sau khi chết đi rồi mà vẫn có thể nằm mơ được sao?
Mệt mỏi đưa tay ra, tôi vén tấm rèm đầy hoa văn trong giấc mộng, nhìn ra bóng dáng mờ nhạt bên ngoài. Đúng lúc đang lặng người đi thì nỗi đau từ bụng lại truyền lên dữ dội.
“Vô Song?”
Tôi thử cất tiếng gọi tên. Giọng nói yếu ớt, tựa như tấm lụa giữa bão táp, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn đi không còn thấy tung tích đâu nữa.
Vậy nhưng Vô Song vẫn nghe thấy, vứt thứ đồ đang cầm trên tay, vội vã chạy vào trong tấm rèm, vừa nhìn vào đôi mắt của tôi vừa vui mừng thét lớn: “Ninh cô nương, cô nương tỉnh rồi sao?”
Trái tim tôi bỗng nhiên lại rộn ràng trống đánh.
Khi gắng sức dựng người dậy, cơn đau từ phía dưới chân cũng theo đó mà truyền lên, khiến cho nửa thân người lúc này chìm trong đau đớn.
Ninh cô nương, chứ không phải là Ninh chiêu nghi.
Căn phòng lạ lẫm này có tấm rèm thêu hoa văn cỏ xanh màu bạc bên dòng suối trong xanh, gần giống như màu sắc mà tôi hay dùng khi còn trong Hoàng cung. Thế nhưng thành giường lại có màu xanh ngọc cao quý, khắc hình các vị tiên đang thư thái dạo chơi trên tiên đảo, nét mặt vui vẻ, quả nhiên toát lên một khí thế sang trọng, quý phái hơn người.
Qua tấm rèm mỏng manh, tôi có thể nhìn thấy rõ cách bài trí, sắp xếp đồ đạc trong gian phòng, tất cả đều được làm từ gỗ đàn hương hoặc gỗ cây hoa lê quý hiếm, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, toát lên khí thế uy nghiêm, ngạo nghễ giống như căn phòng ở Phú Liên Các của Đường Thiên Trọng trước kia.
Tôi cau chặt đôi mày, bất lực tựa người vào chiếc gối rồi nói: “Tại sao ta vẫn chưa chết?”
Vô Song kinh ngạc, nhanh chóng mỉm cười: “Cô nương làm sao mà chết được? Hầu gia đã mang hết tất cả các linh đơn diệu dược quý hiếm trong vương phủ đến ngày đêm ở cạnh bên cô nương, ngay cả Diêm Vương nhìn thấy cũng phải nhường nhịn vài phần, làm sao còn dám đưa cô nương đi được nữa chứ? Hôm qua, các đại phu đã bẩm lại cùng hầu gia, nói rằng cô nương đã không còn nguy hiểm tính mạng, hầu gia mới an tâm được, có điều lại sợ cô nương lo lắng, thấp thỏm đến mức tổn thương thần trí, nên lại cho uống thuốc, để cô nương nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày”.
Nghe câu nói của Vô Song, dường như tôi đã mê man nhiều ngày nay rồi.
Thế còn Trang Bích Lam thì sao?
Nam Nhã Ý thế nào?
Tôi gần như chẳng thể thở nổi nữa, cố sức gắng gượng một lúc lâu mới có thể cất tiếng nói: “Nhị gia… của các người đâu?”
“Nhị gia?”
“Đường Thiên Kỳ”.
Tôi nhớ rõ ràng, Đường Thiên Trọng ngồi cao trên lưng ngựa, thao túng tính mạng của những người khác. Hắn dặn dò Đường Thiên Kỳ phải mang đầu của Trang Bích Lam về, nếu không thì thay bằng đầu của chính bản thân.
Đối xử với đệ đệ ruột thịt của mình mà hắn còn độc ác, tàn nhẫn như vậy, trở mặt vô tình vô nghĩa.
“Ồ”. Vô Song mỉm cười. “Nhị gia đang ở trong phủ, mấy hôm trước tìm được một mỹ nhân, ngài yêu thương vô cùng, mấy ngày rồi chẳng bước chân ra khỏi cửa. Sao thế, cô nương cũng quen biết nhị gia sao?” Đường Thiên Kỳ đang vô cùng an nhàn, sung sướng, đương nhiên là chiếc đầu của hắn vẫn nằm trên cổ.
Vậy nghĩa là Trang Bích Lam…
Tôi hít một hơi thật sâu, trái tim cảm thấy đau nhói vô cùng, đầu tựa trên gối, đau đến mức rên thành tiếng.
Vô Song vô cùng kinh hãi, nhanh chóng đỡ tôi dậy rồi hỏi: “Cô nương, cô nương, người cảm thấy chỗ nào khó chịu?”
Có lẽ trong giấc mộng kia tôi đã khóc cạn nước mắt, thế nên lúc này sống mũi cay xè, đau đớn thấu tim, vậy mà mắt tôi không hề có chút nước mắt nào, có điều vẫn thì thầm cất tiếng hỏi: “Vậy còn… Trang… Trang…”
Vô Song cực kỳ thông minh, mẫn cảm, lập tức hiểu ngay mọi chuyện, vội vã đáp lời: “Cô nương đừng lo lắng, Trang công tử không sao hết, Khang hầu phu nhân… ừm, người phụ nữ ở cạnh bên Trang công tử cũng không sao hết”.
Tôi vội vã thở gấp, nắm chặt lấy bàn tay của Vô Song, đợi nghe cô bé nói tiếp.
Vô Song tỏ ra hơi do dự, đôi mắt lưỡng lự giây lát rồi mới nói: “Nghe nói hầu gia đã hạ lệnh xuống, không được gây tổn thương đến tính mạng của hai người đó, cho nên có lẽ hai người đó sẽ không…”
“Bọn họ… giờ đang ở đâu?”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Song, mong rằng có thể nắm được chút tin tức rõ ràng từ trong những câu nói của cô bé.
“Điều này…”
Vô Song đưa mắt ra chỗ khác, trốn tránh tôi, do dự không chịu trả lời.
Lúc này, ngoài cửa mới truyền vào giọng nói trầm ổn của một người: “Bọn họ giờ đang yên lành trốn ở một thôn nhỏ dưỡng thương. Nếu như nàng sống khỏe mạnh thì bản hầu bảo đảm hai người họ cũng sẽ khỏe mạnh, nếu như nàng muốn tìm đến cái chết, bản hầu đương nhiên cũng sẽ không chỉ giết chết hắn không đâu. Ta quyết không cho hai người được làm đôi vợ chồng ma quỷ dưới âm tào địa phủ. Ta sẽ bắt Trang Bích Lam đến phủ của mình, giày vò hắn vài ba năm rồi mới vứt cho chó rừng ăn hết xác”.
Thân hình Đường Thiên Trọng ánh lên bởi ánh sáng phía sau lưng hắn, to lớn, đáng sợ, từ từ bước vào bên trong, mãi cho tới khi hắn bước tới trước giường, tôi mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Chiếc áo bào màu đen được thêu chỉ vàng điểm xuyết vô cùng thích hợp với bộ mặt cương nghị, lạnh lùng, đáng sợ của hắn, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí, kiêu ngạo nhìn xuống, sắc nhọn như lưỡi đao, như thể muốn phanh thân thể tôi ra làm trăm mảnh.
Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bất giác đưa tay ôm chặt lấy thân người, nhất thời không dám đáp lại.
Hắn dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi, hoảng hốt của tôi, liền lùi về sau một bước, khóe miệng nhoẻn lên, hạ cho giọng nói dịu dàng hơn trước: “Nếu như nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta cao hứng có thể sẽ tha cho hai người họ cũng nên”.
“Hãy chăm sóc cho nàng ấy thật tốt”.
Hắn dặn dò một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài cửa không nhìn tôi thêm lần nào.
Không còn cảm giác sắc bén, đáng sợ kia nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bất giác cảm thấy xấu hổ trước sự yếu đuối của bản thân, nhớ lại những lời nói vừa chỉ trích vừa cầu cạnh của mình đối với hắn vào ngày hôm đó, khẽ “hừm” một tiếng rồi nói: “Tại sao không bảo là ta đang dùng tính mạng của mình để uy hiếp ngươi chứ?”
Đường Thiên Trọng liền khựng lại, nhưng không hề quay đầu mà còn bước đi nhanh hơn.
Thật ra lúc nói ra câu này, tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã dám như vậy với hắn, cả người lại toát đầm mồ hôi, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng lên tiếp tục nghỉ ngơi.
Vô Song cũng do dự một hồi rồi quay lại dặn người đi chuẩn bị mấy món canh tới, mỉm cười nói thêm: “Cô nương, người đã ngủ suốt bảy, tám ngày nay, không nên nằm mãi như vậy, nếu không chân tay mất hết sức lực, ngược lại càng khó hồi phục nhanh được. Nếu như cô nương có thể chịu đựng được, thì hãy ngồi dậy uống vài ngụm canh, có được không?”
Tôi đưa tay áo lên thấm mồ hôi trên trán, không nói gì.
Tôi ngược lại tin chắc rằng Đường Thiên Trọng đã toàn tâm toàn ý, dốc hết tâm tư, sức lực để cứu mạng tôi. Rõ ràng đã nhiều ngày rồi không ăn uống gì, nhưng bụng tôi lại chẳng hề có cảm giác đói khát, cũng không biết trong lúc mê man đã bị trút cho biết bao linh đan diệu dược quý giá trên đời nữa.
Vô Song thấy tôi không nói gì, cảm thấy vô cùng lo lắng, ngồi bên mép giường ra lời van nài: “Ninh cô nương, xin hãy uống vài miếng canh thôi. Nếu như hầu gia nghe nói cô nương không ăn uống gì, không biết sẽ lo lắng đến mức độ nào đâu”.
Tôi mỉm cười khốn khổ: “Ta ăn hay không ăn thì có liên quan gì đến hắn? Hắn có lo lắng hay không thì có can hệ gì đến ta?”
Vô Song cúi đầu xuống, khẽ lên lời phản bác: “Không có gì liên quan đến cô nương hết, nhưng tất cả đều can hệ đến hầu gia. Cô nương, người thật sự muốn phụ bạc cả tấm chân tình của hầu gia dành ình hay sao?”
Tôi nhếch miệng cười khinh khỉnh: “Nếu như không có gì liên can đến ta hết, vậy thì tấm chân tình của hắn cũng can hệ gì tới ta? Lẽ nào mắt nhìn hắn chém chết vị hôn phu cùng người tỷ muội thân thiết ngay trước mặt, ta vẫn còn phải cảm tạ vì hắn đã tha ình, từ giờ trở đi phải tri ân, xúc động trước tâm ý của hắn hay sao?”
Vô Song dường như hiểu ra điều gì: “Ồ, thì ra… thì ra Trang công tử với Ninh cô nương đã từng định hôn?”
Từ sau khi nhà họ Trang bị diệt môn, chẳng còn ai nhắc đến chuyện hôn sự giữa tôi và Trang Bích Lam nữa, huống hồ chi, sau đó vật đổi sao dời, triều đại thay đổi, tôi lại trở thành chiêu nghi của Đường Thiên Tiêu, ngoại trừ hai chúng tôi ra, liệu còn có ai nhớ đến hôn ước năm xưa?
Vô Song trầm ngâm lên tiếng: “Nếu như là vậy, thật ra… thật ra hầu gia cũng không thể trách cô nương với Trang công tử quá đối thân mật… sau đó nô tì cũng đã hỏi mấy hộ vệ thân cận theo hầu bên cạnh hầu gia. Ban đầu hầu gia không hề có ý định phải diệt trừ Trang công tử cho bằng được, thế nhưng trong lòng ngài toàn là hình bóng của cô nương, lại nhìn thấy cô nương với Trang công tử quá đối thân mệt nên nhất thời nóng giận, mới động đến sát giới…”
Là bởi vì tôi với Trang Bích Lam quá đối thân mật?
Tôi sực nhớ ra chiếc ôm, chiếc hôn từ biệt với Trang Bích Lam trước khi nhảy xuống ngựa vào hôm đó.
Tôi với chàng vốn dĩ không phải là những con người tùy tiện dễ dãi, giữa thanh thiên bạch nhật, làm sao dám làm những hành động vượt quá lễ nghĩa như vậy? Có điều đối mặt với cuộc phân ly phía trước, cho dù sống hay chết, có lẽ cũng khó lòng gặp lại nhau lần nữa, vậy nên tình cảm dâng trào, tôi hoàn toàn không hề muốn né tránh ánh mắt của bất cứ ai.
Còn hành động đó lại trở thành nguyên nhân hắn nhất quyết phải dồn Trang Bích Lam vào chỗ chết mới an lòng?
Tôi phẫn nộ lên tiếng: “Ta thân mật với ai thì hắn sẽ bắt người đó phải chết sao? Ta còn là chiêu nghi của Hoàng thượng đấy, tại sao không thấy hắn làm gì ngài? Ồ, ta quên mất rằng, hắn quả thực đã từng muốn hại chết Hoàng thượng, bình rượu độc trong cung Di Thanh đó, suýt chút nữa khiến ta phải chết oan ức, đau đớn trong cung Hy Khánh đấy thôi”.
Vô Song kinh ngạc tiến về phía tôi rồi nói: “Thế nhưng… thế nhưng hầu gia không hề hạ độc Hoàng thượng mà. Tuy rằng ngài quả thực… muốn tất cả những người đàn ông gần gũi bên cô nương phải chết, nhưng cô nương đang được sủng ái, đứng bên bờ sóng gió, làm sao ngài lại không biết ra tay ở cung Di Thanh nhất định sẽ liên lụy đến cô nương chứ?”
Tôi nghe thấy lời phủ nhận của cô bé cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghĩ ngược lại, Đường Thiên Tiêu với hắn vẫn còn quan hệ quân thần, đương nhiên không thể nào thừa nhận việc này được. Trước mặt một người ngoài như tôi, Vô Song đương nhiên cũng biết liệu chừng mực, đương nhiên phải bảo vệ cho chủ nhân của mình, ra sức phủ nhận.
Thời gian Vô Song hầu cận tôi không hề ngắn, nhìn thấy tôi không nói gì, chắc chắn đoán được rằng tôi không hề tin, liền cúi xuống nhìn bát cháo hạt sen nấu đường rồi than: “Quả nhiên, chỉ có hạt sen bỏ tâm đi thì mới không đắng nữa. Hầu gia luôn luôn thật lòng cùng cô nương, vốn luôn cho rằng năm đó cô nương chịu đưa tay ra trợ giúp, lại gặp nhau mấy lần, kiểu gì cô nương cũng đối xử với ngài không giống như người khác. Thật không ngờ… thật không ngờ cô nương lại coi ngài chẳng khác nào người xa lạ, thậm chí… còn coi ngài là kẻ địch. Còn hầu gia lại luôn có lòng, hai năm nay không ngừng nhớ về cô nương, vậy mà sau cùng chỉ nhận được có thế này, e rằng lúc này đang khổ sở, đắng cay vạn phần”.
Cảm giác khổ sở nhớ nhung một người, tôi cũng đã từng trải qua, nhưng thật sự chưa từng ngờ cũng có người cũng nhớ đến tôi giống như Trang Bích Lam vậy. Lồng ngực tôi bỗng nhói đau, trong lòng vẫn chưa kịp cảm thấy dễ chịu lại, liền sực nhớ đến câu nói của hắn trước khi rời khỏi đây.
“Nếu như nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta cao hứng có thể sẽ tha cho hai người họ cũng nên”.
Tôi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nhìn Vô Song mỉm cười rồi nói: “Mau mang chè hạt sen đến cho ta ăn”.
Vô Song nhanh chóng vui vẻ trở lại, vội vã ngồi xuống trước mặt, cầm thìa đút cho tôi.
Tôi đang cảm thấy nhạt miệng vô cùng, thật sự ăn gì cũng chẳng cảm thấy ngon, nhưng vẫn cứ tận lực nuốt vào bụng, hy vọng nhanh chóng tĩnh dưỡng, hồi phục sức khỏe, suy nghĩ cho thật kỹ tình cảm Đường Thiên Trọng dành cho tôi, rốt cuộc có thể đổi lại sự bình an vô sự cho Trang Bích Lam hay không.
Đúng vậy, đây chính là thứ để đánh đổi.
Tôi đã từng suy nghĩ nhiều về Đường Thiên Trọng, thế nhưng lúc này thật sự chẳng còn thứ gì nữa, ngoại trừ tính mạng mà Đường Thiên Trọng nghĩ trăm phương ngàn kế mới có thể cứu lại được, cùng với tình cảm hắn dành cho tôi.
Ăn uống điều độ, uống thuốc đều đặn, tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh thần của tôi cũng đã tỉnh táo lại nhiều. Đại phu đến thăm bệnh nói rằng thương thế của tôi đã không còn nghiêm trọng nữa, có điều nội tạng chịu tổn thương, nhất định phải tĩnh dưỡng thật cẩn trọng. Chân trái bị thương mà vẫn cố sức hoạt động nên vết thương càng nặng hơn, ảnh hưởng đến xương cốt, sau khi bó lại phải nằm nghỉ trên giường một thời gian, e rằng vài ba tháng tới không thể tự mình đi lại được.
Không biết Đường Thiên Trọng do bận rộn quốc sự triều chính hay tức giận trước thái độ ngạo mạn của tôi mà không hề giống như trước kia lúc nào cũng ngồi trong phòng tôi thưởng trà đọc sách. Hàng ngày đều đặn sáng tối hai lần đến thăm tôi, không nói gì nhiều, hắn chỉ đứng trước giường nhìn một hồi sau đó bỏ đi ngay. Tôi thì lúc nào cũng giả vờ ngủ, chẳng buồn nói với hắn nửa lời.
Thỉnh thoảng tôi lại thăm dò tình hình của Trang Bích Lam từ Vô Song, cô bé ban đầu thì do dự, sau cùng dường như đã hỏi qua ý của Đường Thiên Trọng, rồi mới dám nói sự thật cho tôi nghe.
Mắt nhìn thấy tôi vì Trang Bích Lam mà dùng dao tự vẫn, Đường Thiên Trọng cũng thấy kinh ngạc vô cùng, ngay sau khi gọi người đến cứu tôi, cũng chuyển lời dặn Đường Thiên Kỳ tạm thời chưa động thủ, để mặc cho Trang Bích Lam đi vào một thôn nhỏ gần đó, tìm đại phu trị thương cho Nam Nhã Ý. Sau đó cũng chỉ cho cao thủ lặng lẽ giám sát, bao vây quanh ngôi làng nhỏ đó, không cho bất cứ một ai ra vào.
Thương tích của Nam Nhã Ý vô cùng nghiêm trọng, đại phu chốn thôn quê đương nhiên là bó tay chịu thua, ngược lại Trang Bích Lam xuất thân từ gia đình võ tướng lại hiểu nhiều về phương pháp trị thương hơn. Có điều bị vây khốn ở nơi thôn quê này, ngay cả chút cỏ cầm máu cũng chẳng thể nào tìm được.
Vào buổi sáng ngày thứ ba bị vây khốn trong thôn nhỏ đó, Trang Bích Lam đã vứt bỏ hết kiếm giáp, đích thân tới gặp Đường Thiên Kỳ đang vây khốn mình, bằng lòng buông tay chịu trói, chỉ mong phủ Nhiếp chính vương niệm tình tỷ muội của Nam Nhã Ý với Ninh chiêu nghi, mau chóng tìm thuốc chữa trị cho tỷ tỷ.
Đường Thiên Kỳ không dám làm chủ, sau khi cấp báo tình hình cho Đường Thiên Trọng, lập tức tìm ngay một danh y đến trị thương cho Nam Nhã Ý, nhưng không hề bắt Trang Bích Lam, chỉ tịch thu bảo kiếm và ngựa quý của chàng, vẫn canh phòng nghiêm ngặt như trước, không để chàng rời khỏi đó nửa bước.
Nam Nhã Ý trúng tên bị thương nghiêm trọng, lại không được cứu chữa kịp thời, vết thương lại càng thêm trầm trọng, thậm chí còn nặng hơn của tôi, đến bây giờ mới coi như lấy lại được tính mạng từ tay Diêm Vương.
Tôi nghe thấy Vô Song kể vậy, tuy rằng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng thể nào kìm nén được nỗi chua xót trong lòng mà hỏi: “Trang Bích Lam… thật sự đã nói như vậy sao?”
Vô Song liền đáp: “Chính là vậy đó, lúc đó hầu gia chỉ lo lắng đến vết thương của cô nương, nhất thời không để tâm đến chuyện của Nam cô nương, sau đó nô tì được hầu gia triệu hồi về phủ chăm sóc cô nương, đứng cạnh nghe rõ mồn một, chính công tử đã tìm đến nhị gia, nói rằng chỉ mong cứu được Nam cô nương, còn công tử sẽ tự nguyện buông tay chịu trói”.
Tôi lắc đầu nói: “Không phải là câu đó. Huynh ấy thật sự đã nói… muốn Khang hầu niệm tình tỷ muội giữa Nam Nhã Ý và Ninh chiêu nghi mà cứu lấy tính mạng của Nam Nhã Ý cơ”.
Vô Song gật đầu, sau đó lén nhìn sắc mặt của tôi, thận trọng hỏi lại: “Thế thì có gì không ổn ạ?”
Tôi vội vã quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trong giường, nhắm mắt nói: “Không có gì”.
Vừa ra khỏi Hoàng cung, Vô Song liền không gọi tôi là chiêu nghi nữa, cho nên câu nói này đương nhiên là xuất ra từ miệng của Trang Bích Lam.
Chàng không những không đoán ra tôi thà chết cũng không chịu rơi vào tay của Đường Thiên Trọng, lại còn đoán chắc khi rơi vào tay phủ Nhiếp chính vương, Khang hầu chắc chắn sẽ sủng ái, yêu chiều tôi hết mức, cho nên mới đem tình cảm tỷ muội giữa tôi và Nam Nhã Ý làm cái cớ, thật sự chàng muốn đánh cược tình cảm Đường Thiên Trọng dành cho tôi.
Cũng không thể nào trách chàng được.
Chưa nói đến tình cảm hai người họ đã ở bên nhau bấy lâu nay, chỉ dựa vào việc Nam Nhã Ý xả thân cứu mạng chàng đến hai lần, báo ân cũng là điều nên làm.
Thế nhưng tôi không phải là ai đó của Đường Thiên Trọng, vậy mà lại cố tình nhắc đến tôi, ý tứ ẩn trong đó, giống như thể chàng nguyện đem tôi ra để đánh đổi lấy tính mạng của Nam Nhã Ý.
Chàng chịu xả thân vì tôi, nhưng vì Nam Nhã Ý, ngay đến tôi chàng cũng chịu từ bỏ.
Hoặc rằng những người đàn ông có máu có thịt có lương tâm xưa nay đều như vậy cũng nên? Ân nghĩa cao hơn trời, càng lớn hơn tư tình nhi nữ.
Thế nhưng chọn lựa này vẫn giống như một con dao sắc nhọn lặng lẽ cứa mạnh lên trái tim tôi, khiến tôi không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Phòng tuyến canh giữ tôi ở phủ Nhiếp chính vương đương nhiên còn cẩn mật, nghiêm ngặt hơn cả trong Hoàng cung, muốn được nắm tay chàng trốn chạy lần nữa e rằng còn khó hơn lên trời. Hiện nay, tôi cũng chẳng còn mong muốn gì nữa, chỉ mong chàng và Nam Nhã Ý có thể bình an vô sự, hơn nữa sau đó có thể bình an quay về Giao Châu thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Tĩnh dưỡng hơn một tháng trời, tuy chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng tôi đã có thể vịn vào Vô Song đi lại được. Bởi vết thương phải tránh gió, cho nên cô bé chỉ để tôi đi lại trong phòng khách, đến cửa sổ cũng không chịu mở ra.
Nghĩ tới việc Nam Nhã Ý cũng mang thương tích nghiêm trọng trong người, bây giờ lại bị vây khốn ở thôn làng bé nhỏ, chắc hẳn cuộc sống vô cùng khó khăn gian khổ, tôi cũng cố gắng dưỡng sức, chờ đợi thời cơ.
Mãi cho tới đầu tháng Bảy, Vô Song hỏi đại phu, nói rằng cho tôi ra ngoài dạo mát cũng không sao cả, thì cửa phòng mới được mở, tôi cũng được ra ngoài đi lại.
Hàng ngày lặng lẽ nằm trong phòng, tôi thường cảm thấy như có tiếng nước chảy, rồi lại ngửi thấy mùi hoa sen thoang thoảng, nên tôi đoán chỗ mình ở gần một nơi có nước. Đến khi bước ra khỏi phòng khách, tôi nhìn thấy chiếc đình nhô ra phía trước, ba mặt là nước, ngẩng đầu lên là nhìn thấy lá xanh biêng biếc, sen hồng nở rộ.
Lúc này đã vào xế chiều, ánh hoàng hôn tỏa khắp bầu trời, không khí vẫn nóng bức, nhưng lại càng khiến cho hương sen tỏa ngát khắp nơi, khiến con người phải say đắm. Đưa mắt nhìn sang, nước trên nước dưới, tạo nên một màu xanh biếc, sen hồng khẽ lay, bông thì nở rộ như đèn, bông thì vẫn đang chúm chím ngả mình soi bóng nước, tươi đẹp như đang múa. Cảnh vật thanh nhã tuyệt đẹp khiến tôi mê say, chìm đắm trong đó.
“Hồ sen?”
Tuy biết rằng có nước, nhưng tôi thực tình không thể ngờ rằng ở đây lại có hồ sen lớn đến vậy. Còn nơi mà tôi đang ở không phải xây cạnh hồ nước mà được thiết kế xây dựng đúng phần trung tâm của cả hồ sen, bốn bề đều là nước, chỉ có duy nhất một cây cầu trúc để vào bờ.
Vô Song đứng bên nhanh chóng đáp: “Đúng vậy, ngôi Đình sen này nằm ở phía Đông Bắc của phủ Nhiếp chính vương, là vị trí xa khuất nhất, hàng ngày đều không tiện đến vương phủ hay ngự thư phòng để nghị sự. Thế nhưng lần đầu tiên hầu gia đến đây đã rất thích nơi này, rồi sửa nơi này trở thành chỗ nghỉ ngơi của mình”.
Tôi nhớ lại cách bài trí, trang hoàng trong căn phòng mình đang ở, bèn vội vã hỏi: “Ý ngươi là, nơi đây chính là phòng ở của Khang hầu tại vương phủ hay sao?”
Vô Song mỉm cười nói: “Đương nhiên là thế rồi. Cô nương quan trọng thế nào đối với hầu gia, làm sao ngài có thể an tâm để cô nương ở chỗ khác được chứ? Trong cung thì ở phòng nghỉ của hầu gia, ở vương phủ đương nhiên cũng vẫn là phòng nghỉ của ngài rồi”.
Sau khi tỉnh lại vài ngày, tôi đã từng nghi ngờ như vậy, thế nhưng hàng ngày Đường Thiên Trọng ghé qua thăm tôi đúng hai lần, sau đó lại rời đi, khiến cho tôi có cảm giác rằng hắn đang quay về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi. Huống hồ, tôi không cam tâm tình nguyện bị hắn giam cầm tại chỗ này, nên chẳng thèm quan tâm đến việc của hắn.
Tôi chậm rãi bước về một góc, ngồi xuống tựa vào lan can rồi nói: “Tính cách của Khang hầu cũng kì lạ quá, cứ có người khách nào không an tâm là sẽ để cho bọn họ ở trong phòng của mình hay sao?”
Vô Song ngồi xuống, xoa bóp bên chân bị thương của tôi rồi nói: “Xem ra… tính cách của hầu gia quả thực là có đôi chút kỳ lạ. Hai năm trước, khi hầu gia đến vùng Giang Nam này một lần, lúc quay về thường xuyên hồn phách bay bổng, đương yên đương lành lại làm một chiếc hồ lớn trong phủ, trồng hoa sen, nói rằng muốn ăn ngó sen nổi tiếng vùng Giang Nam. Khi đến Nam Triều cũng thế, không có việc gì hậu gia lại chạy tới đây. Thật ra vào đầu mùa xuân, ở đây lạnh vô cùng, trong hồ không nhìn thấy bất cứ một bông sen nào, nhưng hầu gia lại còn đích thân đề một tấm biển, tựa là “Liên Ức” (Hoài niệm hoa sen) gì đó, cô nương có nhìn thấy hay không?”
Tôi nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy tấm biển treo giữa đình đề hai chữ vuông vắn “Liên Ức”, nét bút đẹp đẽ, hoàn toàn không nhận thấy chút bá khí ngạo mạn thường có ở Đường Thiên Trọng.
Vô Song tiếp tục nói: “Khang hầu lúc đầu rất khó tính, còn có chứng sợ bẩn, bình thường Thái hậu và các thần tử trong triều tặng ngài không ít mỹ nữ, nhưng ngài thường không để tâm đến nữ sắc, không thích người khác chạm vào người mình, nói rằng sợ bẩn. Thế nhưng hôm đó khi ngài cứu cô nương về phủ, toàn thân cô nương toàn bùn đất, khiến ặt đất, đồ đạc chỗ nào cũng dính bùn, vậy mà ngài chỉ trách bọn nô tì hành động chậm chạp, làm nhỡ việc thay trang phục trị thương của cô nương. Cô nương nói xem, tính cách của Khang hầu phải chăng là quá kỳ lạ?”
Từ trước đến nay tôi biết rằng Vô Song trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình, thật phục cô bé còn biết thuận theo lời nói của tôi để kể cho tôi biết chủ nhân của mình đã đối xử với tôi tốt như thế nào.
Đối xử với tôi tốt.
Quả thực, hắn đối xử với tôi rất tốt.
Có điều tốt đến mức độ hắn phải dồn tình địch và người vợ kết tóc se duyên trên danh nghĩa của mình vào chỗ chết, thật sự khiến cho người khác không dám chấp nhận tình yêu đó.
“Xạ hương thành bụi còn thơm.
Thân sen bẻ gãy còn vương tơ lòng.” [1]
[1]. Chuyển dịch từ hai câu thơ trong bài Đạt Ma Chi Khúc của nhà thơ Đường Ôn Đình Quân. Nguyên văn: “Đảo xạ thành trần hương bất diệt. Nữu liên tác thốn ti nan tuyệt”. Trong hai câu thơ này: “hương” đồng âm với “tương”, “ti” đồng âm với “tư”, ghép lại ý nói dù có thế nào thì nỗi “tương tư” cũng vẫn còn đây, tình ý quấn quýt đến chết không thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui