Tôi thậm chí chẳng nhận ra được hương sen thoang thoảng ngan ngát đó truyền ra từ chiếc túi thơm này hay bên hồ sen ngoài cửa sổ nữa.
“Huynh ấy... huynh ấy đang ở đâu? Ngài có... có làm gì huynh ấy không?” Tôi chẳng thể nào kìm nén thêm được nữa, cố gắng dồn nén mọi xúc cảm, cất tiếng hỏi thăm.
Đường Thiên Trọng cúi người xuống, nheo mắt nhìn thẳng vào tôi, lời nói hơi lạnh lùng: “Vậy nàng muốn ta làm gì hắn?”.
Ngón tay tôi đã dần chuyển sang màu tím, không kiềm chế được mà run lên liên tục.
Đường Thiên Trọng muốn giết chết chàng. Không dám nhìn kỹ thần sắc của hắn, nhưng tôi dám khẳng định, Đường Thiên Trọng tuyệt đối không muốn để cho Trang Bích Lam sống sót.
Nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, tôi vịn vào chiếc ghế, từ từ quỳ xuống trước mặt hắn, nhìn vào thân áo bào màu đen của hắn, nấc nghẹn van nài: “Cầu xin hầu gia... hãy tha cho huynh ấy, tha cho Nhã Ý tỷ tỷ”.
Lời còn chưa dứt thì chiếc cằm tôi chợt nóng rực lên. Đường Thiên Trọng đưa tay nhấc cằm tôi lên, bức ép tôi nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng chẳng hề nhìn thấy nụ cười nào, ngay ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm, huyền bí khó đoán: “Tha cho hắn? Thanh Vũ, hãy cho ta một lý do để tha cho hắn đi”.
Lý do?
Tôi nhanh chóng trả lời: “Ta đã cầu xin hầu gia, đương nhiên là chẳng nghĩ ra được lý do để ngài tha cho huynh ấy”.
Đường Thiên Trọng gật đầu: “Nếu như nàng đã cầu xin cho hắn, thì nó đã trở thành lý do ta phải giết hắn rồi”.
Hắn không hề che giấu sự tức giận và ghen tuông của mình, khiến tôi không biết phải nói gì thêm liền nhắm mắt lại, nắm chiếc túi thơm kia chặt thêm nữa.
Một lúc sau, tôi mới nghe thấy Đường Thiên Trọng lạnh lùng nói: “Nàng không muốn biết tại sao Trang Bích Lam lại trả chiếc túi thơm lại hay sao?”.
Tôi cúi đầu xuống, nhìn vào chiếc túi thơm trong tay mình rồi khẽ lên tiếng: “Quá nửa giang sơn Đại Chu đều nằm trong tay hầu gia. Hầu gia muốn huynh ấy phải trả, huynh ấy lại dám không trả hay sao?”.
Đường Thiên Trọng bật cười tức giận: “Thanh Vũ, mối si tình nàng dành cho hắn đúng là đã ngấm sâu vào trong xương cốt. Chả lẽ nàng chưa từng nghĩ tới, đến một ngày nào đó, hắn sẽ thay lòng đổi dạ, vứt bỏ tín vật định tình giữa hai người hay sao?”.
Tôi nhanh chóng đáp lại: “Huynh ấy không bao giờ làm thế”.
“Hắn không bao giờ làm thế ư?”. Đường Thiên Trọng không bắt tôi phải ngẩng đầu lên nữa, nhưng lại ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi với ánh mắt sắc nhọn tựa dao: “Nàng thật sự tin tưởng hắn sẽ chung thủy hết lòng với mình, cũng giống như... tuyệt đối không tin rằng chỉ có ta mới là người chồng thích hợp nhất của nàng, đúng không?”.
Thường ngày hắn nghiêm nghị, đáng sợ, không hay cười đùa, khác xa so với Đường Thiên Tiêu gần gũi, thân thiết. Chính vì vậy nên tôi cũng khá sợ hãi trước tấm tình cảm sâu sắc mà hắn dành cho bản thân mình, vì thế tuy rằng ở bên cạnh hắn một khoảng thời gian khá lâu, nhưng tôi chẳng mấy khi nói chuyện tâm tình. Trước đó, từ khi nghe hắn nói với người khác rằng tồi là Khang hầu phu nhân tương lai, tôi chỉ coi đó là những lời đường mật, tán tỉnh phụ nữ của những người đàn ông tầm thường, nên không coi là thật.
Thế nhưng lúc này hắn sầu muộn, phẫn uất, thổ lộ ra tâm tư giấu kín bấy lâu nay, tôi không hề cảm thấy chút hời hợt, bạc bẽo nào. Thậm chí lúc này tôi còn đột nhiên cảm thấy, hắn nói muốn tôi làm phu nhân Khang hầu, e là... cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn cho rằng người mà hắn yêu thích chính là ân nhân cứu mạng, một mỹ nhân dưới trăng được mỹ lệ hóa, lý tưởng hóa trong đầu hắn. Thế nhưng sau hai lần hắn cứu tôi từ quỷ môn quan trở về, nhìn thấy hết bộ dạng của tôi lúc tiều tụy nhất, bẩn thỉu nhất, nếu như vẫn nói rằng không hiểu được tâm ý của hắn thì bản thân tôi thực quá đối ngốc nghếch, đần độn.
Chỉ là...
Tôi cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, khẽ khàng cất tiếng: “May mắn nhận được tình yêu của hầu gia, Ninh Thanh Vũ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Có điều ta là người thân phận thấp kém, từng liên lụy cả nhà họ Trang gặp họa sát thân, lại từng hầu hạ Hoàng thượng Đại Chu, làm sao có thể xứng với người có danh phận cao quý, uy chấn thiên hạ như hầu gia được chứ?”.
Đường Thiên Trọng nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, mở lời mang chút mỉa mai: “Nói như vậy, nàng không phải không muốn ở bên ta mà là cảm thấy không xứng với ta sao? Thế mà từ trước đến nay ta lại không biết, nàng là hạng người thấp hèn vậy đấy”.
Tôi nhất thời nghẹn lời, còn hắn dường như cũng không muốn nghe thêm nữa, từ từ đứng dậy, bước ra phía ngoài cửa.
Đúng lúc tôi đang đoán chắc hẳn hắn cảm thấy chán nản, muốn rời khỏi đây, thì hắn đột nhiên lại quay người lại, tiến về phía trước một bước, vén gọn y phục lại rồi nhấc bổng tôi từ mặt đất lên.
“Hầu gia”.
Tôi thất kinh kêu lên một tiếng, cảm thấy thân người nhẹ bẫng, phần đùi bị cánh tay phải của hắn kẹp chặt rồi bế gọn trong lòng.
Hắn cúi đầu xuống trầm tĩnh nhìn về phía tôi: “Có xứng với ta hay không, không phải nàng nói là xong. Ngược lại trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng ta chẳng thể nào bằng được hai tên đàn ông trước đó của mình hay sao? Mặc cho ta làm bao nhiêu việc, nàng cũng chỉ nhớ nhung Trang Bích Lam, có lẽ còn vị thiên tử Đại Chu mồm miệng ngọt như phết mật kia nữa, chứ không thèm nhìn ta lấy một lần”.
Thân người tôi bị hắn bế rồi đặt nhẹ lên giường, sau lưng cảm thấy hơi đau, lồng ngực đột nhiên cảm thấy khó thở, chỉ muốn nhanh chóng né tránh, trốn thoát khỏi kết cục mà ngay từ ngày đầu tiên rơi vào tay hắn tôi đã dự liệu được.
Thế nhưng lần này, hắn nhất quyết không chịu buông tôi ra.
Khi cố gắng chống người lên, hắn chỉ đưa tay ấn nhẹ một cái, tôi liền bị đẩy xuống mặt giường, tiếp đó lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.
“Thanh Vũ”.
Hắn thì thầm gọi tên tôi, phảng phất chút sầu muộn, chút bất lực, lại thêm đôi chút phiền não nữa, đôi môi lại nhanh chóng tiến tới.
Vẫn là sự xâm chiếm cương quyết không lùi bước, có điều khí thế lại mềm mỏng hơn một chút, bàn tay to lớn ôm lấy bờ vai tôi rất mạnh bạo nhưng cũng rất thận trọng, sợ rằng sẽ khiến tôi tan biến thành từng mảnh vụn.
Tôi vùng vẫy, quay đầu sang định né tránh sự thân mật của hắn, thế nhưng trước mặt hắn, chút sức lực của tôi thực chẳng đáng được nhắc đến. Lồng ngực của hắn rắn chắc, giống như hòn nham thạch lớn chẳng thể nào di chuyển được. Thế nhưng bờ môi, ngược lại, cực kỳ mềm mại, mỗi lần tiến tới là lại lưu luyến không thôi, hơi thở gấp gáp, chờ trông. Tôi mơ màng nhìn lên tấm vải che phía trên.
Trên mảnh gấm màu xanh ngọc, treo rất nhiều đồ trang trí đắt tiền, ánh mắt tôi long lanh, buồn bã.
Nói cho cùng, hắn cũng là đứa con trai kiêu ngạo của trời, là vị anh hùng phương Bắc, còn tôi chỉ là một người phụ nữ yếu mềm tầm thường, vô tài vô đức, trong lòng lại còn mơ mộng đến tình yêu cùng người tình thanh mai trúc mã, sau cùng chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để làm tròn giấc mộng xuân chưa thành của hắn mà thôi.
Sinh ra đúng thời loạn lạc, kẻ mạnh làm vương. Những khát vọng đối nghịch lại trời đất, chỉ có thể khiến cho người mình yêu thương lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
Tôi thật sự không muốn Trang Bích Lam gặp tai họa gì vì mình nữa, còn về giấc mộng cả cuộc đời mình, cũng đành kết thúc từ đây thôi.
Đai lưng nhẹ nhàng rơi xuống, bàn tay thô ráp từ từ đặt lên da thịt của tôi, hắn dường như đang vô cùng mãn nguyện. Tôi đành nhắm mắt chấp nhận số phận, mặc cho hắn kéo y phục ra, hành động càng ngày càng đáng sợ.
Đường Thiên Trọng dường như rất kinh ngạc trước sự ngoan ngoãn của tôi, khi đôi môi hôn lên gò má, rồi dần dần men xuống dưới cổ tôi, dịu dàng mà tình tứ, hắn thì thầm bên tai tôi: “Thanh Vũ, hãy tin vào ta, có được không? Thanh Vũ, ta thật lòng, nhất định sẽ đối đãi thật tốt với nàng...”.
Tôi mở mắt ra, ánh mắt dường như mơ hồ đi, chớp vài lần, nước mắt từ từ tràn khỏi bờ mi.
Hắn đang vùi mặt ở cổ tôi, mái tóc đen thô cứng buông xòa trên làn da của tôi, đôi mắt đen huyền, sâu thẳm mọi khi giờ nhắm nghiền, chỉ còn thấy cặp mi đen dài, cong cong nhưng chẳng mang chút dịu dàng nào hết.
“Hầu gia, xin hãy tha ấy người Trang Bích Lam có được không? Ta... ta nhất định sẽ báo đáp ngài tử tế, đem cả đời này hiến dâng cho ngài”. Tôi sụt sịt rồi thì thầm cầu xin.
Thân người Đường Thiên Trọng bỗng cứng đờ lại, tiếp đó trước ngực tôi bỗng nhói đau, phảng phất trong đó là niềm vui lạ lẫm, đột nhiên cùng trào dâng khiến tôi vô cùng kinh hãi.
Hắn cắn một miếng ngay ở bộ phận mềm mại nhất của người phụ nữ, tiếp đó lại dịu dàng dùng móng tay nhéo mạnh vào đó, không chút do dự nào.
“Nàng đang muốn làm nhục chính bản thân mình, hay đang làm nhục ta?”. Hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi, giọng nói vô cùng tức giận.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Đại quyền quyết định sống chết của Trang Bích Lam, của tôi đều nằm trong tay hắn, tôi nào dám làm nhục hắn? Chỉ hy vọng thuận theo tâm ý của hắn, khiến hắn nhất thời mềm lòng mà tha cho Trang Bích Lam thôi.
Còn về bản thân mình, tôi cũng hoàn toàn không hề có ý đó, ít nhất tôi biết rõ rằng, trong lòng hắn quả thực yêu thương tôi, chứ không phải hạng tiểu nhân bạc tình háo sắc, phong lưu.
Đường Thiên Trọng thấy tôi không trả lời, nỗi căm hận trong ánh mắt dần dần chuyển sang chán nản.
Hắn buồn bã than dài một tiếng rồi thì thầm nói: “Thôi bỏ đi, dù cho nàng cố tình làm nhục ta, cũng mặc kệ nàng vậy. Xem ra cả cuộc đời này ta cũng chẳng thể nào có được trái tim của nàng, thế nhưng con người của nàng, đừng mong rời khỏi ta nửa bước”.
Tôi vẫn còn chưa kịp suy ngẫm lời nói này của hắn có ý gì, thì hai đùi đã bị kéo mạnh sang hai bên.
Thân hình trần trụi của người đàn ông trước mặt lạ lẫm đến đáng sợ, tôi run rẩy cả người, nhắm chặt mắt lại, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn dường như còn cảm thấy chưa cam tâm, liền xông tới hôn lên bờ mi của tôi, muốn ép tôi phải mở mắt ra.
Tôi vừa thẹn thùng vừa hoang mang, cố gắng hết sức quay đầu đi chỗ khác, mắt lại càng nhắm chặt hơn trước.
“Nàng...”. Không ngờ Đường Thiên Trọng còn sầu não hơn tôi, thì thầm nói: “Lúc nàng ở bên hai người kia, cũng quyết không chịu nhìn họ lấy một lần thế này sao? Hay là, khi ở với ta, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến bọn chúng?”.
Bọn chúng?
Lúc tôi kinh hoàng mở mắt ra, thân người bỗng cảm thấy nặng nề, nỗi đau đớn truyền đến bất giác khiến tôi cong người lên, phát ra tiếng rên, phần lưng đã ướt đẫm toàn mồ hôi.
Đường Thiên Trọng dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, dừng động tác lại, thận trọng nhìn về phía tôi.
“Không... không sao, chỉ là hơi đau thôi”. Tôi cố gắng mỉm cười, nước mắt bất giác trào khỏi bờ mi.
Hắn không nói gì, chỉ đưa đôi mắt đen láy nhìn vào cánh tay tôi.
Thủ Cung Sa màu đỏ rực như cánh hoa trên tay tôi, vào chính giây phút này, sau khi “gió bão tràn qua” đang dần dần nhạt màu đi.
Ngón tay hắn chầm chậm vuốt ve lên dấu Thủ Cung Sa đang dần dần nhạt màu rồi khẽ khàng nói: “Thì ra... thì ra...”.
Sau cùng hắn cũng không nói hết câu, đưa tay ôm chặt lấy phần eo của tôi, để tôi vào tư thế thoải mái nhất khi tiếp nhận hắn.
Tôi không còn cảm nhận được gì ngoài đau đớn, khi niềm khoái cảm lạ lẫm, phức tạp truyền tới, nó nhanh chóng làm nhạt nhòa đi nỗi đau trong tim và trên thân thể.
Tôi không rên rỉ thêm nữa, thậm chí còn cố gắng thả lỏng thân thể, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong người để phối hợp cùng hắn, thế nhưng sau cùng nước mắt vẫn lăn dài trên má, từ đầu tới cuối liên tục không thôi.
Không biết từ lúc nào, hắn lặng lẽ buông tôi ra, ôm tôi nằm xuống giường, đôi mắt sâu thẳm huyền bí đã giảm bớt vẻ oai nghiêm mọi khi, nhìn sang tôi bằng ánh mắt buồn bã.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng tôi có thể hiểu được hắn vẫn chưa tận hết hứng thú, vậy nên bất giác hãi hùng thu người về phía sau, tiếp đó nằm quay lưng lại. Hắn cũng không nói gì chỉ ôm lấy tôi từ phía sau, ôm chặt vào lòng quyết không chịu buông ra.
Lần đầu tiên cùng chăn gối với một người đàn ông, vốn dĩ tưởng rằng tôi sẽ cả đêm trằn trọc không ngủ được. Thế nhưng có thể vì đã quá mệt mỏi, nên không lâu sau, tôi chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ một mạch cho tới khi trời sáng, chẳng hề mộng mị gì.
Lúc tỉnh dậy, Đường Thiên Trọng đã không còn bên cạnh, Vô Song, Cửu Nhi đang cười hỉ hả tiến lại gần hầu hạ rồi nói: “Hầu gia đúng là tận tâm quá, vừa sáng ra phải đến buổi chầu sớm mà cũng không quên dặn bọn nô tì chuẩn bị nước thơm để khi cô nương tỉnh dậy là có thể rửa ráy được ngay”.
Khi tôi ngồi dậy, Cửu Nhi lấy ra một chiếc hộp bằng bạch ngọc, mỉm cười đầy kỳ quái rồi nói: “Sau đó, ngài còn sai người mang thứ này tới, nói rằng có thể khiến vết thương bớt đau. Cô nương, cái này...”.
Cô bé ghé sát vào bên tai tôi khúc khích thì thầm: “Có phải hầu gia mạnh mẽ quá, nên mới khiến cho cô nương tiều tụy đến nước này không?”.
Tôi đỏ bừng mặt lườm Cửu Nhi, sau đó tự mình đứng dậy đi rửa ráy.
Còn Vô Song thì đang sắp xếp lại giường gối, mỉm cười mắng mỏ: “Cửu Nhi, con nha đầu này càng ngày càng to gan, còn bé thế mà đã dám nói những lời này rồi”.
Đúng lúc đang nói, thân người Vô Song sững lại, vứt chăn gối sang một bên rồi bật cười: “Cửu Nhi mau đi giục người dưới mang đồ ăn sáng tới đây, để ta hầu hạ cô nương tắm rửa”.
Cửu Nhi không hiểu, ngu ngơ đáp lời rồi rời khỏi căn phòng, tôi thì đoán được chắc là Vô Song đã nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, sợ tôi không ổn nên đích thân hầu hạ, muốn bôi thuốc cho tôi.
Thật ra tôi cũng đâu có ẻo lả đến vậy? Đây là chuyện bất cứ người phụ nữ nào cũng phải trải qua, có khác chăng cũng chỉ ở chỗ, người đàn ông cùng tôi lại không phải là người tôi hằng mong muốn mà thôi.
Kể từ khi bị Đường Thiên Trọng bắt về đây, tôi cảm giác thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn nhiều, dù cho cả cuộc đời này của tôi có thế nào, thì giấc mộng đã giúp tôi vượt qua không biết bao nhiêu khổ nạn đã tan theo mây khói. Tôi chỉ mong rằng. người đàn ông đã từng có giấc mộng với mình có thể bình an vô sự, tiếp tục cuộc sống một cách vui vẻ hạnh phúc mà thôi.
Tôi để mặc cho Vô Song giúp mình tắm rửa, bôi thuốc rồi mặc y phục vào, điều này khiến cho Vô Song không thể nào nén được sự nghi hoặc của bản thân, liền cất tiếng hỏi: “Cô nương, lẽ nào… lẽ nào Hoàng thượng bao nhiêu lâu nay chưa từng cùng với người sao? Hay là Hoàng thượng, ngài ấy... ngài ấy...”.
Nói cho cùng, cô bé cũng là hoàng hoa khuê nữ, chẳng thể nào nói ra khỏi miệng hai chữ “bất lực” được. Nghe thấy cô bé nói vậy, tôi chợt nhớ đến cái tốt của Đường Thiên Tiêu bấy lâu nay.
Ngài thân là bậc cửu ngũ chí tôn, ở cùng một phòng với tôi trong khoảng thời gian lâu như vậy, ban đầu hoàn toàn không có chút cảm giác nào cùng tôi, vậy mà vãn chăm sóc tận tình, chưa từng xâm phạm một lần nào, nói ra đúng là hiếm có, đáng quý vô cùng. Nếu như đổi lại, Đường Thiên Trọng ở vào vị trí của ngài, chỉ sợ không chịu dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy.
Nhớ lại mối quan hệ thân thiết, ngang hàng cùng Đường Thiên Tiêu mỗi khi đóng cửa phòng lại, tôi bất giác mỉm cười nói: “Hoàng thượng là một vị Hoàng đế tốt, cũng là một người đàn ông tốt. Nhìn bề ngoài tướng ngài vô lại, cợt nhả, nhưng thực chất lại là một chính nhân quân tử”.
Vô Song ngây người trong giây lát rồi vội vã mỉm cười nói: “Ừm, hầu gia của chúng ta cũng là một quân tử. Cô nương xem ngài tôn trọng đến vậy, lúc nào mà chẳng giữ đúng chừng mực với cô nương chứ? Nếu như tối qua không phải cô nương làm cơm cho ngài bảy tỏ tấm lòng, sợ rằng ngài cũng chẳng tiện ở lại đây qua đêm đâu”.
Dám nói bữa cơm hôm qua tôi nấu cho hắn chính là một hành động bày tỏ tấm lòng, cố ý mê hoặc hắn sao?
Nhớ lại chiếc ôm, cái hôn đường đột của hắn vào đêm nhận ra tôi, vì tư thù, ghen tuông cá nhân mà hạ độc hại em họ, lại còn chiếm đoạt tôi rồi đòi giết chết Trang Bích Lam, giam cầm chàng, tôi lại cảm thấy tức giận đùng đùng, lạnh lùng cười nói: “Ừm, hầu gia nhà các ngươi là quân tử. Tiểu nhân trên thế gian này chết hết rồi thì hắn sẽ trở thành quân tử”.
Vô Song vô cùng kinh ngạc.
Tôi tức giận buột miệng, nói xong mới cảm thấy hối hận. Con nha đầu này vốn là tâm phúc của Đường Thiên Trọng, chốc nữa chẳng phải sẽ đem chuyện này bẩm báo lại cho hắn hay sao?
Thế nhưng suy nghĩ kỹ càng, tuy rằng tôi với Đường Thiên Trọng đã thân mật bên nhau, nhưng cuộc sống tương lai, mỗi người một tâm tư riêng, có khi cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, cho dù hàng đêm chung chăn chung gối, e rằng cũng chỉ là đồng sàng dị mộng mà thôi. Huống hồ, con người này thường toát lên một bá khí oai nghiêm khiến cho tôi khiếp sợ, có nhiều điều đứng trước mặt hắn, chưa chắc đã dám nói ra.
Nếu như đã vậy, tôi cũng liều mạng nói tâm tư của mình cho Vô Song nghe, để cho hắn thấu hiểu rõ tâm tư ẩn giấu trong lòng tôi cũng được.
Thế là, trong lúc trang điểm, chải đầu, tôi cầm hộp phấn, chấm đôi chút phấn lên khuôn mặt nhợt nhạt của mình, chậm rãi nói với Vô Song: “Ngươi cũng biết hầu gia không phải người ta yêu thương. Ta tuy chỉ là một người phụ nữ nhưng vẫn còn biết thế nào là xem xét tình thế. Hầu gia giam cầm Trang Bích Lam, e rằng phần lớn là do ta cũng nên? Nếu như ta không chịu thuận theo ý hầu gia, chắc hầu gia sẽ trút giận lên Trang Bích Lam. Nhà họ Trang vì ta mà đã bị diệt môn, nếu như ta lại tiếp tục làm hại đến huynh ấy thì dù cho chết đi, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào đi gặp cố nhân nhà họ Trang”.
Vô Song im lặng không nói gì, tay vẫn hoạt động liên tục, cố gắng chải cho tôi kiểu tóc Linh Xà diễm lệ nhất.