Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên chiếc mũi tròn to của Cận Thất vừa mới được lau đi, giờ lại lấm tấm đầy mồ hôi, Cận Thất lại vội vã đưa tay lên lau, cúi rằm mặt xuống đáp: “Thanh Vũ cô nương… cô nương, cái này, chuyện ở bên cung Đức Thọ, tiểu nhân chẳng thể nào tham vấn được.”
“Vậy thì, liệu có thể phiền Thất công công truyền tin tức sang hộ ta được không, để Nhã Ý tỷ tỷ ra khỏi cung Đức Thọ gặp mặt ta một lần được không?”
“Cô nương, đừng nói là tiểu nhân không vào nổi cung Đức Thọ, cho dù có vào được đó, hiện nay thái hậu quản lí Nhã Ý cô nương chặt chẽ, nghiêm ngặt là vậy, tiểu nhân chẳng thể nào gặp được chứ đứng nói là chuyển lời dùm cô nương.”
“Hoàng thượng chắc là sẽ vào được cung Đức Thọ đúng không? Liệu có thể nhờ ngài đích thân truyền tin này được không?”
“Cái này… hầy, bà cô của tiểu nhân ơi, bản thân hoàng thượng cũng đang vô cùng phiền não vì việc này, ai dám đem chuyện này tới kinh động đến ngài chứ?”
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng hốt hoảng, liền buột miệng hỏi thăm: “Phải chăng bây giờ ngay đến hoàng thượng cũng chẳng thể nào gặp được tỷ tỷ?” Cận Thất quả nhiên do dự, liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, dáng vẻ giống như gặp chuyện gì vô cùng kinh hãi, lui người về phía sau.
Tôi cũng nghi hoặc thò đầu ra nhìn, còn kinh hãi hơn của Cận Thất, nhanh chóng quay đầu lại.
Một người đàn ông thân hình cao lớn khoác trên người bộ áo bào đen nhánh, bàn tay đặt lên phần thắt lưng, giữ lấy thanh kiếm, khuôn mặt sầm lại nhanh bước đi về phía điện Càn Nguyên. Khi bước đến gần cửa lớn vào cung, hắn bỗng khựng người lại, đưa mặt ngước nhìn về phía cung Đức Thọ. Khuôn mặt lạnh lùng, cương nghị, trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhanh chóng hiền hòa, dịu dàng hơn nhiều, ngay cả đôi mắt sâu thẳm, huyền bí kia cũng phát ra tia sáng vui mừng không chút xa lạ.
Người này chính là Khang hầu Đường Thiên Trọng.
Mãi cho tới khi Khang hầu đi mất, Cận Thất mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lau vội mồ hôi rồi khẽ khàng thì thầm: “Khang hầu và hoàng thượng... chắc hẳn đã thương lượng với nhau rồi.”
“Thương lượng? Thương lượng cái gì chứ?” Lòng bàn tay tôi không ngừng tuôn mồ hôi, không dám suy nghĩ sâu xa thêm, có biết bao nhiêu âm mưu và cạm bẫy, chẳng khác nào mạng nhện, lặng lẽ bao trùm xuống… Nam Nhã Ý… hoặc giả có cả tôi nữa.
Đôi môi dày của Cận Thất khẽ rung lên, cuối cùng cũng bật cười hối lỗi: “Cô nương đừng làm khó tiểu nhân nữa, những chuyện chưa chắc chắn, chưa công bố, bọn tiểu nhân này nào dám ăn nói linh tinh. Nói ra, tiểu nhân cũng chỉ có mỗi một cái đầu này để mà bị chặt thôi.”
Nhìn thấy tôi vẫn cố chấp đứng nguyên đó, Cận Thất nghĩ một hồi rồi nói thêm: “Hay thế này đi, cô nương cứ quay về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đã, tiểu nhân sẽ nghe ngóng, quan sát thái độ của hoàng thượng, có cơ hội, tiểu nhân sẽ đưa hoàng thượng đến Tĩnh Nghi viện. Hoàng thượng rất thích ở nơi đó, cho dù Nhã Ý cô nương đã không còn ở đó nữa… hầy, hoàng thượng nhất định vẫn sẽ tới đó thăm.”
Nói cho cùng tôi vẫn cảm thấy không cam tâm, đúng lúc đang muốn tìm hiểu cặn kẽ mọi chuyện thì Cận Thất đã nhanh chóng đứng bật dậy rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng trực, đi thẳng về phía điện Càn Nguyên. Hoa lê trong Tĩnh Nghi viện đã rơi rụng gần hết, cánh hoa trên bậc thềm chẳng có ai quét dọn, nên lại càng chất thành đống lớn. Bốn góc tường lạnh lẽo, vô hồn, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gió rít, những cánh hoa tàn nhẹ bay lên trong cơn gió đầu hè. Còn cả Tĩnh Nghi viện cũ kĩ lại hiện lên trống vắng, lạnh lẽo vô ngần.
Tôi đã một mình ở trong Tĩnh Nghi viện khá lâu, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận sự thật hiện nay: Người tỷ tỷ mà tôi vốn cho rằng có thể nương tựa vào nhau suốt đời giờ đây đã bị ngăn cách bởi những bức tường nơi thâm cung rộng lớn, lạnh lùng. Cho dù khoảng cách không xa, nhưng muốn gặp mặt một lần, thậm chí chuyển lời thôi bây giờ cũng đã trở thành nguyện vọng xa xỉ. Thậm chí tôi còn chẳng biết tỷ tỷ sống ra sao, từ việc ngay cả Đường Thiên Tiêu cũng chẳng thể nào gặp nổi tỷ tỷ, cũng có thể suy đoán rằng tỷ tỷ nhất định không thoải mái, dễ chịu gì.
Đường Thiên Tiêu hoàn toàn không tới Tĩnh Nghi viện. Hai ngày sau, thánh chỉ truyền tới, chỉ hôn Nam Nhã Ý, thiên kim tiểu thư nhà họ Lục cho Khang hầu Đường Thiên Trọng. Kết hợp cùng với khoảng thời gian trước Đường Thiên Trọng ráo riết truy tìm tung tích người tình trong mộng, hiện nay trong ngoài cung lại có thêm rất nhiều lời đồn thổi. Lần này, lời đồn thổi biến thành Đường Thiên Trọng tình cờ giải cứu Lục đại tiểu thư ngoài biên quan, nhất kiến chung tình, hẹn ước suốt đời bên nhau.
Thế nhưng mấy năm nay, Nam Nhã Ý đều bị chôn chân ở chốn thâm cung này, đã bao giờ bước chân tới vùng biên quan?
Tôi thực sự không muốn đem chuyện Nam Nhã Ý sắp sửa trở thành chính thất phu nhân của Khang hầu liên hệ với chuyện đêm hôm ấy tôi tình cờ gặp Đường Thiên Trọng. Thế nhưng chỉ cần ngồi xuống là tôi lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm ấy khi Đường Thiên Tiêu bế tôi quay lại nơi này.
Dưới ánh trăng trong trẻo, Đường Thiên Trọng với áo bào đen tuyền khoác trên người, chậm rãi bước ra khỏi thân cây đại thụ, đôi mày rậm rạp dựng đứng lên như kiếm, ánh mắt sâu thẳm, sắc nhọn như đao, lạnh lùng nhìn về phía tôi, chẳng khác nào thần chết đến từ chốn âm tào địa phủ, trên người toát ra sát khí nặng nề.
Cả cuộc đời tôi dường như chỉ để chịu dày vò, mòn mỏi trong chờ đợi, lẽ nào ngay cả Nam Nhã Ý cũng chẳng thể thoát khỏi tấn bi kịch này, giương mắt nhìn hạnh phúc đã đến gần trước mặt tan biến theo mây khói?
Tôi chẳng thể nào tin rằng Đường Thiên Tiêu cũng đành lòng để tỷ tỷ ra đi như vậy, tôi thay đổi thái độ kính nhi viễn chi [thành ngữ này có nguồn gốc từ câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ. có nghĩa là đáng kính nhưng cần xa lánh] với hoàng thân quốc thích xưa nay, năm ngày liên tiếp đi tới điện Càn Nguyên cầu kiến Cận Thất, hy vọng ông ta có thể thông báo giúp một tiếng, cho tôi được diện kiến Đường Thiên Tiêu. Lần đầu tiền, Cận Thất ra ngoài gặp tôi, vừa biết được mục đích, ngay tức khắc nói có chuyện gấp rồi vội vã quay về đại điện. Bốn ngày sau đó, mặc cho tôi có đợi chờ từ sáng đến khuya, Cận Thất cũng quyết không ra gặp lấy một lần.
Mấy thị vệ ngoài cửa điện dần dần cũng biết đến tôi, sau khi nhận được chút ít tiền bạc liền lặng lẽ nói với tôi rằng, Tuyên thái hậu là một người thâm sâu, coi Nam Nhã Ý như một quân cờ hữu dụng, yêu cầu nhiếp chính vương phải giao ra một phần quyền lực có thể làm khuynh đảo toàn bộ quốc gia. Để lấy được vị phu nhân này, Đường Thiên Trọng thậm chí còn thương lượng riêng cùng người bên phía thái hậu, giao ra một nửa quyền thống lĩnh cấm vệ quân trong thành Thụy Đô, khiến cho nhiếp chính vương vô cùng không vui.
Tôi thực tình chẳng thể nào lạc quan tin tưởng rằng Đường Thiên Trọng thực sự chấp nhận hy sinh từng ấy vì một Nam Nhã Ý chưa từng gặp mặt, vậy nên trong lòng lại càng thấp thỏm bất an.
Ngày thứ sáu chính là đại lễ thành hôn giữa hoàng thượng và hoàng hậu, cả một dọc con đường đến điện Càn Nguyên đều bị phong tỏa chặt chẽ, không để cho bất cứ kẻ không phận sự nào đến gần. Tôi biết rõ rằng đại hôn của Nam Nhã Ý và Đường Thiên Trọng sẽ diễn ra vào hai ngày kế tiếp, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm.
Giữa đêm, điện Càn Nguyên, tiếng nhạc khí, chúc tụng vang lên không ngừng, đến tận giờ Tý mới dần dần lặng xuống, hai chiếc đèn lồng đỏ in chữ vàng trên đó vẫn cứ sáng chói suốt đêm như muốn tuyên cáo với toàn dân rằng hôm nay là ngày đại hỷ của toàn bộ Đại Chu.
Tôi không dám tưởng tượng lúc này Nam Nhã Ý tuyệt vọng và đau thương đến độ nào. Khoác trên mình tấm áo mỏng ngồi trong tiểu viện nhỏ bé lạnh lẽo, đơn côi, tôi ngây người nhìn về hướng cung Đức Thọ. Mãi cho tới khi mấy cung nữ phục dịch đều đã đi ngủ hết, Ngưng Sương lại không an tâm, mấy lần bước ra khỏi giường, gõ nhẹ vào cửa sổ gọi tôi vào ngủ, lúc này tôi mới chậm rãi đứng dậy. Đúng lúc đang chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, cánh cửa Tĩnh Nghi viện bỗng nhiên bị đập dữ dội.
Một lần, hai lần, rồi lại thêm lần nữa, hình như có người nào đó đang đấm mạnh tay vào cánh cửa vậy. Tiếng vang khá lớn nhưng không hề có chút tiết tấu nào.
Chính vào lúc tôi đang cảm thấy nghi ngờ, thì phía bên ngoài truyền vào giọng một người đàn ông ngà ngà men say: “Nhã Ý, Nhã Ý... là trẫm, trẫm đến rồi, mau ra mở cửa.”
Tiếp theo đó là giọng nói của Cận Thất: “Hoàng thượng, hoàng thượng, Nhã Ý cô nương không còn ở nơi này từ lâu rồi. Tổ tông của tiểu nhân ơi, ngài làm vậy sao được?”
Không ngờ người đến lại là Đường Thiên Tiêu!
Tôi hoàn toàn không dám tin vào tai mình, lại nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía cung Hy Khánh, nơi hoàng hậu ở, rồi mới vội vã chạy ra mở cửa.
Quả nhiên bên ngoài là Đường Thiên Tiêu, ngài chỉ khoác bên ngoài một tấm áo gấm màu vàng mọi khi, đầu tóc rối bời, chập choạng xông tới, đôi mắt mơ màng, đỏ quạu đưa sang, ngài nắm lấy bàn tay tôi rồi nói: “Nha đầu, mau đưa trẫm đi gặp Nhã Ý.”
Tôi bàng hoàng.
Vào một ngày đại hỷ như hôm nay, đáng lẽ ngài phải khoác trên người hoàng bào cửu long, trên đầu đội mũ rồng với mười hai viên châu ngọc, chân đi hài gấm, toàn thân phát ra khí độ oai nghiêm vốn có ở bậc đế vương, rồi tuyên cáo cùng với nhiếp chính vương cùng với văn võ bá quan trong triều rằng, ngài đã trưởng thành, đã có đủ tư cách nắm đại quyền triều chính vốn dĩ phải thuộc về ngài bấy lâu mới phải.
Sau khi làm lễ thành hôn cùng hoàng hậu, ngài đương nhiên phải ở lại trong cung Hy Khánh, làm sao có thể xuất hiện tại một lãnh cung cũ nát thế này vào giữa đêm khuya mịt mù chứ?
Khuôn mặt của Cận Thất kinh hoàng, sợ hãi, liền đưa mắt ra hiệu cho tôi: “Thanh Vũ cô nương, mau… mau dìu hoàng thượng vào bên trong, chuẩn bị canh giải rượu cho ngài. Hoàng thượng của tiểu nhân ơi, hôm nay là ngày gì chứ, uống say đến mức này, truyền ra ngoài thì không ổn đâu. Ây da...”
Câu cằn nhằn của Cận Thất hoàn toàn bị ngắt quãng bởi trận nôn của Đường Thiên Tiêu. Cánh tay áo run run đầy những đồ ăn nôn ra, khuôn mặt của Cận Thất như muốn khóc mà không ra nước mắt.
Đường Thiên Tiêu không hề như mọi khi, ngồi bên ngoài phòng khách đôi lát mà trực tiếp xông thẳng vào phòng ngủ của tôi và Nam Nhã Ý, ngả lưng xuống chiếc phản trúc trong phòng chúng tôi rồi lại nôn thêm một trận nữa. Tôi tất bật mang nước nóng lại lau sạch người cho ngài, Tẩm Nguyệt và Ngưng Sương cũng tỉnh giấc, vội vã đi chuẩn bị canh giải rượu.
Luôn chân luôn tay bận rộn cho tới tận giờ sửu, nhìn thấy ngài dần dần im lặng hơn nhiều, tôi hoàn toàn không muốn trở thành tiêu điểm ọi người chú ý vào ngày hôm sau, vô tình đẩy bản thân vào phong ba bão táp trong cung, nên đang định bàn bạc cùng với Cận Thất, thì đột nhiên Đường Thiên Tiêu nắm chặt lấy tay tôi.
“Thanh Vũ, Nhã Ý… phải chăng đã không còn ở đây nữa?”
Lòng tôi bỗng run lên, mím chặt môi, khẽ khàng đáp lại: “Tỷ tỷ… không còn ở đây nữa. Tỷ tỷ đang ở một nơi khác, đợi chờ, đợi chờ hoàng thượng đến thực hiện lời hứa của ngài, lập tỷ tỷ làm Hiền phi. Tỷ tỷ đã đợi chờ suốt hai năm nay, chịu biết bao nhiêu tủi nhục, uất ức, khóc hết không biết bao nhiêu nước mắt.”
Đường Thiên Tiêu từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ ửng vì men rượu dần dần dịu xuống, mắt phụng khẽ nheo, dần dần hiện rõ nét đau đớn mà sắc bén vô ngần.
Tôi cảm thấy muốn rơi lệ, thế nhưng trên môi vẫn nở nụ cười như thường lệ: “Hoàng thượng, ngài nhất định sẽ không để cho Nhã Ý tỷ tỷ phải thất vọng đâu, đúng không ạ?”
Đường Thiên Tiêu đưa tay lên, vuốt lại mái tóc xõa ra phía trước vầng trán của tôi, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên, rồi khẽ nói: “Con nha đầu này, nhìn bên ngoài lạnh lùng, vô tình, nhưng còn thật lòng với nàng ấy hơn cả trẫm. Trẫm nghe thấy ngươi vì nàng ấy mà cầu kiến trẫm, thực lòng không dám gặp mặt ngươi. Trẫm quả thực không bằng ngươi, không bằng ngươi...”
Tôi liền quỳ xuống, dập đầu trước ngài rồi khẽ cất tiếng nói: “Hoàng thượng nói ra những lời này đã đủ minh chứng được tấm lòng của ngài dành cho Nhã Ý tỷ tỷ. Nếu như đã vậy, chuyện chung thân đại sự của Nhã Ý tỷ tỷ, xin hoàng thượng hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Cho dù nhất thời không tiện từ chối bên phía Khang hầu thì cũng nên nghĩ cách nào để giải quyết toàn vẹn chứ! Dù gì cũng còn hơn là... còn hơn là bắt tỷ ấy phải gả ột người khác, dập tắt hoàn toàn mọi hy vọng trong lòng tỷ tỷ bấy lâu nay.”
“Thanh Vũ, Thanh Vũ, con nha đầu này, ngươi không hiểu, không hiểu được đâu.” Đường Thiên Tiêu nhổm người dậy, dựa vào thành giường khẽ than thở.“Chuyện hôn sự của đế vương xưa nay đều thân bất do kỉ. Tình cảm của đế vương luôn luôn để phục vụ, củng cố cho hoàng quyền trong tay.”
“Đó là bởi vì trong lòng hoàng thượng, Nhã Ý tỷ tỷ không bằng hoàng quyền của ngài, thậm chí còn không bằng một nửa quyền hạn thống lĩnh cấm vệ quân.”
“Ngươi nói cái gì?” Đôi mắt của Đường Thiên Tiêu nhanh chóng sắc bén, nghiêm nghị.
Từ trước đến nay tôi không bao giờ muốn nổi trội hơn người, nhưng nhìn thấy hạnh phúc cả cuộc đời Nam Nhã Ý sắp sửa bị hủy hoại hoàn toàn, tôi chẳng thể nào kiềm chế bản thân thêm nữa. “Tỷ tỷ ở trong lòng hoàng thượng, thậm chí còn không quan trọng như trong lòng Khang hầu. Chí ít Khang hầu đã vì tỷ tỷ mà tình nguyện từ bỏ một nửa quyền hạn trong tay.”
Đường Thiên Tiêu bật cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên... Thiên Trọng đại ca đã nhung nhớ tiên tử trong mộng của mình suốt hai năm nay rồi! Nhã Ý vẫn luôn phủ nhận, nói rằng đại ca đã nhận nhầm người. Thế nhưng chỉ cần Đường Thiên Trọng nhận định rõ Nhã Ý chính là người trong lòng của đại ca, chỉ cần đại ca tình nguyện từ bỏ một nửa quyền lực trong tay vì nàng, thì… thì mục đích của mẫu hậu đã đạt được rồi. Ha ha, có lẽ, có lẽ đây cũng chính là mục đích của trẫm thôi! Hoàng quyền?”
Tôi bỗng nhiên hiểu rõ tại sao Tuyên thái hậu lại nhất nhất đòi giữ Nam Nhã Ý lại trong cung Đức Thọ, không để cho cả hoàng thượng lẫn Khang hầu gặp mặt. Không phải thái hậu không biết Nam Nhã Ý chưa chắc đã là người trong lòng của Đường Thiên Trọng, thế nhưng người quyết không bao giờ bỏ qua thời cơ ngàn năm có một khiến cho Khang hầu đồng ý giao lại hoàng quyền. Người hoàn toàn không quan tâm đến liệu sau này Đường Thiên Trọng hay Nam Nhã Ý có hạnh phúc hay không, chỉ cần biết Đường Thiên Trọng có chịu giao binh quyền ra không mà thôi.
“Thế nhưng giả dụ như… nếu như Đường Thiên Trọng thực sự đã nhận nhầm người thì sao?”
“Nhận nhầm, vậy thì đành phải… nhầm đến cùng mà thôi.”
Ngài trả lời một cách mệt mỏi, chán chường thế nhưng lại khiến cho trái tim tôi quặn thắt lại đớn đau.
“Đành nhầm tới cùng… cho dù, cả cuộc đời này, tỷ tỷ sẽ không bao giờ mỉm cười vui vẻ được nữa, hoàng thượng cũng có thể an lòng chà đạp lên nước mắt của tỷ tỷ để ngồi trên ngai vàng hay sao?”
“Cô… cô thật to gan!” Cận Thất hoàn toàn thất kinh trước những lời nói đại nghịch bất đạo của tôi, quay sang mắng nhiếc tôi, vừa lén nhìn sắc mặt của Đường Thiên Tiêu. Sắc mặt của ngài lúc này trắng bệch, nhợt nhạt.
Tôi vẫn giữ trên môi nụ cười, lặng lẽ quỳ đó, nhìn chăm chăm về phía Đường Thiên Tiêu. Nếu như ngài thực sự giết chết tôi vì những lời nói này, vậy thì, tấm lòng chân thành của Nam Nhã Ý cũng coi như đã uổng phí mà thôi.
Đường Thiên Tiêu ngồi dậy, cũng nhìn chằm chằm về phía tôi, rõ ràng đang suy ngẫm điều gì đó.
“Ngươi… cũng cho rằng Đường Thiên Trọng đã nhận nhầm người?” Ngón tay của ngài dần dần chỉ về phía trước mặt tôi, giọng nói lạnh lùng thốt ra từ khuôn mặt nghiêm nghị, khí thế mãnh liệt khiến tôi phải cúi đầu xuống, nhằm trốn tránh ngài. Ngài không hề có ý buông tha, đưa tay kéo mặt tôi ngẩng lên rồi khẽ nói: “Ngươi, thực ra trông vô cùng xinh đẹp, chỉ là không muốn để người khác nhìn rõ dung mạo yêu kiều của mình mà thôi, thậm chí cả… trí thông minh của ngươi?”
“Hoàng thượng nói đùa rồi… so sánh với Nhã Ý tỷ tỷ, nô tì nào dám xưng là thông minh?” Nụ cười trên khuôn mặt tôi sắp sửa biến mất, bàng hoàng nhận ra, nếu bức ép quá mức, cuối cùng, người bị bức đến tận đường cùng, có lẽ chính là bản thân tôi.
Tuy Đường Thiên Tiêu tuổi còn trẻ, nhưng hoàn toàn không hề lười nhác, bất tài như mọi người vẫn đồn đại, thậm chí còn thông minh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
“Ngươi họ gì?” Ngài đang truy hỏi.
“Nô tì là cô nhi, ở trong cung từ nhỏ nên quên mất rồi.” “Hả?” Đường Thiên Tiêu ngồi thẳng lưng dậy, miệng khẽ nhoẻn cười, khôi phục lại nụ cười lãnh đạm như mọi khi: “Vậy thì, bây giờ ngươi nên nói cho trẫm biết, buổi tối hôm đó, ngươi một mình đi ra ngoài đã gặp phải chuyện gì mà khi về lại thất kinh đến mức độ ấy?”
“Nô tì không… không hề gặp người nào cả, chỉ là nhiễm phong hàn, cảm thấy hoa mặt chóng mày, nhất thời nhìn cây cối thành yêu ma quỷ quái thôi…”
Đối diện với việc chân tướng sắp sửa bị khám phá ra, tôi trả lời đầy hoang mang lo lắng.
Rõ ràng là sau khi sự việc xảy ra, Đường Thiên Trọng đã cho người đi điều tra, vị mỹ nhân duy nhất trong Tĩnh Nghi viện chính là Nam Nhã Ý, tình cảm với Đường Thiên Tiêu vô cùng sâu đậm, còn hắn lại tận mắt nhìn thấy Đường Thiên Tiêu bế tôi vào bên trong.
Đường Thiên Tiêu đứng dậy, nhìn tôi mỉm cười: “Trẫm hỏi ngươi là gặp phải chuyện gì, vậy mà ngươi lại trả lời không gặp người nào cả. Vậy thì nhất định ngươi đã gặp phải một người nào đó. Là một người mà ngươi nhất định muốn trốn tránh?”
Tôi mím chặt môi, ngậm miệng lại không nói thêm bất cứ lời nào.
Nếu như tôi thừa nhận, phải chăng Nam Nhã Ý có thể thoát khỏi số phận bất hạnh của mình? Còn bản thân tôi làm cách nào mới có thể thoát khỏi số phận của bản thân?
Hoặc là, ngay từ khi sinh ra tôi đã là một người không cát tường, không những đem lại tai họa cho bản thân mà ngay cả những người thân hữu xung quanh cũng chẳng thể nào tránh khỏi kiếp nạn.
Đường Thiên Tiêu không còn truy hỏi gắt gao như trước nữa, đưa tay cầm lấy chiếc bát đựng canh tỉnh rượu trên bàn, ngửa cổ lên uống cạn, đứng lặng bên cửa sổ một hồi lâu rồi chắp tay ra sau lưng rồi nói: “Mau về cung Hy Khánh! Gọi người đến canh giữ nơi này, không có bất cứ người nào vào làm phiền Thanh Vũ, cũng không cho nha đầu này bước ra khỏi Tĩnh Nghi viện nửa bước.”
Từng câu từng chữ của ngài dõng dạc, oai nghiêm, hoàn toàn không còn chút men say.
Tôi lặng ngẩng đầu lên chỉ thấy đế vương thiếu niên phất ống tay áo rộng, cùng với Cận Thất vừa thở phào nhẹ nhõm nhanh chân bước đi khỏi nơi này.Vẫn là tấm áo gấm thường ngày hay mặc, mái tóc khẽ buông trên vai, nhưng lúc này đã hoàn toàn không còn che giấu được nét anh tuấn bất phàm, khí thế cao sang, quý phái của ngài nữa, thậm chí bất giác còn bộc lộ rõ khí khái của kẻ đế vương bấy lâu ẩn giấu trong người.
Tôi vốn dĩ không hề thích đi lại trong cung, chỉ ý “nội bất xuất ngoại bất nhập” của Đường Thiên Tiêu cũng chẳng khiến tôi cảm thấy muộn phiền gì cả, huống hồ chi những vệ sỹ mà ngài phái tới đều giám sát âm thầm chứ không hề nghênh ngang, gây sự chú ý của mọi người.
Tuy rằng không thể nghe ngóng được tin tức bên ngoài, nhưng bản thân tôi có thể đoán được, Nam Nhã Ý chắc rằng có thể tránh khỏi kiếp nạn này. Dùng một cung nữ không chút tác dụng nào đổi về người phụ nữ trong lòng mình là một chuyện vô cùng hợp đạo lí thế thời.
Vậy nên, kết cục của tôi hiển nhiên có thể đoán được.
Cuối cùng tôi cũng có thể an lòng lại sau khoảng thời gian hãi hùng ban đầu, lặng lẽ suy đoán tất cả mọi chuyện có thể phải gánh chịu sắp tới, thậm chí còn lấy thanh đoản đao sắc bén mà năm xưa Trang Bích Lam đã tặng cho tôi để phòng thân, để trong người mình.
Vào thời khắc thực sự không thể nào trốn tránh được nữa, nó sẽ đưa tôi đến nơi mà tôi nên đến từ lâu rồi, kết thúc sự đợi chờ mong mỏi trong vô vọng càng ngày càng kéo dài lê thê.
Thế nhưng hai ngày tiếp đó, Tĩnh Nghi viện im lìm tĩnh mịch đến bất thường. Đến ngày thứ ba, nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì đó chính là ngày Đường Thiên Trọng và Nam Nhã Ý thành thân. Thánh chỉ cuối cùng cũng được ban xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, cung nữ họ Ninh, hiền hậu thục đức, rất được lòng trẫm, sắc phong thành tiệp dư, ban tặng cho cung Di Thanh. Khâm thử.”
Phong tôi thành tiệp dư? Chính là tiệp dư chính tam phẩm trong số phi tần mỹ nữ?
Tôi đờ đẫn quỳ trên mặt đất, rất lâu không nói được lời nào.
Cận Thất khom lưng xuống, mỉm cười tươi tắn nhìn tôi nói: “Ninh tiệp dư, đây là hỷ sự, người mau tiếp chỉ đi.”
“Hỷ sự?” Tôi bàng hoàng bật cười, ngước mắt lên hỏi: “Vậy còn Nhã Ý tỷ tỷ thì sao?”
Cận Thất mỉm cười nhăn nhúm rồi khẽ nói: “Tiệp dư, người cứ tiếp chỉ rồi nói sau.”
Từ trước đến nay tôi luôn luôn là người biết giữ đúng chừng mực, tình hình lúc này vẫn còn chưa rõ ràng, tôi quyết không bao giờ ngu ngốc đến mức kháng chỉ đại nghịch.
Cúi đầu xuống, tôi đưa hai tay tiếp lấy thánh chỉ vàng óng, vẫn giữ đủ bình tĩnh để tạ ơn rồi đứng dậy, gọi Cận Thất vào trong phòng, đích thân dâng trà.
“Ninh tiệp dư… nô tài không dám, không dám.” Cận Thất đưa hai tay ra nhận lấy, giọng nói vô cùng hoảng hốt.
“Nam Nhã Ý hiện đang ở đâu?” Tôi mím chặt môi, quyết không chịu thỏa hiệp.
Cận Thất ngẩng đầu lên nhìn ra bầu trời xanh biếc phía ngoài cửa sổ, do dự một hồi rồi mới nói: “Hôm nay… là ngày đại hỷ của Nam cô nương với Khang hầu.”
Vẫn thành thân theo đúng dự định?
Rõ ràng biết rằng nhầm rồi, rõ ràng biết rằng tôi mới chính là người mà Đường Thiên Trọng muốn tìm, thậm chí còn điều tra rõ được tôi họ Ninh, vậy mà Nam Nhã Ý vẫn phải gả vào phủ nhiếp chính vương, còn tôi lại trở thành tiệp dư.
Vốn dĩ tôi nghĩ rằng, con đường gian nan, khó khăn này, chí ít có một người được thỏa nguyện ước của bản thân, hoàn toàn mãn nguyện để sánh bước cùng người mình yêu thương.
Thì ra bản thân tôi vẫn quá đối xuẩn ngốc khi rằng tin rằng trong chốn thâm cung hậu viện này ngoài việc chém giết, lừa lọc lẫn nhau, vẫn có thể tìm được một người có tấm lòng chân thật, để cho bản thân dính vào câu chuyện này, phí hoài khoảng thời gian ba năm đau khổ, cuối cùng vẫn chẳng thể nào bình an sống cuộc đời đạm bạc.
Đi ra ngoài cửa, tôi ngước nhìn ra phía ngoài cung, chỉ toàn thấy những bức tường thành nặng nề, dày cộp với những tấm ngói lưu ly lấp lánh, long lanh đã chắn hết tầm nhìn, càng chắn hết đường đi của tôi. Tôi chẳng thể nào thoát ra được nữa, người bên ngoài kia cũng chẳng thể nào vào đây được.
Thế nhưng lúc này bên tai tôi dường như lại vang lên lời thầm thì của ai đó.
Nam Nhã Ý, cho dù năm đó lưu lạc đến thâm cung của kẻ địch, chịu đủ mọi ức hiếp, dày vò của người khác, phải chịu đói rét đến mức độ nào, thảm thương đến đâu vẫn cứ kiên cường không để cho người khác nhìn thấy mình rơi lệ. Bởi vì khi đó trong lòng tỷ còn có một Đường Thiên Tiêu. Đến nay, không ngờ Đường Thiên Tiêu lại có thể đành lòng bỏ rơi tỷ tỷ, hoàn toàn phớt lờ đi nỗi bi thương và những giọt lệ của tỷ tỷ.
“Tiệp dư, Ninh tiệp dư… đã đến lúc phải đến cung Di Thanh rồi.” Cận Thất do dự một hồi rồi gọi tôi vài tiếng, thấy tôi không để tâm, cũng chẳng dám thúc giục, liền quay sang ra lệnh cho Tẩm Nguyệt và Ngưng Sương nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho tôi.
“Mau tay lên, mau tay lên, cung Di Thanh đã được dọn dẹp ổn thỏa đâu vào đấy rồi, nhanh chóng đi theo Ninh tiệp dư sang đó đi. Hai người đã hầu hạ tiệp dư lâu rồi, cũng đi theo qua đó đi.”
Bây giờ dù cho đi đâu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tĩnh Nghi viện đã không còn tiếng đàn hát, cười vui của ngày xưa cũ, thậm chí ngay cả cành hoa lê cũng đang nhú ra những mầm non mới, lá trên cây không ngừng rung lên xào xạc theo ngọn gió, khiến cho không khí nơi đây càng thêm tiêu điều, càng xứng với cái danh lãnh cung tàn khốc trong thâm cung. Lặng lẽ nở một nụ cười, tôi ôm chặt lấy thanh đoản đao trong lòng rồi bước đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui