Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Đêm nay vừa mới mơ màng chợp mắt, Đường Thiên Trọng nằm phía sau bỗng đưa tay chạm vào sau gáy tôi, sau đó tôi liền nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, gấp gáp.
“Hầu gia, hầu gia, có người đến chuyển lời nói vương gia không ổn rồi.”
Tôi kinh ngạc ngồi bật dậy, Đường Thiên Trọng cũng nhanh chóng mặc y phục xuống giường. Ngài đưa tay vỗ nhẹ lên vai tôi rồi nói: “Nàng cứ đi ngủ trước đi, nếu như có chuyện gì, ta sẽ sai người đến gọi sau.”
Tôi đáp lại, mắt nhìn ngài vội vã rời khỏi phòng, cũng chẳng thể nào ngủ thêm được nữa. Ngược lại tôi cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, sau đó cảm thấy hoa mày chóng mặt, toàn thân không có chút sức lực nào cả.
Thời gian gần đây tôi cũng thường xuyên đến thăm Đường Thừa Sóc, tuy biết bệnh tình của ngài không tốt lắm, nhưng hôm trước ngài vẫn còn ra ngoài tiếp khách, trông tinh thần rất tốt, thật không hiểu tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy.
Bọn người Vô Song cũng nghe thấy chuyện này, thấy tôi ngủ không yên, nên cũng không dám đi nghỉ, liền ở lại trong phòng, thỉnh thoảng lại sai người đi nghe ngóng tình hình của vương gia.
Không lâu sau, Đường Thiên Trọng liền sai người nói rằng bệnh tình Nhiếp chính vương đã ổn định lại, tôi đang mang thai, lại giữa đêm khuya, không cần phải tới đó, cứ an tâm nghỉ ngơi mới là quan trọng nhất.
Tôi biết rõ ngài nói vậy chỉ vì thương xót tôi, trong lòng cũng bất an, làm sao có thể an tâm được chứ? Đến tận lúc tờ mờ sáng tôi mới chợp mắt được giây lát.
Ngày hôm sau, khi dùng xong bữa sáng, tôi liền cùng với Vô Song, Cửu Nhi sang chỗ Đường Thừa Sóc.
Hai bên, phía trước cửa phòng Nhiếp chính vương toàn người là người, chắc hẳn họ là gia quyến hoặc vương công đại thần đang đến thăm hỏi tình hình bệnh tật của ngài. Thế nhưng phía trong lại không nghe thấy bất cứ tiếng người nói nào, ngay cả những người hầu đi lại bên hành lang cũng im lặng tăm tắp, không nói bất cứ lời nào.
Nghe nói tôi tới thăm, có người nhanh chóng đón tôi vào, nhưng lại không trực tiếp dẫn tôi đi gặp Đường Thừa Sóc, chỉ để tôi đứng chờ bên phòng ngoài rồi mời Đường Thiên Trọng ra gặp.
Thần sắc của Đường Thiên Trọng trông hơi tiều tụy, nhưng bước đi vẫn rất nhịp nhàng, ổn định. Ngài kéo tôi đứng sang một bên rồi khẽ tiếng nói: “Đêm qua phụ thân đã ho ra rất nhiều máu, thần sắc không ổn lắm, vừa mới ngủ thiếp đi, nàng có lòng như vậy là được rồi, không cần phải vào làm phiền người nữa đâu.”
“Dạ”.
Tôi đáp lời, nghĩ tới việc thường ngày Nhiếp chính vương đối xử với tôi nhẹ nhàng, ôn hòa, trong lòng cũng cảm thấy buồn bã, nên chẳng nhẫn nhịn được liền kiễng chân lên nhìn vào phòng trong.
Cách cả một tấm rèm, nên tôi cũng chẳng thấy gì hết.
Đường Thiên Trọng lại tiếp tục nói: “Mấy ngày nữa, có lẽ ta sẽ đưa nàng tới một nơi khác dưỡng thai. Bây giờ nàng hãy quay về thu dọn đồ đạc, có thứ gì yêu thích thì mang hết đi, để tránh đến lúc gần đi vội vã quên mất, sau này muốn dùng lại không có.”
Tôi nghi ngờ hỏi lại: “Tại sao phải đưa thiếp đi chỗ khác?”
Đường Thiên Trọng còn chưa kịp trả lời thì trong phòng đã truyền ra tiếng than dài, tiếp đó là giọng nói ồm ồm, yếu ớt của Đường Thừa Sóc: “Là…nha đầu Thanh Vũ tới đấy sao? Mau gọi…vào đây.”
Tuy rằng giọng nói yếu ớt, ngài vẫn nói rõ từng từ một, rõ ràng thần trí vẫn tỉnh táo.
“Là con đây ạ.” Tôi liền nhớ tới khuôn mặt hiền từ của người, đôi mắt bỗng nóng rực, nhanh chóng đáp lời, rồi vội vã bước vào.
Đường Thiên Trọng lại nhíu chặt đôi mày, đứng phía sau định đưa tay kéo tôi quay lại, vào lúc này tôi đã nhanh bước ra chỗ cửa vào, nhấc tấm rèm lên, vừa hay tránh khỏi bàn tay của ngài.
Tôi nhìn ngài với đôi mắt nghi ngờ, sắc mặt ngài hơi lạ lùng, sau đó lại xua xua tay, để cho tôi bước vào trong, rồi mới chậm rãi bước vào cùng.
Đường Thiên Kỳ, Lục phu nhân, Phó phu nhân… đang đứng một hàng dài, mặt mày ai nấy đều vô cùng lo lắng, nhìn thấy tôi bước vào đều gật đầu thay cho lời chào. Đường Thừa Sóc đang nằm trên giường nhìn về phía tôi, ánh mắt rất sáng, tuy khuôn mặt nhợt nhạt. Tôi càng tới gần, lại càng nhìn thấy đôi chút hỗn loạn hiện lên trong đôi mắt của ngài, mất đi thần thái khiến người khác hoảng sợ cho dù vẫn đang nằm trên giường bệnh như trước kia.
“Vương gia.”
Tôi lại gần hành lễ, Đường Thừa Sóc hất hất cằm, ra hiệu cho tôi ngồi vào chiếc ghế gỗ sáu chân chạm khắc tinh xảo được đặt bên cạnh giường.

Quay lại nhìn mấy người Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Kỳ… vẫn đang đứng gọn một bên, tôi nào dám ngồi xuống, liền mỉm cười nói: “Vương gia cảm thấy đỡ hơn chưa ạ? Có cần con xoa bóp, bấm huyệt chân không ạ?”
Đường Thừa Sóc lắc lắc đầu, đột nhiên đưa tay chỉ về phía sau rồi nói: “Các người…ra ngoài hết đi. Ta có chuyện…muốn nói với con dâu trưởng nhà họ Đường.”
Đường Thiên Kỳ cùng mấy vị phu nhân, người hầu khác đều tỏ ra kinh ngạc, chỉ mình Đường Thiên Trọng vẫn tỏ ra trầm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm lướt nhìn tôi với Đường Thừa Sóc, sau đó quay sang khẽ nói cùng mấy người Đường Thiên Kỳ: “Chúng ta mau ra ngoài thôi.” Đường Thiên Kỳ do dự không hiểu mấy, lúc bước ra khỏi cửa vẫn còn quay lại nhìn tôi.
Bản thân tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt lại, tròng phòng chỉ còn lại mỗi tôi và Đường Thừa Sóc. Trong hơi thở nặng nề, hổn hển, không khí đượm đặc mùi thuốc nồng nặc và mùi hương thoang thoảng, khiến cho căn phòng trở nên vô cùng bí bách.
“Vương gia.”
Tôi biết rõ ngài đã không thể dùng cơm được nữa, tôi liền bê chậu nước sạch trên bàn, dùng khăn bông thấm ướt rồi chấm lên đôi môi khô của ngài.
Ngài liền nở nụ cười dịu dàng, cảm khái hỏi tôi: “Con đường cả cuộc đời ta phải chăng đã đi đến điểm cuối?”
Tôi liền mỉm cười đáp: “Vương gia cũng giống hệt như phụ thân của con, đều là những người anh hùng tái thế.”
Đường Thừa Sóc gật đầu nói tiếp: “Tuy rằng ta không chết trên chiến trường, nhưng cũng vì…cũng vì bản thân, vì Đại Chu, cố gắng đến tận những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Ta…đã tận tâm với Thái hậu, cũng đã tận lực với Thiên Tiêu.”
Đường Thiên Tiêu từng nói, Đường Thiên Trọng do dự mãi chưa làm phản chính là vì Nhiếp chính vương. Lúc đó, tôi vẫn chưa thật sự tin vào điều này, nói cho cùng thì Đường Thiên Trọng có được ngày hôm nay, nguyên nhân lớn nhất chính vì ngài là con trai trưởng của Nhiếp chính vương tài năng trác tuyệt.
Thế nhưng đến những thời khắc thế này, tôi không cho rằng Đường Thừa Sóc còn cần thiết phải nói dối làm gì cả. Ngài thật sự trung thành với hai mẹ con Tuyên thái hậu.
Tôi cũng đành phải phụ họa theo những lời nói của Đường Thừa Sóc: “Toàn bộ dân chúng trong thiên hạ này đều biết rằng, không có vương gia thì không thể có được thiên hạ của Đại Chu ngày nay. Vương gia chính là công thần số một của Đại Chu.”
Đường Thừa Sóc hơi nheo đôi mắt lại, đôi mắt lại sáng bừng lên, dường như đang quay trở về những ngày tháng huy hoàng vẫy vùng trên thân ngựa, cùng với vạn lý giang sơn mỹ lệ đang hiện hữu trước mắt.
Rất lâu sau, ngài từ từ nói tiếp: “Ta hi vọng…khi chết đi, triều đình Đại Chu này vẫn vững như thái sơn. Ít nhất thì…không đến mức huynh đệ trở mặt thành thù, thủ túc tương tàn.”
Trái tim tôi đột nhiên đập loạn xạ, ngây lặng ra nhìn một người già sắp chết, không nói được bất cứ lời nào.
Nếu như ngài đã sớm biết con trai mình có dã tâm, tại sao lại còn giao lại quyền lực của mình, đồng thời để mặc cho thế lực của Đường Thiên Trọng ngày càng lớn lên trong triều đình? Hoặc giả, trong thâm ngài vẫn cứ cho rằng, hậu nhân của Nhiếp chính vương đương nhiên cũng phải giống như bản thân mình, có thể nắm trọn trong tay quá nửa giang sơn Đại Chu?
Đường Thừa Sóc thấy tôi không nói gì liền than: “Nha đầu con là người thông minh… chắc hẳn cũng không thể nào không hiểu, có nhiều lúc tình thế ép người, không tiến phải lùi… Thiên Trọng… cũng đang đứng bên bờ vực thẳm, cô đơn, lạnh lẽo vô ngần. Ta dạy dỗ thằng bé hơn hai mươi năm, nói cho cùng cũng chẳng thể nào dạy cho nó biết rút lui đúng giờ, giữ an toàn cho bản thân.”
Nếu như ngài đã nói trắng hẳn ra, tôi cũng chẳng muốn giả vờ ngu ngơ nữa, khẽ cất tiếng đáp: “Hầu gia ngày nay… e là cưỡi trên lưng hổ, muốn xuống cũng khó.”
“Cũng không trách được Thiên Trọng…” Ánh mắt của Đường Thừa Sóc lại trầm xuống. “Lúc ta còn trẻ… còn ngang ngược, ngạo mạn hơn Thiên Trọng nhiều…sau cùng cũng có người có thể khuyên nhủ được ta. Thực tình không biết được, có ai có thể khuyên được Thiên Trọng hay không?”
Trước ánh mắt tràn đầy hi vọng hướng về phía mình, tôi im lặng một lúc rồi đáp: “Con không thể khuyên được ngài ấy.”
“Không thể khuyên được…” Ngài thở dài, rút từ trong túi ra một túi màu vàng nho nhỏ rồi đưa cho tôi, nói tiếp: “Vậy thì, đợi đến lúc Thiên Trọng binh bại như núi đổ, con hãy dùng cái này để khuyên nó.”
Binh bại như núi đổ?
Tôi nhất thời không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy.
Đã từng đến thư phòng nghe Đường Thiên Trọng xử lý triều chính một thời gian, tôi cũng khá thấu hiểu ngài đang nắm trong tay bao nhiêu quyền lực. Phủ Nhiếp chính vương nắm trong tay quá nửa số binh mã của toàn bộ triều đình Đại Chu, Định Bắc vương nắm quyền phía bắc bộ, trong tay có tầm tám vạn binh mã, nhưng lại là chiến hữu vào sinh ra tử cùng với Nhiếp chính vương, tuy rằng không tới mức làm phản Đường Thiên Tiêu, nhưng nếu Đường Thiên Trọng có hành động gì, tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn cuộc tranh giành quyền lực giữa hai huynh đệ nhà họ Đường.
Còn đội binh lực Phiêu Kị, thuộc hạ của Phụ Quốc tướng quân mà bản thân Đường Thiên Tiêu nắm trong tay đã bị Đường Thiên Trọng âm thầm làm suy yếu đi, trước mắt chưa đủ lực để cân bằng cùng lực lượng của Đường Thiên Trọng được.

Hai mẹ con Đường Thiên Tiêu dựa vào cái gì khiến cho Đường Thiên Trọng binh bại như núi đổ?
Tôi nghi hoặc nhận lấy chiếc túi màu vàng nhỏ từ tay Đường Thừa Sóc, bên ngoài được buộc chặt lại bằng sợi dây, bên trong đựng thứ gì đó hình tròn, lúc này chưa tiện mở ra, nên tôi cũng đành lên tiếng hỏi: “Trong này…đựng thứ gì thế ạ?”
Đường Thừa Sóc âu sầu lên tiếng: “Nếu như có một ngày như thế…con mở ra nhìn thấy rồi, tự nhiên sẽ hiểu cả. Ta chỉ mong rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến.”
Ngài nói nửa úp nửa mở, tôi nghe thấy cũng mơ mơ hồ hồ, đang suy nghĩ không biết có nên truy hỏi thêm vài câu nữa không thì bên ngoài liền truyền vào tiếng bước chân vội vã, tiếp đó là tiếng nói của Đường Thiên Kỳ bẩm báo từ ngoài: “Phụ thân, Thái hậu đã tới rồi.”
“Thái hậu…” Đường Thừa Sóc bỗng nhiên thất thần, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Ta cứ tưởng rằng… cứ tưởng rằng nàng nhất định phải đợi ta chết rồi mới chịu tới thăm.”
Tôi không dám đáp lại, đúng lúc định cáo lui thì Đường Thừa Sóc chỉ vào bức bình phong phía sau giường rồi ra hiệu cho tôi: “Con hãy… tránh mặt đi một lúc, không cần phải ra ngoài đâu…”
Tuyên thái hậu tới thăm Nhiếp chính vương sắp sửa qua đời, chắc hẳn cần phải thương lượng nhiều đại sự cơ mật, tôi thật không hiểu Đường Thừa Sóc cho tôi đứng trong phòng này để làm gì.
Sau khi bước ra phía sau tấm bình phong, tôi mới ẩn hết thân người mình, liền nghe thấy Đường Thừa Sóc ho nhẹ một tiếng, hắng giọng rồi chậm rãi lên tiếng: “Kính mời Thái hậu…vào phòng.”
Cửa phòng mở ra, huynh đệ Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Kỳ đích thân dẫn Thái hậu vào trong, rồi im lặng đứng sang một bên.
Tuyên thái hậu nắm lấy tay của một cung nữ già, chậm rãi bước vào trong phòng.
Người không hề mặc đồ lộng lẫy như mọi khi, thần thái tuy rằng vẫn cao sang quý phái, nhưng đã tiều tụy đi nhiều, phía dưới mắt dù đã dặm rất nhiều phấn nhưng chẳng thể nào che đi được quầng thâm. Hôm nay người ăn mặc rất đơn giản, y phục màu nâu in hoa văn viền bạc, chiếc trâm dài cài trên mái tóc vấn, trên chiếc trâm có dính một hạt minh châu to bằng ngón tay cái.
“Nàng đã tới rồi…” Đường Thừa Sóc không hề khách khí, chỉ khẽ khàng lên tiếng than thở.
“Ta đã đến rồi.”
Tuyên thái hậu mỉm cười, thần thái có phần tươi tỉnh hơn, lúc bước đến gần giường Đường Thừa Sóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Đường Thừa Sóc than dài nói: “Hôm trước ta lại mơ thấy Tĩnh Nhu rồi. Ta nằm mơ…khi chúng ta vừa mới quen biết, cưỡi ngựa trên thảo nguyên bao la, Tĩnh Nhu muốn phi lên đầu tiên nhưng lại bị ngã khỏi ngựa. Hai chúng ta cùng gọi nàng ấy, Tiểu Tuyên…”
“Tiểu Tuyên…” Tuyên thái hậu lẩm bẩm gọi tên: “Đúng thế, lúc đó mọi người đều gọi ta là Đại Tuyên, gọi muội muội là Tiểu Tuyên… Bầu trời trên thảo nguyên xanh trong hơn, cao rộng hơn, tươi mát hơn cả Bắc Đô. Ta vốn dĩ cho rằng… vốn dĩ cho rằng chúng ta có thể sống trọn cuộc đời bên nhau hạnh phúc, vui vẻ như vậy.”
“Tĩnh Uyển…” Ánh mắt của Đường Thừa Sóc cũng bắt đầu phủ lên một lớp sương, nghẹn ngào gọi tên bà: “Nếu như năm đó ta đánh trận ở Bắc Hách không truyền tin tử trận về, chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?”
“Sẽ thành ra như thế nào…” Tuyên thái hậu ngồi trên chiếc ghế sáu chân mà tôi ngồi trước đó, nắm lấy bàn tay khô ráp của Đường Thừa Sóc, rồi nói: “Có lẽ ta sẽ không trở thành Thái hậu, ngài cũng không trở thành Nhiếp chính vương.”
Nghe thấy lời nói của hai người càng ngày càng thân mật, tiếp đó, vị cung nữ già đi theo Tuyên thái hậu bước lại gần đưa tay ra hiệu cùng hai huynh đệ Đường Thiên Trọng đi ra ngoài.
Đường Thiên Trọng bình thản đứng ở phía sau, đối mặt với cảnh hai vị trưởng bối mắt lệ đẫm nhòa vì sắp phải sinh ly tử biệt, ánh mắt của ngài vẫn thản nhiên như không, chẳng nhìn thấy chút cảm xúc gì cả. Có điều khi nhớ tới trước kia ngài đã từng buông lời mắng nhiếc người bác gái của mình một cách thậm tệ, sự bình tĩnh này khiến cho người khác phải ớn lạnh cả người.
Lúc gần ra khỏi cửa, ngài bỗng đưa ánh mắt liếc về phía tôi đang đứng.
Ngài đương nhiên biết rằng tôi vẫn còn ở trong phòng, mà trong phòng muốn đi thì chỉ có đúng bức bình phong ở phía sau giường của Nhiếp chính vương mà thôi.
Người cung nữ già đóng cửa lại, rồi đứng cạnh canh cửa, nhìn thấy hai người khóc lóc đỏ ửng cả đôi mắt, liền mang khăn đến.

Tôi thật sự không biết Đường Thừa Sóc giữ tôi lại đây là muốn nói điều gì, nên cũng đành phải im hơi lặng tiếng, tận tâm nhìn cảnh vật bên ngoài qua khe hở nhỏ. Tuy rằng không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này tôi cảm thấy căn phòng này chứa đầy không khí bi thương, sầu não, giống như một cảm xúc đã được giấu kín bao năm nay, đã được kìm nén đến mức độ cao nhất, cuối cùng đã bùng phát trỗi dậy mạnh mẽ.
Lại nghe thấy Đường Thừa Sóc than dài: “Tĩnh Uyển, nói cho cùng ta vẫn chẳng thể cam lòng nổi. Chính tin tức tử trận ấy, rõ ràng là do hoàng huynh sai người loan báo, còn nàng, không ngờ lại vội vã xuất giá như vậy. Tuy rằng cha mẹ nàng có dự định riêng của mình, nhưng bản thân nàng cũng chưa từng…suy nghĩ thật kĩ hay sao? Nàng chỉ trách ta sau khi lên Nhiếp chính ép uổng nàng, mà lại không biết…mà lại không biết ta đã sầu muộn, ảo não biết bao năm nay…”
Tuyên thái hậu đưa ống tay áo lên che miệng, dường như đang cố giấu đi tiếng khóc nấc, nghẹn ngào lên tiếng: “Ta hiểu…ta vẫn luôn thấu hiểu…thế nhưng sau khi tiên đế băng hà, ngài có thân phận thế nào? Ta lại có thân phận ra sao? Huống hồ…còn có Tĩnh Nhu nữa. Nếu như không phải ngài thường xuyên nhập cung, làm sao mà muội ấy lại đi vào tuyệt lộ cay nghiệt như vậy?”
“Tĩnh Nhu…” Đường Thừa Sóc lại than. “Người ta muốn lấy không phải là nàng ấy. Nàng ấy cũng hiểu thấu được tâm tư của ta, cho dù ta có đối xử tốt với nàng ấy thế nào, cũng chẳng tránh được sự mâu thuẫn trong lòng. Ta có lỗi với nàng ấy, có lỗi với Thiên Trọng… Hầy, Tĩnh Uyển, Thiên Trọng, thằng bé đó, ta lo lắng cho nó biết bao.”
“Thiên Trọng…” Tuyên thái hậu dường như cũng có suy nghĩ gì đó, lại dường như thấy phẫn nộ, giọng điệu có phần cứng rắn hơn vài phần: “Thật ra…ta lại mong thằng bé có thể bao bọc, che chở cho hai mẹ con ta hơn.”
Đường Thừa Sóc bật cười, nhưng vừa cười lại vừa ho dữ dội, thảm thiết nói: “Nàng không tin ta. Từ trước đến nay, nàng đều không tin ta. Nếu như có cơ hội, liệu nàng có xử sự cực đoan như Tĩnh Nhu đã làm hay không? Thật ra…bao nhiêu năm nay, nàng cũng luôn chờ cơ hội để giết chết ta, có phải không?” “Không phải.” Tuyên thái hậu cuối cùng cũng chẳng thể nào kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng. “Thề nguyền sinh tử, cùng chàng thành sử. Nắm bàn tay chàng, cùng nhau bạc đầu. Lời thề trên thảo nguyên bao la năm xưa, chàng cho rằng ta đã quên hay sao? Thế nhưng vật đổi sao rời, ta đã có chồng, có con, nhà họ Tuyên cũng theo đó mà hưng thịnh, phát đạt hẳn lên, thế nhưng trước khi Tĩnh Nhu xảy ra chuyện, chàng vẫn luôn ép người quá đáng, chàng muốn ta phải làm sao đây?”
Sắc mặt của Đường Thừa Sóc càng ngày càng nhợt nhạt, ánh mắt bỗng giãn ra, vừa ho vừa gật đầu nói: “Thôi bỏ đi, bỏ đi, trước nay ta vẫn luôn nghi ngờ nàng, huống hồ nàng chỉ là một cô gia quả phụ, làm sao có thể không nghi ngờ ta được chứ? Có điều… hôm nay ta chết, chắc nàng cũng an tâm hơn nhiều rồi đúng không?”
Lời còn chưa dứt, thân thể ngài đã đổ mạnh về phía trước, trong tiếng hét thất thanh, thê thảm của Tuyên thái hậu, người ho ra rất nhiều, rất nhiều máu, bắn đầy khắp người Thái hậu.
Tôi đứng sau tấm bình phong che miệng chặt lại, suýt chút nữa cũng hét lên thành tiếng, chỉ có điều thân phận đặc biệt nên không dám bước lại gần thêm.
“Thừa Sóc, Thừa Sóc”. Tuyên thái hậu không hề ngại bẩn, ôm chặt Đường Thừa Sóc vào lòng, hoảng loạn dùng tay che miệng ngài lại, như thể muốn dùng tay che đi để ngài không còn nôn ra máu nữa. Người cung nữ già theo hầu cận cũng hoảng hốt, vừa đứng cạnh giúp đỡ lau máu trên người Thái hậu, vừa quay về phía sau hét lớn: “Người đâu, mau truyền thái y…mau truyền thái y…”
Bên ngoài thái y luôn túc trực sẵn sàng, vừa nghe thấy tiếng gọi, liền vội vã đi theo hai sau huynh đệ Đường Thiên Trọng bước vào trong.
Đường Thiên Kỳ không hề lạnh nhạt như người anh của mình, vừa nhìn thấy bộ dạng của phụ thân, lập tức nước mắt đầm đìa, xông lại gần, ôm chặt lấy Đường Thừa Sóc.
Tuyên thái hậu không hề tránh qua một bên, vẫn ôm chặt lấy cổ Đường Thừa Sóc, lấy tay áo của mình lau sạch số máu đọng trên miệng ngài.
Đường Thừa Sóc nhắm mắt lại, lồng ngực rung mạnh, lúc này chẳng thể nào nói thêm được lời nào nữa.
“Thừa Sóc, mau tỉnh lại đi, Thừa Sóc…”
Tuyên thái hậu trước kia vẫn luôn nho nhã, cao sang, không dễ gì mất đi kiểm soát, lúc này ôm chặt lấy người vừa là bạn vừa là địch đã cùng phối hợp và đề phòng nhau hơn mười năm nay, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, bật khóc thành tiếng, nhất quyết không chịu buông ra.
Nỗi tuyệt vọng mà bi thương đó dường như đã lột bỏ tất cả mọi lớp mặt nạ khô cứng mà đẹp đẽ bên ngoài, thể hiện rõ nỗi đau đớn, xót xa ẩn giấu sâu thẳm trong trái tim người bấy lâu nay. Nước mắt nóng ấm, bi ai liên tục trào ra, tiếng khóc vang vọng cả căn phòng.
Không biết từ lúc nào, Đường Thiên Kỳ đã quỳ trước mặt cha, mím môi thật chặt, nước mắt lã chã, mấy vị phu nhân khác không dám lại gần, cầm khăn khóc lóc thảm thương. Mấy vị thái y đưa tay dụi mắt, nhưng lại không dám lại gần kéo Tuyên thái hậu ra để chẩn trị cho Nhiếp chính vương.
Lúc tôi đang ngậm miệng khóc lóc thì Đường Thiên Trọng vốn dĩ đang im lặng đứng cạnh Đường Thiên Kỳ bỗng nhiên đi ra trước mặt Thái hậu, đưa tay đỡ lấy Đường Thừa Sóc ra khỏi vòng tay của Tuyên thái hậu, ôm vào lòng rồi lễ phép, xa lạ nói với người: “Thái hậu, trước tiên hãy để thái y chẩn trị cho phụ vương đã.”
“Thiên Trọng…”
Tuyên thái hậu gọi tên ngài với vẻ bất lực, sau cùng đành miễn cưỡng ngồi lại trên ghế với sự giúp đỡ của người cung nữ, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Thừa Sóc đang dần dần mất đi sức sống. Đôi mắt người mê man, thẫn thờ, trông chẳng khác nào một người phụ nữ đáng thương sắp sửa mất đi người chồng thân yêu của mình, không còn chút oai nghiêm, tôn quý nào của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Đường Thiên Trọng dường như chẳng hề để tâm trước bộ dạng đáng thương của Tuyên thái hậu, lạnh lùng quay sang nói với thái y: “Còn không mau tới đây chẩn trị?” Mấy vị thái y đáp lời, lần lượt thay nhau bắt mạch, mặt mũi ai nấy đều tái nhợt, lặng lẽ lui về phía sau, quay sang nhìn nhau không dám nói lời nào.
Đường Thiên Trọng cau chặt đôi mày, trầm giọng cất tiếng: “Làm sao rồi?”
Tất cả mấy thái y đều hoang mang, quỳ rạp xuống đất, đưa tay lau sạch mồ hôi đầm đìa trên trán rồi nói: “Hầu gia…vi thần vô năng, vi thần đáng chết.”
Đường Thiên Kỳ đứng bật dậy, giơ chân đá mạnh vào vị thái y quỳ gần đó nhất rồi quát lớn: “Các người có thể chết đi. Nhưng trước khi chết phải chữa khỏi bệnh cho phụ vương của ta đã.”
Vị thái y bị đá ngã lăn ra đất, vội vã quỳ rạp xuống đất, không dám nói thêm bất cứ lời nào.
“Thôi được rồi. Mấy người họ…cũng đã tận tâm tận lực rồi.”
Đường Thiên Trọng ngăn cản đệ đệ của mình, quay đầu lại nhìn mấy vị phu nhân đứng phía sau.

Mấy vị phu nhân nhận được hiệu lệnh, liền vội vã tiến tới, có mấy người đi lấy nước nóng, chuẩn bị lau rửa sạch sẽ thân thể cho Nhiếp chính vương.
Đường Thừa Sóc dường như bị tiếng động xung quanh làm cho tỉnh lại, ngón tay hơi co giật.
Đường Thiên Trọng vội vã quỳ xuống, thì thầm gọi cha: “Phụ thân.”
Đường Thừa Sóc từ từ mở mắt ra, con ngươi khẽ đưa lên, đưa tay về phía Đường Thiên Trọng rồi thì thầm gọi tên: “Tĩnh Nhu…”
Đường Thiên Trọng vội vã nắm lấy bàn tay của phụ thân, áp người lại gần nói: “Phụ thân, con là Thiên Trọng.”
Khóe miệng Đường Thừa Sóc hơi nhếch lên, nở một nụ cười hiền hậu, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tĩnh Nhu…nói cho cùng…ta vẫn có lỗi với nàng.”
Đường Thiên Trọng cuối cùng cũng chẳng thể nào lạnh lùng thêm được nữa.
Ngài khép bờ mi xuống, nghẹn ngào lên tiếng: “Phụ thân, mẫu thân không bao giờ hận người đâu.”
Đường Thừa Sóc không đáp lại, buông tay của Đường Thiên Trọng ra rồi lại đưa tay về phía bên cạnh.
Cả người Tuyên thái hậu run lên bần bật, bàn tay khẽ động nhưng lại chẳng dám đưa ra, chỉ đưa lời dò hỏi: “Thừa Sóc?”
Đường Thừa Sóc nhanh chóng đáp lại, chậm rãi nói: “Tĩnh Uyển…ta biết rằng nàng đang đợi ta. Khi từ phương xa quay về, ta vẫn sẽ nghe nàng ca hát… nàng nói sẽ hát cho ta nghe.”
Bàn tay Tuyên thái hậu run run nắm chặt lấy bàn tay của Nhiếp chính vương, Đường Thừa Sóc an tâm thở phào một hơi, thì thầm nói: “Là nàng, Tĩnh Uyển. Ha ha, ta đã nghe thấy rồi, ta nghe thấy rồi, nàng đang hát…”
Đường Thừa Sóc nằm lấy bàn tay của Tuyên thái hậu, sau đó buông ra, ngài trút hơi thở cuối cùng.
Cả căn phòng khóc lớn thành tiếng, chỉ có người phụ nữ tên gọi Tĩnh Uyển vừa mới mất đi người yêu là không hề bật khóc. Nàng nghẹn ngào hát một khúc ca [3]:
“Vịnh lan can ngóng tin chàng
Rượu say oán hận vội vàng tình duyên
Chờ hoa nở, báo gió đêm
Cảnh xuân khó giữ buồn phiền nhớ nhung
Chẳng thà chưa được tương phùng
Trăng bên cửa sổ ai cùng chờ mong
Ngóng trông nào chốn quy hồng Nhu tình muôn vạn thành không một ngày
Tiếng đàn như vẫn đâu đây Luyến lưu vì thiếp như ngày mới quen.”
[3]. Phỏng dịch từ bài từ theo điệu Giang Thần Tử của Lý Chí Nghi.
Năm đó nhất định có một người đàn ông anh tuấn, rắn rỏi từ phương xa quay về, đứng bên cửa sổ nhà người tình trong mộng lặng lẽ nghe cô gái hát khúc ca này.
Lúc đó, bầu trời nhất định rất cao, rất xanh, ánh mắt người đàn ông đó nhất định sáng trong mà dịu dàng.
Trên mặt người đàn ông nở nụ cười chan chứa yêu thương, đi về phía người yêu của mình, khẽ khàng, khẽ khàng gọi tên cô gái: “Tĩnh Uyển, Tĩnh Uyển…”
“Oán ly biệt, hận gió đông
Yêu thương nhung nhớ thành không một ngày!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận