Biển Cấm FULL


Mặc Diễm giận dỗi với ta, nàng không hiểu vì sao ta lại đột nhiên trở nên lãnh khốc như vậy.
Ài, thật sự không phải ta lãnh khốc, thế sự vô thường, ta chỉ là không muốn mạo hiểm, này cũng là chuyện bất đắc dĩ…
Nàng nhốt mình ở trong phòng, không để ý tới ta, mặc kệ ta gõ cửa thế nào cũng không mở,
Đứa nhỏ lớn rồi, thật là càng ngày càng khó dưỡng.

Nhớ năm đó khi nàng vẫn còn là một tiểu Xích long nào có nhiều chuyện như vậy, ta đi chỗ nào nàng liền đi chỗ đó, không cho đi cùng còn phải khóc nhè, hiện tại… hiện tại đều sẽ giận dỗi ta.

Về sau trở về Bắc Hải, nàng thành Công chúa cao cao tại thượng, sợ là cũng sẽ không nhớ rõ một người cha nuôi nghèo kiết hủ lậu ta đây.
Ta nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến ngàn vạn, một chốc bay đến chỗ này, một chốc lại bay đến chỗ kia.

Qua một lúc, liền nghĩ đến tương lai Công chúa xuất giá, một Giao nhân không danh không phận thấp kém như ta, sợ là chỉ có thể trốn ở sau đám người yên lặng rơi lệ chúc phúc.
Nghĩ như vậy, càng thêm chua xót.
“Chủ nhân, ta đã về.

Ta ném hắn đến chỗ cách nơi này hai ngọn núi, bảo đảm không tìm được đường về.”
Lưu thúc vừa đi liền tốn hơn một canh giờ, xem ra là có nghe theo lời dặn dò của ta, ném người đến rất xa.
Ngón tay ta chống đầu, day day thái dương nói: “Làm tốt lắm.”
Cóc tinh được ta khích lệ, giọng đều sang sảng mấy phần: “Chủ nhân có việc cứ phân phó, Lưu thúc nhất định làm đến ổn thỏa.”
Ta gật đầu, lại để cho ông ta lui ra.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mình ta, ta mở mắt ngẩn người một lúc, phun ra một hơi nghẹn khuất thật dài.
Này là chuyện gì a...
Thời tiết trong núi thất thường, ban ngày vẫn là trời quang mây đãng, đến tối đột nhiên nổi sương mù, bắt đầu mưa tí tách.
Ta bị tiếng mưa đánh thức, khoác áo ra ngoài hành lang xem, biết rõ trận mưa này không thể ngừng trong thời gian ngắn được.


Theo nước mưa không ngừng rơi xuống, nhiệt độ trong núi dần giảm.
Nhìn bầu trời đêm đen nhánh, lòng ta thật sự có chút bực bội, luôn cảm thấy ông trời cố ý chỉnh ta, không cho ta được yên bình.
Sớm không mưa muộn không mưa, cố tình mưa vào lúc này, cố tình… mưa vào đêm ta tiễn Linh Trạch đi.
Tuy nói rồng không sợ nước, nhưng hiện tại hắn bị thương nghiêm trọng, nếu như trận mưa này liên tục không ngừng, nhiệt độ lại hạ thấp, dù hắn có là Long vương Bắc Hải cũng sẽ không tốt lắm.
Ta lo lắng vòng qua vòng lại ở ngoài hành lang cả đêm, đến ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, rốt cuộc quyết định chụp bay cửa của nhà cóc tinh, lôi Lưu thúc còn chưa tỉnh ngủ dậy để làm dẫn đường cho ta.
“Sao chủ nhân lại muốn tìm người về?” Cóc tinh hóa thành nguyên hình, ngửi ngửi chỗ này ngửi ngửi chỗ kia, nhún nhảy giữa núi rừng, giống như một ngọn núi nhỏ xanh biếc có thể di động.
Ta theo sau ông ta, cầm ô giấy đi chậm trong mưa.
“Không liên quan đến ngươi, đừng hỏi lung tung.”
Chỉ là ném đi một con rồng mới nhặt được không có quan hệ gì, Mặc Diễm đều tức giận như vậy, nếu ngày nào đó nàng biết Linh Trạch là cha ruột của nàng, mà bởi vì một ném này của ta ném đến lão nhân gia hắn sinh ra nguy hiểm gì đó, sau khi nàng biết được chân tướng sợ là sẽ không tha thứ cho ta.
Làm cha mẹ mới biết cha mẹ không dễ, mặc dù cha ta đối với ta chẳng ra gì, còn tiến cống ta đến Bắc Hải, nhưng dưỡng ta lớn đến chừng này, ông ta cũng thật sự không dễ dàng.

Ta còn nhỏ liền tự tiện xông vào cấm địa, thả ra thức thần của Ác long, phạm phải họa lớn, nếu Linh Trạch thô bạo một chút, trị tội toàn bộ Dạ Giao Tộc cũng không phải không thể.
Lúc trước ta luôn cảm thấy hắn lãnh khốc, kỳ thật giống như hôm nay Mặc Diễm nhìn ta, có chút phiến diện.
Có lẽ ở trong mắt ông ta, đứa con ngốc của ông đã chết từ khi phá bỏ phong ấn của cấm địa, về sau có thể nói có thể nhảy, tướng mạo giống con ông như đúc, cũng chỉ là một người khác có được thức thần của Ác long mà thôi.
Một người xa lạ, vì cái gì ông ta phải bỏ ra tình thương của cha?
Cái bụng màu nâu nhạt của cóc tinh phồng lên lại dẹp xuống, nhảy lên phía trước.
“Kỳ quái, hẳn là ở gần đây a, sao lại không có?” Ông ta ngừng ở dưới một gốc cây khô bị đổ nhìn ngó xung quanh, “Chủ nhân, ngày hôm qua ta chính là bỏ tiểu Bạch long kia ở chỗ này, người xem, chăn vẫn còn a.”
Mặt đất đầy lá rụng, trên cây khô vắc một cái chăn ướt nhẹp, nhìn màu sắc và hoa văn quả thật chính là cái ngày hôm qua.
“Bị thương nặng như vậy còn đi chỗ nào, chẳng lẽ tự mình đi rồi?” Cóc tinh to lớn lục soát quanh thân cây, thậm chí nhổ cả gốc lên.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nước trên lá cây đều bị gió thổi rơi xuống, nhỏ lộp bộp xuống ô.
Tiếng mưa ồn ào, nước lại càng là làm nhạt đi hơi thở, khiến người nhất thời khó có thể phân biệt hướng đi của Linh Trạch.
Bực bội trong lòng ta càng nặng, chọn đại một phương hướng, miệng không ngừng gọi tên của Linh Trạch.
Bốn phía cũng không có tiếng người đáp lại ta, nhưng ta luôn có loại dự cảm, có lẽ hắn liền ở gần đây còn chưa đi xa.

Bỗng nhiên, cách màn mưa tầng tầng lớp lớp, tai ta nghe được một tiếng rên cực mỏng manh.
Nếu không phải ta xác định chính mình nghe được, quả thật tiếng kêu kia giống như một ảo giác.
Ta men theo tiếng kêu đi tìm, phát hiện một gốc đại thụ che trời, vén ra thực vật lấp kín hốc cây, cuối cùng tìm được tiểu Bạch long cuộn tròn ở bên trong.
Mắt hắn hơi nhếch, hơi thở dồn dập, run rẩy từng cơn, cho dù trốn vào hốc cây, lông cùng băng vải trên người đều bị ướt đẫm.
“Linh Trạch…” Tĩnh tu mười năm, sớm nên giếng cổ không gợn sóng, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của hắn lòng ta vẫn còn run lên, không ngăn được mà nổi lên chua xót.
Ta chạm vào đầu hắn, mu bàn tay chạm đến hơi thở của hắn, một mảnh nóng rực.
Hắn cảm giác được có người sờ hắn, hơi nâng mắt lên, cố sức mà cọ cọ tay ta.
Cho dù ta gọi người ném hắn, hiện tại lại thấy ta, hắn vẫn cố hết sức lực mà lấy lòng ta, không hề có chút phòng vệ nào đối với ta, Khó có thể tưởng tượng hắn và Bệ hạ Long Vương Bắc hải oai phong kia là cùng một người, quả thật giống như một con chó nhỏ được phàm nhân thuần dưỡng…
Ta dẫn Lưu thúc tới, kéo tiểu Bạch long nhảy lên người ông ta.
Cóc tinh khổng lồ sức lớn, một con rồng thêm ta vẫn bước đi như gió, một nhảy xa một trượng.

Tuy rằng có chút xóc, tốc độ ngược lại rất nhanh.
Đầu Linh Trạch gối lên đầu gối ta, tuy nói cả hai ta đều bị xối đến không sai biệt lắm, nhưng ta vẫn giơ ô, cũng xem như có ít còn hơn không.
Trở lại sơn trang, lại thu xếp Linh Trạch đến gian phòng cho khách hắn ở lúc trước, ta dặn dò Xuân thẩm sắc thuốc cho hắn uống, còn gọi Nguyên Bảo đến lau mình cho hắn, sau đó liền trở về phòng thay đồ.
Linh Trạch lúc này tuy ngốc, không đại biểu hắn lành thương sẽ không ngốc; cho dù hắn lành thương vẫn còn ngốc, cũng không có nghĩa ta phải dưỡng hắn mãi.
Ta ở trong núi rời xa Hải tộc, sinh sống mười năm, tuy rằng kham khổ không thú vị, nhưng cũng cảm thấy đủ.
Ta có mệnh thưởng thức núi non sông ngòi, sống trên đất bằng cảnh sắc phồn hoa*, có chỗ nương thân, có một bằng hữu chẳng phải đáng tin nhưng đối xử với ta chân thành, còn có một tiểu nữ nhi đáng yêu, đúng là không dễ.

Nếu ai muốn cướp đi tất cả thứ này, cho dù là ai, ta đều sẽ không đồng ý.
Cho dù là Linh Trạch, là Hắc giao, ta cũng muốn liều mạng với bọn họ tới cùng…
Tầm mắt dần mơ hồ, trong đầu dường như dâng lên một luồng khí bẩn, ngay cả trên người, đều dần bốc ra từng sợi khói đen.


Ta bỗng nhiên hoàn hồn, biết mình đây là lại bị tâm ma mê hoặc, vội vàng tĩnh tâm ngưng thần.
Niệm Thanh Tâm Chú gần nửa canh giờ, ma khí trên người mới lại rút đi.
Ta thở ra một hơi thật dài, chỉnh lại vạt áo liền phải ra cửa.

Chân đều bước ra khỏi cửa rồi, do dự một chút, vẫn là quay lại gỡ xuống một mặt nạ quỷ thần màu đỏ sậm ở trên tường đeo lên trên mặt.
(*Nguyên văn 陆上风光 lục thượng phong quang.)
Mặt nạ là Mặc Diễm mua lúc xuống núi tham gia hội đèn lồng ở tết Nguyên Tiêu mấy năm trước, trên trán mọc một sừng nhỏ, người bán hàng nói là vị quỷ thần nào đó ở trong vùng của bọn họ, ta cũng không nhớ kỹ.

Mặt nạ chỉ che nửa mặt, màu đỏ làm nền, lòng trắng mắt bôi thành màu vàng, hai tua màu đen rũ xuống hai bên, ban đêm vừa thấy liền như Tu La trên đời, còn rất khủng bố.
Vào phòng cho khách, liền thấy Mặc Diễm cũng ở đó.

Nàng ngược lại tinh tức nhanh nhạy, vừa nghe Linh Trạch đã trở về, ngay cả giận cũng hết.
Nàng thấy ta liền ngẩn người, đến gần hỏi: “Cha? Sao cha lại đeo mặt nạ?”
Ta hiếm khi xuống núi, sợ bị Hắc giao hoặc là tai mắt ngầm của Linh Trạch, liền đeo mặt nạ.

Nhưng đeo ở nhà vẫn là lần đầu.
“Hắn rồi sẽ đi, lỡ như tiết lộ tướng mạo của ta ra ngoài, đưa kẻ thù của chúng ta tới thì làm sao bây giờ?” Ta tùy tiện tìm một lý do lấy lệ nàng.
Kỳ thật Linh Trạch cũng chưa nhìn thấy tướng mạo của ta rõ lắm, nhiều nhất chính là mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua khi Giáng Phong phá vỡ phong ấn của mắt hắn, mười năm trôi qua cũng không nhất định còn có thể nhớ kỹ.

Để ta tương đối lo lắng, vẫn là lúc ta tự báo nhà cửa để thử hắn khi hắn vừa tỉnh lại mấy hôm trước, về sau nếu thương của hắn lành còn có thể nhớ rõ, hẳn là rất dễ dàng có thể đoán ra ta là ai.
Hiện tại chỉ có thể khẩn cầu trước khi Lữ Chi Lương trở về không cần biến thông minh, vẫn luôn ngốc, chờ Lữ Chi Lương đưa hắn về Bắc Hải lại thông minh cũng không muộn.

Đến lúc đó tốt nhất lại kêu Lữ Chi Lương động chút tay chân vào trong ký ức của hắn, khiến hắn quên đi toàn bộ về Long Hổ Sơn, đặc biệt là ta.
“Cha, con biết cha mềm lòng nhất.” Mặc Diễm dán lại đây, cọ ta làm nũng giống như mèo con.
Ta vừa thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mấy chua xót kia cũng liền bay sạch, nhưng vẫn không nhịn được nhéo nhéo mũi nàng.
“Về sau con ăn gì bớt một nửa cho hắn, nói được thì làm được.”
Nụ cười của nàng cứng đờ, nhìn ngang nhìn dọc không đáp lại lời của ta: “Cha a, con mới nhớ ra hôm nay có hẹn với tiểu đạo sĩ của Bảo Linh Quan đi vào núi hái trái cây, con đi trước đây!” Dứt lời nàng lao đi như một làn khói không còn bóng dáng.
Ta nhìn theo bóng lưng của nàng bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, xoay người đi xem tình huống của Linh Trạch.

Bờm cùng vảy trên người hắn đều được lau chùi sạch sẽ, miệng vết thương cũng đã được bôi thuốc băng bó lại.

Lúc này hô hấp bằng phẳng, ngủ thật sâu.
Ta ngồi bên giường, vừa nhìn chính là một buổi chiều.
Lúc chạng vạng Xuân thẩm tới đưa thuốc, lần đầu tiên ta được chứng kiến tư thế rót thuốc ngang ngược của nàng.

Trực tiếp bẻ miệng rồng ra, giữ đầu lưỡi, không quan tâm liền đổ ngược vào.

Đổ xong lại nhanh chóng đè miệng rồng lại, không cho đối phương có cơ hội phun ra ngoài.
Tiểu Bạch long chợt bừng tỉnh, thân thể giãy giụa kịch liệt, có điều Xuân thẩm rất có nhìn xa trông rộng mà ngồi lên người hắn, hoàn toàn đè đến hắn không thể động đậy.
Đuôi đánh vào mặt giường, khiến chăn đều phải rơi xuống.
Ta thấy trong mắt Bạch long lập lòe ánh nước, như là lại muốn rơi lệ, vội kêu ngừng.
“Được rồi được rồi, ngươi xuống đi, có lẽ hắn nuốt rồi.”
Xuân thẩm buông lỏng tay, nhảy xuống khỏi giường, ta có loại ảo giác mặt đất đều đang chấn động.
Nàng vỗ vỗ quần áo, bưng khay nói: “Chủ nhân, thuốc đã đút xong, ta đây liền đi nấu cơm, làm xong đưa tới cho người.”
Ta không tập trung phất phất tay với nàng, nàng liền đi ra ngoài.
Đầu Bạch long gục ở đầu giường, nhìn hấp hối, bộ dạng còn yếu ớt hơn lúc ta tìm được hắn.
Sẽ không phải bị Xuân thẩm ngồi hỏng đi?
Ta bất an tiến lên, nâng đầu hắn lên nhìn trái phải.
Hắn mở mắt kêu một tiếng khe khẽ với ta, ánh nước trong mắt vẫn còn.
Chậm rãi, Bạch long xảy ra biến hóa, vảy biến mất, mõm thu về, tóc dài màu đen trùm lên thân thể, hắn lại biến trở về bộ dạng thiếu niên ở trước mặt ta.
Nếu như có thể, ta nhưng thật ra không hy vọng hắn biến thành như vậy.
Hắn biến thành hình người, tư thế của ta lại không đổi, vẫn là nâng đầu hắn.
Hắn chớp chớp mắt, cọ cọ lòng bàn tay ta, mở miệng gọi ta một tiếng: “… Cha.”
Ta run rẩy buông lỏng tay, hắn thiếu chút nữa đập đầu vào cạnh giường.
Một tiếng cha này làm ta muốn giảm thọ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận