Tôi tin chắc rằng con dao kia sẽ cắm phập vào da thịt mình nên nhắm tịt mắt lại, không hiểu sao lúc nguy cấp như vậy hai chân lại yếu ớt vô dụng đến vậy.
Thú thật là tôi sợ đến mức không thể nào chạy nổi dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Yến Sương trong tình cảnh này.Nhưng trái hẳn với sự sợ sệt trong tôi, mãi một lúc lâu vẫn chỉ có tiếng côn trùng rả rích xung quanh, tôi he hé mắt nhìn thì chẳng thấy Yến Sương đâu.“Chết rồi, Điềm Du đã mang Yến Sương đi đâu rồi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn toàn bốc hơi chẳng thấy tăm tích.”Tôi vừa đi vừa gào lên trong tuyệt vọng, điện thoại bây giờ chỉ có tác dụng làm đèn pin soi đường, không hề có một vạch sóng nào.Chợt có tiếng bước chân, một bàn tay to bè bè vỗ mạnh vào vai tôi từ phía sau.
Tóc gáy tôi dựng ngược lên cả, cầu trời đó không phải là Điềm Du.
Tôi vừa lẩm nhẩm cầu nguyện vừa quay đầu nhìn lại.“Trời đất, Điền Dã, nãy giờ cậu đi đâu? Mình tìm cậu muốn điên”, tôi hét lên mừng rỡ.“Haiz, cậu còn lảng vảng ở đây làm gì? Mình tưởng hai cậu đã về nhà Yến Sương trước nên đi thẳng một mạch, ai dè về đến nhà chẳng thấy ai cả!”Nói một hơi một hồi Điền Dã mới thấy kì lạ, liền nhìn về phía sau tôi.“Yến Sương đâu? Không phải hai cậu đi cùng với nhau à?”“Yến Sương lại bị nhập nữa rồi.
Là Điềm Du, cô ta đã trở lại rồi.
Còn nói gì mà đòi mạng của Yến Sương nên muốn Yến Sương phải đi theo cô ta.
Ban nãy xém nữa mình còn bị cô ta đâm một nhát!”“Thôi chết rồi.
Nhanh, đi ra bờ hồ tìm thử xem”, Điền Dã hốt hoảng.Ban nãy tôi vẫn ngơ ngẩn không biết Điềm Du rốt cuộc muốn mang Yến Sương đi đâu.
Bây giờ nghe Điền Dã nói như vậy tôi cũng vỡ lẽ ra, tôi gào lên.“Cô ta muốn dìm chết Yến Sương hệt như cách mà trước đây cô ta bị chết đuối!”Tôi và Điền Dã bám nhau chạy loạn trong sương mù ngày càng dày đặc lạnh buốt.
Đột nhiên chúng tôi va phải một bức tường vững chãi như bàn thạch, tôi đi sau còn chưa kịp nhìn thấy gì nhưng nghe tiếng Điền Dã kinh hãi, lắp bắp.“La Phong, chú làm gì ở đây? Không phải chú say, vẫn đang ngủ ở nhà hay sao?”Đầu tôi như nổ tung, La Phong đã tìm đến rồi, ngay lúc này chỉ có hai đứa tôi, xung quanh không một bóng người, ai sẽ đến cứu chúng tôi đây?La Phong cười khùng khục trong cuống họng, âm thanh trầm đục ghê rợn tựa như tiếng câu hồn của loài quỷ dữ.“Tụi bây đã biết nhiều chuyện như thế mà định rời khỏi đây hay sao?”Tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.“Tụi cháu biết gì chứ? Cháu nghe chẳng hiểu gì cả?”Tôi vừa nói vừa lén cầm điện thoại bấm nút ghi âm, không còn cách nào để dụ La Phong nói ra nữa dù nhìn thái độ cũng có thể đoán được ông ta muốn nhân cơ hội này biến chúng tôi thành hai xác chết dưới hồ nữa.“Chẳng phải mày đã đoán ra được cái chết không bình thường của lão La Hiện Từ hay sao, lúc lão ta ngồi bật dậy bọn mày cũng không chút sợ hãi mà! Còn cố ý muốn tiếp cận tao để điều tra.
Haha, haha.
La Phong này là ai, sao có thể để cho hai đứa nhãi chúng mày chạy thoát được!”“Tụi cháu không hề nghi ngờ gì cái chết của ông La cả, hiện giờ Yến Sương đang bị lạc, chú giúp tụi cháu tìm bạn ấy trước được không?”La Phong hừ mũi, giọng điệu không giấu được vẻ đắc ý.“Con nhãi đó cùng với cả nhà họ La chết cả đi càng tốt.
Không còn ai cản trở việc kiếm tiền của tao nữa! Toàn một lũ vô dụng.”“Yến Sương học trên thành phố suốt mấy năm nay, cô chú La cũng là người hiền lành, sao chú lại muốn họ chết chứ?”“Nếu như không có La Vân Trù thì La Hiện Từ đã giao toàn bộ tài sản cùng hiệu thuốc họ La cho tao từ lâu rồi.
Đứa con trai bất tài vô dụng của lão đã từ lâu đâu có thiết tha, tâm huyết với nghề thuốc như tao.”“Chú ấy là con ruột của ông La thì quyền thừa kế dĩ nhiên là thuộc về chú ấy rồi.
Sao ông lại không biết ơn nhà họ La đã cưu mang ông mà lại còn căm ghét họ? Ông đúng là vong ân bội nghĩa”, Điền Dã không thèm nể nang gì chửi thẳng mặt La Phong.La Phong gầm lên tức giận.“Lũ nhãi ranh bọn mày thì biết gì mà dạy ông đây phải làm thế nào hả? Mày có biết tại sao La Hiện Từ lại nhận tao làm con nuôi hay không hả? Lão làm gì mà cao thượng, tốt đẹp đến thế, nếu không phải vì quả thận của tao tương thích với con trai lão thì còn lâu lão mới nhận nuôi đứa trẻ mồ côi như tao! Haha.
Thật nực cười.”Giờ tôi đã hiểu ra nỗi uất hận của La Phong với người đã cưu mang, nuôi dưỡng ông ta.
Ông ta nghĩ đáng lẽ đánh đổi một quả thận thì La Hiện Từ phải cho ông ta của cải nhiều hơn nhưng ông ta chỉ có tiếng mà không có miếng.
Cả tiệm thuốc dù ông ta đứng ra khám bệnh, bốc thuốc nhưng về mặt giấy tờ vẫn là sở hữu của La Vân Trù.Tôi và Điền Dã đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đọc được thù hận trong đôi mắt hừng hực lửa của La Phong.
Giờ tình thế cấp bách, cần tìm cách thoát khỏi La Phong, Yến Sương không biết sống chết thế nào rồi!“Chúng cháu cũng đồng cảm với chú, nhà họ La thật sự có lỗi với chú.
Chuyện cái chết của ông La coi như là vô tình thôi.
Chú cho bọn cháu đi được không?”La Phong “hừ” 1 tiếng, không nói không rằng nhào đến chỗ chúng tôi..