Tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Triều Phong bước ra bên ngoài. Cốc cà phê trên tay trong khi đầu óc vẫn đang chìm đắm trong dòng suy tưởng.. Lúc này, Lục Di đang xâm chiếm tâm hồn anh. Tất cả những gì anh có thể nghe, thấy, nghĩ đến ... chỉ là nàng.
Và anh hy vọng người đứng trước cánh cửa là nàng.
Không. Là mẹ nàng, bà Bình Giang. Tay bà run run trên nắm đấm cửa, vẻ mặt căng thẳng như trở về chính con người ngày xưa của bà. Ánh mắt ấy hằn lên sự cay đắng. Bộ quần áo màu nâu trông bà có vẻ hốc hác nhưng quyết đoán và mạnh mẽ.
Triều Phong ngạc nhiên trước dấu hiệu cảm thấy không thanh thản ở con người đối diện mà anh cảm nhận được. Nhưng Triều Phong đã quen đối phó với những biểu hiện đúng với bản chất của con người ta khi tâm trạng của họ thay đổi.
Trong một thoáng, Triều Phong đã lấy lại được sự tự chủ anh lui lại mở cánh cửa rộng thêm và nói:
– Mời bà vào nhà!
Bà Giang Bình tiến những bước vững vàng vào gian phòng khách đôi vai gầy vẫn cứng lên căng thẳng với vẻ thách thức.
– Tôi không muốn con gái tôi bị tổn thương.
– Lục Di đã nói gì với bà?
– Nó không cần phải nói gì với tôi.
– Thế ở tôi có gì sai?
Lục Di là con gái tôi trong mắt một người mẹ, đứa con của mình bao giờ cũng tuyệt vời. Nhưng nó có quá thơ ngây để hiểu biết nhiều về đàn ông. Lại càng không biết tí gì về những người họ Nhậm trong gia tộc ông.
– Thế bà cho rằng bà hiểu rõ họ Nhậm chúng tôi?
– Phải.
– Và bà muốn nói bà không tin một ai trong bất cứ họ phải không?
– Có lần con gái tôi đã nói ông là loại người không cùng một chân lý với nó.
Và tôi biết nó không thể từ bỏ chính bản thân mình để đáp ứng tình cảm theo cách một người họ Nhậm mong đợi. Và tôi càng không muốn con gái tôi dấn thân vào một chuyện đau lòng.
– Thế Lục Di có nói với bà là tôi sẽ quan tâm đến cô ấy không?
Bà Bình Giang ngồi phịch xuống ghế. Triều Phong nhìn khuôn mặt bất động của bà ...
– Con gái tôi đã khóc ... Lục Di hầu như không bao giờ khóc. Nhưng tôi đã nhìn thấy nó khóc trong căn phòng tôi đêm qua. Nó không hề biết tôi đã nhìn thấy hình ảnh đó ...
Triều Phong ngồi xuống đối diện với bà:
– Thế bà nghĩ Lục Di khóc vì tôi chăng?
– Đúng vậy.
– Thế điều gì khiến bà nghĩ như vậy?
– Nó là con gái tôi. Tôi hiểu nó như chính bản thân mình. Lần cuối cùng nó khóc một mình trong phòng là ngày lễ tang cha nó. Nó cảm thấy mình mất đi một người thương yêu nhất trên đời, mất đi một phần trong cơ thể nó.
Đôi môi Triều Phong mím lại như cố đè nén cảm xúc:
– So sánh tôi với cha nàng là một điều đáng tự hào. Nhưng tôi sẽ không rời xa nàng, gây tổn thương cho nàng như con người bất hạnh ấy.
– Không phải. Ông đối xử với Lục Di còn nghiệt ngã hơn. Nó sẽ đau đớn và tan nát vì ông.
Một khoảnh khắc im lặng, rồi Triều Phong khẽ khàng lên tiếng:
– Đó là lý do vì sao bà đến đây?
– Phải. Lục Đi đang mất phương hướng, và tôi không muốn ông làm tổn thương con gái tôi.
– Thế bà hãy nói cho tôi biết làm sao để tránh được điều đó?
– Hãy lánh xa Lục Di. Xem như giữa ông và nó có một bức tường vô hình không thể nào phá vỡ được.
Triều Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Nếu như tôi cầu hôn với Lục Di?
Bà Bình Giang ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế bành. Mắt bà nhìn Triều Phong đây ngờ vực:
Ông sẽ làm vậy chứ?
Một ý chí mạnh mẽ xâm chiếm tâm hồn Triều Phong khi anh bắt gặp cái nhìn của bà:
– Đúng, tôi sẽ làm thế.
Người đàn bà đáng thương vẫn chưa hết bàng hoàng.
– Thật vậy ư?
Triều Phong nói một cách nghiêm trang:
– Nhưng bà cần biết rằng vấn đề ở chỗ không phải ý định của tôi mà là ý định của Lục Di. Chính tôi cũng không biết nàng có muốn lấy tôi hay không.
Bà Bình Giang ngả người vào ghế bành, nhìn chăm chăm vào màn đêm bên ngoài song cửa, như tìm lại hồi ức xa xăm.
– Tôi không hiểu. Tôi hoàn toàn không hiểu, một cuộc hôn nhân có đem lại hạnh phúc hay không khi ông mang dòng máu của Nhậm gia?
– Điều đó giống như cách Lục Di vẫn thường nói - Triều Phong nghiến chặt hai hàm răng - Họ Nhậm thế này, họ Nhậm thế kia. Hãy để cho tôi được thở nếu như đừng bao giờ nhắc đến họ. Tôi không giống bất kỳ ai trong số họ. Tôi là tôi.
Bà Bình Giang nhận ra rằng khi chăm chú nhìn vào bóng đêm, mặc dù chưa có được viễn cảnh tương lai, nhưng bà đã thấy Triều Phong chính là phần đời của con gái bà. Phần đời của bà ngày xưa ...
Nước thủy triều buổi sớm rút đi để lại những vũng nước nhỏ xíu trên bãi cát màu xám. Ánh nước xanh thẳm và không khí lạnh, những đám mây đang tích tụ trên bầu trời hứa hẹn một cơn mưa cuối ngày.
Triều Phong đứng trên đồi cát chăm chú nhìn Lục Di đi dọc con đường phía vịnh ra bãi biển. Chiếc váy lụa màu vàng nhạt tạo nên một mảng sáng di động nhẹ nhẹ trong những đợt gió lạnh của một buổi sáng đầy mây ...
Triều Phong ngắm nhìn cảnh ngoạn mục phía sau lưng nàng cho đến khi khuất hẳn. Anh chạy theo và đuổi kịp chiếc bóng áo vàng của nàng khi nàng đã tới bãi biển gập ghềnh với các mỏm đá.
– Lục Di!
Nàng giật mình đứng lại rồi quay về phía anh. Ánh mắt buồn bã của nàng như muốn hỏi:
Anh muốn gặp em để làm gì?
– Lục Di! Anh có chuyện muốn nói với em.
– Vì chuyện gì?
– Về chuyện mình.
Một cảm giác ớn lạnh xuyên suốt người Lục Di. Nàng đã cố không nghĩ đến quan hệ giữa hai người, nhưng đồng thời nàng cũng biết sớm hay muộn, nàng cũng phải đối mặt với những viễn cảnh ấy. Nàng đã yêu Triều Phong. Trước đây, nàng cố phủ nhận bao nhiêu thì giờ đây nàng lại thấy yêu người đàn ông này bấy nhiêu. Lẽ ra nàng phải nhận thấy hậu quả này ngay từ lần gặp đầu tiên.
Lạy Chúa! Anh đã không thấy những giọt nước mắt của nàng.
– Chuyện về chúng mình?
– Phải. Hãy cho anh một câu trả lời chính đáng vì sao em cố tình lảng tránh anh?
Một khắc im lặng dài như một thế kỷ. Triều Phong vẫn đứng yên trong gió lộng, chờ đợi với sự kiên nhẫn của một con thú săn mồi.
– Anh muốn có câu trả lời ngay bây giờ.
– Sẽ không có câu trả lời đâu. Không phải bây giờ mà bất kỳ lúc nào. Chắc anh đã cảm thấy khó chịu như thế nào khi không nhận được sự đáp lại dù chỉ là một câu trả lời.
– Thưa quý tiểu thư, lẽ nào cô lại chóng quên những giây phút ngọt ngào của chúng ta?
– Nhậm Triều Phong, có phải chỉ vì giữa anh và em có một chút dính líu mà anh cho phép mình được quyền tra hỏi em những điều em không thể nói?
– ''Một chút dính líú', em gọi chuyện tình cảm của chúng ta là như thế có phải không?
Giọng anh át cả tiếng sóng biển ồn ào Lục Di bối rối. Triều Phong nói đúng.
Nàng đang nói những điều không thật với lòng mình. Nàng đang cố làm một con người khác, không phải là nàng. Nàng đứng ngẩn ra, đầu óc quẩn quanh với những ý nghĩ trái ngược nhau.
– Triều Phong ạ! Có lẽ như vậy sẽ hay hơn cho chúng ta. Thời gian qua, thật sự đã có một sự thay đổi tình cảm trong em. Nhưng em không nghĩ chúng ta đang sống trong một câu chuyện tình. Em và anh hoàn toàn khác biệt, chúng ta nên chấm dứt trước khi ...
Triều Phong tiến thêm vài bước, đứng sững trước mặt nàng.
– Em tưởng những điều mình nói sẽ làm tôi bỏ cuộc phải không, Lục Di?
Thế thì em nghe đây. Tôi càng quyết tâm hơn với mục đích của mình và sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Huyết thống trong con người tôi là một khi đã muốn điều gì, thì phải thực hiện cho bằng được.
– Thật quá quắt. Tôi đã chịu đựng quá đủ trong ngày hôm nay. Có thể cũng đã quá đủ trong suốt thời gian qua. Tôi không còn muốn tranh cãi điều gì với anh nữa. Nếu anh không để cho tôi yên, tôi sẽ nổi nóng à xem.
– Thật thú vị khi nhìn thấy thiên thần của tôi giận. Chưa từng bao giờ tôi có được một sự đe dọa như thế.
Triều Phong tiến một bước về phía Lục Di và vòng tay ôm lấy nàng. Có một cái gì đó bùng lên trong con người nàng như là một ngọn lửa, nàng giơ tay đẩy mạnh vào ngực Triều Phong.
Nàng làm anh hoàn toàn bất ngờ. Ánh nước lấp lánh làm lộ rõ sự kinh ngạc của anh khi anh ngã nhào xuống biển.
Kinh hãi trước điều mình vừa làm, Lục Di nhoài người về phía Triều Phong.
Anh đang sải về phía mép nước, rồi chống tay đứng dậy. Nàng vội vã lùi lại khi anh đuổi theo nàng. Cái áo khoác, quần thụng màu đen và đôi giày sũng nước tạo thành một âm thanh ọp ẹp. Trông vẻ mặt anh lúc đó là một mối đe dọa tức cười.
Lục Di kêu lên kinh hãi. Nàng quay lại và chạy về phía đồi thông.
Triều Phong tóm được nàng trước khi nàng chạy được vài bước. Hàm răng tuyệt vời của anh lấp lánh với nụ cười trên môi:
– Tôi sẽ biến em trở thành một con người giống như tôi.
Nàng kêu lên khi anh bế bổng nàng trên tay:
– Cho tôi xuống!
Anh bế nàng quay lại phía biển:
– Cô khởi xướng ra điều này, thưa cô lục Di.
– Tôi không làm. Triều Phong, anh đang làm gì thế này?
Lục Di nhận ra Triều Phong không dừng lại ở mép nước mà đi thẳng ra biển.
– Dừng lại, không, đừng mà ...
Nàng nghĩ anh sẽ quẳng nàng xuống biển. Thay vì như vậy, anh bế nàng lao thẳng xuống nước, làm nước bắn tung tóe.
Triều Phong vẫn vòng một tay qua eo Lục Di khi họ nhô lên trên mặt nước.
Nàng lấy một tay gạt mái tóc ướt khỏi che lấp mặt, rồi ngước lên thấy anh chăm chú nhìn nàng. Nàng không dám tin vào vẻ mặt anh lúc đó. Trong nàng, mọi thứ như nhũn đi dưới tác động của tia nhìn thẫm đen ánh ướt trong đôi mắt anh.
Nàng đứng run rẩy trong vòng tay anh.
– Triều Phong đừng nhìn em như thế.
– Anh biết mình đang làm gì, nghĩ gì, còn em thì không. Lục Di, em hãy làm theo mệnh lệnh của con tim mình. Đó là cuộc sống?
Mắt nàng mở to băn khoăn. Chưa dám tin vào tình yêu và hạnh phúc đang ở bên cạnh nàng, nhưng vòng tay dịu dàng, giọng nói ấm áp của anh thì không phải là một ảo giác.
– Anh chưa bao giờ coi mình là một người đàn ông gắn bó với gia đình.
Nhưng giờ đây không phải bỗng dưng anh lại cảm thấy mình yêu. thích không khí đầm ấm bên bếp lửa hồng được ngắm em bận rộn với những công việc của một người vợ người mẹ trong căn phòng nhỏ, được san sẻ, nô đùa với em. Anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một người con gái như em. Nhưng giờ đây, khi đối chiếu lại những ý nghĩ ấy anh lại không nghĩ ra một ai khác sẽ làm vợ anh ngoài em. Điều đó khiến anh nhận ra rằng bao nhiêu năm qua, cuộc sống của anh mới đơn độc làm sao. Lục Di, hãy nhìn anh?
Nàng nhìn vào mắt anh và thấy sự yêu thương đắm đuối. Tất cả lo âu, thù hận đã biến thành sự yêu thương và không gì ngoài ánh mắt anh, ánh mắt gói trọn lấy tâm hồn nàng.
Giọng nàng thoảng trong gió:
– Triều Phong, vì sao anh yêu em?
Triều Phong ôm nàng thật chặt, kéo nàng nàng vào sát ngực anh. Môi anh ghé sát vào tai nàng.
– Em nghĩ thế nào?
Chưa bao giờ sự yên lặng lại ngọt ngào và chan chứa đến như thế. Lục Di khẽ đáp:
– Cũng như em yêu anh ...
Một cảm giác ấm áp chạy qua người Lục Di khi Triều Phong cúi xuống đặt một nụ hôn say đắm lên đôi môi nàng.
Tóc nàng ngát mùi hương của đại dương.
Lục Di ngồi uống chè với bà Gia Yến trong căn phòng nhỏ nằm về phía đông, có những cánh cửa sổ hướng ra biển.
Hôm nay tâm trạng của bà có vẻ nặng nề, u uất như chính màu áo đen trên thân thể già nua của bà.
Bà đặt tách chè xuống đĩa, một âm thanh rời rạc buồn bã vang lên giữa gian phòng vắng lặng.
– Suốt cuộc đời ta, ta quá tự tin vào bản thân. Ta đã luôn cố gắng làm hết sức mình cho công ty và cho gia đình. Nhưng giờ đây, ta bắt đầu nhận ra mình đã có khá nhiều sai lầm trong thời gian qua.
Lục Di nói khẽ:
– Thưa bà, ai cũng có thể như thế cả.
– Lục Di, ta phải hỏi cháu điều này, ta muốn ý kiến trung thực của cháu.
– Bà cứ hỏi, thưa bà.
– Cháu có nghĩ ta đã phạm sai lầm khi thuyết phục Triều Phong trở về với gia đình không?
Nàng đáp một cách cẩn trọng:
– Không thưa bà. Cháu không tin đây là một sai lầm. Cháu biết Triều Phong hiểu được điều mình dang làm và anh ấy hoàn toàn có khả năng cứu vãn công ty.
– Ta muốn nói là ta không chắc nó đến đây là để giúp ta. Ta linh cảm nó quay lại là để phá hoại ta.
Đôi mắt Lục Di mở to:
– Bà muốn nói như thế là thế nào?
Bà cụ ngồi ủ rũ lặng lẽ trong một lúc.
– Bản thân ta muốn tin rằng Triều Phong đến đây là để trở thành một bộ phận của công ty và một thành viên của gia đình. Nhưng ta không biết. Lục Di ơi, ta hoàn toàn không biết mình đúng hay sai ...
Lục Di cẩn thận lựa lời:
– Cháu không biết liệu anh ấy có muốn trở thành một bộ phận lâu dài của công ty hay một thành viên trong gia đình hay không. Nhưng cháu không tin anh ấy có một ý đồ xấu khi đặt chân đến mảnh đất này.
Đôi môi bà xệ xuống, giọng nói buồn bã:
– Ta cũng không muốn tin. Tại sao nó lại muốn phá hoại nhỉ? Tại sao nó lại tỏ vẻ thương cảm ta? Chưa ai trong gia đình có tình cảm đó cả.
Lục Di nhìn chằm chặp vào bà cụ:
– Thưa bà, sao bà có thể nói như vậy?
– Đúng đấy, Lục Di. Cháu biết đó, tất cả đều chịu đựng ta chỉ vì trong những năm qua ta là người nắm túi tiền. Và cũng có thể đứa cháu gái của ta Nhậm Tinh Doanh cũng không thương yêu ta.
– Tinh Doanh rất thương yêu bà. Cô ấy chỉ sợ bà thôi.
– Sợ ta ư? Thế nó nghĩ ta sẽ làm gì nó? Thật ngu xuẩn và thiếu lòng dũng cảm.
– Cháu nghĩ Tinh Doanh sợ điều cô ấy đã khiến bà đau lòng, cô ấy không có khả năng điều hành công ty. Và chồng cô ấy cũng thế. Bà đã gây cho cô ấy một ấn tượng dai dẳng về cuộc hôn nhân của mình. Cô ấy xem như đó là cái tội mà cô ấy đã đeo đẳng suốt bao năm qua.
– Ta không bao giờ tán thành việc nó lấy Mã Lãnh Bình.
Lục Di cất giọng nhẹ nhàng:
– Đó là cuộc sống của họ, thưa bà. Bà nên cảm thông khi họ làm những gì họ muốn. Cũng như bà, bà làm những gì bà mong.
Đôi mắt bà nhìn về xa xăm:
– Ta không biết rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu.
Triều Phong gấp tập hồ sơ lại, quẳng vào ngăn tủ, rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Mã Lãnh Bình, trông anh gầy xanh xao và khắc khổ. Anh ta ngồi không yên, luôn ngọ ngoạy. Lúc thì xoa hai tay, lúc lại đập đập bàn chân và lấy ngón tay gõ gõ. Nhìn anh ta, Triều Phong thấy chán chường hơn là sự căm phẫn.
Triều Phong, bà Gia Yến cần ở anh một bản báo cáo về tình trạng của công ty.
– Đúng, đấy là những gì bà cần để khẳng định mình không sai lầm khi mời tôi về đây.
Thế anh sẽ báo cáo những gì với bà cụ?
– Những thông tin quan trọng mà bà cần biết.
– Triều Phong! Hôm nay tôi đến đây là để cầu xin anh hãy giúp tôi. Tôi đang ở đầu cuối của dây thòng lọng, chỉ có anh mới có thể giúp được tôi. Xin anh đừng báo cáo với bà Gia Yến những sai phạm của tôi. Nếu không, bà chắc sẽ điên lên. Và không thể nói được là bà sẽ làm những gì với tôi và cả Tinh Doanh.