Đêm nay sẽ kéo dài lê thê trong căn biệt thự xinh đẹp nằm trên bãi biển.
Nhưng anh đã trải qua biết bao đêm mất ngủ ở đây trong năm năm qua? Đáng ngạc nhiên là mãi đến hôm nay, anh mới nhận ra điều đó.
Và anh đã tìm được câu trả lời.
Anh chưa bao giờ thích một mái tóc màu hạt dẻ. Nhưng có một cái gì đó rất mãnh liệt và cũng rất thơ ngây nơi con người nàng làm cho anh cảm thấy hoàn toàn bị kích động.
Nhưng nàng không giống Hứa Lệ Đình. Đã năm năm rồi từ khi Hứa Lệ Đình mất, nàng vẫn len lỏi vào những giấc mơ của anh. Và nếu anh có ý định lấy vợ một lần nữa, chắc chắn anh muốn một cô gái như Hứa Lệ Đình.
Ngay từ giây phút đầu tiên gặp Hứa Lệ Đình, anh đã thấy rằng cô là của anh.
Đối với anh điều đó thật bất ngờ bởi từ khi lớn lên anh luôn coi cuộc hôn nhân của cha mẹ như một mẫu mực. Nhậm Khởi Minh và Bạch Triều Quân đã gắn bó và yêu thương nhau suốt đời và ca hai đều cảm nhận được điều ấy. Họ đã tin cậy nhau hoàn toàn. Và Triều Phong đã luôn nghĩ giữa người đàn ông và người đàn bà cũng cần sự gắn bó thương yêu như vậy. Chính anh cũng mong đợi điều này trong cuộc hôn nhân của mình.
Lệ Đình là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen mượt mà, làn da trắng như ngọc. Đôi mắt long lanh đầy gợi cảm. Cô là niềm ngưỡng mộ của mọi người.
Bên cô lúc nào anh cũng thấy ghen tuông và đắm say cuồng nhiệt.
Anh tin cô chưa bao giờ phản bội anh trong cuộc tình ngắn ngủi của họ.
Nhưng tận trong cõi lòng, có lúc anh phân vân không biết điều gì sẽ xảy ra nếu như cuộc hôn nhân của anh bắt đầu hoặc kéo dài năm năm, hay mười năm nữa.
Không hiểu tại sao giờ đây anh lại bắt đầu suy ngẫm về điều anh cần ở một người vợ? Phải chăng đó là vì sự có mặt của cô gái tên Lục Di trong căn nhà này? Sự có mặt của nàng đã làm cho những khao khát vốn đã bị lãng quên, nay lại bùng lên.
Triều Phong cố xua đuổi hình ảnh của Lục Di ra khỏi đầu óc để tập trung vào công việc đang làm từ buổi sáng. Anh tự nhủ phải quên đi sự xuất hiện đáng nguyền rủa này. Anh nhìn thẳng vào màn hình máy tính đầy những con số. Anh thường đi vào thế giới trong sáng và đầy trí tuệ của các dữ kiện tin học với cảm giác thoải mái, tuyệt vời. Anh thấy mình lạc vào trong vũ trụ của thế giới huyền bí. Trong thế giới đó không có nỗi đau, không có quá khứ cũng như tương lai.
Mỗi khi làm việc, anh bước vào cái hiện tại vĩnh hằng. Năm năm qua, hầu như lúc nào thức dậy là anh lại ngồi ngay vào bàn máy tính, lao vào công việc và kiếm tiền dường như đã trở thành bản năng thứ hai của anh.
Mẹ anh đã từng nói, tài năng là thiên bẩm, là huyết thống trong con người anh. Anh là một con người tuyệt vời và bất khả chiến bại.
Nhưng chỉ trong một giây phút khủng khiếp năm năm trước đây, cả thế giới của Triều Phong đã bị sụp đổ. Con tàu bị đắm trong lòng đại dương đã đem đi tất cả những gì mà anh nâng niu trong cuộc sống. Hứa Lệ Đình với cha mẹ anh biến mất trong cuộc đời anh.
Thế rồi cuộc đời không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sống cô độc để xa lánh mọi người và xa lánh những gì đã mất. Song cũng thật bất hạnh vì điều ấy không lấp đầy được những đêm dài ...
“Đêm nay là một đêm dài ...”.
Triều Phong lẩm bẩm, không sao tiếp tục công việc được. Hình ảnh Lục Di lại hiện ra trong tâm trí của anh. Vẻ kiều diễm và sức sống hừng hực đầy nữ tính toát ra từ con người nàng khiến cho anh không thể không thừa nhận sự hoàn hảo của một người phụ nữ tuyệt vời.
Nhưng cho dù nàng là ai đi chăng nữa, nàng cũng không có cơ hội gì cứu vãn những công ty đang xuống dốc của bà Phùng Gia Yến, cho dù có sự giúp đỡ của gã đàn ông chết tiệt Mã Lãnh Bình. Nàng sẽ thất bại cho dù nàng có một đôi cánh và vầng hào quang ...
Anh hớp một ngụm rượu trong chiếc cốc đặt trên bàn và nghiền ngẫm:
''Tại sao ta lại quá quan tâm đến những sự việc này như vậy? Những sự việc mà ta đã cố lãng quên''.
Con Ben nằm dài trên nền nhà như thấu hiểu nó không dám quấy rầy những giây phút trầm tư của chủ. Nghe tiếng thở dài nó ngước lên nhìn anh. Triều Phong cúi xuống tay anh vuốt nhẹ vào bộ lông óng mượt trên đỉnh đầu nó.
– Cô bé tên Lục Di đó là một thiên thần bí ẩn và đầy nguy hiểm, Ben ạ.
Chúng ta không thể để cho cô bé có mái tóc màu hạt dẻ ấy khuất phục được.
Đêm dài ...
Trong căn phòng ấm cúng, ánh sáng vàng dịu soi rõ những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt già cằn cỗi của bà. Những nếp nhăn của một kiếp người.
– Lục Di? Ta biết là cháu đã cố gắng hết sức mình, nhưng kết quả cũng chẳng có gì là ngạc nhiên cả. Rõ ràng là thằng cháu nội của ta cũng đầy kiêu hãnh, nó giống hệt như cha của nó.
Lục Di ngước nhìn người đàn bà quý phái tóc bạc phơ đang ngồi trên chiếc ghế bành. Sống lưng bà thẳng, hai bàn tay xương xương đặt trên thành ghế.
Hôm nay bà mặc chiếc áo lụa màu đen. Trên cổ bà lấp lánh một chuỗi hạt pha lê.
Thời gian khắc nghiệt cùng với những lo toan trong cuộc sống đã tàn phá sức khỏe của bà, nhưng đôi mắt đen thẫm vẫn ánh lên những tia sắc sảo. Bà vẫn xứng đáng là nhân vật nổi bật nhất của dòng họ.
Lục Di nói với tất cả thương yêu:
– Cháu xin lỗi thưa bà. Cháu cho rằng cháu đã quá vụng về, quá nóng nảy khi nói chuyện với Triều Phong. Cháu đã thất bại.
Bà cụ mỉm cười uể oải:
– Cháu thật chân thành và thẳng thắn, giống hệt ông ngoại của cháu. Cháu ạ!
Tình bạn giữa ông ngoại cháu với gia đình ta thắm thiết biết bao nhiêu. Ông đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều. Ta nợ ông ấy nhiều hơn những gì ta có thể trả được.
Lục Di ngẫm nghĩ về ông ngoại của mình trong ký ức. Một con người hay cười phá lên khi vui vẻ, đáng kính biết là bao ...
– Cháu lại thấy không thuyết phục được. Triều Phong quay trở lại mảnh đất này là đã phụ công ơn của bà. Cháu rất buồn lòng. Lẽ ra, cháu phải tỏ ra mềm dẻo hơn với anh chàng cháu nổi của bà. Tuy anh ta làm cháu khó chịu, bà ạ.
– Ta rất hiểu điều đó.
Lục Di nghiền ngẫm lại những bước đi nàng đã thực hiện với Triều Phong.
Cố tìm ra những điểm yếu trong kế hoạch của nàng. Rõ ràng nàng đã mất bình tĩnh, song thật ra anh ta đáng vậy.
Nàng dịu dàng nói:
– Bà không thể hình dung được Triều Phong hiện nay ra sao đâu. Anh ta sống như một ông hoàng trong cái vương quốc xinh đẹp, lộng lẫy của mình.
Nhưng hình như anh ta không thích thú với điều gì cả.
Bà Gia Yến ngả đầu dựa vào lưng chiếc ghế bành.
– Thế đối với nó chuyện thừa kế gia sản không còn ý nghĩa gì nữa hay sao?
Ta nói thật với cháu rằng, ta đã hy vọng kéo nó về bằng cách hứa hẹn sẽ đưa tên nó vào bản di chúc và giao cho nó quyền kiểm soát các công ty, cũng như sẽ ban một nửa gia tài mà ta hiện có.
– Thưa bà, cháu không nói chính xác là bà sẵn sàng điền tên anh ấy trở lại trong bản di chúc.
– Tuy Triều Phong không đồng ý giúp đỡ ta khôi phục lại công ty, nhưng ta vẫn mãn nguyện, vì nó đã đồng ý gặp cháu, nó sẵn sàng lắng nghe cháu truyền đạt lại lời đề nghị của ta.
Lục Di thừa nhận:
– Thật ra thì Triều Phong cũng chẳng phải đồng ý gặp cháu. Anh ấy gần như chẳng buồn đáp lại lời cháu. Đó là một sự thách thức. Và cháu đã để lại cho anh ấy cái ấn tượng mà anh ấy đáng phải chịu.
Một khoảnh khắc im lặng, cuối cùng bà cụ lên tiếng:
– Ta thật sự biết ơn sự nhiệt thành của cháu. Thế tại sao cháu lại không nói với Triều Phong ý nguyện của ta?
Lục Di nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm nhỏ xíu:
– Thưa bà cháu thật đáng tiếc là đã không làm được điều đó. Triều Phong không xứng đáng được hưởng tất cả những mà bà đã vất vả gầy dựng được để định giao cho anh ấy. Anh ấy không thể nhận dưới sự dâng tặng, mà phải nghĩ lại, việc củng cố những công ty là nghĩa vụ đối với gia đình.
– Cháu đã nói với Triều Phong như vậy ư?
Lục Di ưỡn cằm:
– Vâng, đúng vậy. Chẳng có điều kiện gì hết.
Bà cụ thở dài:
– Thế là ta đã hiểu.
– Cháu không phải là kẻ quỵ lụy người khác. Và cháu cũng không muốn anh ấy nghĩ chính bà phải cầu xin anh ấy quay trở về. Thưa bà, cháu xin lỗi bà.
– Thôi, đừng quá nghiêm khắc với mình nữa, Lục Di. Rất có thể nếu cháu có nói ta đã điền lại tên của Triều Phong trong di chúc và ta sẵn sàng khom lưng cầu xin nó, nó cũng vẫn từ chối thôi mà.
– Cháu biết như vậy - Lục Di vươn thẳng người - Bà à! Thôi, chúng ta hãy nói về tương lai đi. Chúng ta đã làm mọi cách để triều Phong nhận lấy trách nhiệm của mình, nhưng rõ ràng anh ta không sẵn sàng. Do đó chúng ta phải bàn đến giải pháp khác.
Khuôn mặt bà Gia Yến đượm buồn. Bà nhìn cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt bà. Nàng là hình ảnh tái sinh của những kỷ niệm ngày xưa. Giọng bà gần như những tiếng thì thào:
– Công ty đang đứng trước thảm họa, ta hiểu điều đó hơn cháu. Chỉ có một người nào đấy trong dòng họ mới có thể điều hành như cách ta đã luôn luôn điều hành nó. Ta thừa nhận đã không còn đủ sức mạnh hoặc mong muốn tiếp tục cầm cờ nữa. Ta mệt mỏi lắm rồi, Lục Di ạ.
Lục Di nhìn vào đôi mắt của bà ngày xưa oanh liệt, kiêu hãnh đến là thế ... và cảm thấy thương hại.
– Cháu hiểu, thưa bà.
– Ta đã làm điều đó quá muộn phải không Lục Di? Lẽ ra ta phải sắp xếp người kế tục từ vài năm trước đây rồi, nhưng ta cứ lần lữa mãi. Phần nào do ta hy vọng là Nhậm Khởi Minh sẽ quay trở lại.
– Cháu hiểu, bà ạ.
Giọng bà khàn khàn như cố kiềm nén cơn xúc động:
– Sau khi Khởi Minh chết, ta vẫn tự an ủi thế nào Triều Phong cũng sẽ quay trở lại với gia đình. Đối với nó, chỉ còn có chúng ta mà thôi, nó phải ở lại với chúng ta. Ta tự an ủi, đánh lừa mình là điều đó cuối cùng thế nào rồi cũng sẽ đến. Nhưng sự thật không phải là như vậy.
– Tình hình có vẻ tồi tệ, nhưng chúng ta cũng không nên quá tuyệt vọng.
Giống như ông ngoại cháu ngày xưa đã nói:
''Định mệnh càng cay nghiệt, thì chúng ta càng đứng vũng!''.
Bà Gia Yến lẩm bẩm:
– Ta ước gì cháu là người của gia tộc, để ta có thể trao công ty cho cháu.
Lục Di chớp chớp mắt ngạc nhiên:
– Cám ơn bà. Thật thú vị. Nhưng cho dù cháu là thành viên của gia đình, cháu cũng không gánh vác được công ty. Bà cháu ta đều biết cháu không, phải là loại người có tính quyết đoán để lãnh đạo một công ty lớn như thế.
– Không đâu, cháu sẽ làm được Lục Di ạ. Ta biết cháu có thể làm được những gì cháu đã quyết tâm làm.
– Thưa bà, cháu muốn tự mình làm một cái gì đó của riêng mình.
Mặt bà cụ trầm ngâm, rồi lại trở về với trạng thái cam chịu.
– Đôi lúc ta nghĩ sẽ trao công ty lại cho cháu gái của ta Nhậm Tinh Doanh.
Nhưng nó sẽ không bao giờ thay thế được ta, dù nó có lớn thêm bao nhiêu tuổi nữa. Còn Mã Lãnh Bình chồng nó thì lại có quá nhiều tham vọng, ta chắc vậy.
Nhưng nó chưa đủ tầm cỡ để cai quản các hoạt động của toàn công ty - Bà cụ nói như mếu - Có lẽ ta đã sai lầm khi tác hợp cuộc hôn nhân này. Thật bất hạnh cho những người trong gia tộc ta.
– Thưa bà, có lẽ chẳng ai thay thế bà được đâu.
– Triều Phong hoàn toàn đủ sức cai quan cơ nghiệp này.
– Nhưng anh ấy không tha thiết. Cháu không biết tình trạng này dẫn chúng ta về đâu.
– Ta cần một thời gian để đi đến những quyết định sau cùng.
Lục Di nhìn bà chủ của mình một cách tuyệt vọng.
– Tất nhiên phải có quyết định. Nhưng chắc chắn sẽ chẳng có quyết định nào liên quan đến người cháu nội kiêu hãnh và đầy nghiệt ngã của bà.
Lục Di lặng lẽ bước ra khỏi phòng và trở về phòng làm việc của mình.
Trụ sở chính của công ty cách tòa biệt thự không xa. Tuy vậy, trong bao nhiêu năm qua, bà Gia Yến thường điều hành đế chế ngay tại tòa biệt thự nguy nga, tráng lệ. Vì thế, bà cai quản rất chặt chẽ mọi nhịp đập cái vương quốc của mình.
Bóng đêm đã phủ kín bốn bức tường của căn phòng làm việc, rồi nuốt chửng luôn cả tòa biệt thự.