Bóng đêm huyền diệu đã nhường chỗ cho ráng vàng rực rỡ của buổi bình minh.
Sau một đêm dài trăn trở, Lục Di vẫn chưa nguôi nỗi lo lắng và sự xuất hiện của Triều Phong đã đem lại sự đau khổ ẹ. Tựa hồ anh nắm giữ ký ức của bà.
Nàng kéo rèm cửa cho không khí và gió mát đưa hương hoa thơm vào phòng, thì bắt gặp mẹ nàng đang ngồi uống trà trên chiếc ghế đá đặt nơi thảm cỏ trong vườn. Trông thấy nàng, mẹ mỉm cười nụ cười hiếm hoi rạng rỡ mà nàng tưởng chừng đã tắt ngấm như những ngọn nến trên chiếc áo quan trong ngày tang lễ của cha nàng.
Tiếng nói ấm áp của mẹ vang đến bên tai lục Di:
– Mẹ tin rằng con nói đúng. Nếu như có ai đó cứu vãn được công ty thì chính là Nhậm Triều Phong.
Một làn gió nhẹ len lỏi vào tim khi Lục Di đi dọc theo bãi biển về phía tòa nhà đồ sộ của bà Gia Yến.
– Ồ? Thiên thần bé bỏng đây rồi?
– Chào Lãnh Bình. Chào Tinh Doanh. Rất vui được gặp hai bạn.
Lục Di cười một cách lịch sự với hai nhân vật của gia đình họ Nhậm.
Lãnh Bình vẫn lịch lãm, quý phái trong bộ âu phục màu đen, khoác tay Tinh Doanh kiều diễm xinh xắn. Cô nàng thừa hưởng những nét đẹp cao quý của dòng dõi trâm anh, nên luôn mang một nét lạnh lùng và quyến rũ.
Hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn màu ánh bạc. Mái tóc đen xõa trên đôi vai trần. Điều đó càng làm tôn thêm cặp môi thoa son đỏ sẫm và những ngón tay thon dài.
Lục Di cảm nhận cô ta không hoàn toàn hạnh phúc sau lớp vỏ bọc nhung kiêu sa mỹ miều ấy.
Tinh Doanh nói, giọng nghe ảm đạm.
– Tôi chưa cảm ơn cô đã mang ông anh họ của tôi về đây. Điều đó thật ý nghĩa.
– Đó là nhiệm vụ.
Lãnh Bình hỏi với vẻ cay đắng:
– Thế nào, Lục Di? Làm việc với ''đứa con hoang'' ấy ra sao rồi?
Có lẽ chẳng có lý do gì hơn xuất phát từ bản năng tự nhiên của nàng là bảo vệ người đang bị tấn công, Lục Di lập tức bênh vực Triều Phong.
– Thành thật mà nói thì mọi việc tốt đẹp. Tôi đã cảm thấy có sự thay đổi trong các hoạt động của công ty. Tôi cho rằng công ty đang ở trong một đôi tay vững vàng. Rồi mọi cái sẽ hoàn hảo. Và chúng ta cũng lên thôi không gọi anh ta là ''đứa con hoang'' nữa.
– Được thôi. Dù sao hiện nay anh ta cũng đang là chủ nhân ở đây.
– Và tất cả chúng ta nên chúc mừng sự trở về thành công của người cháu nội hiếm hoi của bà ngoại tôi. Cuối cùng anh ta đã đồng ý nhận cái công việc cứu giúp tính mạng của chúng ta.
Lãnh Bình hỏi một cách dè dặt:
– Cô có biết những dự tính trong tương lai của Triều Phong không, cô Lục Di?
Lục Di lắc đầu:
– Tôi hoàn toàn không biết những kế hoạch của anh ta.
Tinh Doanh lạnh lùng nói:
– Điều tôi muốn biết là tại sao ông anh họ của tôi cuối cùng quyết định nhập với chúng ta?
– Có thể anh ta nghĩ đã đến lúc cần phải thăm dò lại cội rễ của mình.
– Chắc là vậy. Anh ấy bước vào trong cuộc sống của chúng ta bởi vì đột nhiên anh ấy có ước muốn thiết, tha gắn bó gia đình. Nếu cô tin như vậy ...
Lãnh Bình gay gắt:
– Tôi nghĩ anh ta ở đây rõ ràng là do bà Gia Yến giao cho anh ta vai trò đứng đầu công ty. Việc tại sao bà không chịu nhìn nhận là có nhiều tài năng ngay phía bên này của gia đình, cũng làm tôi không giải thích nổi. Thật tồi tệ, chính chúng ta lại là những người trung thành với bà nhất trong bao năm qua.
Cặp môi đỏ thẫm của Tinh Doanh mím lại:
– Bà ngoại cố đặt Triều Phong vị trí lãnh đạo công ty sau khi cha mẹ và cô vợ hứa hôn của anh ta chết cách đây năm năm. Người ta đều biết rất rõ là anh ta có thể xuất hiện trước cửa nhà bà cụ để nhận việc ấy bất kỳ lúc nào. Nhưng tại sao anh ta lại quyết định làm điều đó lúc này khi công ty ở trong tình trạng tồi tệ nhất từ trước tới giờ?
Lãnh Bình lẩm bẩm:
– Một câu hỏi lý thú:
''Tại sao lại là bây giờ?'' Nếu anh ta là một người thông minh, anh ta gia nhập công ty từ vài năm trước, khi mọi việc còn tốt đẹp.
Mọi cặp mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Di như chờ nàng trả lời. Chỉ có sự im lặng.
Cuối cùng Tinh Doanh lên tiếng giọng cô lạnh lùng và quả quyết:
– Trả thù!
Lục Di không nghe, hoặc không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
– Cô nói lại một lần nữa được không, Tinh Doanh?
– Phải “trả thù”. Chính vì thế mà anh ta đến đây.
Khuôn mặt Tinh Doanh mơ màng khi gợi nhớ về quá khứ.
– Ông cậu Nhậm Khởi Minh của tôi không bao giờ tha thứ cho bà Gia Yến mẹ mình việc không cho phép ông ấy lấy người vợ theo ý muốn. Nhậm Khởi Minh đã truyền lại sự căm giận đó cho Nhậm Triều Phong và giờ đây Nhậm Triều Phong đã thấy cơ hội để báo thù cho cha mẹ. Anh ta đến đây là để tiêu diệt cơ ngơi này.
Lãnh Bình nhìn vợ:
– Em nói đúng dấy. Triều Phong biết chúng ta đang ở trong một tình trạng khó khăn, công ty đã bắt đầu sa sút bấp bênh. Song, chúng ta có thể đối phó được. Anh ta có thể nhận ra rằng, nếu muốn làm cho công ty tồi tệ hơn nữa, anh ta cần phải có mặt ở đây, để trực tiếp tác động.
Tinh Doanh lẩm bẩm như những lời nguyền rủa:
– Đúng là sự trả thù. Có lẽ đấy là sự giải thích logic nhất. Mẹ kiếp! Bà ngoại tôi sắp đưa cho đứa cháu nội yêu quý của mình sợi dây thòng lọng để kết liễu tất cả chúng ta.
Lục Di ngạc nhiên trước việc họ nhanh chóng đi đến kết luận như vậy.
Nàng dịu dàng nói:
– Các bạn hãy suy nghĩ lại. Tôi vẫn tin bà Gia Yến biết điều mình đang làm.
Bà sẽ không bao giờ mời anh ta đến đây nếu bà nghĩ có nguy cơ anh ta sẽ cố tình bóp chết cơ nghiệp này. Chắc mọi người đều biết, đối với bà, cơ nghiệp này có ý nghĩa đến thế nào.
Lãnh Bình nói:
– Chúng ta đều biết bà cụ rất muốn hàn gắn sự rạn nứt. Do bà cụ quá mong như vậy, nên có thể không nhìn thấy thực tế. Đó là một điều mạo hiểm. Thật ra, không ai hiểu gì về con người bí hiểm của Nhậm Triều Phong.
Lục Di quả quyết nói:
– Theo tôi, anh không nên nói như vậy Triều Phong có rất nhiều điểm tương đồng với mọi người ở đây. Tôi nghĩ, có những lý do để chúng ta hy vọng công ty sẽ thoát hiểm. Mọi người có thể nói gì về anh ta cũng được? nhưng chắc chắn anh ta biết những việc mình đang làm.
Tinh Doanh nhếch môi cười:
– Đừng tự ái nữa, Lục Di. Hình như cô luôn nhìn sự việc một cách lạc quan.
Cô ngây thơ quá đấy!
Nỗi uất nghẹn trào dâng trong lòng Lục Di nàng nhìn thẳng vào ánh mắt kiêu ngạo của Tinh Doanh:
– Rồi cô sẽ hiểu.
Tinh Doanh chớp chớp mắt, có phần ngỡ ngàng trước thái độ hơi khác với sự dịu dàng thường ngày của Lục Di.
Tinh Doanh bước đến gần, nói rất khẽ, gần như những tiếng thì thầm vào tai Lục Di:
– Cô nói đúng, Lục Di. Tôi đã hiểu. Còn cô, khi nào thì cô chịu hiểu ra là tôi đã giúp cô bằng cách tôi lấy Mã Lãnh Bình? Hãy cảm ơn tôi vì lẽ ra anh ta đã cưới cô.
– Thôi, quên chuyện đó đi.
Cái bóng mờ của quá khứ đeo đẳng Lục Di như một nỗi ám ảnh, đó là Mã Lãnh Bình.
– Anh muốn nói chuyện với em Lục Di.
– Anh đang nói chuyện với tôi đấy thôi.
– Một chuyện rất quan trọng, khi nào chúng ta có thể gặp nhau?
– Lúc nào cũng được, tại văn phòng của tôi.
Lãnh Bình lắc đầu:
– Không, không phải trong văn phòng của em. Đây là chuyện riêng.
– Nếu là chuyện riêng thì chúng ta không có gì để nói.
– Với Nhậm Triều Phong, em có nói như thế không?
– Tôi không nợ anh một câu trả lời nào cả.
– Bấy lâu nay, tôi chỉ nghi ngờ, nhưng giờ đây tôi đã nhận ra sự nghi ngờ của mình là đúng sự thật. Em và Nhậm Triều Phong ... Anh ta trở về mảnh đất này là vì em.
– Điều quan trọng là Triều Phong đã đồng ý cứu vãn công ty. Hãy để cho anh ta cơ hội để thực hiện.
– Như vậy là không được. Thế là sai. Anh ta không đáng được đối xử như vậy và chắc chắn không có quyền xử sự như một gã cố vấn nào đó được thuê làm việc này.
– Đấy là một phần của cuộc mặc cả giữa anh ta và bà Gia Yến.
– Triều Phong thật táo tợn. Tôi không biết cha anh ta có xử sự như thế với gia đình của mình không.
– Lãnh Bình! Tốt hơn hết là anh nên về ngay lập tức. Anh không cần phí nhiều thời gian để giảng giải cho tôi biết phải nên hoặc không nên như thế nào với Nhậm Triều Phong. Thậm chí anh còn chưa biết rõ về anh ấy.
Lãnh Bình xấn lên phía trước, siết mạnh đôi vai mảnh dẻ của Lục Di một cách giận dữ.
– Nhưng em phải biết địa vị của mình. Tốt hơn hết là em không nên quan hệ mật thiết với hạng người như hắn. Em cũng biết Triều Phong là đứa con vô thừa nhận của gia tộc hắn. Sự ra đời của hắn đã đánh dấu một sự ô nhục xấu xa.
Triều Phong không thể chịu trách nhiệm vì sự ra đi của mình. Tôi thiết nghĩ những gì Triều Phong có được ngày hôm nay rất đáng để anh ta tự hào về bản thân mình.
– Nhưng hắn không thể rũ bỏ quá khứ. Và sự trở về lần này là cách trả thù cho những gì đã xảy đến với cha mẹ hắn hơn ba mươi năm về trước.
– Nhưng tôi tin anh ấy.
– Niềm tin của em lệch lạc và mù quáng một cách ngốc nghếch. Em thậm chí không biết mình đang nói gì, rồi em sẽ phải hối hận với niềm tin của mình.
– Tôi biết mình đang làm gì.
– Thật đáng buồn cho em. Hắn lại giống người cha của hắn thôi.
Một giọng nói lạnh lùng đanh thép vang lên nơi ngưỡng cửa. Giọng Triều Phong như một lưỡi kiếm cắt ngang mọi lời nói:
– Cha tôi sẽ không bao giờ trở về mảnh đất này.
Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Lãnh Bình và cả Lục Di nhìn Triều Phong sững sờ.
Nàng nhớ lại chẳng hề có ai nghĩ cần phải đến cứu giúp nàng trong những năm tháng qua. Chính nàng lại là người phải tự cứu lấy mình. Cố đứng vững trên đôi chân của chính mình. Nhưng giờ đây, thật khó mà lý giải được những cảm nhận của nàng. Nhưng nàng không thể chối bỏ được một sự thật là nàng quan tâm sâu sắc đến người đàn ông vừa nồng nàn ấm áp, vừa lạnh lùng nguy hiểm này. Và có một cái gì đó mà nàng sợ rằng khó có thể vượt qua nổi.
Anh vẫn đứng đấy, cô độc và xa lạ.
– Thôi đủ rồi. Mã Lãnh Bình? Đừng bao giờ giơ nanh vuốt ra nữa. Tôi cảnh cáo anh rằng, Lục Di không phải là con mồi của anh. Hiện giờ, cô ấy không làm việc cho bà Gia Yến nữa. Cô ấy là trợ lý riêng cho tôi và tôi có trách nhiệm với cô ấy Lục Di không cần phải trả lời với ai hết trừ tôi. Anh nghĩ rõ chứ?
Trong giây phút im lặng, bao nhiêu xúc động dâng lên trong lòng Lục Di.