Biển Của Anh

Trang Đàm là một con cá bát quái, lúc thì hỏi tôi có người mình thích không, lúc lại hỏi có người thích tôi không.

Tôi thuận miệng hùa theo, không biết hắn thiếu sợi gân nào hay sao, còn nắm lấy tôi không buông tha, giống như điều tra hộ khẩu vậy.

Chắc hẳn hắn cũng nhìn ra tôi đang dần bực bội, đưa ngón trỏ ra dựng lên, vẻ mặt vô cùng chân thành: "Một vấn đề cuối cùng, thật đó, tôi hỏi xong chuyện này, tuyệt đối không làm phiền chị nữa! Trước khi chị đã gặp người cá chưa?"

"Gặp rồi."

Ánh mắt hắn lập tức sáng rực: "Chỗ nào?"

"Trên TV."

Hắn vô cùng thất vọng với câu trả lời của tôi, mí mắt hạ xuống, tịch mịch đến bồn tắm lớn ngâm nước.

Tôi thu thập đồ xong chuẩn bị đi làm, còn không đi ra ngoài đã nhận được điện thoại của ông chủ, ông ấy bảo tôi đi phỏng vấn Lục Tử An.

A, quên nói, Lục Tử An, là phú hào đứng đầu bảng trong ba năm liên tục của thành phố Dao, mở kinh doanh thế giới hải dương lớn nhất thành phố Dao, tuổi còn trẻ nhưng giá trị bản thân đã lên tới chục tỷ.

Còn nữa, anh ta là bạn trai cũ của tôi...

Lúc trước tôi và Lục Tử An không phải chia tay trong hòa bình, nguyên nhân càng khiến người mở rộng tầm mắt, bởi vì tiền.

Năm năm trước Lục Tử An rất nghèo, nghèo đến người mức đi ngang qua đều có thể ngửi thấy mùi chua trên người anh ta; nghèo đến mức ngay cả chiếc đũa dùng một lần cũng phải sử dụng đến khi đứt gãy...

Anh ta càng nghèo, lòng tự trọng càng mạnh đến không hợp thói thường.

Trời đất chứng giám, tôi không phải cô gái hám giàu, nhưng suốt ngày anh ta đều nghi thần nghi quỷ, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa nói chia tay.

Anh ta vô cùng tức giận, tát tôi một cái, thế là trong vòng bạn bè của Lục Tử An, tôi chính là cô gái hám giàu chính cống.

Rõ ràng đã quyết định cả đời không qua lại với nhau, bây giờ lại phải tự mình đi lên.

Tôi nâng trán thở dài, điều chỉnh tốt tâm trạng, do dự bấm số điện thoại của Lục Tử An.

Anh ta vừa ấn nghe, không kịp chờ đợi đã cay nghiệt nói: "Hoàng Bội Bội, giấc mơ của cô không phải đến sa mạc ở với cây muối sao? Làm sao? Hiện tại không thích cây muối nữa, thích cây rụng tiền là tôi rồi?"

Tôi cố nén xúc động muốn mắng anh ta: "Lục tiên sinh, rất xin lỗi đã mang đến hồi ức không tốt cho ngài. Tôi thành tâm hi vọng ngài có thể tiếp nhận phỏng vấn của tôi."

Giọng nói của anh ta kinh ngạc: "Không phải cô cầu xin hợp lại à?"

Tôi trầm mặc.


"Thật có lỗi, tôi không tiếp nhận phỏng vấn của cô."

Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.

Tôi cho rằng chuyện phỏng vấn sẽ không giải quyết được, không ngờ không đến hai phút sau, anh ta lại gọi tới, tức giận nói với tôi một câu: "Sáng ngày mai tới, tôi bề bộn nhiều việc!"

Anh ta đây là... Đồng ý?

Tôi còn chưa kịp vui vẻ, đã nhận được đường link trên Weibo: 【Weibo giới thiệu vắn tắt về Lục Tử An.】

Tôi ấn vào xem, phát hiện anh ta đã thay đổi tên giới thiệu vắn tắt từ "CEO thế giới hải dương của thành phố Dao " thành "Đừng khinh thiếu niên nghèo!"

Tôi: "..."

Khá lắm, ngày mai phỏng vấn thế nào? Người này chắc chắn là đang chỉnh tôi.

Bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói của Trang Đàm: "Chị thích tiền?"

Không đợi tôi giải thích, hắn lại mất mát nói: "Đáng tiếc, nước mắt của tôi lại không hóa thành trân châu được..."

Tôi cảm thấy rất bực bội: "Vâng, tôi yêu tiền! Không có tiền, sẽ không có củi gạo dầu muối! Tôi... Chỉ muốn cuộc sống bình thường mà thôi!"

Tôi rất chán nản, chẳng lẽ trong mắt tất cả người khác khác phái, tôi đều là người phụ nữ hám giàu sao?

Tôi lật qua lật lại trên giường, càng nghĩ càng giận, thằng nhóc Trang Đàm kia ăn cá nhà tôi, ngủ trong bồn tắm lớn nhà tôi, dựa vào cái gì mà nói tôi?

Rạng sáng ngày thứ hai, trên mặt tôi là hai quầng thâm mắt, lúc đang rửa mặt, Trang Đàm lại không mặc gì, từ trong phòng tắm đi ra, ôm chặt tôi từ phía sau: "Bội Bội, hôm qua tôi sai rồi."

Tôi nhắm chặt hai mắt, hét to lên: "Con mẹ nó, ít nhất cậu cũng phải mặc cái quần lót hãy đi ra chứ, đệch!"

Ánh mắt hắn lập tức sáng lên rực rỡ, kích động nhảy cẫng: "Một chữ cuối cùng của chị, là thật sao?"

Tôi thẹn đến đỏ mặt tới mang tai: "Cậu đang nghĩ cái rắm gì vậy! Cút đi!"

Miệng hắn vểnh lên, xám xịt trở lại bồn tắm, vừa ngâm nước vừa giải thích: "Sau khi đuôi cá biến thành hai chân, tôi quên mặc quần áo, tôi quen rồi... Ài, nghiêm chỉnh mà nói, hôm nay tôi muốn đi phỏng vấn người kia với chị."

"Trẻ con đừng xen vào."

"Tôi đã chín trăm tuổi..."

"Lão tổ tông, vậy cậu ở nhà dưỡng sinh đi."


"Tôi đi cùng, còn có thể hỗ trợ chị. Nếu như anh ta lại mắng chị, tôi sẽ giúp chị mắng anh ta, mắng không thắng thì phun cho anh ta ngụm nước bọt! Nhìn xem anh ta làm việc thế nào!"

Tôi cười: "Cậu phun hết nước cũng không ảnh hưởng đến công việc của anh ta đâu."

"Nước bọt người cá chúng tôi phun ra là bong bóng, đến lúc đó tôi phun nhiều một một chút, để trong phòng anh ta tràn đầy bong bóng."

Thổi bong bóng? Thú vị.

Tôi nói: "Cậu phun một cái thử đi."

Không đến một lát, trong phòng tắm thật sự bay ra một cái bong bóng! Sau đó có rất nhiều bong bóng bay ra.

Tôi cảm thấy kinh hỉ, thật lãng mạn...

Lúc ra cửa, Trang Đàm vẫn khóc lóc van nài ngồi lên ghế phụ.

Trên đường đi tôi đều đang tự hỏi, nên đối mặt với Lục Tử An thế nào, bỗng nhiên ở giao lộ có một chiếc xe tải xông tới, tôi không kịp né tránh, dồn sức đánh tay lái cũng vô dụng...

Ầm...

Trời long đất lở.

Tôi bị đâm đến đầu óc quay cuồng, hai mắt biến thành màu đen.

Tôi gian nan mở mắt, nhìn thấy, chẳng biết từ lúc nào Trang Đàm đã đứng dậy ôm tôi vào trong ngực, che chắn cho tôi.

Trên trán hắn rách một mảng da lớn, dưới da là máu thịt be bét. Cánh tay phải bị kính chắn gió chà xát, xuất hiện một cái lỗ lớn, vết thương giống như mở van vòi nước, máu tươi ào ào chảy xuống. Một khối thép tấm đè lên chân hắn, tôi thậm chí có thể trông thấy chút xương trắng lộ ra bên ngoài.

"Trang... Trang Đàm..." Tôi há miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Mặt hắn không có chút máu, đôi mắt nhìn tôi, ánh mắt lộ ra đau lòng và ôn nhu đến khó nói: "Bội bội, chị đừng sợ."

Hắn nói xong cũng nhíu chặt lông mày, nhắm chặt hai mắt.

Sau đó, cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến tôi há miệng kinh ngạc, vết thương trên người Trang Đàm đang khép lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được!

Chương 4

Lúc nhân viên cứu cấp chạy đến, nhìn thấy Trang Đảm hoàn hảo vô hại lại khóc như con sứa, đều kinh ngạc đến mức hai mặt nhìn nhau.


Khá lắm, đầu xe đều mẹ nó bị đụng nát, người lại không xảy ra chuyện gì?!

Tôi sợ bác sĩ phát hiện Trang Đàm không phải con người, thế là vội vàng kêu đau. Bọn họ không quan tâm đến chuyện nghiên cứu Trang Đàm nữa, cấp tốc đẩy tôi lên cáng xe cứu thương, xe mở còi tuýt tuýt đến bệnh viện.

Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói não tôi bị chấn động, cần nằm viện quan sát mấy ngày.

Tôi nhìn Trang Đàm trước giường bệnh, rõ ràng lúc xảy ra tai nạn xe cộ, dáng vẻ hắn rất anh dũng, bây giờ lại khóc như cô gái nhỏ vậy.

Hắn khóc lấy thuốc cho tôi, khóc đi nộp tiền viện phí, khóc mang cơm cho tôi...

Tôi đưa tay vuốt tóc hắn: "Cậu lại khóc, sẽ thật sự biến thành cá khô đó."

Hắn ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa nhìn tôi, sau đó cắn chặt môi dưới, run rẩy môi, liều mạng nhịn xuống khóc nức nở.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là Lục Tử An gọi đến, trong điện thoại truyền đến tiếng gào thét đầy phẫn nộ của anh ta: "Hoàng Bội Bội, con mẹ nó cô lại cho tôi leo cây?!"

"Thật xin lỗi, trên đường xảy ra một vài chuyện..."

"Hừ, đừng viện cớ! Chuyện phỏng vấn, hiện tại, không có cửa đâu!"

Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.

Bởi vì giọng nói của Lục Tử An quá lớn, Trang Đàm nghe thấy lời anh ta nói rất rõ ràng: "Ánh mắt chị thật tệ, thế mà lại coi trọng người đàn ông dữ dằn như thế."

Không biết tại sao, hắn vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên tái đi, một lúc sau mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ vô cùng thống khổ.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, vội vàng hỏi: "Cậu sao vậy?"

Hắn giống như đang chịu đựng đau đớn lớn lao, bàn tay nắm chặt ga giường: "Tôi... Tôi muốn biến ra đuôi cá."

Tôi bị dọa đến lập tức nhảy xuống giường bệnh, nhìn thấy bên ngoài cái chân trần trụi của hắn thật sự đã có vẩy cá!

Dường như hắn càng ngày càng thống khổ, nói chuyện cũng không trôi chảy: "Tuyệt đối... Tuyệt đối đừng để người ta... Nhìn thấy."

"Tại sao lại như vậy?" Tôi gấp đến độ xoay quanh, "Tôi dẫn cậu trốn vào nhà vệ sinh nhé."

Hắn cố nén đau đớn đứng lên, tôi đi bên cạnh hắn giúp đỡ, đi vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.

Tôi vội vàng đóng cửa lại, ân cần nói: "Cậu có sao không, có đau lắm không?"

Hắn co quắp ở góc tường, hai tay nắm chặt bồn cầu, đốt ngón tay trắng bệch.

Nghe hắn nói mấy câu, tôi mới biết được thì ra người cá bị thương tự lành là một chuyện rất tiêu hao nguyên khí, chuyện này khiến bọn họ sẽ bị ép biến thành dáng vẻ thân người đuôi cá.

Hắn khó chịu thở dốc, chậm rãi, hai chân thon dài thẳng tắp biến thành đuôi cá.

Xoẹt...


Quần lại rách ra...

Có lẽ là tiếng hít thở của hắn quá lớn, lại có tiếng vải vóc bị xé rách, bác sĩ đến kiểm tra phòng đứng bên ngoài nhà vệ sinh xấu hổ ho khan một tiếng, thành công hiểu lầm chúng tôi: "Nơi này là bệnh viện, các cặp đôi chú ý một chút."

Tôi: "..."

Cũng may hiện tại trong phòng bệnh không có ai, tôi căn dặn Trang Đàm, trước khi tôi đi lấy quần trở về, cho dù thế nào hắn cũng tuyệt đối không được mở cửa.

Hắn gật đầu.

Tôi thay quần áo bệnh nhân chạy ra bệnh viện, lái xe đến cửa hàng gần đó.

Lúc tôi cầm túi đồ trở về, khó xử chính là, lại gặp bác sĩ trưởng khoa trong thang máy.

"Cô ở phòng bệnh 308 đi?"

Tôi xấu hổ đến ngón chân chạm đất, gật đầu.

Anh ta rũ mắt nhìn cái quần trong túi, tận tình khuyên vảo: "Người trẻ tuổi thích ở nhà vệ sinh cũng không có gì không tốt, nhưng đừng quá kịch liệt, cô còn đang bị bệnh đó..."

Tôi chết đây.

Tôi trở lại phòng bệnh, lại nhìn thấy Lục Tử An!

Anh ta sải bước đi về phía tôi, nhìn trái nhìn phải: "Cô không sao chứ?"

Tôi sững sờ lắc đầu: "Không sao, sao anh lại tới đây?"

"Đừng nói đến tôi nữa, cô có biết không, trong nhà vệ sinh phòng bệnh của cô có một tên biến thái!"

Cái...cái gì?!

Tôi vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Trang Đàm bị trói gô, may mắn đuôi cá đã không còn.

Hắn vô cùng đáng thương nhìn tôi, quyệt miệng, khóc thút thít cáo trạng với tôi: "Anh ta chính là Lục Tử An đúng không? Thật hung dữ hu hu hu..."

Tôi cởi trói cho hắn, sau đó đưa quần mới cho hắn.

Lục Tử An thấy thế, không thế tin được nói: "Hoàng Bội Bội, cô đừng nói với tôi, tên biến thái đáng chết này là đàn ông của cô đó!"

"Ừm, cậu ấy là bạn trai tôi. Cho nên anh không cần lo lắng tôi muốn hợp lại với anh, tôi không ngấp nghé tiền của anh đâu."

Lục Tử An đỏ mắt, bắt lấy hai vai tôi: "Thảo nào cô một mực không cho tôi đụng vào cô, thì ra cô có ham thích như thế, thích ở trong nhà vệ sinh?!"

"..."

Chuyện này, con mẹ nó chứ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận