Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
Trong đôi màu mắt nâu hạt dẻ của anh ta đong đầy nghi vấn, anh ta nhìn cô, bàn tay ấm áp đặt lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cô khiến cô căng cứng người, nhưng cô vẫn mỉm cười nhìn lại anh ta.

 
“Anh thích em.”
 
Hàn Lệ vừa nói vừa vén mấy sợi tóc nâu lòa xòa rơi trên mặt ra sau vành tai bên phải.
 
Không hiểu tại sao mà vào đúng lúc này, cô lại cảm thấy như dạ dày quặn đau dữ dội, cô không thể vui nổi, tâm trạng bỗng nhiên trở nên cực kì tồi tệ khi Hàn Lệ cúi người vòng qua chiếc bàn chật hẹp, dần dần tiến lại gần cô.
 
Nhưng cô cũng thích anh cơ mà?
Đáng lẽ cô phải khao khát nụ hôn của anh… nhưng không hề!
 
Đặc biệt là không phải ở đây, trong một quán nhỏ ven đường, dù cô cũng không hi vọng sẽ có một nụ hôn lãng mạn dưới bể bơi ngập tràn hoa hồng, nhưng chẳng lẽ cô bắt buộc phải hôn anh ở đây?
 
Chết tiệt!
 
Hàn Lệ nhắm mắt lại và chu môi ra…Chúng càng ngày càng tiến lại gần cô như được điều khiển tự động từ xa.

 
Cô khó khăn nuốt nước bọt, không biết phải làm gì để từ chối một cách lịch sự. Đôi môi của Hàn Lệ đã gần sát đến mức cô đã ngửi được mùi kem cạo râu đặc trưng cho con trai.
 
Quá gần rồi! Suy nghĩ đi! Nghĩ cách gì đi, Hạ May!
 
Ngay khi cô định bất chấp mà thô lỗ đẩy Hàn Lệ ra xa, thậm chí cô còn nghĩ mình sẽ bị hắt nước lọc vào mặt đầy ghét bỏ thì tiếng cười châm chọc của ai đó vang lên. Hàn Lệ ngạc nhiên rụt người lại, ngồi xuống vội vàng đến nỗi suýt thì trượt ngã khỏi ghế.
 

“Nào, xem chúng ta gặp ai đây?”
 
Giọng nói này khá nổi tiếng và quen thuộc.
 
Hạ May hơi bực mình đảo tròng mắt, quay sang nhìn thẳng vào Tưởng Gia. Nói thật thì chưa bao giờ cô lại cảm thấy vui vẻ đến thế, dù anh vừa phá tan buổi hẹn hò của cô bằng một bình luận không thể ngu ngốc và kệch cỡm hơn.
 
 
Ok, thực ra cũng chẳng vui vẻ nổi! Nếu không muốn nói là cảm giác chán ghét kinh khủng.
 
Tưởng Gia khoanh tay trước ngực, đứng sừng sững trước bàn mà hai người đang ngồi, nhìn chằm chằm vào Hàn Lệ không chớp mắt như con dao khát máu muốn đâm xuyên qua da thịt con người.
 
Thời gian như ngưng đọng cho đến khi ánh mắt của Tưởng Gia lóe lên hứng thú nguy hiểm muốn giết người, Hàn Lệ không được tự nhiên cựa quậy người, yết hầu giống bị mắc nghẹn mà nuốt xuống nước bọt đầy khó khăn.
 
Hàn Lệ trốn tránh như thể đây là cuộc hẹn của riêng Hạ May mà không hề liên quan gì đến anh ta.
 
Bởi vì Tưởng Gia đột ngột cúi người xuống sát mặt Hàn Lệ, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, đánh giá anh ta như ánh mắt dã thú quan sát con mồi trước khi tấn công một phát trí mạng, Hàn Lệ hoảng sợ lắp bắp:
 
“Anh…anh Tưởng Gia… làm…làm gì ở đây vậy…vậy?”
 
Tưởng Gia bật cười khinh bỉ, đưa đôi mắt màu xanh dương tuyệt đẹp nhìn sang Hạ May.
 
Cô không hiểu tại sao lại chán ghét màu mắt ấy đến vậy. Cảm giác như nó muốn nhấn chìm cô, nỗ lực bắt nuốt lấy cô, tạo ra những cơn sóng ập vào khiến cô ướt sũng, quấn chặt cô dưới đáy đại dương cho đến khi trong phổi của cô chứa đầy nước muối biển mặn chát, sau đó bịt kín mọi lối thoát khiến cô bị chết đuối trong nước biển lạnh lẽo, cảm giác như vừa bị thu hút vừa muốn bức bối chạy trốn.
 
Toàn thân Hạ May chợt lạnh, cô còn từng nghĩ bản thân sẽ chết chìm trong ánh mắt phức tạp của Tưởng Gia. Dù vậy thì cô cũng không muốn từ bỏ kháng cự mà bước về phía anh.
 
Vì sao cô phải bóp chết suy nghĩ về Tưởng Gia? À, có lẽ do cô luôn ở trong vực thẳm và sẽ chẳng bao giờ có thể đứng sóng vai với anh.

 
“May, cuộc hẹn hò đáng buồn gì đây?”
 
Tưởng Gia nhếch cao một bên lông mày đầy ngạo mạn giống như thường ngày vẫn luôn luôn làm và nhìn cô từ đầu xuống chân đầy chế giễu như thể cô chỉ là bùn lầy dưới đế giày hàng hiệu của anh.
 
Ha, cảm thấy ghê tởm ư? Cảm ơn vì anh đã hạ mắt xuống nhìn cô!
 
“Ánh mắt buồn nôn đó là sao hả? Chẳng lẽ anh không có việc gì hay ho để làm vào buổi tối thứ bảy hơn là đeo bám tôi à?”
 
Hạ May tức giận chọc chọc ngón trỏ vào ngực Tưởng Gia, nhưng anh lại nhếch miệng cười to. Tiếng cười đầy giả tạo kèm theo thái độ nhạo báng, khinh bỉ khiến người khác hận anh đến ngứa răng.
 
Anh thản nhiên cười thích thú nhìn Hàn Lệ, người vẫn luôn không rời mắt khỏi chiếc đĩa trống không trên mặt bàn, dường như anh ta đang sợ hãi.
 
Ôi trời ơi, anh ta thật sự đang sợ hãi! Hai vai trĩu nặng buông xuống, sắc mặt trắng xanh như tờ giấy, Hàn Lệ ngồi đó với hai tay run rẩy đan vào nhau. Anh ta giống học sinh cấp 1 đang run sợ trước một giáo viên nghiêm khắc, người mà có thể sẽ biến thành mãnh hổ ăn thịt anh ta.
 
Hạ May cạn lời dời tầm nhìn. Nếu có thể thì cô còn ghét Tưởng Gia gấp vạn lần bây giờ.
 
Điều đó hoàn toàn có thể ư?
 
Tưởng Gia vẫn kiên quyết đứng trước bàn mà hai người đang ngồi, cúc áo ngực mở rộng, kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống Hàn Lệ đầy chế giễu. Hạ May lắc đầu, thu lại ánh mắt phẫn nộ nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Hiện tại đã vào giữa tháng tám, người người đi lướt qua cửa sổ với tâm trạng vui vẻ phấn chấn. Hạ May thở dài.
 
“Hàn Lệ, có phải cậu ra ngoài ăn cơm với cô gái nhỏ Hạ May đây, chỉ vì đồng cảm, hay là...?”
 

Tưởng Gia do dự nói một nửa, quay mặt sang quan sát cô mà không thèm che giấu sự hả hê. 
 
Tên… tên cặn bã! Hắn thừa biết tất cả sự thật.
 
Hàn Lệ hoàn toàn tự mình muốn ra ngoài hẹn hò với cô. Chính anh đã chủ động đề nghị và còn tặng cho cô một bó hoa hồng đỏ tươi rực rỡ thơm nồng khi tới nhà đón cô. Nó là bằng chứng vẫn còn để tạm thời trong phòng cô, chờ đợi chủ nhân trở về nhà và cắm vào một chiếc bình hoa tuyệt đẹp tương xứng.
 
Hàn Lệ thực sự là một thanh niên tốt. So với tên Tưởng Gia thì anh ấy càng thích hợp với cô hơn.
 
Hạ May buồn bã, tầm mắt như bị che phủ bởi một tấm khăn mỏng manh khiến cô không thể làm gì để phản kháng lại được.
 
Tưởng Gia khẳng định với mọi người, cứ như thể Hạ May là một kẻ dị hợm, còn Hàn Lệ trở thành người mà chỉ cần ra ngoài hẹn hò với cô thì sẽ trở thành trò cười cho toàn thiên hạ.
 
Chỉ có một từ thích hợp để miêu tả Tưởng Gia, anh cũng như Hạ May, đó là “lịch sử”! Hai người đều đáng được ghi vào lịch sử của trường.
 
“Vâng…vâng…dĩ…dĩ nhiên.”
 
Hàn Lệ trợn mắt nói dối, sau đó cuống cuồng đứng phắt dậy, nhanh đến nỗi chiếc ghế gỗ hắn đang ngồi ngã ngửa ra sau. Anh ta chẳng màng tới phép lịch sự là phải dựng nó dậy, vội vàng chạy một mạch ra khỏi quán ăn mà không dám liếc nhìn Hạ May một lần nào.
 
Mọi người xung quanh xì xào hóng chuyện, khi họ trông thấy Hàn Lệ hấp tấp tông cửa chạy ra ngoài như con gà mái cục tác tìm ổ đẻ.
 
Hạ May nghĩ cô chẳng hề muốn quen với một con gà mái đực.
 
Tưởng Gia cười to ra tiếng đầy thích thú, quay đầu lại về phía Hạ May. Anh đứng sừng sững như một bức tượng nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, nhìn cô giống như một vị thần cao cao tại thượng liếc mắt quan sát thế giới loài người tầm thường.
 
Có lẽ là ác ma thì đúng hơn!
 
“Úi, đừng nói cậu ta chạy trốn vì tôi nhé?”
 
Tưởng Gia cố tình dùng giọng nói vô tội hỏi lại, hai tay ôm đầu rồi vuốt ngược mái tóc đen mượt ra sau trong khi mỉm cười câu dẫn cô gái phục vụ bàn, người mà đứng tận góc cuối cùng của quán ăn nhưng vẫn dán mắt vào hắn ta đầy nóng bỏng.
 

Anh hơi kéo vạt áo phông lên khiến cô phục vụ càng dính chặt mắt vào cơ bụng sáu múi rõ rệt của anh, và… thật đáng hận là Hạ May cũng bị hấp dẫn.
 
Đồ quỷ bệnh hoạn! Cảm giác tức giận sôi máu quen thuộc tràn qua phổi của Hạ May rồi lan ra khắp người, càng ngày càng mất khống chế.
 
“Anh đừng có trộn lẫn bản thân vào việc của tôi nữa! …Chỉ vì một miếng bánh Muffins vị việt quất à? Làm gì có ích cho xã hội đi nhé. Và nhớ khóa cái miệng của anh lại. Chẳng có con lợn nào quan tâm đến câu chuyện do anh bịa đặt ra đâu.”
 
Hạ May đứng dậy, thở phì phò tức giận.
 
Ánh mắt của Tưởng Gia vẫn hoàn toàn dửng dưng, trong mắt cô thì thấy anh mải mê liếc mắt đưa tình với cô nàng phục vụ bàn, người luôn mỉm cười ngọt ngào nhìn anh không rời mắt, ngay sau đó cô ta đã làm rơi chiếc cốc đang cầm trên tay.
 
Hạ May có thể nhìn rõ ràng khi từng mảnh cốc vỡ tan rơi trên sàn nhà, nhiều miếng thủy tinh nhỏ xíu phát sáng lóng lánh nguy hiểm nhưng cô ta vẫn chăm chú nhìn Tưởng Gia một cách trìu mến.
 
Cô ta thật sự khiến Hạ May phải cảm thấy ác cảm. Anh thậm chí còn chẳng thèm nhớ tên cô ta cơ mà!
Tưởng Gia chỉ cười quan sát những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
 
Ngay lúc ấy anh lại một lần nữa có thể xác nhận một điều, anh quyến rũ đến mức nào. Miễn là giống cái, chẳng ai có thể cầm chắc thứ gì dù chỉ là một chiếc cốc thủy tinh trước mị lực của anh. 
 
Người con trai trên trời cao lại đang đứng bên cạnh Hạ May!
 
Tưởng Gia chẳng thèm nghe lấy một chữ mà Hạ May vừa cằn nhằn uy hiếp. Cô vò đầu bứt tai, cố gắng hạ hỏa nào, hít vào, thở ra…hít vào, thở ra…
 
Nhưng chẳng giúp ích chút nào, Hạ May cảm thấy toàn thân vô lực, ngực bức bối khó chịu, tâm trạng chán nản. Đây đã là lần hẹn hò thứ hai của cô bị anh phá hủy tan tác.
 
Lần thứ hai, chẳng biết người khác sẽ lại đàm tiếu những điều tồi tệ gì về cô. Tại sao????
 
Đôi mắt Hạ May đỏ rực lên vì tức giận như có ngọn lửa bốc cháy hừng hực. Cô chảy nước mắt ư? Hạ May lập tức muốn bỏ chạy.
 
Cô hấp tấp đặt bừa một số tiền mà theo cô là đủ nhiều lên trên mặt bàn nhỏ chật hẹp, dứt khoát quay lưng bước đi rồi nhanh chóng biến mất sau khúc cua, hi vọng không phải nghe tiếp bất cứ một từ nào từ giọng nói trầm khàn đáng ghét đó nữa.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận