Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
Ánh sáng rực rỡ len lỏi qua đôi mắt đang nhắm nghiền của Hạ May vào cơ thể cô như những mảnh chất lỏng nhọn bị đông cứng. Chúng mang hơi ẩm lạnh lẽo chen mình vào trong não của cô, với mỗi cú va chạm, chúng lại đào sâu hơn.  
 
Sáng rồi tối, sáng rồi tối. Cô cố gắng cất tiếng nói, thử hết sức đứng dậy... Bất kì điều gì cũng được, nhưng không có gì xảy ra.  
 
Như thể có một đôi tay trong suốt đang giữ chặt lấy cô, buộc cô phải chìm vào bóng tối. Cô cảm thấy thiếu sức sống, yếu ớt, mệt mỏi và lạnh lẽo thấu xương.
 
Cô nghĩ sẽ sớm làm được thôi.  
 
Cô gom hết sức lực toàn thân lần cuối cùng, tập trung vào mắt và siết chặt.  
 
Cô cố gắng chớp mắt khiến những mảnh vỡ biến thành dao băng trong đầu, không còn dễ dàng loại bỏ được chúng nữa.  
 
Cô rên rỉ vì đau đớn.
 
Ánh sáng chói lóa khiến cô mất cảnh giác. Và điều cuối cùng cô có thể cảm nhận được là bàn tay vô hình đè nặng trên ngực mình và giọng nói khàn khàn: "Là lỗi của cô!" 
 

Sau đó, cô chìm đắm trong bóng tối, màn đêm đen thẳm đang bao trùm lấy cô và nói chúc ngủ ngon sau một ngày vất vả. 
 
---------------------------------------------
 
Một vài giờ trước đó. 
 
Thứ tư.
 
Tưởng Gia biết rõ về cô. Anh đã xây dựng một vở kịch gì thế này?? Đó có phải là một vụ cá cược, liệu anh sẽ chơi đùa Hạ May nhỏ bé cho đến chết như thế nào?  
 
Không cần biết đó là gì, dù sao thì cô cũng không quan tâm. Cô ước gì cô không quan tâm đến nó! Nhưng tại sao anh lại làm nhua vậy? 
 
Không bao giờ ... 
 
Anh sẽ không bao giờ công khai nhận lỗi về mình. Nhưng anh đã nói lời xin lỗi với cô! Với cô!  
 
Hình như anh đã học được cách phải đánh giá cô cao hơn là so sánh với rác rưởi. 
 
Nhưng… có vẻ không phải thế!
 
Anh nên cố tình lờ cô đi một lần nữa và không nói những điều vô nghĩa như vậy trước mặt tất cả học sinh, trước toàn trường! Cho dù đó chỉ là toàn bộ học sinh trong khối của cô còn ở lại căng tin, nhưng mọi người đã đồn thổi rất nhiều. 
 
Không biết có bao nhiêu người đã nghe 'về tin đồn đó'? Các giáo viên chỉ đơn giản liếc mắt bỏ qua khi sự việc liên quan đến Tưởng Gia, con trai của hiệu trưởng.
 
Đây không phải là một sáng kiến tốt nếu muốn giữ được công việc, họ chẳng dám chỉ trích điều gì về hành vi của Tưởng Gia, đồng nghĩa với việc không có sự giúp đỡ nào có thể mong đợi từ họ.  
 
Tiếng chuông vang lên. Đúng lúc này cô phát hiện ra, tiết học đã kết thúc. Cô lê lết thân mình ra khỏi căn phòng ngột ngạt và hít một hơi thật sâu không khí tươi mới mát lành. Cô đi đến chỗ làm thêm với bước chân nặng trịch. Sau đó bắt đầu công việc của mình. 

 
Ca làm việc chỉ mấy tiếng đồng hồ mà mãi không hết. Cô cảm giác như thời gian đã ngừng trôi. Lau bàn, phục vụ khách hàng, miệng cười tủm tỉm, mỉm cười, mỉm cười. Phần khó nhất là cô phải giữ được nụ cười tươi trên khuôn mặt. Như một loại ký sinh trùng gây bệnh đột nhiên xông thẳng lên, đè lên người cô, bấu chặt vào và rút hết sinh lực của cô nhưng cô vẫn phải mỉm cười cảm ơn nó.
 
Đôi môi của cô trở nên nứt nẻ và vỡ toạc, cô dằn mình để hít thở sâu.
 
Bỗng nhiễn chuông cửa lại vang lên, khách hàng mới, nhiệm vụ mới, căng thẳng mới. 
 
Tâm Băng cùng với hai người bạn thân nhất của cô ấy cũng như Hàn Lệ và một số nam sinh trong trường ngồi vào bàn trong góc nhỏ quen thuộc.
 
Đôi chân quen thói nhanh chóng di chuyển về phía ấy, giống như cô sẽ mất hết can đảm ít ỏi vừa tích lũy được nếu đi chậm hơn dù chỉ một giây thôi. Cô lặng lẽ đưa menu cho họ. 
 
"Ồ, người nổi tiếng!" Một tên cao lớn với đôi mắt đỏ hoe nói. Hắn mặc quần thể thao theo phong cách hoàn toàn mới, ống quần bẩn dài lê thê quét xuống tận trên mũi giày. Đường viền bị bẩn đen kịt. Hạ May cố nén một bình luận chê bai khách hàng.
 
Một mặt cười tự mãn có hình thù kỳ lạ được xăm chính giữa trên má khiến cô ngay lập tức không thích hắn ta. Tâm Băng dùng khuỷu tay trần chọc chọc vào người hắn.
 
“Oái…” Gã đang chọc tức cô lầm bầm. Hàn Lệ chỉ nhìn cô bằng vẻ mặt hối lỗi. Cô quyết định sẽ không tha thứ cho hắn ta.
 
Họ bắt đầu gọi đồ uống, món ăn. Suốt thời gian đó, Tâm Băng luôn nhìn chằm chằm vào tay cô ấy rồi sau đó nghiêng người dựa vào vai Hàn Lệ. Mấy cô bạn gái nhìn Tâm Băng đầy ghen tị hiện rõ trên khuôn mặt. Ồ, ồ, những người bạn tuyệt vời!
 
Tâm Băng không nhận thấy bất cứ điều gì còn Hàn Lệ chỉ nhìn mỗi một mình cho cô ấy.  Chà, sến sẩm, nhưng thật thích. 
 
Ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào Hạ May một cách thận trọng. Thương xót ư? Tại sao cô ấy lại nhìn cô một cách thương hại? Vì màn trình diễn trước đó của Tưởng Gia à?
 
Không, cô đã kể với cô ấy rồi mà … Vậy thì vì sao? 
 
Mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ. Cô ghét nghề phục vụ. Cô ghét trái tim đang rỉ máu của mình. Cô ghét nghèo khổ và ghét phải đấu tranh và … Ghét rất nhiều, rất nhiều thứ. 
 
Tại sao cô phải là một người nổi tiếng? 
 
Câu hỏi này ám ảnh cô trong mỗi bước đi và tiếng cười khúc khích của mấy cô gái không dứt vang lên mỗi khi họ nhìn theo các cử động của cô. Hạ May đang phải thực sự cố gắng đánh lạc hướng bản thân! Nhưng cô lại liên tục bị bắt buộc quay trở lại câu hỏi ngu ngốc đó. 
 
Cô nghĩ đến một ly sữa lắc vị vani thơm ngào ngạt.  Ngoài ra, bánh crepe vị sô-cô-a đen, kem tươi mát lạnh và dâu tây đỏ hồng. Đó sẽ là cái gì tiếp theo bây giờ. 
 
Tại sao cô phải là một người nổi tiếng? Khi nào mới đến kỳ nghỉ đây?
 
Tại sao cô phải là một người nổi tiếng? 
 
Tại sao họ luôn luôn nhìn cô? 
 
Tại sao cô phải là một người nổi tiếng? 
 
Cô nhăn trán, chân mày nhíu lại, nhưng cô không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào. 
 
Một bàn tay lạnh lẽo bỗng túm lấy cánh tay cô như gọng kìm rắn chắc và cô bị kéo vào một thứ gì đó. Nhà vệ sinh? 
 

"Tưởng Gia đúng là một thằng khốn nạn!" 
 
Hạ May ôm lấy trái tim bên ngực trái khi nhận ra người đó là Tâm Băng. Người đang giận dữ đứng trước mặt cô như một ác quỷ đòi báo thù. 
 
"Tâm Băng," Cô thở dài. Ôi chao, cô ấy trông thực sự đáng sợ: "Cậu đã làm tớ quá kinh hãi!" 
 
Cô ấy nhún vai tỏ vẻ hối lỗi, chân trái vẽ vẽ những vòng tròn trên sàn nhà: "Xin lỗi." 
 
“Cái gì vậy?” Cô chỉ nói ngắn gọn.  Làm sao mà cô có thể giận cô ấy được chứ? 
 
"Đoạn video ... đúng là tên khốn Tưởng Gia." 
 
"Video nào?" Hạ May thấy khó hiểu.
 
Đôi mắt cô ấy trợn to như bánh xe và miệng há hốc hình thành chữ O: “Cậu… cậu không biết?” Cô ấy lắp bắp. 
 
"Cái gì mà tớ không biết?" 
 
Cô ấy cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. 
 
"Tâm Băng? Chuyện gì?!" Hạ May thấy khó chịu.
 
Cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô rồi từ từ lấy di động ra khỏi túi. Sau đó, cô ấy gõ vào một cái gì đó và ngập ngừng đưa nó cho cô.
 
"Tớ thực sự xin lỗi, May." 
 
Một video. Mắt cô chỉ tập trung vào màn hình, dần dần hiện ra hình ảnh.
 
Ai đó đứng sau lưng cô đã quay cảnh cô quỳ xuống trước mặt Tưởng Gia và nhìn xuống đất. 
 
"May quỳ gối trước đức vua của cô ấy!"  Dòng thuyết minh đứng chình ình dưới video
 
Máy quay bị rung rồi tạm dừng và tiếp theo là khoảnh khắc cô hét vào mặt Tưởng Gia, nhưng không phải những lời nói thực sự mà cô đã gào lên vào mặt Tưởng Gia mà là: "Em sẽ là hầu gái của anh." 
 
Cái gì?
 
"Em thích anh, em tha thứ cho anh về tất cả." Cô có cảm giác râm ran như thể hàng ngàn con côn trùng nhỏ đang chạy khắp cơ thể.
 
Đó ... điều đó ... không phải vậy. Mắt cô nheo lại, giống như video này có thể thay đổi giống sự thật. 
 
Cơ thể cô vừa nóng vừa lạnh. Hạ May ghét cảm giác đó cũng như bất cứ ai đã làm điều này với cô. Ai đó đã cắt ghép lời nói của cô theo ý đồ tệ hại. Và tên đó chắc chắn là anh. 
 

T…Ư…Ở…N…G…G…I…A.
 
"Anh không coi mình thành kỳ quan vĩ đại nhất của thế giới!" May nói với giọng nói líu lo mà có thể phát ra từ một đứa bé.
 
Đó là những lời cô đã nói sao? Không phải như thế! Và không ai có thể phát hiện ra lời nói dối đó, vì họ chỉ nhìn thấy phía sau cái đầu ngu ngốc của cô! 
 
Giá mà ai đó có thể nhìn thấy cử động của đôi môi, điều đó sẽ không tương đồng với lời thuyết minh ngu ngốc này!
 
Giống như cô giận anh vì ... vì anh quá khiêm tốn! Có ai tin điều đó không? Không, hay là có? Điều đó nghe có mỉa mai trong tâm trí cô! 
 
Cô nhăn mặt.
 
Tưởng Gia quỳ xuống sàn và nói: "Anh xin lỗi."  Thế bây giờ anh xin lỗi vì anh không nghĩ anh là người vĩ đại nhất à?!  Không ai có thể tin được điều đó! 
 
"Anh không phải..." – Lời nói của Tưởng Gia.
 
"Không, em phải, em chắc chắn đã như vậy."
 
Ồ …Chuyện tồi tệ gì đây?!
 
Gì?  Điều đó ... không đúng sự thật!  Video thật nhảm nhí. 
 
"May! Hãy để chúng ta được bắt đầu lại."  
 
Cô nghe thấy tiếng cười cao giọng lạ lùng và câu hỏi đơn giản: "Tại sao?" 
 
Nụ cười của cô có bị thay đổi không vậy? 
 
"Để hiểu nhau hơn!"
 
Trái tim nhỏ của Hạ May ngừng đập khi câu cuối cùng được chỉnh sửa để hoàn thành video. 
 
"Hãy mơ một giấc mơ đẹp trong biệt thự của anh và hãy nhớ rằng, em muốn được làm quen với anh trên chiếc giường khổng lồ của anh." 
 
Trong đầu Hạ May có những ham muốn không thể nói. Màn hình đen kịt đã kết thúc sự dối trá. Mọi thứ trở nên chen chúc căng thẳng. 
 
Trong màn hình tối đen hiện lên hình ảnh của cô với đôi mắt đỏ ngầu và hai hàng lông mày nhăn tít lại. 
 
“Không đúng!” Cô lẩm bẩm.
 
"Tâm Băng!" Giọng cô nỉ non như muốn khóc. 
 
“Tớ biết!” Cô ấy nói và ngập ngừng lấy di động ra khỏi tay cô mà cô suýt chút nữa đã đánh rơi.
 
"Bao nhiêu?" Giọng nói của cô khàn rít như tiếng móng tay cào xước trên sắt. Như thể giọng nói của cô là tội đồ của sự việc thối nát này.
 
"Có bao nhiêu người xem cũng không quan trọng... Đó không phải là sự thật." Tâm Băng nhỏ giọng nói.
 
"Bao nhiêu, Tâm Băng!” Cô cáu kỉnh gắt lên với cô ấy và thầm nghĩ muốn xin lỗi vì điều đó.  
 
Cô ấy không thể không làm vậy. Đó không phải lỗi của cô ấy. Nhưng hiện tại bảo cô phải quan tâm đến cảm xúc của người khác ... Cô không thể làm được.  
 

Sự im lặng như bị điện giật lắng đọng trong não, có lẽ chỉ một lần trong đời thôi, cô quyết định để bản thân được yên tĩnh một mình.
 
Cô nắm chặt tay mình và mặc kệ cơn đau đớn từ móng tay cắm sâu vào da như móng vuốt sắc bén của động vật ăn thịt.
 
"5 ... ừm... 5000 người."  
 
Hạ May nhắm mắt lại và ấn ngón tay cái lên trán day day. Cô muốn tỉnh dậy để thoát khỏi cơn ác mộng này. Tại sao nó không phải là một giấc mơ? Vì sao?  
 
Cô phải sớm biết! Cô đã rất tỉnh táo, biết anh không phải nghiêm túc làm điều đó. Nhưng đáng lẽ, cô phải đoán được kế hoạch của anh.
 
Tại sao cô lại không suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo hơn?  
 
Anh đã thành công khiến mọi người chế giễu cô và cô đã mất đi thứ duy nhất có thể phản kháng lại.  
 
Lẽ ra, cô cũng phải đăng nó lên! Đoạn video khi anh trông giống như một người ngoài hành tinh màu da cam, cầm cái túi màu hồng có hình ảnh một đứa trẻ bốc phân chó để ăn. 
 
Nhưng ... cô không có video đó nữa.  
 
Cô đã cho hắn có cơ hội để lựa chọn và rồi tự phá hủy thành quả của mình ... điều mà anh cũng đã làm rồi.  
 
Anh giỏi hơn cô.
 
Nhận thức đó khiến cô đau đớn như bị tạt thẳng axit mạnh vào chính giữa khuôn mặt.
 
“Mình là đồ ngu." Cô khàn giọng thì thầm, tự nguyền rủa bản thân. 
 
 "Anh ta ở đâu?"  
 
"Tớ ... Tớ..." Tâm Băng loạng choạng dựa vào cửa nhà vệ sinh. 
 
Bất cứ khi nào cô ấy nhìn vào mắt cô, cô ấy đều hiểu được những lời mà cô muốn nghe. 
 
"Anh ấy đang tổ chức một bữa tiệc." 
 
"Cảm ơn" Hạ May vừa nói vừa bước đi, Tâm Băng giữ cô lại. 
 
"Hãy hứa với tớ, cậu sẽ không làm điều gì ngu ngốc!" Đôi mắt cô ấy tràn đầy nỗi buồn và sự sợ hãi. Cô ấy lo lắng cho cô!
 
Điều đó khá ngọt ngào, nhưng tiếc là cô không thể hứa những gì mà cô ấy muốn nghe. Nhưng cô biết, cô ấy hiểu rõ con người mình. 
 
"Tớ không thể làm được điều đó." Hạ May lẩm bẩm.
 
 
-----------------------
Đôi lời của tác giả:
 + Ai đã nghĩ ra điều đó?
 + Bạn có muốn trả thù Tưởng Gia không?
 + Tại sao hắn khá giống một tra nam?
 + Liệu hắn có phải tra nam thực thụ không?
 ~Ary~
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận