Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
"TƯỞNG GIA!" Hạ May phun trào khi anh kéo hai tay cô khiến cô lao trở lại giường. 
 
Quá gần! Anh đặt cô ngồi xuống bắp đùi mình và nhìn chằm chằm vào cô, không còn nụ cười trêu chọc tinh quái hay kiêu ngạo nhướng cao lông mày. Không, anh chỉ nhìn cô, cứ nhìn cô như thể anh chưa từng nhìn thấy cô bao giờ.
 
Hạ May vặn vẹo người, sự gần gũi với anh khiến cô bồn chồn khó chịu nhưng hưng phấn tới phát điên, ước nguyện cháy bỏng bây giờ là cô có thể ngay lập tức tránh xa anh, càng xa càng tốt.
 
“Làm ơn hãy buông tôi ra!”
 
Tưởng Gia nắm chặt hai tay Hạ May, ánh mắt nhìn xuyên thấu tận sâu trong thâm tâm cô, anh biến cô trở thành tù nhân của riêng mình.  
 
"Dừng lại đi!" Hạ May nghẹn ngào. Những ký ức ấy... cô ghét chúng. 
 
Lại một lần nữa cô trông thấy đôi mắt lập lòe đầy sát khí ấy, đen như màn đêm tĩnh mịch nguy hiểm, tỏa ra từng lớp từng lớp tà khí hung ác không ngừng. Lại một lần nữa những nắm đấm đầy sức mạnh như có thể giết chết bất kì vật cản nào đến gần với tốc độ nhanh choáng váng. Lại một lần nữa cô cảm nhận nỗi đau đớn bùng nổ lan tỏa trong người mình. Hạ May hoảng sợ tột độ.
 
 "Làm ơn, Tưởng Gia!" Cô hét toáng lên, cổ họng thắt lại khiến cô không thể thở được, tim đột ngột gia tốc đập nhanh thình thịch, loạn nhịp, đầu gối đã run rẩy kịch liệt, nước mắt che khuất tầm nhìn của Hạ May.  
 


Tưởng Gia nhăn trán, cau mày bối rối, vội vàng bỏ tay ra. Hạ May rùng mình, nhanh chóng nhảy khỏi người anh mà không kịp suy nghĩ khiến cô ngã ngửa ra đất. Cả người cô run lên bần bật, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, mí mắt vẫn còn giật giật vì hoảng sợ.  
 
Bọn chúng không ở đây, nhịp tim của cô dần trở lại bình thường và cô có thể thở trở lại.
 
Bọn chúng không ở đây! Hạ May nâng tay phải đặt lên trán và hít vào thở ra một cách bình tĩnh. 
 
“Không ... ở đây!” Cô bàng hoàng thì thầm
 
 “May,” Tưởng Gia cẩn thận nói, người đang quỳ trước mặt Hạ May.  
 
Cô không nhận ra anh đã tiến lại gần mình hơn từ bao giờ. Tưởng Gia cẩn thận nắm lấy hai bàn tay của Hạ May đang che chắn trước mặt, gạt nhẹ sang hai bên, anh dùng tay mình bao bọc lấy tay cô. Trong bàn tay to lớn của anh là tay nhỏ của cô, hình như anh không nghĩ đến việc buông tay ra, từ từ anh đến gần cô hơn, đầu gối của anh chạm vào người cô, hơi thở của hai người hòa quyện giao triền, đôi mắt anh ấm áp đến mức khiến cô trở nên ngẩn người đánh mất lý trí, bao trùm lấy cô khiến cô không thể chối từ. Đôi mắt đẹp khó tả bằng lời tràn ngập sự lo lắng, sợ hãi, đau buồn, tò mò và cả sự nghi ngờ không dám chắc chắn. 
 
Cảm xúc ấy khiến cô bị choáng ngợp, hoàn toàn đi chệch hướng, đôi lông mi đen của anh khẽ rung lên khi anh nghiêng người về phía trước, đôi môi hồng khẽ mấp máy: "Em ổn chứ?"
 
Ánh nắng vàng lấp ló trên mái tóc đen của Tưởng Gia, vài sợi tóc rũ xuống. Anh liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình đầy do dự.
 
 “Anh thực sự muốn biết ư?” Hạ May thì thầm, quay đầu sang một bên. Ngón tay cái thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, như an ủi, như gãi ngứa khiến cô cảm thấy ngứa ran, giống như anh đào một cái hố bùng cháy trong thân thể cô. 
 
Hạ May rùng mình. Anh dùng môt tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô về phía anh: “Trời mới biết tôi muốn biết điều đó như thế nào!” 

 
Đôi mắt anh trông rất chân thành, như thể anh đang nói những lời sâu tận đáy lòng mình. Hạ May nhìn vào hai bàn tay “nằm chặt” của hai người, cảm giác thật kỳ lạ, rất khó hiểu, nhưng lại rất thoải mái.
Bằng một cách nào đó, cô thực sự rất thích cảm giác này.
 
Cô không thể chịu đựng được, có quá nhiều việc đã xảy ra. Quá nhiều, quá nhiều.  Cô cứng rắn rút tay ra khỏi tay anh, ngay lập tức, cái lạnh bủa vây khiến cô suýt thì hối hận, nhưng đó là việc làm sáng suốt!
 
Hạ May nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của anh một cách vô cảm, lau một giọt nước mắt trên khóe mắt, ngồi dậy, thẳng lưng.  Anh đã trông thấy cô trở nên yếu đuối, nhưng điều đó sẽ không bao giờ được phép xảy ra nữa!  
 
Hạ May lắc đầu thật mạnh, dùng ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo nhìn anh:  "Xúc phạm tôi, chèn ép tôi, hủy hoại danh dự của tôi, làm tổn thương tôi, lợi dụng tôi đều được, nhưng đừng bao giờ giả vờ như anh thực sự quan tâm đến việc tôi đang cảm thấy như thế nào!"
 
Hạ May lạnh lùng nhìn anh, cổ họng bỏng rát, cô nuốt nước bọt, nhận ra tay mình đang run lên bần bật. Thật tốt khi nói ra điều đó. Tưởng Gia cúi đầu xuống, giống nhue anh đang lo sợ cô đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt anh, điều mà đáng lẽ cô không nên thấy. Cô loạng choạng đứng dậy, đưa tay giật ống quần đang bị anh đè lên.
 
Anh cũng nhận ra điều đó, ngơ ngác ngẩng đầu lên, mím chặt môi, tầm mắt anh dõi theo cô khi cô bước ra khỏi cửa. Lúc cô chuẩn bị đi vào "căn phòng cũ" của mình, may mắn là nó không còn bị khóa, cô nghe thấy tiếng ai đó đấm mạnh vào tường. 
 
Tưởng Gia! Anh tự nổi giận với bản thân mình vì đã quan tâm tới cô ư? Đó có phải là lý do tại sao mắt cá chân của anh lại chảy máu? Đây là một bí ẩn đối với cô, nhưng cô thà suy nghĩ về điều gì đó quan trọng còn hơn nghĩ về anh.  
 
Cô cần gấp một công việc để có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Ai biết anh đã làm gì!  Đó có phải là một trong những kế hoạch của anh? Anh muốn cô phụ thuộc, ỉ lại vào anh, sau đó vứt bỏ cô để có thể cười nhạo cô một cách hả hê? Đó có phải là lý do tại sao anh lại đấm vào tường, vì kế hoạch không thành công ư?  

 
Hạ May tức giận vì cô lại lãng phí tế bào não của mình vào Tưởng Gia, cô quay lưng về phòng và chìm đắm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang khác. Thậm chí cô không thể tiếp tục công việc phục vụ bàn trước kia, bởi vì bà phù thủy già ở nơi đó chắc chắn đã rất tức giận khi cô không lết xác tới làm việc cả tuần nay.
 
Hạ May lượn lờ lục tung nhiều cửa hàng, nhưng không tìm thấy nơi nào đang tuyển người làm thêm, hoặc là công việc có thời gian phù hợp với việc học trên trường.
 
"Tôi rất xin lỗi, nhưng chúng tôi đã đủ người rồi". Người thứ sáu nói lời từ chối cô, cô vẫn phải nở một nụ cười giả tạo, hy vọng rằng mọi thứ sẽ ổn.  
 
Không, không hề ổn một chút nào! Hạ May thầm nhủ trong lòng. Cô ngẩn người đi ra ngoài, vẫy tay chào ông già chủ quán. Chết tiệt! Mặt trời đập xuống người cô, gió vuốt ve cả người cô như một con mèo âu yếm chủ nhân. Hạ May mệt mỏi ngồi trên băng ghế, nhắm hai mắt lại.
 
Bỗng nhiên Hạ May nghe thấy tiếng cười quen thuộc, là Tâm Băng, đầu óc cô quay cuồng. Tâm Băng ngồi cùng Hàn Lên trên bãi cỏ xanh, có vẻ hai người đi hẹn hò rất vui, Tâm Băng gối đầu lên cánh tay của Hàn Lệ, Hàn Lệ đút một quả dâu tây vào miệng Tâm Băng đầy tình tứ. Tiếng cười ròn rã của hai người và đôi mắt sáng lấp lánh! Tình yêu đáng ghê tởm, Hạ May cảm thấy buồn nôn, bởi cô chợt nhận ra hai người có hẹn gặp nhau, nhưng cô bị mấy gã hư hỏng đánh bi thương phải nằm viện, Hạ May nhanh chóng lấy di động ra, không có một tin nhắn nào.  
 
Hạ May cau mày bối rối. Cô ấy đã quên ư? Nhưng đã hơn một tuần trôi qua. Thậm chí Tâm Băng còn không liên lạc hay hỏi cô đang ở đâu, cho dù cô không đến trường suốt hơn một tuần qua. Cô ấy không nhận ra điều đó sao? Hay chỉ đơn giản là cô ấy không thèm quan tâm? Hạ May nhanh chóng gạt đi ý nghĩ đó, nhưng cô không thể phủ nhận nó.  
 
Hạ May nuốt khan, mắt nhắm nghiền, ngay lúc đó mọi thứ khiến cô cực kì đau lòng, còn đau hơn lúc mà ba tên hư hỏng kia đánh cô tàn bạo.
 
Khi cô đứng dậy, cả người co rúm lại vì đau đớn, có lẽ phải mất rất lâu nữa thì vết thương của cô mới lành lại, chắc chắn chúng sẽ để lại những vết sẹo xấu xí.
 
Tâm Băng và Hàn Lệ bật cười vui vẻ.
 
Hạ May nắm chặt tay thành nắm đấm, cô chỉ muốn cách xa bọn họ, càng xa càng tốt, bất kể ở đâu nhưng không phải ở đây.
 
Cô ấy đã quên cô rồi sao? Cô ấy không quan tâm tới cô chút nào ư? Trái tim Hạ May co thắt lại vì đau đớn, đôi môi run rẩy, cô cảm thấy bị phản bội, bị lừa dối.

 
Hạ May không biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên bị đẩy ngã xuống đất: “Ui da! Này, không có mắt ư?” Cô càu nhàu và nhìn lên. 
 
Một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn với nụ cười xán lạn đang đưa tay ra trước mặt cô: “Hôm nay là một ngày tồi tệ ư?” Cô bé mỉm cười hỏi lại, tiếng cười ngọt ngào.
 
“Ồ, x-xin lỗi.” Hạ May ngạc nhiên nói lắp bắp.
 
Tại sao cô bé lại lịch sự với cô như vậy? Rất lịch sự, mặc dù cô đã không làm như vậy với cô bé. Trái tim cô chợt rung động lạ thường, cô không thể không cười rạng rỡ với cô bé. Cô bé đỡ Hạ May đứng lên và tự giới thiệu bản thân. Lục La là tên của cô bé đáng yêu này.
 
"May," Hạ May vừa nói vừa cười vui vẻ: "Rất vui được gặp em, Lục La." Hạ May chân thành nói và luôn nở nụ cười trên mặt.
 
"Không biết sẽ như thế nào nếu kiếp sau chúng ta quen nhau sớm hơn nhỉ?" Cô bé nháy mắt trêu ghẹo khiến trái tim cô bị loạn nhịp. Hạ May không thể diễn tả được điều gì đang diễn ra bên trong cơ thể mình, nhưng cô thật sự rất hạnh phúc và không thể ngừng mỉm cười. 
 
Hai người mải mê trò chuyện.
 
Thật ra cũng không có gì thực sự quan trọng, chỉ kể về sở thích, trường học, tán gẫu về giáo viên và kể những câu chuyện thú vị về bọn họ, hai người còn nói về tình yêu đầu tiên của cô bé khiến cô bé đỏ mặt như quả cà chua. Cho đến khi hai người trao đổi số điện thoại và ôm nhau chào tạm biệt thì trời đã rất muộn rồi, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện với cô bé lâu hơn nữa.  
 
Ai mà không từng là một đứa trẻ chứ, hồn nhiên, đáng yêu, lịch sự! Hạ May biết, cô bé ấy rất đặc biệt. Cô bé vẫn mỉm cười với cô trước khi hai người chia tay nhau. Toàn bộ thời gian đó, cô đã quên đi thế giới nhỏ bé u ám hỗn độn của mình và đó là lý do tại sao Hạ May vui vẻ trở lại sau một thời gian dài u tối.
 
Cảm ơn cuộc đời đã đưa cô bé tới gặp cô. Cô bé thật sự là một món quà đáng yêu mà ông trời ban tặng cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận