Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
“Tâm Băng?” Hạ May thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn thấy cô ấy đang mỉm cười, đôi môi đỏ mọng của cô ấy như tỏa sáng, mùi tử đinh hương quen thuộc bay lên xộc vào mũi cô, cô ước gì có thể ôm lấy cô ấy, tựa đầu lên vai cô ấy mà hét lên sung sướng. Nhưng cô chợt nhận ra, cô ấy chẳng hề quan tâm tại sao cô không có mặt ở trường trong suốt một tuần qua, chẳng hề quan tâm cô đã ở đâu, làm gì, cô ấy cũng không thắc mắc gì, không hỏi xem cô có rắc rối gì không.
 
“Mình nhớ cậu quá.” Tâm Băng vừa nói vừa ôm chầm lấy cô.
 
Cô ấy ôm cô trước học sinh toàn trường Hạ May ngẩn người bối rối, cô đứng im bất lực, hai tay buông thõng xuống hai bên, đôi mắt mở to kinh ngạc, Tâm Băng làm cô nghẹt thở khi vẫn ôm chặt cô vào lòng. Tại sao cô ấy lại làm như vậy? Vẻ mặt cô ấy như kiểu Hạ May mới ‘xấu tính’ làm sao, cuối cùng cô ấy thả tay ra rồi lùi lji một bước, mỉm cười hạnh phúc nhìn cô.
 
“C-cái gì, ơ…" Hạ May lúng túng nói lắp bắp.  
 
“Sao cậu không kể với tớ chuyện cậu và Tưởng Gia đang quen nhau vậy hả?” Tâm Băng hỏi lại ngay lập tức, phớt lờ sự lắp bắp khó hiểu của Hạ May, giả vờ giận dỗi mà đánh nhẹ lên vai cô.
 
“Hả?” Cô và Tưởng Gia… đang quen nhau á? Câu này có ý gì cơ? Chắc không phải là kiểu yêu đương đâu nhỉ? Mà là ghét nhau tới chết đi sống lại à? Nhưng nếu cô ấy để ý một chút thôi thì hình nư điều này không phải là bí mật.
 
Hạ May ngơ ngác khó hiểu, trong suốt thời gian làm bạn với cô, Tâm Băng luôn rất cẩn thận để không bị người khác bắt gặp hai người đi cùng nhau, nhưng bây giờ cô ấy lại ôm chầm lấy cô trước mặt tất cả mọi người?
 
“Đừng khiêm tốn như vậy.” Cô ấy bật cười. 
 

Hạ May vẫn luôn rất thích nụ cười của Tâm Băng, nhưng bây giờ cô ấy trông giống như những kẻ ngốc vậy, tiếng cười kia nghe có vẻ giả tạo và chói tai.  
 
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hạ May thì thầm hỏi lại Tâm Băng.
 
Cô biết tất cả bạn học đang nhìn hai người, quan sát và đánh gia mọi cử chỉ hành động của hai người, mặc dù cô không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ khiến cả người cô nổi da gà.
 
“Ý cậu là gì chứ? Bạn thân nhất của tớ!” Tâm Băng cười rạng rỡ.
 
Hạ May gần như nín thở, không còn cảm nhận được gì ngoài Tâm Băng, đôi mắt màu nâu, bím tóc hoàn hảo và những lời mà cô ấy vừa nói như đang bùng cháy trong tim cô.
 
Hạ May đã từng nhiều lần thử tưởng tượng cô ấy sẽ công khai nói điều đó, rất nhiều lần! Cô tưởng tượng ra cảnh cô ấy tức giận phản bác những người khác vì họ xúc phạm mình, mơ thấy cô ấy ngồi bên cạnh cô trong lớp học, hai người họ thì thầm tán gẫu về giáo viên của mình, giấc mơ ấy luôn đi kèm những đêm dài mất ngủ và những giọt nước mắt mặn chát.
 
“Cái gì?” Hạ May cố gắng bình tĩnh hỏi lại, cổ họng khô khốc, một hồi lâu sau, cô vẫn không biết mình đang ở đâu, làm gì ở đây. Mọi thứ đã bị xóa sạch, trở nên mờ hồ hỗn loạn.
 
Tâm Băng bước đến gần cô hơn, cau mày, hỏi một cách dễ thương: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
 
“Quen nhau?” Thậm chí Hạ May không đủ tế bào não để nói một câu hoàn chỉnh, đầu cô đau đớn khó chịu, cô còn chưa đủ tỉnh táo để hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
 
Tâm Băng ngượng ngùng vuốt bím tóc của mình, cười khúc khích nói: “Ờm, cậu và Tưởng Gia đó!”
 
Như có cơn lũ tràn vào trong đầu cô, tiếng nói chuyện rôm rả xuyên vào tai cô, cô đột nhiên lại trông thấy đám đông đang nhìn chằm chằm vào hai người, cô ngửi thấy mùi bít tết cháy và mùi đặc trưng trên cơ thể Tâm Băng.
 
Hạ May loạng choạng vấp ngã, cảm thấy thật khó chịu, mọi vật như đang xoay chuyển. 
 
“Tôi cho rằng tôi phải có trách nhiệm giúp đỡ bạn gái của Tưởng Gia.” Hạ May nhớ lại câu nói của ba Tưởng gia.
 
Bạn gái của Tưởng Gia? Cô là bạn gái của Tưởng Gia ư?
 
Tâm Băng ôm cô, gọi cô là bạn thân, bởi vì nghe đồn cô đang yêu đương với học sinh nổi tiếng quyền lực nhất trường. Hạ May cảm thấy nôn nao, đại não đình công, bụng cồn cào khó chịu, trái tim không ngừng kêu gào đây là lời nói dối ác ý hay là gì?
 
Thế giới xung quanh Hạ May bỗng nhiên chao đảo đầy màu sắc, sau đó đảo ngược lại, nhưng lại không rơi xuống đất, một luồng hơi ấm bỗng quấn lấy chân cô và nâng cô đứng vững. Hạ May nhắm chặt hai mắt lại, đầu tựa vào một nơi vững chãi ấm áp, cảm giác là lạ, cô càng rúc vào sâu hơn bởi một cơn gió lạnh chợt thoáng qua khiến cô rùng mình run rẩy.
 
“Hít thở sâu đi, con nai con của tôi!”
 
Hạ May không biết tại sao cô lại nghe lời mà làm theo, cô bất tri bất giác tin tưởng vào thanh âm ấy, giống như thanh âm ấy có thể chạm vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn cô, hai chân cô run rẩy như sắp quỵ ngã, may mắn là có hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo cô, giúp cô đứng vững lại.
 
Hạ May hít thở sâu và lặp đi lặp lại động tác đó, khi cô nhận thấy tiếng đập thình thịch trong đầu đã giảm bớt, cảm giác cồn cào trong bụng cũng dần biến mất, cô mới cẩn thận mở mắt ra. Nhưng tầm nhìn mờ nhạt, cô chớp mắt một cách uể oải vài lần mới có thể tập trung vào hình bóng trước mặt. 
 
Tưởng Gia đang ôm lấy cô! Khi anh nhận ra Hạ May không cần mình giúp đỡ nữa thì lập tức buông hai bàn tay to ấm áp ra khỏi eo cô, nhanh chóng lùi lại vài bước.  
 
“Cái gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả!” Hạ May khàn giọng nói, cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh, mà anh cũng đang nhìn cô một cách kỳ lạ: “Tại sao Tâm Băng lại nói ... chúng ta đang ở bên nhau?”
 
Ý nghĩ đó thật vô lý. Tưởng Gia và cô ư? Nếu nói cô đang làm tình nhân bé nhỏ của bố anh ấy thì còn hợp lý hơn đây! Hạ May nhăn mặt, dù sao thì hình như cô có vẻ không xứng với anh, bởi vì cô quá xấu xí quê mùa. Nếu anh yêu một cô gái nào đó thì cô ấy phải là một người mẫu giàu có, xinh đẹp, thân hình bốc lửa như búp bê Barbie chẳng hạn.
 
“Có lẽ có người cố tình biến tôi trở thành thằng ngốc!” Tưởng Gia quay mặt sang chỗ khác.
 
Lúc này cô mới nhận ra rằng hai người đang đứng trong sân trường, gió lạnh tạt vào mặt, cô cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, bởi vì đầu cô vẫn đang đau nhức như bị búa bổ, cô không muốn có nguy cơ bị ngã lần nữa đâu.  
 
“Kẻ đó đang nói dối.” Tưởng Gia tiếp tục bổ sung một câu, anh vẫn đang nhìn đi đâu đó, mà không phải nhìn vào cô. 
 
Anh bị làm sao vậy?
 
“Vậy tại sao bố anh lại biết điều đó?” Hạ May hỏi câu mà cô vẫn luôn thắc mắc. Tưởng Gia vừa giật mình ư? Hay chỉ vừa nhún vai?
 
“Tin đồn thì thường lan đi rất nhanh.” Anh cười khẩy.
 
Tại sao anh lại không nhìn cô? Hạ May gần như muốn phát điên! Ngoại trừ những chiếc túi bị gió thổi bay lên xung quanh khiến cô liên tưởng đến những bóng ma rùng rợn trong cơn ác mộng của cô thì không có gì đáng để quan sát ở đây hết!  
 
Tưởng Gia liếm môi, trên môi có một vết nứt, máu tươi trào ra, tại sao cô không nhận ra điều đó sớm hơn?
 
“Anh đánh nhau với ai vậy?” Hạ May buột miệng bật ra câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu. Yết hầu của anh lên xuống liên tục, anh đưa tay lên vuốt tóc, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước.
 
“Đó là việc của tôi!” Tưởng Gia gần như hét lên. 
 
Sự lạnh lùng và chán ghét trong giọng nói của anh khiến cô ngẩn người vì kinh ngạc. Hạ May ngã khỏi ghế ngồi, những viên sỏi sắc nhọn cắm sâu vào lòng bàn tay cô khi cô dùng hai tay chống xuống đất.
 
“Chết tiệt!” Tưởng Gia cúi xuống và bế cô lên vai rồi đặt cô ngồi lại trên ghế. Khi anh đặt cô ngồi xuống thì chẳng may lướt qua cánh tay trần của cô khiến anh vội vàng nhảy ra một bước.
 
Hạ May bị vứt xuống ghế gỗ khiến cô bật thốt lên: “Ui da!”
 
“Là lỗi của tôi!” Tưởng Gia lầm bầm nói, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đút trong túi của mình.
 
Hạ May chợt cảm thấy buồn cười, chính anh tự chạm vào người cô, rồi lại tự anh cảm thấy ghê tởm. Thật nực cười!
 
“Có phải anh đánh nhau với kẻ tung tin đồn nhảm về anh không?” Hạ May hỏi, cô phải cảm thấy tự hào vì giọng nói bình tĩnh của mình.
 
“Đại loại thế.” Anh lẩm bẩm bằng giọng nói u ám.
 
“Tốt hơn là chúng ta nên nói ngay với tất cả mọi người rằng chúng ta không phải đang quen nhau.” Hạ May nổi da gà, thật đáng sợ là họ nghĩ rằng hai người là một cặp.  
 
“Tôi sẽ cố gắng!”
 
Hạ May nghe thấy anh nói một câu, trước khi cô phải bật cười ngặt nghẽo, cô và Tưởng Gia là một cặp ử? Ngay cả Tâm Băng cũng tin điều đó cơ đấy! Hai người cãi nhau từng phút một mỗi khi chạm mặt! Nếu như giết người không phải là tội thì có lẽ anh đã bị chốn xuống 5m đất từ lâu rồi!
 
“Tại sao em lại cười?” Anh hỏi, giọng nói có vẻ thích thú, nhưng ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn vào khoảng không.  
 
Thật kỳ lạ khi nói chuyện với một người mà người đó thà nhìn vào túi rác hơn là nhìn vào đối phương.
 
“Mọi người đều tin rằng hai chúng ta, anh và tôi, đang ở bên nhau!” Hạ May bật cười cười khúc khích mà không thể ngăn mình lại, cười chảy cả nước mắt: “Các cặp đôi thường dành rất nhiều thời gian cho nhau.” Hạ May dừng lại một lát rồi nói tiếp: “ Vậy chắc bây giờ anh đã chết rồi.”
 
“Cũng có thể là em!” Tưởng Gia phản bác, giọng nói kèm ý cười. 
 
Anh đang cười ư? Không phải nụ cười kiêu ngạo đáng đành đòn mà là .. rất đẹp! Trước khi cô có thể quan sát kỹ hơn cử chỉ trên môi anh thì nó đã biến mất không thấy tăm hoi! Bây giờ anh không nhìn thẳng về phía trước mà là nhìn lên bầu trời, nhưng dù sao bây giờ anh ấy còn quay người về phía cô.
 
“Kẻ ngốc nghếch tung tin đồn về anh ấy, tại sao hắn lại nghĩ chúng ta…” Hạ May chỉ tay vào ngực anh rồi tự chỉ vào ngực mình: “đang ở bên nhau vậy?”
 
Tưởng Gia không trả lời, Hạ May lại bổ sung thêm: “Tại sao anh không thể thuyết phục họ bằng cách khác?” Hạ May không thể kìm được mà nhướng mày, câu nói của cô nghe có vẻ buồn cười nhưng rất bá đạo! Những điều anh nói giống như một luật bất thành văn vậy, điều này cô đã tự trải nghiệm rồi! Thậm chí bọn họ vẫn tin, nếu anh nói có người ngoài hành tinh tồn tại và họ thích ăn trái cây hơn là rau củ!
 
“Tôi không phải là thần.” Anh phản bác lại.
 
“Nhưng anh vẫn luôn nghĩ mình là thần còn gì!” Hạ May nói một cách miệt thị và khoanh tay nhìn thẳng vào anh: “Nghiêm túc đi, tại sao?” 
 
“Tại sao?” Tưởng Gia lặp lại.
 
Có phải anh đã vuốt tóc quá nhiều lần không vậy? Quai hàm anh lại căng ra đó hả? Anh đang tức giận hay xấu hổ? Cô thật sự không hiểu nổi anh!
 
“Đó không phải là câu trả lời!” Hạ May lạnh giọng nói.
 
“Nhưng cũng là một câu nói.” Anh cười tinh quái. 
 
Đôi khi cô chỉ muốn bóp cổ anh, đẩy anh xuống cầu thang, đẩy anh khỏi mái nhà, lột da anh, lột quần áo rồi treo anh trần truồng trên cây, đánh anh, cho anh một liều thuốc độc hoặc cầm một khẩu súng đã nạp đạn để chĩa vào đầu anh rồi bóp cò.
 
“Tin tôi đi, anh còn sống chỉ vì giết người là bất hợp pháp.” Hạ May gầm gừ đứng trước mặt anh, cô miệt mài nhìn ra chỗ khác. Còn anh cúi đầu nhìn đăm đăm vào sàn nhà, tóc anh bay trong gió, mang theo mùi đặc trưng của anh sang chỗ cô. Mùi của anh tựa như mùi của núi rừng, lông mi dài của anh gần như chạm vào xương gò má, bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm.
 
“Tôi xấu xí đến mức anh không thể chịu được khi nhìn tôi à?” Hạ May bỗng nhiên bật thốt lên khi anh định quay lưng bỏ đi, cô cảm thấy đầu mình bị úng nước rồi nên mới hỏi câu này ra miệng.
 
Tưởng Gia ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Một lúc lâu sau anh vẫn không nói gì, có vẻ như anh đang tự vật lộn với chính mình. Anh chạm rãi hít sâu một hơi, bước đến gần cô hơn, hơi thở nóng rực phả vào má cô khi anh thì thào bằng giọng khàn khàn: “Nếu tôi nhìn em, tôi sẽ thua.” 
 
Hạ May đứt quãng thở ra, Tưởng Gia nhìn cô một cách công khai, anh đến gần cô hơn, nghiêng người về phía trước. Và ... hít một hơi thật sâu, sau đó lắc đầu, quay người đi, đội mũ trùm đầu lên rồi biến mất.
 
_____________________
Lời của tác giả:
~Ary~

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui