Biến đi! oan gia!

 
Trans: Hanna
 
Chiều thứ năm.
 
Người gửi không xác định: “Hãy đến bữa tiệc của tôi!”
 
Ai cơ? Hạ May thở dài khó chịu nhắn lại: “Bạn là ai?”
 
Có lẽ anh ta đã nhầm số và nghĩ rằng mình đang tạo bất ngờ cho một cô dâu nóng bỏng. Sẽ không có ai muốn mời cô tham dự một bữa tiệc đâu! Bởi vì cô là kẻ bị tẩy chay ở trong trường.  
 
Người gửi không xác định: “Anh hùng của em!”
 
Cô đảo mắt và lưu tên Tưởng Gia vào danh bạ.  
 
Tưởng Gia: “Tôi cần cô giúp đỡ. Vì vậy, hãy xách mông đến đây đi! Cô đừng nói với tôi là cô đã quên tôi từng cứu cô đấy?Thế thì đẹp!”
 
Sau đó, hắn gửi cho cô một địa chỉ. Hạ May hôn lên trán mẹ và nói: “Con sẽ quay lại sau.”
 

Cuối cùng thì cô cũng đến được nhà của Tưởng Gia. Cô thở phào hạnh phúc. Thật trớ trêu!
 
“Xin chào?”
Cô gọi với vào nhà vì không tìm thấy chuông, cửa thì vẫn mở toang. Thật ra thì nó giống một biệt thự hơn.
 
Trái ngược với tưởng tượng, biệt thư nhà Tưởng Gia không hiện đại, mà vẫn giữ phong cách cổ điển. Nhưng cô lại cảm thấy thực sự rất tốt. Một cầu thang xoắn ốc làm bằng gỗ tối màu kéo dài lên tận trên cùng khiến người ta có cảm giác phấn khích muốn biết nó dẫn đến đâu.  
 
Căn phòng rất lớn, không, phải nói là khổng lồ và đó mới chỉ là lối vào! Có lẽ lớn gấp bốn lần căn phòng của cô. Dù trước đó cô luôn nghĩ rằng phòng của cô đã rất lớn.
 

“Vì không thấy ai nên tôi có thể đi rồi chứ!”
 
Cô vừa định quay lại và bỏ đi thì Tưởng Gia đã vội vàng ngăn lại bằng cách hét lên: 
 
“Chậc, chậc, đừng vội vàng như vậy chứ.”
 
Hạ May trợn tròn mắt.  
 
“Cô đừng bao giờ tự ý quyết định sẽ làm gì như vậy nữa!”
 
Anh chưng vẻ mặt đắn đo cân nhắc tiến đến gần cô, nâng ngón trỏ chỉ về phía cô với vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng cô chỉ thấy thật nực cười.
 
“Không được!” Cô khoanh tay trước ngực và nâng cằm lên một cách thách thức. 
 
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu bó sát vào da thịt làm nổi bật cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh của mình khiến phái nữ muốn phạm tội, họ có thể tưởng tượng chính xác anh trông như thế nào khi không mặc gì, tất nhiên là cô đã cố gắng không làm thế. 
 
Thật ra, nếu cô nói rằng nó không hợp với anh thì là lời nói dối. 
 
Nếu cô là một cô gái xinh đẹp trong mắt anh thì cô sẽ nghĩ, anh đang cố tình ăn mặc chỉn chu để tạo ấn tượng tốt với cô.
 
“Cô phải làm “tất cả” cho tôi, cho đến khi tôi đồng ý là món nợ của cô đã được thanh toán xong. Đây là việc đầu tiên.”
 
Đôi mắt của anh sáng lấp lánh khiến cô gầm gừ nhắm mắt lại để trốn tránh. Cô đã nhận được yêu cầu gì thế này! Chết tiệt!
 
“Nếu tôi không nghe lời anh thì sao?” 
 
“Thì cô sẽ phải hối hận.” Anh thì thầm. Bây giờ Tưởng Gia đang đứng ngay trước mặt và từ trên cao nhìn xuống Hạ May. Nhưng lần này có một điều gì đó hơi khác thường lộ ra trong cái nhìn của anh, ngoài sự kiêu ngạo hay chế nhạo. 
 
Khi hơi thở của anh lướt qua, cô sửng sốt lùi lại một bước. Có gì đó không đúng lắm đang nhen nhói xuất hiện trong lòng cô.  

 
Tại sao hơi thở của cô lại dồn dập như vừa đi tàu siêu tốc và tại sao cơ thể lại rạo rực vì phấn khích? Cô cố gắng lờ đi và đổ lỗi cho khoảng cách gần đến kinh người.
 
 “Vậy tôi phải làm gì?” Hạ May lảng tránh trong bực bội. Cô quan sát hoàn cảnh xung quanh. 
 
“Đi cùng tôi.”
 
Cô theo anh đi lên cầu thang. Có một cái lò sưởi trong góc nhà, nhưng điều làm cô thích thú hơn cả là những cây cột chống cổ kính cao tới trần nhà. Một cầu thang rộng tựa vào tường dẫn xuống hành lang quanh co nhiều ngã rẽ. Một chiếc đèn chùm treo ngược trên trần nhà và có một chiếc bàn cùng bộ ghế dài tông hợp tông bằng gỗ quý nằm cạnh lò sưởi. Tất cả trông rất tuyệt. Cô thích được ngồi bên lò sưởi và nhìn ngọn lửa cháy bập bùng.
 
“Cô thích không?”
 
Hạ May nhìn anh nói: “Thích.”
 
Tưởng Gia hắng giọng: “Ý tôi chỉ là ngôi nhà.” Anh cười tinh quái và hạ đôi mắt màu xanh của mình xuống nhìn cô.
 
“Tôi cũng vậy.” Cô bật cười và phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình khiến cô có cảm giác quằn quại dưới cái nhìn của anh như cá mắc cạn. 
 
“Nhìn chằm chằm cái gì vậy?”
 
“Cô cười trông thật xấu xí.” Anh nói nhanh rồi quay phắt lại, một tay xoa gáy. Trông rất dễ thương, giống như một chú ếch xanh có đầu óc đơn giản. Cô chắc chắn bị hạ đường huyết nên mới có suy nghĩ khủng khiếp như vậy!
 
“Chỉ khi tôi cười ư?” Cô nhướng mày và lắc mình lướt qua anh để đi đến gần một cái túi nằm trên sàn nhà, mà bây giờ cô mới chợt nhìn thấy. Có rất nhiều đồ trang trí trong đó.
 
 “Cô giúp tôi treo những cái này lên.”
 
“Được, được.” Hai người ngừng cãi cọ và bắt tay vào làm. Một giờ sau, chiếc túi trống rỗng, mọi thứ đã được trang trí ổn thỏa.
 

“Xong rồi, tôi cứ nghĩ cái túi thạch sanh này sẽ không bao giờ rỗng.” Hạ May bực bội lau mồ hôi trên trán, mặc dù cô rất hài lòng với cách trang trí này. 
 
Họ đã cùng nhau hoàn thành tốt một công việc. Không, dừng lại!  Không có ai là “họ” ở đây hết. Hạ May và Tưởng Gia đã làm rất tốt.
 
Toàn thể biệt thư trông giống như một bữa tiệc. Thời gian đã không còn sớm, đến lúc cô phải về.
 
“Bye, bye.”
 
 “Cô cứ đi như vậy hả?”
 
“Như tôi đã nói, tạm biệt, tạm biệtttt.”
 
Hạ May lặp lại rõ ràng và kéo dài giọng nói câu “tạm biệt”.
 
“Đừng có làm như tôi bị thiểu năng.” Anh giận dữ nói và khoanh tay trước ngực. 
 
 “Tôi cứ làm thế đấy, rồi sao?” Cô cố ý đùa dai, một tay gãi gãi cằm.
 
Anh gầm gừ và chỉ với một cú nhảy đã tới bên cạnh cô. Anh đẩy cô về phía sau một cách tài tình khiến cô không thể đáp trả lại. 
 
“Tưởng Gia!” Cô càu nhàu hét lên khi anh ấn cô lên tường. Cô cứ tưởng điều này chỉ xảy ra trong phim thôi chứ! 
 
“Cô đang chế giễu tôi!”  
 
Anh có muốn nghe cô xin lỗi không nhỉ? Có khi cô nói dối thì anh lại thích nghe.
 
Hai tay anh chống hai bên đầu cô khiến cô khó chịu hét lên. Lúc cô cố gắng lẻn ra dưới cánh tay của anh thì anh lập tức ép cơ thể vạm vỡ của mình vào người cô.
 
“Anh có vấn đề à? Tránh ra. Tôi đang rất khó chịu!”
 
Anh lại càng áp sát vào cô hơn.
 
“Thì sao? Nếu tôi không muốn làm?”

 
Hạ May cứ có cảm giác như vì không có con gà nào trong tầm ngắm nên anh mới thử thu phục một đứa cứng đầu cứng cổ như mình!
 
Tốt, anh có thể thành công rồi đấy.  
 
Hơi thở nam tính rung lên phập phồng phả hơi ấm vào bên tai cô, khi anh cố ý lướt qua một bên mặt cô. Khuôn mặt đáng đánh đòn dừng lại trên má cô lâu hơn mức cần thiết. Hạ May nổi ga gà toàn thân, cơ thể ngu ngốc phản chủ! 
iiii, quá gần rồi!
 
“Tưởng Gia khốn khiếp! Anh muốn chơi tôi à? Được, chúng ta cùng chơi.”
 
Cô nắm lấy thắt lưng anh để kéo anh gần kề mình, khoảng cách rất gần, thậm chí không có một tờ giấy nào có thể kẹp giữa hai người. Cô cố tình bỏ qua cảm giác buồn nôn khó chịu trong người mình. Đơn giản chỉ vì cô không thích anh mà ra!
 
Những ngón tay mảnh khảnh lướt qua bờ vai rộng, xuống lưng rồi khi đến eo Tưởng Gia, cô luồn tay xuống dưới áo, chạm vào làn da trần ấm áp của anh. Cô quan sát sắc mặt anh và nhận thấy anh đang nhắm mắt hưởng thụ, hơi thở gấp gáp. Cô lần theo sáu múi cơ bụng và vuốt ve chúng một lượt, xoa tròn, dùng ngón tay gãi nhẹ. 
 
Anh thở hổn hển một cách rõ ràng. 
 
Sau đó, cô tiến sâu hơn nữa. Ngay trước khi chạm vào quần đùi trong của anh, cô thì thầm quyến rũ: “Tưởng Gia!”
 
Anh buộc phải hít vào một hơi thật mạnh và mở mắt. Có rất nhiều cảm xúc trong anh mắt ấy, cô sững sờ đến nỗi gần như quên mất mình đang muốn làm gì. Cô gần như đánh mất chính mình trong ánh mắt của anh, dường như nó để lộ ra sự khao khát mãnh liệt và một ánh mắt phức tạp khó hiểu không thể xác định?
 
Cô dùng ngón tay lướt nhẹ trên chun quần đùi của anh và mỉm cười chiến thắng khi anh bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Bụng cô co thắt lại vì âm thanh cuốn hút đó. Hai tay cô vòng ra sau gáy, kéo đầu anh về phía mình và đặt môi lên má anh.
 
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra!”
 
Hạ May thở vào tai anh khi cô thô bạo tách môi mình ra khỏi gò má nam tính kia. Sau đó, cô cố gắng giải thoát bản thân khỏi vòng tay rắn chắc của anh và bước ra xa vài bước. 
 
“Đàn ông đúng là loài động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” Cô khẳng định chắc nịch, mặc dù cô cũng khá bối rối. Đôi chân tê liệt và không có sức đề kháng, việc trêu ghẹo này có sức ảnh hưởng mạnh hơn nhiều so với cô dự đoán.
 
“Và nhân tiện, tôi nghĩ anh có vấn đề với cậu bạn nhỏ của mình đấy!” Cô nói một cách thoải mái, bật cười và ám chỉ nhìn vào giữa hai chân anh, sau đó tiêu sái quay lưng đi, bỏ lại một mình Tưởng Gia giận tím mặt trong nhà.
 
Thật ra cô muốn vội vàng bỏ chạy. Máu trong người đang sôi lên và trào dâng mất kiểm soát. Cơ thể bội bạc ngu ngốc!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận