Biến đi! oan gia!

Trans: Hanna
 
Hạ May hơi loạng choạng khi bước xuống khỏi yên xe mô tô phân khối lớn của Tưởng Gia. Cô quay đầu lại. Đầu tiên, cô phải chống hai tay lên đùi, vội vàng hít vào thở ra.  
 
“Anh thật là… chán sống rồi!” Cô hét lên, bước nhanh đến gần anh, không kịp nghĩ ngợi gì đã giáng cho anh một cái tát vang dội vào mặt.  
 
Anh kinh ngạc nhìn cô, trước khi ánh sáng tàn độc lan tràn trong mắt anh, thứ mà thề phải phá hủy mọi vật. 
 
"Ừm ... thì ... đó ... đ-đó..." Cô chỉ biết lắp bắp.  
 
Có một bàn tay đỏ ửng nổi bật hằn trên má anh. Dấu tay của cô! Hình như cô hơi mạnh tay?! Nhưng khi anh liều mạng lái xe như muốn tự sát thì anh phải biết rõ ràng, cô không hề thích điều đó chút nào!
 
Đó là lỗi của anh, tự làm tự chịu! Cô không cần ray rứt lương tâm! 
 
Anh chậm rãi đưa tay lên sờ bên má đó một cách bình tĩnh rồi bỏ tay xuống: “Lẽ ra, chúng ta sẽ trả hết nợ nần sau buổi tối hôm nay. Nhưng… bây giờ tôi đổi ý rồi.”
 
Đôi mắt sắc bén của anh nhìn cô như cứa vào da thịt, khiến cô có cảm giác như hàng ngàn mũi kim không ngừng đâm vào người.
 

“Cái tát là xứng đáng!” Cô tự bào chữa cho mình, hai tay khoanh trước ngực.
 
Tưởng Gia gầm gừ. 
 
“Anh là động vật hay sao mà lúc nào cũng gầm gừ vậy?”
 
 “Chính cô ép tôi phải làm điều đó!” Anh gằn giọng nhấn mạnh. 
 
Hạ May trợn tròn mắt. 

 
“Tôi đã nói, cô không được bất lịch sự như vậy nữa!” Anh nhíu lông mày, nghiến răng nghiến lợi gầm lên. Trông đặc biệt giống hành động của một loài thú dữ. Không phải là một con rắn chứ? Rắn... có thể gầm gừ à? 
 
Hơi thở của anh phả vào làn da của cô như gió lạnh từ biển Bắc Cực âm 60 độ, mặc dù hôm nay mặt trời đang chói chang trên đầu và thời tiết nóng ấm rất thích hợp để đi bơi.
 
“Tôi xin lỗi.” Cô trắng trợn nói dối, thậm chí còn không thèm che giấu sự mỉa mai trong lời nói của mình. Cô mới không sợ anh đâu!
 
Anh tức giận nắm tay, kéo cô đi. Cô bị sốc vì cử chỉ đó, đứng hình trong chốc lát. Nhưng anh chỉ đơn thuần muốn kéo cô đi theo, cô không nghĩ nhiều, cứ mặc kệ anh làm vậy. 
 
Cảm giác được một bàn tay to và ấm áp nắm lấy tay cứ là lạ. Nó không ướt đẫm mồ hôi mà hơi thô ráp. 
 
Cảm giác gì đó rất khó hiểu tác động mạnh mẽ vào sâu trong tâm hồn cô. Tay cô ngứa ran một cách kỳ lạ trong lòng bàn tay anh. Trước khi cô có thể suy nghĩ thông suốt về điều đó, anh đã buông tay ra. Cứ như cô là ngọn lửa thiêu đốt khiến anh cực kì khó chịu và phải lảng tránh cái nhìn ngờ vực của cô.
 
“Vào đi.” Anh nói bằng giọng mũi. Cô ngoan ngoãn làm theo vì thật ra cô còn đang ngơ ngác kinh ngạc.
 
Đó là một đại sảnh rộng rãi, sáng sủa và đã có rất nhiều người đang đứng xung quanh. Cô cởi áo khoác ra, Tưởng Gia dùng một tay đẩy lưng cô khiến cô tiến về phía trước. Hơi ấm từ tay anh xuyên qua lớp vải truyền đến da thịt sau lưng cô.  
 
“Chuyện gì vậy, Tưởng Gia?” Cô thì thầm hoài nghi. 
 
Tất cả mọi người trông đều vô cùng thu hút với những vật tùy thân sang trọng đắt tiền, một trong số chúng cũng có giá trị hơn cả ... toàn bộ tủ quần áo của cô! 
 
“Có thể nói, đây là một bữa tiệc tối dành riêng cho các nhân viên trong công ty của bố mẹ tôi và tất nhiên có cả những khách hàng quen thuộc.” Anh nói vời nụ cười chế giễu nở trên môi. 
 
Hả? Gia đình anh còn có một công ty riêng? Chẳng lẽ, họ sở hữu một trường học còn chưa đủ sao?
 
“Trước khi cô lại hỏi nữa, công ty sản xuất ô tô.”
 

Cô gật đầu. Ừm, ô tô.  Ôi trời, họ đều ngày ngày bơi trong bể tiền à? Thả nào mà hắn lại kiêu căng đến độ muốn lật trời như thế! Nhưng tại sao anh không có một chiếc xe ô tô mà lại điên cuồng lái xe gắn máy? Hừ, tên nó là gì nhỉ? Xe máy? À không, một chiếc mô tô phân khối lớn. Cô thực sự không hiểu biết nhiều về xe cộ.
 
“Cô chỉ cần nói cho mọi người biết, tôi là một ... chàng trai tốt như thế nào.” Bây giờ anh mới nhìn vào mắt cô, cười ranh mãnh. Có lẽ, cả ngày hôm nay anh đã rất mong ngong xem những điều này sẽ ra khỏi miệng cô như thế nào.
T…ê…n…k…h…ố…n!
 
Cô nhìn thẳng vào mặt anh. Đó không phải là một nụ cười chế giễu, tự mãn hay kiêu ngạo, tự ái hay phô trương, mà là một nụ cười chân thành thật sự.
 
“Anh muốn họ tin điều đó?” Cô vừa nói vừa phải cố gắng che giấu nụ cười sắp không kiềm chế được mà nở rộ trên môi. 
 
“Tôi cũng không tệ đến thế đâu, con nai con của tôi!”
 
Cô bật cười. Anh nhìn vào mắt cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô có cảm giác thời gian như ngừng trôi.
 
Hạ May không kiềm được mà đắm chìm vào đôi mắt màu xanh dương ấy, như thể chúng đang chèo kéo cô vào biển cả bao la. 
 
Anh nhẹ nhàng đưa tay lên như muốn đặt lên má cô. Cô đã cảm nhận được hơi ấm cuốn hút mà bàn tay ấy tỏa ra khi nó lướt qua má mình.
 
“Các vị khách thân mến! Cảm ơn mọi người đã bỏ chút thời gian quý báu để có mặt tại đây. Bây giờ bữa tiệc buffet chính thức bắt đầu. Chúng ta hãy nâng ly vì tình hữu nghị lâu dài, bền vững.” Tiếng nói của hiệu trưởng Tưởng Bân như ma pháp phá vỡ không khí mờ ám giữa hai người, bàn tay của hắn rơi xuống nhanh như tia chớp trên bầu trời. Hai người quay lưng lại với nhau, ngoảnh mặt đi.
 
Một nhân viên đưa cho mỗi người một ly rượu sâm panh, sau đó cùng nâng ly tỏ ý cảm ơn. Tiếng vỗ tay rầm rầm bùng nổ sau khi mọi người đồng loạt uống hết ly rượu, tiếng nhạc bắt đầu vang lên. 
 
Giữa hai người có một khoảng lặng ngại ngùng. Tiếp theo nên làm gì đây? 
 
“Đi với tôi!” Tưởng Gia không cảm xúc nói rồi bỏ đi khiến cô lật đật đuổi theo sau.
 
“Tưởng Gia thân mến,” Một ông lão lớn tuổi, đầu hói chợt nói: “Trường học thế nào?”

 
Tưởng Gia chỉ nhún nhún vai, nở nụ cười tiêu chuẩn. 
 
“Bây giờ không phải lúc nên khiêm tốn như vậy, Tưởng Gia!” Hạ May mỉm cười chen ngang: “Anh ấy luôn luôn chăm chú nghe giảng trong lớp và không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để lên tiếng phát biểu. Đúng không, Tưởng Gia thân mến?” Cô giả vờ mơ màng nhìn anh khiến anh trừng mắt giận dữ nhìn lại. 
 
“Anh ấy thật sự là một cậu bé ngoan, rất ngoan, rất tốt.” Cô cố gắng che đậy sự mỉa mai trong lời nói của mình. Khi ông cụ mỉm cười thỏa mãn, cô biết, cô làm đúng rồi. 
 
Cô mỉm cười tự hào nhìn ông và thực sự rất muốn đặt tay lên vai Tưởng Gia để chứng minh rằng, anh ‘tuyệt vời’ như thế nào.
 
Nhưng… nó lại không nghe lời mà hạ cánh bằng một cái tát vào mặt anh. Cô nhanh trí chớp lấy cơ hội, hai tay nắm lấy hai bên gò má của anh, kéo vào gần mình hơn. Giống việc mà bà của cô vẫn thường làm khi bà còn sống.
 
“Con mọt sách nhỏ.” Đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, đâm xuyên cơ thể cô. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc cô sẽ chết bất đắc kỳ tử! Hạ May cố gắng kìm lại tiếng cười đang trào lên. Vì vậy, cô húng hắng giọng. Ông cụ không làm cô thất vọng mà vỗ vỗ vai Tưởng Gia.
 
“Ngài biết không, anh ấy luôn luôn đến sớm hơn nửa tiếng vì không muốn đến muộn!” 
 
Ông ấy bật cười vui vẻ. Cô vuốt ve má Tưởng Gia một cách dịu dàng tinh tế bằng bàn tay vẫn đang đặt trên đó. Cô chỉ đang tưởng tượng? Hay anh thật sự đang thở gấp ra một cách vội vàng? 
 
“Ông có được phép biết xem cháu là ai khônh?” Ông cụ vừa lịch sự hỏi cô vừa nhấp một ngụm rượu sâm panh. Nhưng không may, ông ấy làm đổ lên bộ đồ may đo bằng tay đắt tiền của mình và ngay lập tức bật thốt lên: “Không! Khỉ thật, tôi đúng là đồ ngốc!...” Sự cố đó cứ như là ngày tận thế với ông cụ!
 
“Một cô gái nhỏ đang rất đói bụng. Xin lỗi ngài, cho phép cháu được rời đi trước ạ!” Hạ May vừa nói vừa vội vàng chạy nhanh đến bữa tiệc buffet sau khi cô cắt ngang tiếng than thở không dứt của ông cụ. Cô có thể nghe tiếng họ cười vang lên không dứt khi cô quay lưng lại. Hạ May cảm thấy khó mà chịu đựng được, khi Tưởng Gia muốn nói cho mọi người biết, cô là ai và có mối quan hệ gì với anh.
 
Cô có thể chọn lọc ra tiếng cười của anh, nó nghe có vẻ gượng gạo. Cô tự giễu một mình. Có rất nhiều bánh kẹo hấp dẫn, đến nỗi cô phải mở to hai mắt hơn bao giờ hết. Từ bánh ngọt đến bánh mặn, từ những chiếc bánh hạnh nhân to hình ngôi nhà đến bánh gừng,… và thậm chí là bánh Donuts nhân kem, táo đỏ… Cô tròn mắt đảo xung quanh. Còn có một đài phun sô-cô-la khổng lồ!
 
Cô vui sướng hét nhỏ. hưng phấn đến mức muốn vỗ tay đốp đốp sung sướng như một đứa nhỏ. Khi cô tò mò nếm thử mỗi thứ có mặt ở đây một miếng nhỏ thì bụng đã quá no, cả người ngấy ngấy vị ngọt sắc của đường. Đầu óc bắt đầu chậm chạp, dính nháp như kẹo bông. Lưỡi tràn ngập hương vị ngọt ngấy. Cô phát ngán tất cả các loại bánh kẹo. Tại sao cái bụng của cô không bao giờ lắng nghe cái đầu của mình, nó kêu gào từ nãy tới giờ là hãy dừng lại đi! 
Nhìn xem, làm gì có ai khác tham ăn như cô?! Xung quanh chỉ có những quý ông, quý bà với tư thế đứng thẳng tắp, khuôn mặt tươi cười, liên tục kể lại việc họ hạnh phúc như thế nào, điều mà tất cả mọi người đều thèm muốn. Thậm chí, họ còn không thèm nhìn đến bữa tiệc buffet! Phải chăng vì họ đã quen với những thứ tốt hơn nên không biết trân trọng nó? 
 
Điều đó thật buồn nôn, vì nó quá - quá - quá ... giả trân. Họ cười nhạo người đối diện như thế nào, có lẽ trước mặt thì không ngớt những lời khen ngợi và sau đó thì chế giễu chính những lời đó bằng cách giơ tay lên tự mình xé toạc miệng mình.  
 
Hạ May uống hai ly sâm panh và xoa xoa cái bụng no căng. Cô không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, tham gia vào bất kỳ lời bàn tán nào trong số này. Bởi vì cô không biết họ và cô cũng không biết họ nghĩ gì về cô. Chắc chỉ có những lời lăng mạ cười chê sau lưng. Họ quá hèn nhát để nói thẳng điều đó vào mặt cô. Điều đó cũng không làm cô tức giận, nhưng lại cảm thấy buồn, có lẽ họ sẽ nói về việc chiếc váy cô đang mặc thậm chí còn không đắt bằng chiếc khăn của họ.  
 
“Chúng ta có ai ở đây nhỉ?” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ không mấy vui vẻ.  Cô quay lại và thấy Mã Lượng . 
 

“May, phải không?” 
 
Cô mỉm cười gật đầu: “Mã Lượng, anh làm gì ở đây vậy?”  
 
Anh ấy vuốt một lọn tóc nâu trên mặt sang bên cạnh và mỉm cười với cô như thể anh ấy thực sự rất vui khi gặp lại cô. Anh ấy trông vẫn luôn luôn quyến rũ, có sức hút đối với phái yếu.
 
“À, ừm, anh là anh họ của Tưởng Gia. Em đang ở đây với cậu ta ... đúng không?” Anh ấy ngượng ngùng hỏi cô, hết nhìn tay mình lại xấu hổ quay lại nhìn cô. Đôi mắt nâu của anh ấy trông giống như sô-cô-la tan chảy. Cô rất thích sô-cô-la!  
 
“Không phải tình nguyện.”
 
Khi anh ấy nhìn cô ngạc nhiên bối rối thì cô chỉ vẫy vẫy tay, tỏ ý không muốn tiếp tục đề tài này. Anh hiểu ra, nở nụ cười thoải mái với cô rồi chuyển chủ đề.
 
“Em có muốn ... ừm... em có muốn ...ra khiêu vũ không?”
 
Anh ấy mời cô cùng khiêu vũ? Với cô! Hay với cô gái nào đó đang đứng xung quanh đây? Cô quay đầu lại để xác nhận xem, có đúng người anh muốn nói đến là cô không. Nhưng không có ai đứng sau cô.  
 
Anh bật cười thành tiếng. Tiếng cười của Tưởng Gia nghe u ám hơn, khàn khàn thô ráp hơn tiếng cười của anh ấy, đôi khi còn khiến cô nổi da gà. Nhưng của anh ấy thì không. Tại sao cô lại so sánh tiếng cười của anh ấy với Tưởng Gia? Cô vội vàng đá Tưởng Gia ra khỏi tâm trí như đá một quả bóng và tiện thể nguyền rủa “quả bóng” đó vài câu. 
 
“Ý của anh là em đó.” Đôi mắt của Mã Lượng lấp lánh ánh lên vẻ thích thú khiến cô cười ngượng ngùng.
 
“Nhưng sàn nhảy không có ai.” Cô nói với vẻ trầm ngâm khi nhìn vào sàn nhảy đang trống không, nổi bật với ánh đèn đỏ nhấp nháy. Nhưng cô có thể khiêu vũ sao?  
 
“Càng có thêm không gian cho chúng ta.” Anh thì thầm vào tai cô rồi ngập ngừng nắm lấy tay cô. Tay anh ấy rất nhỏ so với những người đàn ông khác. Tuy cô không cảm thấy điều đó là sai, nhưng cũng không cảm thấy tốt khi bàn tay cô nằm trong tay anh ấy. Anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt nài nỉ.
 
“Rất hân hạnh.”  
 
Làm sao cô có thể nói ‘không’ với một chàng trai dịu dàng ấm áp như vậy? Anh ấy nắm tay, dắt cô cùng nhau lên sàn nhảy trống rỗng. Ngay lập tức anh ấy đặt tay lên eo cô, mắt chăm chú nhìn vào mắt cô.  
 
----------------
Lời của tác giả: Các bạn là team Mã Lượng hay team Tưởng Gia?  
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận