Biến Em Thành Ảnh Hậu Rồi Về Làm Vợ Anh

Sáng sớm hôm sau - Tại Lăng Trạch

Lâm Thiên vừa ngủ dậy, thấy bên cạnh cô là tiểu bảo vẫn đang say giấc, cô ngước mắt lên và đập vào mắt cô là một người đàn ông cao to, với khuôn mặt điển trai đang đứng dựa ở cánh cửa phòng.

"Chào buổi sáng, Boss"

"Dậy rồi sao? Dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt rồi xuống nhà ăn nói chuyện với tôi. "

"Tôi biết rồi"

"Tiện thể gọi luôn tiểu bảo giùm tôi dậy."

"Vâng"

"Sao mình lại có cảm giác như mình đang bị sai bảo ấy nhỉ?"

- -------------------------------------------------------------------

"Ah! Cô xuống rồi sao, anh trai tôi đợi cô nãy giờ đấy, còn tiểu bảo nữa."

Lâm Băng ôm tiểu bảo rồi đi xuống nhà, bánh bao nhỏ lúc này vẫn còn rất laf ngái ngủ. Bé vừa mới ngủ dậy thôi.

"Chào buổi sáng nhị thiếu."


Cô bước lại chỗ bàn ăn và đặt tiểu bảo xuống bên cạnh mình.

Cô ngạc nhiên vì cái bàn ăn dìa và rộng như là bàn tiệc vậy, ở đây thật sự rất lạnh lẽo, cái gì cũng to, hèm gì bánh bao nhỏ nhà cô bị trầm càm khi sống ở đây là đúng lắm rồi.

"Quản gia Trần, đưa đồ ăn lên"

"Vâng thưa thiếu gia"

Đồ ăn được đưa lên, rất nhiều món sơn hào hải vị đã xuất hiện trên bàn, nhưng đối với cô thì mấy món này cũng chỉ là bình thường mà thôi.

Kết thúc bữa ăn sáng, cô thật sự ăn rất ít vì cô muốn giữ eo nhưng nhìn đồ ăn trên bàn thì cô chẳng thẻ kiềm chế lại.

"Kết hôn với tôi"

"Hả?" Cả Lâm Băng và Lục Thiên đều ngỡ ngàng.

"Anh hai, anh nói thật sao?"

"Boss, anh không phải là không gần nữ sắc sao?"

"Tôi muốn em, không thể là ai khác"

"Nè Boss, tôi thật sự còn rất trẻ a, tôi chưa muốn kết hôn đâu tôi mới có 22 thôi."


"Không sao, đưa cuộc đời còn lại của em cho tôi, tôi đảm bảo em sẽ không thua thiệt."

"Tôi chỉ là một diễn viên bình thường thôi, anh đừng lừa tôi thế chứ."

"Làm người phụ nữ của Lăng Lãnh Ngạo tôi, em sẽ không cần phải nể mặt ai hết."

"Boss à, tôi thât sự không muốn."

"Tiểu bảo muốn ở bên cô"

"Hay là thế này nha boss, tôi ở đây tạm thời chăm sóc bánh bao nhỏ đến khi anh tìm được người mình yêu."

"Cũng được" Sẽ không có ai hơn em đâu, Băng nhi à. Anh nghĩ thầm vì chỉ cần cô ở đây thì anh sẽ có cơ hội khiến cô yêu mình.

What? Thế là ở chung rồi á. Lăng Lục Thiên cảm thấy thế giới này đã bị điên đảo lộn tùng phèo mất rồi.

Sau khi đưa cho Lâm Băng chìa khóa phòng của mình thì anh hỏi cô:"Hôm nay em không đi làm sao?"

"Chết tôi rồi, quên mất."

"Để tôi đưa em đi"

"Cảm ơn nhưng quản lí của tôi sẽ đến đón tôi"

"Anh ta không đến đâu."

"Vậy anh có thể cho tôi quá giang ko?

Tự nhiên cô thấy có một bóng đen chạy ngang qua mình và rồi cô nghe tiếng còi xe ngoài cổng.

"Anh hai, chị dâu đi thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận