Trong căn phòng làm việc của giáo viên, ánh sáng bên ngoài dường như chỉ là một chút mờ nhạt, những đám mây xám xịt bao phủ lấy cả không gian.
Cô Giang ngồi trên ghế, thở dài một tiếng, khuôn mặt không giấu được nét tức giận: “Dương Thần, em thân là lớp trưởng, lại chạy vào nhà vệ sinh nữ, em nói xem cô nên phạt em sao đây?”
Ánh mắt của Dương Thần đảo qua Bạch Uyển Đình vẫn còn sợ hãi bên cạnh, hai hàng chân mày có chút chau chặt lại, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Tại sao người xứng đáng để cô phạt hơn cô lại không phạt?”
Cô Giang trợn tròn mắt nhìn Dương Thần: “Em dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô sao?”
Không nhịn nổi nữa, Dương Thần bất ngờ cầm lấy cánh tay đang sưng đỏ của Bạch Uyển Đình giơ lên trước mặt cô Giang: “Rõ ràng Ngôn Ngôn mới là người có lỗi, cô lại ở đây hỏi tội em với Uyển Đình, cậu ấy thì có tội gì chứ?”
Không trả lời được câu hỏi của Dương Thần, dù sao anh cũng là học sinh xuất sắc của trường, nếu bị thầy hiệu trưởng trách thì cô Giang cũng không được yên thân, nghĩ đến đây cô đành hạ giọng: “Thôi được rồi, dù sao em cũng có công ngăn các bạn, nên chuyện này cô tạm thời sẽ xử lý sau.
Em về lớp đi, Bạch Uyển Đình ở lại!”
Khuôn mặt Dương Thần không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Nhưng…”
Không để cho anh có cơ hội phản bác, cô Giang lập tức lên tiếng: “Không nhưng gì cả, chuyện xông vào nhà vệ sinh nữ có thể bỏ qua, nhưng chuyện đánh nhau thì cô phải xử lý!”
Đôi mày Dương Thần nhíu chặt hơn: “Nhưng Bạch Uyển Đình là nạn nhân…”
“Chuyện đó cô tự biết cân nhắc, em về lớp đi!” Cô Giang bắt đầu lớn tiếng hơn.
Không biết nói gì hơn, Dương Thần cúi đầu bước ra ngoài, trước khi rời đi anh để lại cho Bạch Uyển Đình một ánh mắt lo lắng.
Cánh cửa đóng lại, cô Giang di chuyển ánh mắt lên người Bạch Uyển Đình, cẩn thận quan sát một lúc rồi mới bắt đầu cất giọng: “Cô hiểu rõ hoàn cảnh của em bây giờ, cô cũng biết em phải chịu rất nhiều áp lực.
Nhưng em đang là tâm điểm gây phẫn nộ của trường ta, bây giờ em còn đánh nhau với bạn học, cô biết ăn nói sao với thầy hiệu trưởng đây?”
Bạch Uyển Đình cứ thế cúi đầu, cô hiểu rõ ý của cô Giang là gì, với hoàn cảnh của cô lúc này thì còn cầu mong ai sẽ bênh vực cô nữa chứ.
Thấy Bạch Uyển Đình im lặng, cô Giang nói tiếp: “Các bạn làm vậy cũng là do quá bức xúc thôi… nếu được thì em nên đi xin lỗi Ngôn Ngôn nhé!”
Ánh mắt Bạch Uyển Đình bắt đầu thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn vào cô Giang, khẽ cất giọng: “Em không có lỗi!”
Ngọn lửa cơn giận trong cô Giang đang kìm nén, câu nói vừa rồi của Bạch Uyển Đình như một chất xúc tác khiến nó cháy bừng lên, cô Giang lập tức đáp lời: “Rõ ràng ba em là tội phạm truy nã, nạn nhân lại còn là anh họ của Ngôn Ngôn, kêu em xin lỗi bạn ấy thì thiệt thòi cho em lắm sao?”
Sâu trong khóe mắt của Bạch Uyển Đình đã sớm ứa nước mắt, cô không đáp lời cô Giang chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Vừa chạm đến tuổi mười tám, chiếc tuổi đẹp nhất mà có lẽ trong đời người ai cũng sẽ có để sau này tưởng niệm về một thời thanh xuân rực rỡ, nhưng điều đó có lẽ là ngoại lệ với Bạch Uyển Đình, cuộc sống ập đến cho cô một biến cố mà không hề cho cô một sự chuẩn bị hay lựa chọn, cứ thế bắt cô phải đối mặt.
Bây giờ là tiết tự học, tiếng ồn ào trong lớp học bỗng tắt hẳn khi nhìn thấy Bạch Uyển Đình bước vào lớp, cô bước chân chậm rãi về chỗ ngồi.
Ngôn Ngôn bước đến trước mặt Bạch Uyển Đình, cất giọng: “Cô Giang không kêu mày xin lỗi tao sao? Mau quỳ xuống đi!”
Sắc mặt của Bạch Uyển Đình vẫn không thay đổi, sự bình tĩnh của cô làm Ngôn Ngôn như phát cáu hơn.
.
Truyện Nữ Cường
Ngôn Ngôn bắt đầu gào lên: “Tao nói mày không nghe thấy gì sao?” Vừa dứt lời, cô tiến lên phía Bạch Uyển Đình đang ngồi, giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt của Bạch Uyển Đình.
Dương Thần vừa đi lấy đề ôn thi trở về, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, anh lập tức chạy đến chỗ của Bạch Uyển Đình ở cuối lớp: “Ngôn Ngôn! Cậu quá đáng rồi đó!”
Đây là lần đầu tiên cả lớp được chứng kiến hình tượng mất bình tĩnh của Dương Thần như vậy, trong mắt mọi người Dương Thần luôn là một lớp trưởng nghiêm nghị và điềm tĩnh trong mọi tình huống.
Ánh mắt của Bạch Uyển Đình bắt đầu nhìn về phía Dương Thần, cô khẽ lắc đầu: “Không sao đâu!”
Vừa nói dứt câu Bạch Uyển Đình đứng phắc dậy, động tác nhanh như thể chỉ là một cơn gió lướt qua, cô giáng một cái tát trời giáng xuống mặt của Ngôn Ngôn khiến năm ngón tay đỏ ửng in hằn trên đôi má.
Mọi người trong lớp đều há hốc mồm, bạn bè của Ngôn Ngôn nhìn thấy bạn mình bị đánh nhanh chóng tiến về phía Ngôn Ngôn đang ngơ ngác, loạng choạng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thấy tình hình có vẻ không hay, Dương Thần lập tức cất giọng: “Tất cả trở về chỗ ngồi!”
Bị mất mặt trước mặt mọi người, Ngôn Ngôn cất giọng: “Nhưng ba của nó là kẻ giết người!” Nói xong cô liền giơ tay tát lại vào mặt Bạch Uyển Đình nhưng ngay lập tức bị bàn tay của Dương Thần ngăn lại.
Cô Giang bước vào lớp không buồn tìm hiểu xem chuyện đã xảy ra, cô lên tiếng ẩn ý đầy mỉa mai: “Đến khi nào cái lớp này mới được yên bình đây?”
Bạch Uyển Đình sắc mặt không hề có chút thay đổi, cô từ từ mang chiếc ba lô của mình lên vai, đôi chân bình thản bước về phía cô Giang trên bục giảng.
Tiếng xì xào mắt đầu nổi lên trong lớp học, Bạch Uyển Đình đứng trước mặt của cô Giang, ánh mắt kiên định, môi khẽ mấp máy: “Không phải đuổi, là em tự nghỉ!” Nói xong cô tháo chiếc bảng lên trên ngực trái có dòng chữ “Bạch Uyển Đình - 12A3”, không chút do dự mà vứt thẳng xuống đất..