Biện Hộ Trắng Án

3

Thời gian ba ngày gần như trôi qua chỉ trong chớp mắt. Đã sắp đến ngày mở phiên tòa, nhưng Lão La vẫn chưa có tin tức phản hồi gì cả.

Trên thực tế, kể từ ngày cậu ấy rời khỏi, chúng tôi bị mất liên lạc. Dù tôi và Trương Tĩnh đều liên tục gọi điện cho Lão La, nhung mãi mà không thể nào liên hệ được.

"Quê Ngô Anh ở vùng núi, ở nơi đó không có tín hiệu, yên tâm, Lão La sẽ không xảy ra việc gì đâu." Tôi dùng câu này để an ủi Trương Tĩnh, cũng là để an ủi chính mình.

Lão La là ai chứ? Đai đen Taekwondo, dũng cảm không sợ sinh tử, đã từng một mình đánh lại bảy tên lưu manh mà bản thân không bị mất một sợi tóc, cho dù gặp phải phiền phức gì, cậu ấy cũng chắc chắn có thể trốn thoát được.

"Em tin là anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì, có thể là... trong cuộc điều tra đã phát hiện ra manh mối quan trọng muốn điều tra sâu thêm. Cố lên, anh Tiểu Minh!" Trước khi bước vào tòa án, Trương Tĩnh tỉ mỉ chỉnh lại trang phục cho tôi, đấm mạnh một cái vào ngực tôi, khích lệ tôi.

Chỉ là ra tay hơi mạnh, suýt chút nữa làm tôi ngã nhào.

Tôi hít một hơi thật sâu, với những chứng cứ hiện đang nắm giữ, đương nhiên tôi không thể nào biện hộ trắng án cho Lâm Quỳnh được, lúc này đây, tôi chỉ có thể kí thác niềm hi vọng vào phiên tòa lần hai.

Thủ tục xét xử được tiến hành cho có lệ, đối với các chứng cứ mà bên công tố đưa ra, tôi và luật sư của Ngô Anh đều không đặt ra bất cứ câu hỏi nào, đương sự Ngô Anh và Lâm Quỳnh cũng khai nhận hết.

Phiên tòa thuận lợi tiến hành đến giai đoạn tranh luận trên tòa. Đến lượt tôi lên tiếng, tôi hắng giọng đứng thẳng người. 

"Thưa thẩm phán trưởng, thưa các thành viên Hội đồng xét xử, trong vụ án này, đương sự của tôi Lâm Quỳnh khi bị bắt không hề kháng cự, sau khi quy án thì chủ động khai ra toàn bộ hành vi phạm tội, biểu hiện nhận tội và ăn năn hối lỗi vô cùng rõ ràng, thái độ rất tốt. Hơn nửa còn chủ động khai ra quá trình phạm tội mà cảnh sát còn chưa điều tra ra được. Đồng thời đương sự của tôi Lâm Quỳnh còn hỗ trợ cảnh sát giải cứu rất nhiều nạn nhân bị giam cầm, đây là biểu hiện lập công quan trọng." Tôi từ tốn nói, "Theo như lời khai của các nạn nhân trong vụ án này, đương sự của tôi Lâm Quỳnh mặc dù tham dự vào việc dụ dỗ bắt cóc họ, nhưng chưa từng tiến hành hành vi bạo lực như đánh đập, ngược đãi họ. Ngược lại, trên đường đi, Lâm Quỳnh chăm sóc chu đáo cho những nạn nhân này, cũng có hành động ngăn cản Ngô Anh khi hắn có hành vi bức hại những cô gái này."

Tôi cầm lấy mấy tờ giấy từ trên bàn, dưới sự giúp đỡ của nhân viên tòa, nộp cho thẩm phán trưởng. Đây là chứng cứ có sức thuyết phục nhất đối với Lâm Quỳnh mà tôi có trong tay hiện nay, nó đến từ chính những phụ nữ được giải cứu.

Hôm đó, khi tôi và Trương Tĩnh nhìn thấy những nạn nhân đó, trạng thái của họ đã khá hơn nhiều. Thấy tôi đến, mặc dù họ vẫn có chút tâm lí đề phòng, nhưng chỉ lát sau, một cô gái bụng to kềnh nói: "Con người cô ta thực ra cũng không quá xấu xa. Mặc dù có tham gia việc dụ dỗ buôn bán chúng tôi, nhưng trên suốt dọc đường đối xử với chúng tôi rất rốt, có đồ ăn đồ uống đều đưa cho chúng tôi trước, cũng không bao giờ đánh chửi chúng tôi."

Có điểm đột phá, những cô gái này cũng tranh nhau kể lại.

"Đúng đấy, nghe chị nói thế, hình như đúng là như vậy. Khi tên Ngô Anh đến tìm chúng tôi, Lâm Quỳnh cũng có lúc còn ngăn cản một chút."

"Cô ta hình như cũng không muốn nhìn thấy chúng tôi phải chịu giày vò, mấy lần tôi nhìn thấy cô ta còn lén lau nước mắt."

"Tôi cảm thấy, cô ta cũng không phải là tự nguyện làm việc này đâu. Cô ta rất sợ Ngô Anh."



Đây là một việc vô cùng kì quặc, thật không ngờ nạn nhân lại xuất hiện sự đồng tình với kẻ đã làm hại mình, mỗi người nói một câu, tất cả những điều này tựu trung đều thể hiện sự bất lực và lòng xót thương của Lâm Quỳnh.

Thử cảm xúc này nảy sinh có phần kì lạ, nhưng tất cả những điều này, với vai trò là luật sư, tôi đã cảm thấy lạc quan hơn.

“Tổng hợp những hành động lirrn quan của đương sự của tôi, căn cứ theo điều 67 của "Luật hình sự": nghi phạm bị cưỡng chế, bị cáo và tội phạm đang trong thời gian thụ hình, nếu như khai nhận những tội danh khác của mình mà cơ quan pháp luật chưa nắm được, sẽ được coi là tự thú. Phần tử tội phạm đã khai đúng hành vi phạm tội của mình, có thể được xử phạt mức thấp nhất; Nếu việc khai ra hành vi phạm tội của mình, giúp tránh để xảy ra hậu quả đặc biệt nghiêm trọng, có thể được giảm mức phạt. Điều 68: phần tử tội phạm tiết lộ hành vi phạm tội của người khác, sau khi điều tra xác minh đúng sự thực hoặc cung cấp manh mối quan trọng, nhờ đó mà phá được vụ án khác được cho là biểu hiện lập công, có thể nhận án phạt mức thấp nhất hoặc giảm nhẹ án phạt; Có biểu hiện lập công lớn thì có thể giảm nhẹ hoặc miễn xử phạt. Tôi mong tòa hãy xử khoan hồng với đương sự của tôi." Thấy thẩm phán trưởng đã đọc xong những lời làm chứng, tôi bèn nói.

Thẩm phán trưởng gật đầu, trong ánh mắt ông, tôi nhìn thấy sự suy tư, tôi biết, sách lược biện hộ giảm tội ít nhất vào thời điểm này là đúng đắn.

"Thẩm phán trưởng, các vị thẩm phán." Còn chưa đợi tôi ngồi xuống, luật sư biện hộ của Ngô Anh đã đứng dậy, "Tôi không tán đồng ý kiến biện hộ của người biện hộ cho bị cáo Lâm Quỳnh đưa ra. Lâm Quỳnh biểu hiện thái dộ thân thiện thậm chí còn chăm sóc đối với nạn nhân, nguyên nhân chính không phải là do cô ta đồng tình với những nạn nhân này, mà là suy xét từ góc độ "xuất hàng". Rõ ràng cô ta hiểu rõ, nếu như bộ dạng của nạn nhân quá tệ thì sẽ khó xuất hàng, thậm chí bị trả hàng, mới làm như vậy. Ngược lại, đương sự của tôi Ngô Anh mặc dù dính líu đến tội danh tổ chức bán dâm, buôn bán phụ nữ trẻ em, anh ấy tự nhận tình tiết nghiêm trọng, không hề hi vọng tòa án có thể xử phạt khoan hồng, thái độ nhận tội và hối cải khá tốt. Nhưng tôi với vai trò là luật sư biện hộ cho anh ấy, thông qua điều tra nhiều mặt, vẫn điều tra rõ được, Ngô Anh làm như vậy là theo ý đồ của Lâm Quỳnh. Trong vụ án này, Lâm Quỳnh mới là kẻ chủ mưu. Tôi phản đối ý kiến của vị luật sư này!" Đúng lúc này, thật không ngờ vị luật sư Khỉ lại đưa ra ý kiến biện hộ như vậy. Tôi liền đứng lên bày tỏ sự phản đối "Lời làm chứng của các nạn nhân đã nói rõ điều này, đương sự của tôi Lâm Quỳnh ở vị trí người phụ thuộc trong vụ án này, thậm chí có thể nói là cô ấy tham gia vào vụ án trong trạng thái bị uy hiếp. Chính bản thân cô ấy cũng là một nạn nhân trong vụ án Ngô Anh buôn bán người, nên cần phải được xử khoan hồng."

"Chính vì cô ta cũng từng là nạn nhân, bây giờ lại tham gia trở thành người lãnh đạo chủ chốt trong vụ án này, do đó tòa mới càng không nên xử phạt nhẹ đối với một người sa lầy như vậy, nếu không sẽ là sự khinh nhờn và sỉ nhục đối với pháp luật." Luật sư Khỉ nói rất hùng hồn.

Tuy tôi nhìn thế nào cũng thấy anh ta như thể đang giở trò khỉ, nhưng chức trách của luật sư khiến tôi lúc này không thể nào thoải mái bật cười được, đành phải cố gắng kiềm chế, cố tình nói vẻ bất mãn: "Đề nghị không được phát biểu những lời có tính chất sỉ nhục đương sự của tôi. Sự thực đã được điều tra rõ ràng, Ngô Anh mới là kẻ chủ mưu của vụ án này, đương sự của tôi Lâm Quỳnh là bị ép buộc."

"Luật sư biện hộ của bị cáo số 1, hãy chú ý lời nói của anh!" Thẩm phán trưởng nhắc nhở.

"Xin lỗi thẩm phán trưởng, tôi rút lại lời nói vừa rồi." Luật sư Khỉ xòe hai tay ra, "Nhưng tôi nói như vậy không phải là nói bừa, tôi có đầy đủ chứng cứ để chứng minh điều này."

Thẩm phán trưởng khẽ nhíu mày, quay người nói thầm với mấy thành viên của Hội đồng xét xứ ở bên cạnh rồi nói: "Do luật sư biện hộ của bị cáo số 1 nói rằng muốn đưa ra chúng cứ mới, Hội đồng xét xử tuyên bố phiên tòa tạm dừng, sẽ triển khai tiến hành điều tra lại vụ án này. Người biện hộ, hãy nộp chứng cứ mới của anh!"

"Cảm ơn thẩm phán trưởng, cảm ơn Hội đồng xét xử!" Luật sư Khỉ rút từ trong túi ra một tập tài liệu, nói: "Đây là lời khai tôi lấy được từ chính bị cáo số 2 của vụ án - Lâm Quỳnh, trong bản lời khai này, Lâm Quỳnh đã nói rõ mình là người lãnh đạo chính của vụ án."

"Tôi phản đối!" Tôi đứng bật dậy, cao giọng nói, "Lâm Quỳnh với vai trò là bị cáo của vụ án, là đương sự của tôi, bất cứ người nào muốn lấy lời khai từ cô ấy đều cần phải được tiến hành dưới sự giám sát của tôi. Tôi không hề hay biết gì về bản lời khai mà luật sư của đối phương có được. Tôi xin đề nghị tòa án điều tra xác minh bản lời khai này."

"Được!" Điều khiến mọi người bất ngờ chính là, còn chưa đợi tòa đưa ra quyết định, luật sư Khỉ đã nói luôn, "Thưa thẩm phán trưởng, luật sư của đối phương đã yêu cầu cần phải lấy lời khai dưới sự giám sát của anh ta, tôi xin được tiến hành đặt câu hỏi với bị cáo số 2 ngay tại tòa."

"Cho phép!" Thẩm phán trưởng thoáng do dự rồi gật đầu, "Người biện hộ hãy tiến hành đặt câu hỏi với bị cáo."

"Cảm ơn!" Luật sư Khỉ bước ra khỏi ghế của luật sư biện hộ, đi đến trước mặt Lâm Quỳnh, "Bị cáo, cô có thừa nhận mình chính là người tổ chức và lãnh đạo vụ án này hay không?"

Lâm Quỳnh toàn thân run rẩy, mắt nhìn xuống dưới đất. Trái tim tôi cũng chìm hẳn xuống.

"Đúng vậy, tôi là người tổ chức, tôi tội ác tày trời, xin tòa xử phạt nặng.” Lâm Quỳnh nói với giọng nhẹ bẫng, nhưng qua sự khuếch đại âm thanh của micro, câu nói này vẫn được rành rọt truyền tới tai mọi người.

“Tốt lắm, cảm ơn.” Luật sư Khỉ nhìn tôi với vẻ đắc ý, quay về chỗ ngồi của luật sư biện hộ.

“Thẩm phán trưởng.” Tôi hằn học trừng mắt nhìn luật sư Khỉ một cái, đứng dậy nói: “Trong cuộc nói chuyện của tôi và đương sự Lâm Quỳnh lúc trước, cô ấy đã từng tỏ ý muốn biết, nếu như cô ấy bằng lòng thừa nhận tội danh là người tổ chức và lãnh đạo vụ án này, thì tòa liệu có thể xử phạt khoan hồng đối với Ngô Anh – tức bị cáo số 1 của vụ án này hay không. Bây giờ cô ấy lại đưa ra lời khai mâu thuẫn với sự thực đã được xác minh, tôi có lí do cho rằng, cô ấy đã không khai đúng theo sự thực. Tôi xin được hỏi đương sự của tôi.

“Cho phép!”

“Lâm Quỳnh, xin cô hãy ngẩng đầu lên!” Nhận được sự cho phép của thẩm phán trưởng, tôi nghiêm giọng nói.

Lâm Quỳnh từ từ ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại nhanh chóng cúi đầu.

“Lâm Quỳnh, có phải là cô đã chịu sự uy hiếp mới cho lời khai như vậy không?” Đối diện với thái độ này của Lâm Quỳnh, tôi cảm thấy rất bất lực, đành phải nhẫn nại đặt câu hỏi.

“Không… là tôi tự nguyện…” Giọng nói của Lâm Quỳnh nhỏ như tiếng muỗi kêu, phải thông qua micro thì mọi người trong tòa mới nghe rõ.

“Người uy hiếp cô có phải là đang ở phiên tòa không?” Tôi truy hỏi.

"Phản đối!" Vị luật sư Khỉ kêu lên, "Thưa thẩm phản trưởng, luật sư của đối phương đang dẫn dụ bị cáo."

"Người biện hộ, xin anh hãy chú ý ngôn từ của mình." Thẩm phán trưởng chau mày nhắc nhở.

Tôi không nói gì, mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào Lâm Quỳnh. Tôi biết, công tố viên của viện kiểm sát tương tự cũng chú ý sát sap đến động thái của Lâm Quỳnh. Từ trước đến nay, biện luận trên tòa đều là thời khắc công tố viên và người biện hộ đối đầu kịch liệt, nhưng phiên tòa xét xử hôm này, nhân vật chính chuyển thành hai vị luật sư biện hộ cho hai bị cái, công tố viên trở thành vai phụ. 

Với vai trò là bên công tố, công tố viên đương nhiên rất vui khi nhìn thấy hai luật sư biện hộ cho hai bị cáo tự đấu đá nhau. Nhưng với biểu hiện của Lâm Quỳnh, công tố viên lại thể hiện ra nét mặt lo lắng.

Về điều này, tôi cũng chỉ có thể cảm thấy bó tay bất lực, tôi cũng không thể ngờ mình lại gặp một luật sư như vậy.

Cơ thể Lâm Quỳnh ngọ nguậy rất mất tự nhiên, ánh mắt liếc nhìn về phía Ngô Anh, rồi chợt rùng mình: “Tôi nói… đừng có đánh tôi… đều do tôi làm… tôi mới là người tổ chứ… cầu xin anh… đừng giết tôi!”

Lâm Quỳnh đột nhiên hét lớn.

“Yên lặng! Yên lặng!” Thẩm phán trưởng liên tục gõ búa, Lâm Quỳnh thì lại hét lớn giống như phát điên.

“Cảnh sát tạm thời đưa bị cáo số 2 rời khỏi tòa." Thẩm phán trưởng đành phải ra lệnh.

"Đừng, tôi xin nhận tội, đều là do tôi làm! Đừng giết tôi"." Cảnh sát tư pháp đưa Lâm Quỳnh rời khỏi tòa giữa tiếng kêu thét của Lâm Quỳnh và sự huyên náo của những người đến tham dự phiên tòa.

Tình huống bất ngờ này khiến cho buổi xét xử bị ngắt quãng, nhưng nỗi thấp thỏm bất an của tôi lại giảm đi không ít. Với tình hình hiện nay, buổi xét xử hôm nay không thể nào hoàn thành được rồi. Như vậy thì Lão La có thể kip thởi trở về, sẽ kết thúc được vụ án này ngay trong buổi xét xử sơ thẩm.

Nhưng, Lão La, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?

"Lời làm chứng của bị cáo Lâm Quỳnh, sau khi hội đóng xét xử thảo luận cho rằng lời làm chứng không hợp pháp, trạng thái của Lâm Quỳnh khi cung cấp lời khai cần phải được thảo luận, có hiện tượng bị ép buộc khá rõ ràng. Bản toà quyết định, những lời khai này không được thu nạp." Sau cuộc thảo luận ngắn, thẩm phán trưởng đưa ra phán quyết.

Luật sư biện hộ cho Ngô Anh vẫn muốn cố gắng thêm, thẩm phán trưởng đã ra hiệu bằng tay hành động tiễn khách. "Đồng thời, tôi muốn nhắc nhở luật sư biện hộ, xin hãy chú ý đến lời nói hành động của anh, nếu không Hội đồng xét xử sẽ huỷ bỏ quyền biện hộ của anh vì dính líu đến tội xúi giục tạo bằng chứng gỉa, đồng thời truy cứu trách nhiệm pháp luật tương ứng.

Luật sư Giản, toà án tạp thể quyết định mười ngày nữa xem xét trạng thái tinh thần của Lâm Quỳnh để quyết định liệu có tiến hành phiên toà lần nữa hay không, các anh có thời gian mười ngày để điều tra lấy chứng cứ. Mười ngày sau, nếu như không giao nộp dược chứng cứ mới, toà sẽ dựa theo những sự thực đã được điều tra hiện nay để đưa ra phán quyết." Sau khi luật sư biện hộ của Ngô Anh rời khỏi đó, thẩm phán trưởng nhìn tôi với vẻ mặt ôn hòa.

"Vụ án này không dễ giải quyết chút nào, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi." Công tố viên cũng nói.

"Tôi biết, mọi người đều cố gắng hết sức rồi." Tôi cười khổ não, quay người định rời khỏi tòa.

"Luật sư Giản, cố gắng nhé!" Công tố viên vỗ mạnh vào vai tôi.

Đây là một hành động vô cùng kì quái, hai bên xưa nay luôn đấu đá anh sống tôi chết ở tòa, trong khoảnh khắc này, lại như những người bạn cũ lâu năm. Nếu như bị phóng viên nhìn thấy, không biết sẽ viết bài thế nào về cảnh tượng này nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui