Biên Hoang Truyền Thuyết

Cảnh cáo sớmLưu Dụ thần sắc ngưng trọng quan sát tình hình của bến thuyền Diêm Thành từ xa, đột nhiên vẫy tay ra hiệu cho Lão Thủ thay đổi lộ tuyến, lái thuyền chuyển hướng ra phía biển.Lão Thủ lập tức truyền lệnh, sau đó hỏi: "Chúng ta sẽ đi đâu vậy?"Lưu Dụ đáp: "Chúng ta đi đường vòng đến mạn Bắc của Diêm Thành, sau đó tìm một nơi kín đáo cập bờ. Tiện đường xem xem có một hoang đảo không người nào đó không quá xa bờ, thích hợp cho các ngươi nghỉ ngơi."Lão Thủ nhìn về phía Diêm Thành nói: "Trong thành không hề có lửa cháy, theo lý chắc không có chuyện gì."Lưu Dụ lạnh lùng nói: "Bên trong Diêm Thành vẫn yên tĩnh vô sự. Tiêu Liệt Vũ chỉ tập kích những thuyền neo ở hai bên bờ sông, giờ chắc đã đi tận đẩu tận đâu rồi. Bất quá xem cửa của Diêm Thành đóng chặt như vậy, không hề có ai dám xuất thành cứu người chữa lửa, có thể thấy quan dân trong thành đã bị dọa sợ đến vỡ mật rồi. Con mẹ nó! Cái bọn tặc tử ngang ngược hung hãn này, lúc đầu ta không nên coi thường mới phải."Lão Thủ lặng lẽ hỏi: "Vì sao Tiêu Liệt Vũ muốn công kích thuyền bè ở khu bến thuyền?"Lưu Dụ giận dữ đáp: "Khả năng để thị uy là lớn hơn cả, để chứng tỏ hắn mới là người duy nhất làm chủ ở khu vực này. Nghĩ mà xem! Việc làm ăn buôn bán trên biển là sinh mệnh của các quận huyện duyên hải, nếu như bị Tiêu Liệt Vũ chặt đứt đường giao thông trên biển, sinh hoạt của dân chúng Diêm Thành sẽ như thế nào? Tiêu Liệt Vũ hẳn dựa vào chuyện này để cảnh cáo các quận huyện duyên hải, kẻ nào dám đối địch với hắn ắt sẽ gặp đại họa lâm đầu. Con mẹ nó! Lần này hắn chọc tức đến Lưu Dụ ta, ta sẽ dạy cho hắn biết thế nào là lấy máu trả máu."Đoạn gã lại dùng tay ra hiệu, Lão Thủ vội vàng truyền lệnh, chuyển hướng tiếp tục đi men theo bờ về hướng Bắc, bỏ Diêm Thành lại sau lưng.Lão Thủ hỏi: "Chúng ta có thể làm được điều gì đây?"Lưu Dụ đôi mắt như bốc lửa, hiển nhiên đã thực sự nổi giận trước những hành động tàn bạo của Tiêu Liệt Vũ, gã trầm giọng: "Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng*! Đầu tiên chúng ta cần nắm rõ tình thế đã. Nếu lúc nãy chúng ta cập bờ ở một chỗ nào đó vào thành, e rằng chỉ sống sót được dăm bữa. Lát nữa sau khi neo thuyền lại, một mình ta sẽ đích thân vào thành thám thính rõ ràng tình hình, cố gắng tìm cách nói chuyện với người của Đông Hải bang, xem thử có thể thuyết phục Hà Phong đứng về phía chúng ta không. Chỉ cần khiến Hà Phong hiểu ra đây là cơ hội cuối cùng quan hệ đến sự thành bại tồn vong của Đông Hải bang, không lo hắn không ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta."Giọng Lão Thủ có vẻ tươi tỉnh hẳn lên: "Lại là Lưu gia có biện pháp. Hà hà! Chỉ cần Lưu gia tái hiển thần uy, một phát bắn chìm soái hạm "Hải Bá" của Tiêu Liệt Vũ, bảo đảm quan dân vùng ven biển sẽ hiểu rõ cứu tinh đã tới, đồng lòng quy phục."Lưu Dụ cười khổ trong lòng.Sự thật bày ra trước mắt, ai cũng nhìn ra thế địch rất mạnh, nhưng có thể thấy Lão Thủ lại không hề có nửa điểm e sợ. Nguyên nhân chính là vì lão nghĩ rằng Lưu Dụ là chân long chuyển thế, một tên nhãi nhép Tiêu Liệt Vũ sao có thể làm khó được Lưu Dụ? Chỉ hận một nỗi Lưu Dụ trong lòng tự hiểu cái gọi là chân mệnh thiên tử, chỉ có thể xuất hiện sau khi đã vượt qua những thử thách khó khăn, một lần sơ suất không những tính mạng khó giữ mà còn làm liên lụy đến những người dốc lòng tin tưởng mình.Lưu Dụ vỗ vỗ vai Lão Thủ, nói: "Cứ theo lời ta mà làm! Ta phải đi nói chuyện với Vương Hoằng đây."Lão Thủ vui vẻ lĩnh mệnh.Khi Lưu Dụ đến căn phòng nơi Vương Hoằng dưỡng thương, vị công tử thế gia đại tộc này đang trùm chăn ngồi ngây ngẩn trên giường. Thấy Lưu Dụ tiến vào, hắn gắng gượng miễn cưỡng nở nụ cười.Lưu Dụ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi nói: "Tình hình vừa rồi chắc Vương huynh đã thấy rồi."Vương Hoằng khẽ gật đầu, rồi thở ra một hơi dài, thần tình có vẻ ngổn ngang tan nát. Ai cũng có thể nhìn ra hắn đã hoàn toàn không còn lòng tin vào bản thân nữa. Đột nhiên hắn liếc qua Lưu Dụ, chỉ thấy gã lộ vẻ ung dung tự tại một cách đáng ngạc nhiên.Lưu Dụ than thầm trong lòng, ở một góc độ nào đó gã đang lừa dối mọi người, khiến từng cá nhân tin rằng gã là thiên tử trong tương lai. Cái từ "lừa dối" này có lẽ cũng có chút giá trị của nó, nhưng không thể phủ nhận rằng gã thực sự đang đánh lừa chính mình. Thật ra khi mỗi người nắm giữ địa vị chủ soái đều không tránh khỏi sử dụng trá thuật, không nhiều thì ít, không những để đánh lừa địch nhân, mà còn phải lừa dối cả những người đi theo mình.Hiện tại Lưu Dụ hoàn toàn nhìn không ra khả năng nào có thể đánh bại Tiêu Liệt Vũ. Nhưng có thể thấy gã bắt buộc phải giả vờ biểu hiện vẻ như đã nắm rõ trong lòng bàn tay, để khích lệ sĩ khí thủ hạ. Nếu không, giả như thần tình Lưu Dụ gã cũng tỏ vẻ vô phương bí lối, tình cảnh này sẽ còn đi đến đâu? Tất cả mọi người sẽ vì giữ lại cái mạng nhỏ mà cao chạy xa bay.Đối với Vương Hoằng, Lưu Dụ lại trông chờ ở y một điều khác.Ảnh hưởng của Vương Hoằng trong lớp thanh niên của Kiến Khang thế tộc thực sự không nhỏ. Nếu như có thể khiến hắn vượt qua được trận chiến trong lòng bản thân, đến khi thời cơ chín muồi, có thể thông qua y nhận được sự ủng hộ của những người nhìn xa thấy rộng trong thế hệ mới của Kiến Khang thế tộc.Cha đẻ của Vương Hoằng - Vương Tuần là nhân vật quan trọng nhất hiện nay của phái cải cách theo đường lối Tạ An. Nếu như được bản thân Vương Tuần chi trì, tình thế sẽ hoàn toàn thay đổi. Chính trị Nam phương chính là chính trị của cao môn đại tộc. Vương Tuần là đại biểu cho lực lượng chính trị đó, nhưng chỉ bằng vũ lực thì tuyệt không thể làm được đại sự. Nếu không, Hoàn Ôn đã sớm lên ngôi Hoàng đế, nhưng liệu có nhận được sự chấp thuận và ủng hộ cao môn đại tộc không? Lúc nghe được tin về cái chết của Vương Đạm Chân, gã đã ngầm hạ quyết tâm bỏ mặc tất cả, dùng mọi thủ đoạn để lên ngôi đại thống lĩnh Bắc Phủ binh, diệt Hoàn Huyền và Lưu Lao Chi để báo thù. Bây giờ là do tình thế ép buộc gã phải nhắm đến ngôi vị tối cao của Nam phương. Chỉ khi trở thành người có quyền thế nhất ở Nam phương, gã mới có thể giữ lại tính mạng bản thân và thủ hạ. Thực sự gã không còn sự lựa chọn nào khác.Lưu Dụ nhẹ nhàng hỏi: "Người của Tiêu Liệt Vũ sao lại công kích thuyền dân neo trong bến thuyền của Diêm Thành vậy?"Vương Hoằng đưa mắt nhìn gã một cái, lát sau nói vẻ cay đắng: "Người bình thường sao hiểu suy nghĩ của kẻ điên khùng được? Tiêu Liệt Vũ luôn luôn hành sự vô cùng bất thường, lấy giết người làm vui, căn bản không nói chuyện đạo lý."Lưu Dụ lắc đầu nói: "Nếu ta nhìn hắn như Vương huynh đây, phen này chắc chắn thất bại không sai. Tiêu Liệt Vũ không những không điên, mà còn là một người rất có mưu lược, hắn chính là muốn thị uy với ta, bởi vì hắn biết được ta đã đến đây."Vương Hoằng ngẩn người ra hỏi: "Làm sao hắn biết được huynh đã đến đây?"Lưu Dụ nói như không có chuyện gì: "Hắn đã được địch nhân của ta tiết lộ cho biết."Vương Hoằng nhìn gã chốc lát, vẻ như không hiểu nổi điều này, nhưng không phản bác nửa lời.Lưu Dụ mỉm cười nói: "Nhận định của ta đúng hay sai mọi người sẽ biết nhanh thôi. Nếu như ta muốn phá giặc thành công, đầu tiên phải hiểu rõ chính mình. Tiêu Liệt Vũ đối với bản thân ta không phải không hề cố kỵ, chỉ vì hắn đã tìm hiểu qua về những công tích của ta, khiến hắn khó mà nghĩ rằng ta chỉ đơn thuần là một quan thái thú do triều đính phái tới. Vương huynh đừng trách ta nói thẳng, không phải là ta tự đề cao chính mình, mà một kẻ từng lăn lộn trên giang hồ một thời gian như Tiêu Liệt Vũ, càng biết rõ ta là loại đối thủ như thế nào, cũng hiểu được ta không hành sự theo phương thức của quan phủ thông thường, trái lại có tác phong gần giống Hoang nhân. Vì vậy, hắn trước là đến thị uy với ta, đốt cháy thuyền dân ở ngoài Diêm Thành. Một mặt là cảnh cáo quân dân Diêm Thành không được theo về phía ta. Mặt khác là chặt đứt giao thông đường biển để cô lập Diêm Thành."Vương Hoằng chán nản nói: "Lưu huynh đương nhiên không phải là hạng người bình thường. Bất quá cho dù Lưu huynh thần thông quảng đại ra sao cũng không thể ứng phó nổi chiến thuật linh hoạt khi đánh, khi chạy, khi ẩn nấp của Tiêu Liệt Vũ. Huống hồ sau khi Tiêu Liệt Vũ biết rõ tình hình của Lưu huynh, Lưu huynh có muốn tránh cũng tránh không xong."Lưu Dụ không hề vì có người phản bác mà không vui, trái lại vẫn ung dung nói: "Cho dù là một sự kiện nào, nhìn từ một góc độ khác mà quan sát, tất sẽ có một kết luận hoàn toàn khác biệt. Ta muốn thỉnh giáo Vương huynh. Huynh thử nghĩ ta thống lĩnh Bắc Phủ thủy sư nhân cường mã tráng tiến về phía Đông để dẹp giặc, so với việc hiện tại chỉ có một chiếc chiến thuyền và hơn hai chục huynh đệ nghênh chiến, tình huống nào có khả năng chém được thủ cấp của Tiêu Liệt Vũ hơn?"Vương Hoằng đờ người ra, thần sắc vẻ như đang suy nghĩ nát óc.Lưu Dụ quả quyết nói: "Chiến thuật mà Tiêu Liệt Vũ dùng chính là chiến thuật du kích mà Hoang nhân thông thạo nhất. Dù cho ngươi có bao nhiêu người, hắn chỉ cần chạy ra biển là có thể tiêu dao ngoài tầm với của ngươi. Vì vậy, chỉ có một phương pháp có thể làm hắn cắn câu, đó là lấy Lưu Dụ ta ra làm mồi, lập ra một thế trận nhử hắn dấn thân vào bẫy, khi đó mới có khả năng lấy được cái mạng chó của hắn."Vương Hoằng giật mình nhìn gã, dường như lần đầu tiên hiểu được con người Lưu Dụ nên nhìn bằng một con mắt khác, hắn gật đầu nói: "Lưu huynh thực có đởm lượng rất lớn, bất quá nếu như đao của huynh không thắng nổi "Bá Vương côn" của hắn, thì đừng hòng làm được chuyện gì."Lưu Dụ nói: "Chỉ thắng ngọn côn trong tay hắn còn chưa đủ, ta muốn trước tiên đập tan Đại Hải minh của hắn, sau đó ép hắn vào nơi tuyệt địa, khi đó mới chém đầu hắn xuống được."Vương Hoằng cau mày hỏi: "Nếu so với Cửu Thiều Định Âm kiếm của Huyền soái thì Lưu huynh tự nghĩ cao thấp ra sao?"Lưu Dụ cười khổ đáp: "Bảo ta làm sao trả lời vấn đề này của ngươi đây? Nhưng ta từng giao thủ với Vương Quốc Bảo, ta có lòng tin có thể giết được hắn trong vòng hai mươi chiêu."Lưu Dụ quả thực đã từng giao đấu qua với Vương Quốc Bảo, lúc đó hai người chênh lệch không đáng kể. Giờ đây Lưu Dụ tự nghĩ võ công gã phải cao hơn Vương Quốc Bảo một bậc, cộng với chiến thuật mưu kế của gã, có thể ép Vương Quốc Bảo bỏ chạy thoát thân trong thế hạ phong.Hiện tại đã nhận được miễn tử kim bài của Yến Phi, gần đây đao pháp của Lưu Dụ liên tục có lĩnh ngộ và đột phá mới, vậy gã mới mạnh dạn nói cứng như vậy. Gã tuyệt không phải cố ý khoa trương để an ủi Vương Hoằng.Lưu Dụ tiêu tốn một phen miệng lưỡi, mục đích là muốn nâng cao đấu chí của Vương Hoằng, thêm được một người có thực lực giúp đỡ. Trong tình thế ác liệt hiện nay, thêm một người đương nhiên là tốt hơn so với việc bớt đi một người, huống chi đó lại là nhân tài văn võ kiêm tu như Vương Hoằng.Vương Hoằng sửng sốt nhìn gã không chớp mắt, thần sắc lộ ra vẻ không thể tin nổi.Lưu Dụ cất tiếng, giọng cảm xúc sâu sắc: "Trong trận chiến phản công tại Biên Hoang tập, ta đã từng có những ý định sai lầm, muốn buông xuôi tất cả, thậm chí chết đi cho xong. Đương nhiên ta đã không làm như vậy, mà còn nhân đó học được thêm một đạo lý. Đó là không ai có thể nắm chắc việc của tương lai, trước mắt ta chỉ là những sự lựa chọn khác nhau mà thôi, nên đi theo đường nào, hoàn toàn do chúng ta tự mình quyết định. Hiện tại ác tặc trước mặt, một là chúng ta lập tức tránh đi, hoặc là phải đối diện với nó. Giả như huynh lựa chọn cách thứ hai, thì phải quên đi chuyện thành bại sinh tử, toàn tâm tận lực lao thẳng đến mục tiêu, biến những việc không thể thành có thể. Nếu không, chi bằng lập tức buông tay chạy trốn."Vương Hoằng thở ra một hơi, đầu rủ xuống. Đột nhiên hắn lại ngẩng đầu lên, trầm giọng: "Ngươi có biết tình hình ác liệt như thế nào chưa?"Lưu Dụ mỉm cười đáp: "Sau khi Huyền soái tạ thế, ta chưa hề có được nửa ngày an nhàn. Từ Lưu Lao Chi đến Tư Mã Đạo Tử, rồi Hoàn Huyền đến Tôn Ân, kẻ nào cũng dùng trăm phương ngàn kế để lấy lấy đi cái mạng nhỏ của bản nhân. Lưu Dụ ta chính là nhờ những hoàn cảnh như vậy mà trưởng thành. Đối diện với hiểm cảnh ta cũng sợ hãi như ngươi, đó là chuyện thường tình của con người. Nếu như Vương huynh lựa chọn quay về Kiến Khang, ta sẽ không nói thêm nửa câu nào nữa."Ánh mắt Vương Hoằng bắt đầu sáng lên, đoạn hỏi: "Lưu huynh có thể tiết lộ thêm về điểm mấu chốt của kế hoạch đối phó với Tiêu Liệt Vũ không?"Lưu Dụ ung dung đáp: "Ta cần tìm cách đi gặp Hà Phong, khi đó mới biết được chúng ta là đơn độc tác chiến hay có được sự giúp đỡ cực kỳ giá trị của địa phương."Vương Hoằng quả quyết nói: "Đông Hải bang sớm đã bị Đại Hải minh dọa khiếp, Hà Phong tuyệt không đứng về phe chúng ta đâu."Lưu Dụ cười khổ trong lòng, nói mòn cả miệng vẫn không thể lay chuyển được hắn. Thế gia tử đệ Kiến Khang đúng là không chịu nỗi phong ba bão táp.Nghĩ đoạn gã điềm đạm nói: "Ý tứ của Hà Phong ra sao, câu trả lời sẽ có nhanh thôi."Hơi thở Vương Hoằng trở nên gấp gáp, hấp tấp hỏi: "Giả sử không có cách nào thuyết phục được Hà Phong, Lưu huynh còn có tính toán gì khác không?"Ánh mắt Lưu Dụ chợt trở nên hung dữ, tỏa ra những tia sáng cương quyết, nói dằn từng tiếng: "Cho dù chỉ còn một mình Lưu Dụ ta, ta cũng có thể bắt Tiêu Liệt Vũ chết dưới đao này."Vương Hoằng nhìn thẳng vào mục quang gã, nói chậm rãi từng chữ một: "Đến hôm nay ta mới hiểu được người như thế nào mới xứng danh với ba chữ 'chân hảo hán'. Được lắm! Vương Hoằng ta quyết định đi theo Lưu huynh, không màng sinh tử. Dù sao thì mạng nhỏ của ta cũng do Lưu huynh nhặt lại, xin giao cho huynh phân phó."Thân thuyền rung nhẹ, bắt đầu giảm tốc, cập bờ ở phía bên trái.Thành Giang Lăng.Trong nội sảnh Hoàn phủ, Hoàn Huyền đang lặng lẽ ăn sáng. Hầu Lượng Sinh và Can Quy cung kính đứng một bên. Cả hai trước sau báo cáo những tin tức mới nhất cho Hoàn Huyền.Hoàn Huyền nghe xong cau mày nói: "Tư Mã Đạo Tử bị cái gì vậy? Sao lại có thể thả hổ về rừng, để cho Lưu Dụ đến Diêm Thành đánh hải tặc?"Can Quy nhẹ nhàng đáp: "Lưu Dụ đã có bản lĩnh trở về Quảng Lăng an toàn, Lưu Lao Chi chỉ đành lét lút thi triển thủ đoạn, mượn tay tên đầu sỏ hải tặc trừ diệt y. Cũng có thể y sẽ bị người của Tư Mã Đạo Tử hạ thủ, sau này cũng sẽ trút mọi tội lỗi lên đầu bọn hải tặc. Nếu Lưu Dụ chết đi như vậy, hắn có thể phủi tay sạch sẽ."Hầu Lượng Sinh nghe vậy trong lòng nảy sinh cảnh giác. Con người Can Quy này bình thường trầm lặng ít nói, tuy nhiên một khi mở miệng nói ra đều là một lời trúng đích, khiến người ta phải suy nghĩ. Điều đó có thể thấy tâm cơ của hắn cực kỳ sâu sắc, không thể xem thường.Theo như câu đầu tiên mà hắn nói, đã chỉ ra Lưu Lao Chi và Tư Mã Đạo Tử từng cho người tập kích Lưu Dụ trên đường gã quay về Quảng Lăng, chỉ là lần đó tốn công vô ích mà thôi.Hoàn Huyền gật gù tỏ vẻ đồng tình, nhưng đôi mày rậm rạp vẫn chưa giãn ra, trầm giọng: "Hải tặc có phải là cái gì Đại Hải minh của Tiêu Liệt Vũ không? Hừm! Bọn chúng bằng vào cái gì để thu thập Lưu Dụ?" nguồn TruyenFull.vnHầu Lượng Sinh vội đáp: "Lượng Sinh vừa định muốn bẩm báo Nam Quận công, có tin tức từ Kiến Khang đến. Người phụng chỉ triều đình thống lĩnh thủy sư đến Diêm Thành thảo phạt Tiêu Liệt Vũ là Vương Thức đã bại trận, toàn quân bị tiêu diệt."Ánh mắt Hoàn Huyền sáng lên, gật đầu nói: "Như vậy thì mới thêm phần thú vị!"Can Quy nói: "Tiêu Liệt Vũ không những võ công cao cường, lại còn làu thông binh pháp. Trong hai năm gần đây, không lần nào Kiến Khang quân đụng độ với hắn mà không chịu thất bại. Hiện giờ quân phòng trú duyên hải chỉ có thể gắng gượng bảo vệ thành trì, trên biển là địa bàn của Tiêu Liệt Vũ. Lưu Lao Chi lần này phái Lưu Dụ đi, rõ ràng là muốn hại chết hắn nên đã không xuất một binh một tốt. Cái này gọi là vợ hiền mà không có gạo cũng chẳng thể thổi cơm. Xem ra phen này Lưu Dụ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu giao thủ với Tiêu Liệt Vũ thì khác nào lấy trứng chọi đá, mà không dẹp được hải tặc cũng bị khép tội trừng trị giáng chức."Hoàn Huyền đưa mắt nhìn Can Quy, điềm đạm hỏi: "Can tướng quân biết Tiêu Liệt Vũ sao?"Can Quy trả lời: "Ty chức từng gặp gỡ hắn một lần, còn tỉ thí mấy chiêu và đàm luận võ học. Bá Vương côn của người này đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, có thể xếp vào hạng Nam phương đệ nhất côn pháp. Thuộc hạ dám khẳng định võ công của hắn trên hẳn Lưu Dụ. Nếu không Vương Thức đã không phải nuốt hận dưới côn của hắn."Hoàn Huyền cười nói: "Nghe ngươi nói ta cũng cảm thấy ngứa tay. Hà hà! Như vậy cũng đỡ cho chúng ta phải ra công phí sức một phen rồi."Can Quy nói: "Để thêm phần chắc chắn, ty chức muốn nhân cơ hội này dẫn người đuổi theo đến Diêm Thành, xin Nam Quận công cho phép."Hầu Lượng Sinh nghe vậy thầm giật mình kinh hãi, chỉ với một tên Tiêu Liệt Vũ đã khiến Lưu Dụ khó ứng phó nổi. Giờ lại thêm Can Quy đích thân dẫn nhiều cao thủ đến hành thích, dù cho Lưu Dụ có ba đầu sáu tay cũng chống không lại. Điều khiến y lo lắng nhất là Lưu Dụ không còn được Hoang nhân bảo vệ như trước kia, sau khi nhậm chức Thái thú Diêm Thành, gã đã trở thành một mục tiêu rất rõ ràng. Chỉ có thể cầu trời khấn Phật rằng Lưu Dụ đúng là chân mệnh thiên tử, cho dù đâm chém thế nào cũng không chết.Hoàn Huyền ngạc nhiên nói: "Như vậy không phải là làm một việc thừa hay sao? Ta còn có việc phải cần ngươi đi làm."Can Quy cất giọng cung kính: "Theo ngu kiến của ty chức, giết Lưu Dụ vẫn là việc quan trọng nhất, xin Nam Quận công ân chuẩn."Hầu Lượng Sinh than thầm trong lòng. Can Quy đích thực không đơn giản, nhận định sự việc rất chuẩn xác, lại có can đảm kiên trì giữ vững ý kiến trước mặt Hoàn Huyền, vốn quen thói độc đoán.Hoàn Huyền chăm chú nhìn Can Quy đang cúi đầu chờ đợi sự đồng ý của hắn một lúc lâu, sau đó ánh mắt chuyển sang Hầu Lượng Sinh, giọng bình tĩnh: "Lượng Sinh lui ra trước đi, ta có vài lời muốn nói với Can tướng quân."Hầu Lượng Sinh thi lễ cáo lui.Vừa bước ra khỏi sảnh, trong lòng y nổi lên một cảm giác khó chịu.Từ trước đến nay, Hoàn Huyền đều xem Hầu Lượng Sinh là mưu sĩ tâm phúc, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều hỏi ý kiến của y, kể cả những sự việc cơ mật.Có thể thấy từ sau khi Can Quy đến, Hoàn Huyền dần dần có khuynh hướng dựa vào người này, việc bảo y ra ngoài vừa rồi để thương nghị riêng với Can Quy, trước đây chưa từng xảy ra.Có phải Hoàn Huyền đã hoài nghi bản thân y? Hoặc có thể vì bản thân y có mưu đồ khác trong lòng, do đó tại một số thời điểm cốt yếu không dâng lên được đối sách thích hợp. Như vừa rồi đáng lẽ Hầu Lượng Sinh phải chỉ rõ tầm quan trọng của việc sát tử Lưu Dụ, chứ không phải do Can Quy đưa ra. Chính vì vậy đã khiến Hoàn Huyền không còn đặt nặng niềm tin vào y nữa.Hầu Lượng Sinh hiểu rõ hơn bất kỳ ai một điều, đó là Hoàn Huyền cực kỳ đa nghi. Chỉ cần một lần không cẩn thận, y sẽ chết không có chỗ chôn.Hầu Lượng Sinh không thể không đề cao cảnh giác, bởi vì y hiểu rõ rằng những ngày này Đồ Phung Tam sẽ đến tìm y theo ước hẹn. Sau khi quang phục Biên Hoang tập, đại kế phản Hoàn Huyền của bọn họ sẽ toàn diện triển khai.Sự biến hóa của tình thế thường vượt ra ngoài dự tính của con người, ai mà có thể tưởng tượng được Lưu Lao Chi có thể nghĩ ra độc kế như vậy để đối phó với Lưu Dụ. Trong tình hình này, nhìn bề ngoài mà đoán, Lưu Dụ chắc là khó tránh khỏi kiếp số, trừ phi gã đích xác là người mà ông trời đã lựa chọn.Ài!Rốt cuộc Lưu Dụ có phải là chân mệnh thiên tử hay không? Nghĩ đến đó, một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Hầu Lượng Sinh.Giả sử Lưu Dụ trong tình thế thua thiệt đủ đường này nhưng vẫn bình an sống sót, dù cho người không hề tin gã là người có chân mệnh thiên tử cũng bị lay chuyển. Vì vậy, đây là thời khắc quan trọng nhất mà Lưu Dụ phải đối diện, trong trường hợp gã có thể đem được thủ cấp Tiêu Liệt Vũ trở về Quảng Lăng một cách quang vinh, không có một lực lượng nào ở Nam phương có thể áp chế sự quật khởi của gã.Hầu Lượng Sinh bước lên xe ngựa, ra khỏi Hoàn phủ.Chú thích* Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui