Biên Hoang Truyền Thuyết

Nguyên tác: Huỳnh DịThông Điệp Cuối CùngLưu Dụ đầu đội nón trúc, chèo khoái thuyền tiến vào Yến Tước hồ trong mưa bụi mịt mờ.Sáng sớm hôm nay, rõ ràng sắc trời vẫn một màu xanh lam, gió thu man mát thổi. Đột nhiên mây mù không biết từ đâu trôi tới. Những hạt mưa li ti rơi xuống, cảnh vật gần xa bắt đầu trở lên mơ hồ, làm người ta không phân biệt được rõ ràng là mưa hay sương mù, khiến cho lòng Lưu Dụ càng thêm u sầu.Trong lòng gã không nén được lại hiện ra tình cảnh chiều hôm đó lúc lén gặp Tạ Chung Tú, cái cảm giác được ôm nàng trong lòng. Và loại cảm giác như ăn trái cấm đó khiến hắn nhớ lại đoạn hồi ức xác thực về Đạm Chân, tựa như vận mệnh lại tái diễn.Gã thẳng thắn nói với chính mình, vào giây phút nhục thể động lòng người của nàng run rẩy trong lòng, gã đã quên đi tất cả, thậm chí cả Đạm Chân. Có lẽ không một mỹ nữ nào khác, dù là Giang Văn Thanh, Sóc Thiên Đại hoặc Nhậm Thanh Thị có thể tạo cho gã cảm giác giống như vậy. Chỉ có Tạ Chung Tú là có thể khiến gã lúc ôm nàng sinh ra cảm giác tiêu hồn tựa như đang ôm Đạm Chân. Giây phút đó, nàng thật sự đã thay thế Đạm Chân.Ài!Cuộc gặp gỡ này sẽ là bí mật được vĩnh viễn chôn sâu tận đáy lòng gã, không thể nói với bất kỳ ai. Gã sẽ tuyên bố rõ ràng với Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong là không có bất kỳ dã tâm nào đối với Tạ Chung Tú, đó là lời mà gã nhất định phải nói. Đứng ở vị trí lãnh tụ thì phải biết nghĩ về đại cục, không thể bị ham muốn cá nhân chi phối, càng không nên vì tư tình nữ nhân mà làm hỏng đại sự. Huống chi Tạ Chung Tú là miếng mồi tuyệt đối không nên đụng chạm.Ở vào vị trí của Lưu Dụ, buộc gã chỉ có thể nói những lời mà ở hoàn cảnh đó nên nói, làm những việc nên làm nhất. Nếu không, những người đi theo có thế vì vậy mà rời bỏ gã.Cuộc sống ngập tràn đắng cay và éo le, trong cái xã hội không công bằng này, càng phải cố tiếp nhận sự đối đãi không công bằng. Cho dù tương lai gã trở thành bá chủ Nam phương, vẫn khó có thể trong thời gian ngắn phá bỏ được quy tắc có sẵn. Vì vậy trong quá trình kiên cường rèn luyện để vươn lên, gã muốn tranh thủ sự ủng hộ của cao môn thế tộc, cũng vì thế mà phải bảo hộ lợi ích của bọn họ.Tiếng gió thổi tới, một đạo nhân ảnh từ trên bờ lướt đến, nhảy vào giữa thuyền.Trông như một cô gái trẻ, Nhậm Thanh Thị đội chiếc mũ được đan bằng sợi cỏ xuất hiện trước mắt. Trong sương mù mờ mịt, thị tựa như biến thành trung tâm của trời đất, hấp dẫn tất cả mọi sự chú ý của gã.Nhậm Thanh Thị nở một nụ cười bối rối hết sức mê người lại kèm theo tình ý ngọt ngào. Môi thơm khẽ hé nở: "Lưu Dụ! Chàng khỏe không?"Lưu Dụ cảm thấy những tình cảm trong lòng như bị cánh tay nhỏ bé vô hình của thị nén xuống. Gã biết vẻ mỹ lệ đó chính là vũ khí lợi hại nhất của thị, không khỏi than thầm trong lòng.Gã nói: "Ta khỏe hay là không khỏe thì còn phải xem tiểu thư ngươi đã."Nhậm Thanh Thị xẵng giọng nói: "Chỉ cần nghe chàng nói hai câu đó thì biết chàng vẫn còn hoài nghi thành ý của Thanh Thị."Lưu Dụ cười khổ: "Từ ngày đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi một mặt thì ngọt ngào một mặt thì động đao. Ngươi nói ta có thể tin tưởng ngươi mà không có chút cảnh giác được không?"Nhậm Thanh Thị nói: "Chàng có thể hoài nghi Thanh Thị, vậy Thanh Thị cũng có thể hoài nghi Lưu Dụ chàng đúng không?"Lưu Dụ ngạc nhiên nói: "Ngươi hoài nghi ta cái gì?"Nhậm Thanh Thị hờ hững nhún vai nói: "Cái gì cũng đều hoài nghi, ví dụ như chàng phải chăng chỉ đang lợi dụng người ta, căn bản không hề coi người ta là bạn. Hoặc người ta là một đối tượng khác mà chàng phải trừ khử. Sau khi trừ khử Can Quy thì sẽ đến lượt Thanh Thị. Trong đầu chàng nghĩ gì, người ta làm sao mà biết được chứ?"Lưu Dụ nhớ lại đêm đó Đồ Phụng Tam nói muốn giết thị, thầm nghĩ sự hoài nghi của thị tịnh không phải là không có căn cứ. Bất quá đó không phải là ý nghĩ của gã. Đồng thời nghĩ rằng hiện tại bản thân cũng có giá trị lợi dụng đối với Nhậm Thanh Thị, nhưng thị lại giao ra cái giá trên trời buộc gã phải chấp thuận.Gã thở dài: "Ta lẽ nào là loại người như vậy? Ngươi muốn giết ta vẫn là sự thật không thể chối cãi, chỉ là ta phúc to mạng lớn thôi! Ngươi dựa vào cái gì mà trách ta?"Nhậm Thanh Thị liếc nhìn gã, cúi đầu cười nhạt: "Chàng hoài nghi thiếp, thiếp hoài nghi chàng, không hề có cơ sở để tín nhiệm nhau thì chuyện tốt cũng có thể biến thành chuyện xấu. Cũng may việc này có phương pháp để giải quyết, chàng có chịu suy nghĩ không?"Lưu Dụ kinh ngạc thốt: "Loại chuyện này cũng có biện pháp để giải quyết sao? Trừ phi có thể móc tim mình ra cho đối phương xem."Hai gò má Nhậm Thanh Thị đỏ ửng, cúi đầu xuống thật thấp, khe khẽ nói: "Biện pháp giải quyết của thiếp cũng hơi giống như thế."Phối hợp với thần thái đầy vẻ trêu ngươi của thị, nếu Lưu Dụ không hiểu rõ thì gã đúng là thằng đại ngốc.Lưu Dụ càng minh bạch đây là thông điệp cuối cùng nàng đưa ra cho bản thân gã, thông báo rằng gã nếu như vẫn không chịu cùng nàng hợp thể giao hoan, nàng sẽ hoài nghi "thành ý" của gã.Nhậm Thanh Thị nhìn nhận rất chuẩn, loại người giống như Lưu Dụ sẽ chịu trách nhiệm đối với nữ nhân đã dâng hiến tấm thân xử nữ cho gã. Ngược lại mà nói, nếu như Lưu Dụ kiên trì cự tuyệt nàng hiến thân, đương nhiên chứng tỏ gã không chịu tiếp nạp nàng.Tại thời khắc nguy hiểm này, đây lại là lúc không thể không dựa vào thị, gã có thể nói "không" chăng? Như vậy gã sẽ không có cách nào giết chết được Can Quy và có khả năng sẽ phải thua trong trận chiến này.Gã càng lúc càng minh bạch, trở thành lãnh tụ thật không dễ. Bất cứ chuyện gì cũng đều phải suy tính vì đại cục, những cái thuộc về cá nhân hoàn toàn là thứ yếu.Ngay từ lúc đầu trong lòng gã đã nhận định thị là yêu nữ mưa nắng thất thường. Nhưng yêu nữ này đối với gã lại có lực hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt. Cho dù biết rằng thị có lẽ là yêu nữ giảo hoạt, tâm ngoan thủ lạt bậc nhất Nam phương, gã vẫn không đành lòng làm điều gì thương tổn đến thị. Nhưng gã thật sự không thích thứ cảm giác này, nó có chút giống như bị thị dắt mũi.Lưu Dụ lạnh nhạt nói: "Hiện tại là lúc bàn chính sự, chúng ta tuyệt đối không thể để nảy sinh rắc rối, sự tình càng đơn giản càng tốt. Minh bạch chưa? Tất cả đợi giết xong Can Quy và Lư Tuần rồi mới nói!"Nhậm Thanh Thị ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, hí hửng nói: "Được thôi! Để ta nghiên cứu trước xem làm thế nào để giết Can Quy. Chàng hãy suy nghĩ cẩn thận xem có sơ hở nào để Can Quy nắm được hay không?"Lưu Dụ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: "Ta không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề, vì sao ngươi lại có cách nghĩ này?"Nói chuyện với thị phải từng bước nắm chắc, tuyệt đối không thể không phòng bị mà để lộ ra những tình huống của phe mình cho thị hay. Bằng không nếu thị đột nhiên cải biến tâm ý, thay đổi ý nghĩ đứng về phía Can Quy để mưu toán cho bản thân thì đúng là hỏng bét.Lúc này con thuyền nhỏ đã trôi đến trung khu vực trung tâm của hồ nước, cảnh vật trên bờ mất dần trong hơi nước mờ mịt, bọn họ giống như đang lọt mình trong khoảng không gian mênh mang.Nhậm Thanh Thị nói: "Ta nhìn người thì không thể nhìn sai, có khả năng nhìn thấy những điểm nhỏ nhặt nhất. Đêm qua ta đi gặp Can Quy, tiết lộ cho hắn biết là Lư Tuần ở ngoài đại môn Lang Nha Vương phủ hòng ám sát Tư Mã Nguyên Hiển. Sau đó chàng bước ra từ hậu viện của Vương phủ, rồi đi tới Quy Thiện tự. Những tin tình báo trân quý này đều rất cần thiết đối với hắn, nhưng hắn lại như không thèm để trong lòng. Ta chắc chắn trăm ngàn lần là không đánh rắn động cỏ, nhưng hắn không chịu lộ ra cho ta biết là hắn có thủ đoạn gì. Thứ phản ứng này của hắn chỉ có một cách giải thích, đó là để đối phó với chàng như thế nào thì hắn vốn đã tính toán kỹ càng và đã có được kế sách hoàn hảo."Lưu Dụ nhíu mày suy nghĩ, nói: "Ta vừa chuyển tới một nơi bí mật khác để ẩn thân. Nếu như kế sách của hắn là nhằm vào việc ta vẫn ở Quy Thiện tự mà thiết lập, ta sẽ thất vọng phi thường."Gã cố ý nói ra là đã thay đổi nơi ẩn thân là để thăm dò Nhậm Thanh Thị, xem thị có truy vấn nơi ẩn thân mới của gã hay không.Nhậm Thanh Thị nói: "Ta không thể nhìn nhầm Can Quy. Khẳng định là chàng ở một phương diện nào đó có sơ hở bị hắn nắm bắt được. Chàng bây giờ suy nghĩ thật kỹ xem vấn đề xảy ra từ phương diện nào. Chỉ cần chàng có thể nắm bắt được chỗ sơ hở, thì có thể từ đó mà suy đoán ra kế sách ám sát của Can Quy, rồi quay lại đối phó hắn. Chàng không cần phải nói với ta. Từ giờ trở đi để tránh bị hiềm nghi ta cũng không thể lại tới tìm chàng. Ngàn vạn lần đừng xem nhẹ lời cảnh cáo của ta, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để chàng giết Can Quy, để vuột qua rồi thì vĩnh viễn không bao giờ có lại được, cũng làm lãng phí nỗi khổ tâm của ta. Người ta phải đi đây! Nhớ rằng chàng đã vừa mới đáp ứng chuyện của người ta rồi đấy!":77:Lưu Dụ quay lại Thanh Khê Tiểu Trúc, Tư Mã Nguyên Hiển đang cùng với Đồ Phụng Tam hào hứng nói chuyện, cứ giống như là cuộc tán gẫu giữa tri tâm hảo hữu, từ thần thái và ngữ điệu tuyệt không thể nhìn ra quan hệ rắc rối phức tạp của bọn họ.Tư Mã Nguyên Hiển thấy Lưu Dụ trở về, vui vẻ nói: "Ta học được rất nhiều thứ từ Đồ huynh. Thì ra chỉ điều tra địch nhân mà lại có nhiều vô cùng tận thủ pháp như vậy."Lưu Dụ lộ ra vẻ thân mật, ngồi xuống cạnh Tư Mã Nguyên Hiển, cười nói: "Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bất đãi. Hiểu rõ địch chính là mấu chốt để giành lấy thắng lợi."Tư Mã Nguyên Hiển tràn đầy cảm xúc nói: "Nói thật với hai vị, đêm đó ta và các vị trên sông bị Ẩn Long truy đuổi, là chuyện mà ta cả đời khó quên. Trước đây ta chưa từng trải qua tình huống kinh hiểm như vậy. Các vị cũng hiểu rõ, ta tới chỗ nào cũng đều có tiền hô hậu ủng, thật không có bao nhiêu người dám đắc tội với ta. Nhưng đêm đó lại là cùng địch nhân chính diện giao phong, địch và ta hai bên đấu trí đấu lực, chỉ một chút không cẩn thận là thuyền đắm người chết. Vậy mà các vị đàm tiếu dụng binh, thái độ lâm nguy nhưng không loạn, đối với ta có sự khơi dậy rất lớn. Cho đến ngày hôm nay dư vị của tình huống lúc đó vẫn còn in đậm trong ta."Lưu Dụ thầm nghĩ nếu luận về nguy hiểm thì lúc hắn bị Yến Phi cưỡng ép bắt đi còn nguy hiểm hơn nhiều, bất quá xem ra Tư Mã Nguyên Hiển hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, hoặc là đã dứt khoát quên hẳn đi rồi.Gã hỏi: "Chúng ta ở tại chỗ này, công phu bảo mật làm đầy đủ chứ?"Đồ Phụng Tam hai mắt hiện ra thần sắc chú ý, hiển nhiên hiểu rõ Lưu Dụ tịnh không thuận miệng hỏi.Tư Mã Nguyên Hiển có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Chuyện này do cha ta tự mình an bài, biết rõ sự tình không đến mười người, đều là trong những người trung thành không hề nghi kị."Lưu Dụ nói: "Nếu vậy thì không nên là công tử ngươi để lộ ra vấn đề này."Ánh mắt Đồ Phụng Tam chiếu sang phía gã hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"Lưu Dụ hiểu được hàm ý trong nhãn thần của hắn, là bảo hắn không cần giấu diếm Tư Mã Nguyên Hiển, vì còn phải hợp tác lâu dài với cha con Tư Mã Đạo Tử, đối đãi chân thành chính là sách lược cao minh nhất. Bằng không nếu bị Tư Mã Nguyên Hiển phát giác ra bọn họ chỗ nào giấu hắn, quan hệ tốt đẹp có thể biến thành tồi tệ.Tư Mã Nguyên Hiển cũng nói: "Đúng rồi! Lưu huynh đột nhiên sao lại lo lắng về chỗ này? Phải chăng có vấn đề gì đã nảy sinh?"Lưu Dụ nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, hiện tại việc mà chúng ra đàm luận, công tử chỉ có thể cho Lang Nha Vương và Trần công công biết, tóm lại là càng ít người biết thì càng tốt."Tư Mã Nguyên Hiển bắt đầu cảm thấy hưng phấn, không kịp gật đầu đã nói luôn: "Đương nhiên là thế, ta biết phân nặng nhẹ mà."Lưu Dụ nói với Đồ Phụng Tam: "Nhậm Thanh Thị cảnh cáo chúng ta, Can Quy trong việc đối phó với ta có vẻ như đã nắm chắc thắng lợi. Chắc là hắn đã vạch ra được một kế hoạch tổng thể rất hay, cho nên chúng ta ở một phương diện nào đó đã bị Can Quy nắm được sơ hở trí mạng."Đồ Phụng Tam lộ ra thần sắc chấn động, nhíu mày không nói. Truyện được tại TruyệnFULL.vnTư Mã Nguyên Hiển ngẩn ngơ thốt: "Nhậm Thanh Thị? Huynh sao lại có thể lai vãng với thị?"Lưu Dụ gật đầu nói: "Chính là thị. Hôm đó sau khi ta li khai quý phủ, để cho thị theo sau truy tìm tới Quy Thiên tự. Cho nên lúc này mới muốn công tử tìm cho nơi khác để ẩn thân."Tư Mã Nguyên Hiển hoang mang hỏi: "Ta không hiểu, thị và Can Quy không phải là cùng một bọn sao?"Lưu Dụ đương nhiên không thể nói rõ cho hắn quan hệ mập mờ không rõ ràng với Nhậm Thanh Thị: "Ta và thị xem như là quen biết đã lâu, lúc là địch lúc là bạn. Nữ nhân này tâm ngoan thủ lạt, không ai biết được trong lòng thị nghĩ gì. Bất quá có chút khẳng định là tất cả những gì thị làm đều xuất phát từ lợi ích của bản thân Hiện tại thị và Can Quy vì tranh thủ tình cảm mà loại trừ lẫn nhau, cho nên lời thị nói có thể đáng tin. Vì ả muốn mượn tay chúng ta trừ khử Can Quy."Nói xong trong lòng gã cảm thấy không thoải mái. Ở một mức độ nào đó, hắn đã bán đứng Nhậm Thanh Thị, cũng may việc này không phải là hoàn toàn không có biện pháp bổ cứu, chỉ cần hạ một chút công phu với Tư Mã Nguyên Hiển là ổn.Lại nói: "Ta đã lập thệ đáp ứng thị, sẽ không đem chuyện thị ở trong bóng tối ngầm giúp đỡ chúng ta mà nói ra. Công tử là người của phe mình, ta đương nhiên không thể giấu giếm. Cái này gọi là quy củ giang hồ, mong công tử giúp đỡ, nếu không Lưu Dụ ta sẽ trở thành hạng người không biết giữ chữ tín."Tư Mã Nguyên Hiển lộ ra thần sắc cảm động, lấy tay vỗ vỗ vào đầu vai Lưu Dụ, nói: "Lưu huynh thật sự coi ta là bằng hữu, ta ngay cả cha cũng sẽ nói dối, và đáp ứng vĩnh viễn không nói ra chuyện này."Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: "Từ lúc này trở đi, chúng ta đều là huynh đệ."Lại nhíu mày hỏi: "Chúng ta rốt cuộc đã để cho Can Quy nắm được thóp ở chỗ nào?"Tư Mã Nguyên Hiển tiếp lời: "Ngoại trừ hai chúng ta ra, còn có ai biết rõ về chỗ này nữa?"Lưu Dụ nói: "Chỉ có Vương Hoằng thôi."Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Vương Hoằng tuyệt đối không phải là hạng người như vậy, huống chi cha rất căm ghét Hoàn Huyền. Có thể là hắn bị người ta bám theo sau mà không phát giác, dẫn thẳng tới đây."Đồ Phụng Tam nói: "Khả năng này là rất nhỏ. Biết được rồi thì sao chứ? Chúng ta há phải là dễ dàng bị thu thập. Muốn giết Lưu huynh, nhất định phải trong hoàn cảnh hoàn toàn không phòng bị mà bất ngờ tấn công, mới có khả năng thành công."Tư Mã Nguyên Hiển nói với Lưu Dụ: "Lưu huynh phải đề phòng yêu nữ Nhậm Thanh Thị đó. Nói không chừng thị đột nhiên lại nói có tin tức quan trọng nào đó rồi bảo huynh đến gặp, sự thật lại là một cái bẫy. Thị hiện tại có thể chỉ dọa dẫm nhăng nhít, chỉ vì muốn có được sự tín nhiệm của huynh."Lưu Dụ cười khổ: Ta cũng hi vọng là vậy, nhưng thị lại nói rằng sẽ không liên lạc với ta nữa, bảo ta phải tự lo lắng ổn thỏa."Tư Mã Nguyên Hiển kinh ngạc đến nghẹn lời.Đồ Phụng Tam hai mắt phát ra tia nhìn sắc sảo, nhìn Lưu Dụ trầm giọng: "Ta ở đây cũng thật sự không thấy phát sinh vấn đề gì, còn ngươi? Ví dụ như có chuyện gì ngươi chưa nói với ta không?"Lưu Dụ bắt đầu suy tư.Tư Mã Nguyên Hiển vẫn chưa chịu thua, nói: "Các vị thật sự tin tưởng Nhậm Thanh Thị ư?"Đồ Phụng Tam nghiêm mặt nói: "Ta hiểu rõ hơn bất kỳ một ai về tình huống đấu đá của thủ hạ Hoàn Huyền. Can Quy và Nhậm Thanh Thị nghi ngờ lẫn nhau là hợp lý. Bọn chúng cùng là một loại người, chỉ cần có cơ hội, khẳng định sẽ trừ khử đối phương. Đó gọi là cách tiên phát chế nhân để giành thắng lợi."Lưu Dụ toàn thân chấn động.Hai người cùng lúc nhìn về phía gã.Tư Mã Ngyên Hiển vui vẻ nói: "Nghĩ ra rồi!"Lưu Dụ gật đầu, chậm rãi nói: "Phải nghĩ ra thôi, vẫn là liên quan đến Vương Hoằng."Tư Mã Nguyên Hiển không đồng ý nói: "Ta nhận thấy Vương Hoằng không phải là người như vậy. Hắn tuyệt đối không thể bán đứng bằng hữu, huống chi Lưu huynh còn là ân nhân cứu mạng của hắn."Đồ Phụng Tam nói: "Không phải là trực tiếp liên quan đến hắn, mà là hắn bị người ta lợi dụng."Lưu Dụ nói: "Chính là như vậy. Sáng nay hắn tới tìm ta, nói là hắn có vài bằng hữu muốn ủng hộ ta, hẹn vào chiều mà đoàn quân chinh Nam xuất phát sẽ gặp mặt tại Hoài Nguyệt lâu."Tư Mã Nguyên Hiển lộ ra thần sắc không vui.Đồ Phụng Tam ngạc nhiên hỏi: "Vì sao ngươi lại đáp ứng kiểu xã giao không cần thiết ấy?"Lưu Dụ đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của Tư Mã Nguyên Hiển, cũng biết phải làm thế nào để yên lòng hắn: "Quan hệ giữa Vương Hoằng và ta ở Kiến Khang ai cũng biết, muốn tìm ta thì thông qua Vương Hoằng có thể nói là cách duy nhất. Can Quy đã nhìn trúng điểm này, thông qua người có liên hệ bí mật với Hòan Huyền, người này lại có giao tình với Vương Hoằng, hỏi khéo Vương Hoằng là có thể sắp xếp để giết ta."Quay sang nói với Tư Mã Nguyên Hiển: "Vương Hoằng tịnh không hiểu rõ tình huống thật sự của ta, chỉ biết công tử tiếp nạp chúng ta. Mỗi người đều vì triều đình mà ra sức, căn bản không thể nghĩ đến còn có những vấn đề khác. Có thể hẹn ta đến gặp mặt bằng hữu của hắn, hắn sẽ rất có thể diện."Gương mặt đang cau có của Tư Mã Nguyên Hiển từ từ giãn ra, gật đầu nói: "Kiểu gặp gỡ như thế này ở Kiến Khang là chuyện hết sức bình thường, ai ai cũng đều muốn được tự tai nghe Lưu huynh thuật lại quá trình chém chết Tiêu Liệt Vũ."Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: "Trong những người ngươi đi gặp, khẳng định có một người ngầm cấu kết với Hoàn Huyền."Tư Mã Nguyên Hiển khẩn trương hỏi: "Là những người nào?"Lưu Dụ đem danh tự nói ra, sau đó cùng với Đồ Phụng Tam nhìn Tư Mã Nguyên Hiển, đợi nghe ý kiến của hắn, đối với năm người này, Tư Mã Nguyên Hiển đương nhiên hiểu rõ hơn họ.Tư Mã Nguyên Hiển suy nghĩ một lát, thở dài: "Năm người này ta đều biết, thật nghĩ không ra là ai có vấn đề. Nếu nói kẻ khiến cho người ta hoài nghi nhất ta sẽ chỉ ra Mao Tu Chi, hắn là hậu nhân của Ba Thục đại gia tộc Mao Cử. Bất quá Mao Cử bị chính Hoàn Huyền và một đại tộc họ Tiêu khác nhổ cỏ tận gốc. Mao Tu Chi phải có thâm cừu với Hoàn Huyền mới đúng. Thật khiến người ta phải đau đầu."Rồi nói tiếp: "Vậy ta sẽ đi giám thị năm người này. Chỉ cần có người ngầm cấu kết với Can Quy, nhất định sẽ không qua được mắt ta."Đồ Phụng Ta mỉm cười nói: "Ngàn vạn lần không nên như vậy, hiện ta chúng ta cần nhất là phải thật bình tĩnh, ngay cả với Vương Hoằng cũng sẽ nói dối để tương kế tựu kế, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để giết Can Quy."Tư Mã Nguyên Hiển nói: "Nếu như chúng ta bước nhầm đường..."Đồ Phụng Tam thong dong nói: "Còn nhớ đêm đó Hác Trường Hanh quăng lưới bắt chúng ta không? Thành bại chính là phải quyết định như vậy. Hác Trường Hanh tóm không được chúng ta, lại bị chúng ta bắt người mang đi. Tình huống hiện tại cũng như vậy. Chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào cách nhìn của bản thân, nếu như thua, chỉ đành trách mình phạm sai lầm hoặc là xui xẻo thôi."Lại nói: "Lần này hành động ám sát ngược lại sẽ do ta phụ trách, ta sẽ nghiên cứu từng khả năng, thiết kế ra sách lược hoàn thiện nhất, phải để cho Can Quy nghĩ rằng hắn đang trên đà nắm chắc thắng lợi rồi sẽ cho hắn rơi vào cạm bẫy tử vong."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui