Cưỡi Hổ Khó XuốngDưới ánh nắng buổi chiều mùa đông chiếu rọi, "Kỳ Binh hào" dẫn đầu tiến vào khu bến thuyền Ngô Hải nằm ở phía nam Hải Diêm. Điều khác thường là ngoại trừ tám chiếc Song Đầu hạm đi theo, còn có năm chiếc lâu thuyền chuyên chạy đường biển, nhìn qua thấy đáy thuyền chìm xuống nước sâu đến hai trượng, biết ngay trên thuyền chở đầy hàng hóa.Lưu Dụ nghe báo, cùng chúng binh tướng kéo nhau xuất thành nghênh tiếp. Lúc này trên bờ đã sớm có vài trăm người của Bắc Phủ binh tập trung ở đấy, mọi người thần sắc hưng phấn, quan sát đội thuyền hoành tráng tiến vào bến tàu lớn nhỏ.Đồ Phụng Tam không đợi "Kỳ Binh hào" tiến sát vào bờ, đã từ trên thuyền nhảy xuống bến tàu, dùng nội công quán chú vào âm thanh hét lớn: "Báo cáo Lưu Soái, Phụng Tam và Văn Thanh may mắn không nhục mệnh, đã đánh được Hổ Độc lũy, đoạt được phần lớn lương thực, vật tư và công cụ đánh thành của địch nhân."Lưu Dụ còn chưa có cơ hội trả lời, thì binh tướng tụ tập tại bến tàu đã bật lên tiếng hò reo, vỗ tay vang trời, chấn động khu bến tàu, tình huống kích động giống như dân chúng đã chịu nỗi khổ hạn hán từ lâu nhìn thấy trên trời có dấu hiệu mưa xuống.Lưu Dụ trong lòng kêu tốt. Đồ Phụng Tam chơi chiêu này vô cùng tuyệt đẹp, có thể thấy đối với lòng người hắn hiểu biết sâu sắc. Sau khi hắn công hãm thành công Hổ Độc lũy, lập tức dẫn thuyền đội chạy không nghỉ quay trở về, mục đích là muốn báo tin tốt, để kích động sỹ khí binh lính tại Hải Diêm.Nếu không có khí giới và công cụ chuyên dụng đến đánh Hải Diêm, tạm thời Thiên Sư quân đối với Hải Diêm vô kế khả thi, nhường cho binh lính Hải Diêm có đủ thời gian và không gian nghỉ ngơi.Binh lính giữ thành ở cửa và trên tường thành nghe được tiếng reo mừng bên đấy, lập tức hiểu được có chuyện gì phát sinh, đồng thời hò reo hưởng ứng trợ uy, nhất thời trong và ngoài thành tràn đầy tiếng hò reo khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Truyện được tại TruyệnFULL.vnĐồ Phụng Tam đến thẳng trước mặt Lưu Dụ, Lưu Nghị và các tướng lĩnh, ung dung nói: "Bọn ta phát động công kích đối với Hổ Độc lũy vào giữa giờ Sửu và Dần, địch nhân trong lúc bất ngờ hoàn toàn không có sức phản kích, hoảng hốt bỏ chạy tứ tán, đến trời sáng thì toàn lũy rơi vào trong tay bọn ta. Không biết có phải lão thiên gia chiếu cố, năm chiếc thuyền chở hàng hóa của Thiên Sư quân vẫn u mê không biết tiến vào Hổ Độc lũy, mang theo lượng lớn lương thảo, dược vật, y phục và vật dụng hàng ngày, bọn ta đương nhiên không thể nhân nhượng, tất cả theo đơn thống kế thu lại hoàn toàn. Xem này! Bọn ta mang chiến lợi phẩm đến đây, thỉnh Lưu soái coi qua và thu nhận."Bởi vì hắn nói chuyện đã nhẹ nhàng lại hứng thú, làm cho chúng binh tướng bật cười lớn, phát xuất từ đáy lòng. Mà năm chiếc hải thuyền to lớn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đang tiến dần vào bờ, so với bất kể chuyện gì cũng đều có sức khích lệ sỹ khí hơn.Lưu Dụ cảm kích Đồ Phụng Tam tận đáy lòng, trước mắt Bắc Phủ binh thiếu thốn nhất chính là lương thực, hàng hóa và lòng tin. Điều hay nhất là Đồ Phụng Tam nhắc đến ông trời, quanh một vòng đề tỉnh mọi người Lưu Dụ gã là chân mệnh thiên tử, đồng thời khiến cho mọi người phấn chấn tinh thần.Lưu Dụ mỉm cười nói: "Tông huynh! Làm phiền ngươi nghiệm thu chiến lợi phẩm, rồi vận chuyển vào trong thành."Lưu Nghị vung tay hô một tiếng, toàn bộ những người xung quanh đi theo hắn giải quyết công việc.Lúc bấy giờ tám chiếc Song Đầu hạm diễu võ dương oai đi qua đi lại tuần tiễu vùng biển bên ngoài khu bến thuyền, tăng thêm khí thế của quân giữ thành Hải Diêm.Đồ Phụng Tam đi đến bên cạnh gã, thở dài: "Bọn ta không có nhìn lầm Khoái Ân, người này là tướng tài trên đời khó kiếm. Kế hoạch công đánh Hổ Độc lũy do y một tay lập nên, có thể lập được kỳ công mà thương vong chưa đến một trăm người. Bọn ta phải trọng dụng y thật tốt."Lưu Dụ hỏi: "Đại tiểu thư và Tống đại ca đâu?"Đồ Phụng Tam đáp: "Bọn ta nhận được tin tức từ Biên Hoang truyền đến. Địch nhân ở Bắc Dĩnh Khẩu đã bị đẩy lui, còn giết chết chủ soái Tông Chánh Lương và phó soái Hồ Bái. Cao tiểu tử đương nhiên bình an mạnh khỏe, hình như còn chiếm được tình yêu của tiểu Bạch Nhạn. Yến Phi hiện nay đã đến Bành Thành, năm xe hoàng kim có thể trong một thời gian ngắn được vận chuyển đến Biên Hoang. Chính vì Biên Hoang tập nguy nan đã giải, cho nên Hoang nhân huynh đệ bọn ta đem hai trăm thớt chiến mã thượng đẳng giao cho Khổng lão đại, lại do y phái thuyền vận chuyển đến Hải Diêm. Đại tiểu thư và Tống đại ca mang thuyền đi tiếp ứng trên đường, tránh bị Thiên Sư quân chặn đường cướp mất."Lưu Dụ rất vui nói: "Bọn ta gặp vận rồi, tin tức tốt lần lượt từng cái một theo nhau mà tới."Đồ Phụng Tam nói: "Tất cả có lẽ là hết đêm trời lại sáng. Sự thật từ khi nắm được Diêm Thành, bọn ta đã nắm được vận mệnh của mình trong lòng bàn tay, không phải do người ta ban bố nữa. Tình hình hiện tại như thế nào?"Lưu Dụ đáp: "Trong một ngày hôm qua, Ngô Quận, Gia Hưng theo nhau thất thủ. Thiên Sư quân lại phong tỏa đường đến Vô Tích, bức cho bại quân của hai thành chạy trốn về Hải Diêm. Hiện tại binh lực ở Hải Diêm bọn ta đã tăng đến tám ngàn người. Từ Đạo Phúc thật biết tương trợ."Đồ Phụng Tam than: "Đây kêu là ông trời giúp ta. Chỉ qua sự thất bại nhanh chóng của Ngô Quận và Gia Hưng, có thể nhìn ra Bắc Phủ binh mười phần không còn đấu chí. Sự thật binh lính của Tạ Diễm đã đến tuyệt cảnh cùng trời cuối đất, toàn nhờ kỳ binh bọn ta đột khởi, mới vãn hồi được lại. Có tin tình báo của Thiên Sư quân hay không?"Lưu Dụ quan sát hàng hóa từ năm chiếc hải thuyền đang được mọi người cao hứng chuyển lên trên bờ, rồi lại dùng xe lừa vận chuyển vào trong thành, trong lòng nổi lên cảm giác thỏa mãn và vui vẻ. Gã đáp: "Theo tin tức mới nhận được, chủ lực của Thiên Sư quân đã theo đường sông di chuyển xuống phía nam, tấn công Cối Kê và Thượng Ngu sẽ là việc trong tám hoặc mười ngày tới. Binh lính Thiên Sư quân phải đến công kích Hải Diêm, vẫn chưa thấy vết tích. Thật kỳ quái!"Đồ Phụng Tam cười: "Thật ra có gì kỳ quái đâu. Cánh binh lính này hiện tại phải đang trên đường chạy tới Hổ Độc lũy, bất quá khi bọn họ gặp được bại quân từ Hổ Độc lũy chạy về, chỉ đành lùi lại Ngô Quận và Gia Hưng, thỉnh cầu lại chỉ thị của Từ Đạo Phúc."Lưu Dụ vui vẻ: "Nên là như thế!" Lại trầm ngâm nói: "Từ Đạo Phúc sẽ có phản ứng thế nào đây?"Đồ Phụng Tam quét mắt nhìn tình hình ở trên mặt biển, trầm giọng: "Nếu như ta dự đoán không sai, hạm đội Thiên Sư quân sẽ xuất hiện tại trên mặt biển, phá hủy thuyền của bọn ta đang đậu tại bến thuyền, phong tỏa giao thông trên biển, khiến cho bọn ta chẳng có cách nào hỗ trợ Cối Kê và Thượng Ngu đối diện bên kia eo biển, đồng thời cô lập Hải Diêm, làm cho bọn ta không thể từ đường biển vận chuyển vật tư lại."Lưu Dụ hai mắt phát xạ tinh mang lấp lánh, bình tĩnh nói: "Cứ kệ đội chiến thuyền của Thiên Sư quân, với kinh nghiệm bọn ta Song Đầu hạm có thể dùng chiến thuật lấy ít thắng nhiều. Bọn ta còn có một ưu điểm là từ trên bờ hỗ trợ hạm đội bọn ta, chỉ cần chịu qua được cửa này, Hải Diêm sẽ biến thành một hòn núi lớn đứng vững chãi không nghiêng ngả giữa biển khơi cuồng nộ. Cái ngày bọn ta đánh bại Thiên Sư quân cũng không còn xa nữa."Ghế Nhiếp Thiên Hoàn ngồi tại bên cạnh cửa sổ trong sương phòng, từ tầng hai tửu gia nhìn ra phong cảnh gió mưa mù mịt trên Động Đình hồ. Lúc này thủ hạ mở cửa vào báo có Nhậm Thanh Thị đến.Nhiếp Thiên Hoàn bảo thủ hạ mời nàng vào, đợi Nhậm Thanh Thị ngồi xuống ghế bên cạnh và sau khi cửa sương phòng đóng lại, Nhiếp Thiên Hoàn mới hỏi: "Có phải Nhậm hậu buồn chán quá muốn hoạt động không?"Nhậm Thanh Thị mỉm cười châm rượu cho y, ôn nhu nói: "Ta không ngừng lo lắng, cho nên nhân thể Nhiếp bang chủ lên Ba Lăng, chạy lại gặp người."Nhiếp Thiên Hoàn dụng thần dò xét thị, tựa như có chỗ phát hiện, ngạc nhiên: "Nhậm hậu lại lo lắng cho con người Nhiếp mỗ?"Nhậm Thanh Thị điềm đạm đáp: "Chính vì Nhiếp bang chủ nghĩ ta không cần lo lắng cho người, đó lại là lý do ta lo lắng cho người."Nhiếp Thiên Hoàn cau mày: "Nhậm Hậu có phải ám chỉ Hoàn Huyền sẽ hại ta không?"Nhậm Thanh Thị thở dài: "Ta đối với Hoàn Huyền xác thực có ý hận, nhưng vẫn sẽ không bẩn thỉu đến mức làm cái việc ly gián, nhưng có vài lời không nói ra thì không thoải mái, tiện báo đáp tình nghĩa của Nhiếp bang chủ thu lưu ta."Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười nói: "Thỏ khôn tất nhiên chưa chết, Nhiếp Thiên Hoàn ta vẫn còn có giá trị lợi dụng, Hoàn Huyền sao đã dám hại ta?"Nhậm Thanh Thị sâu sắc nói: "Là nô gia lo lắng bang chủ có cách nghĩ suy xét bản thân như vậy. Bang chủ tin rằng muốn giết người là một việc dễ dàng ư? Khi bang chủ toàn lực đề phòng thì bất kể người nào muốn đối phó với bang chủ, đều phải trả ra một giá rất trầm trọng thê thảm, đồng thời còn rước họa tự đốt mình. Cho nên nếu ta là Hoàn Huyền, sẽ chọn lúc bang chủ không ngờ nhất, đánh lúc bang chủ không phòng bị thì đã trừ đi một mối tâm phúc đại họa nữa ngoài Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham."Nhiếp Thiên Hoàn hừ lạnh: "Nhậm Hậu coi ta ngày đầu tiên ra đời sao? Ta sao lại có thể không đề phòng Hoàn Huyền, binh lính của y đều nằm dưới sự giám thị của ta, y động nửa đầu ngón tay cũng không giấu được ta. Hoàn Huyền muốn ám toán ta, sẽ tự chuốc lấy phiền toái."Nhậm Thanh Thị cười khổ: "Bang chủ nổi giận rồi, ta có cần câm miệng biến khỏi đây không?"Nhiếp Thiên Hoàn sau khi trừng mắt nhìn thị một lúc rất lâu, lắc đầu nói: "Ta không bực mình, chỉ là muốn nói cho nàng biết, ta luôn luôn đề phòng Hoàn Huyền, kết minh giữa ta và y chỉ là lợi dụng lẫn nhau, căn bản không cần phải nói đạo nghĩa. Chẳng những không có một minh ước nào, ta đến hôm nay vẫn chỉ có thể xưng bá tại Lưỡng Hồ, ngồi nhìn Đại Giang bang diễu võ dương oai."Nhậm Thanh Thị ngập ngừng muốn nói, rút cuộc cũng không nói.Nhiếp Thiên Hoàn nói: "Xin nói ra đi."Nhậm Thanh Thị nói: "Dưới tình huống bình thường, khó ai dám đối phó bang chủ. Nhưng khi bang chủ xuất ra toàn lực, chẳng may bị cắt đứt đường quay lại Lưỡng Hồ, sẽ biến thành mãnh hổ xuống núi bị chó nhờn. Bang chủ minh bạch ý tứ ta chưa?"Nhiếp Thiên Hoàn ung dung nói: "Tình huống như vậy có thể trong một ngày nào đó sẽ phát sinh, nhưng tuyệt sẽ không xảy ra trước khi công hãm Kiến Khang, về phương diện này ta tự có tính toán."Nhậm Thanh Thị bình tĩnh hỏi: "Bang chủ hùng tài đại lược, trong lòng đương nhiên có kế hoạch vẹn toàn, cho phép ta suy đoán không?"Nhiếp Thiên Hoàn lộ ra vẻ không được tự nhiên, cau mày nói: "Nói đi!"Nhậm Thanh Thị nhún vai: "Khi Hoàn Huyền toàn lực công kích Kiến Khang, bang chủ sẽ đánh chiếm Kinh Châu, biến thành một Hoàn Huyền khác. Cho dù Hoàn Huyền đánh chiếm thành công Kiến Khang cũng mất đi cái lợi thượng du. Đúng không?"Nhiếp Thiên Hoàn trầm giọng hỏi: "Đây là cách nhìn của Hoàn Huyền hay là suy đoán của nàng?"Nhậm Thanh Thị đưa mắt nhìn vào làn mưa mù mịt trên Động Đình hồ, nhẹ nhàng nói: "Bất luận Đại Giang bang hay là Lưỡng Hồ bang đều là cái gai trong lòng và trong mắt Hoàn Huyền. Hắn đâu phải là người hữu dũng vô mưu, hắn mượn tay bang chủ trừ đi Giang Hải Lưu là giải pháp cao minh nhất. Nhưng hắn lại có hai khuyết điểm lớn là háo sắc và rất đa nghi."Tiếp theo ánh mắt hướng về y, bình tĩnh nói: "Thiên hạ ai chẳng biết bang chủ là bá chủ kiêu hãnh không chịu thần phục dưới bất kể người nào, với Hoàn Huyền là một người rất đa nghi như thế, tuyệt sẽ không để cho bang chủ ngồi hưởng lợi. Nếu như dự đoán của Thanh Thị không sai, Hoàn Huyền sẽ chỉ phong tỏa Đại Giang, mà sẽ không trực tiếp tấn công Kiến Khang."Nhiếp Thiên Hoàn lạnh lùng: "Ý nàng là lần này Hoàn Huyền muốn ta công đánh Giang Đô chỉ là gian kế dụ rắn ra khỏi hang để lật đổ Lưỡng Hồ bang của ta. Ha ha! Nếu như thế ta sẽ khiến cho Hoàn Huyền hối hận."Nhậm Thanh Thị ung dung: "Ta vừa mới nói qua, khi bang chủ toàn lực đề phòng, khẳng định người nào công kích người là ngu xuẩn. Công đánh Giang Đô, bang chủ có ưu thế tiến có thể công, lui có thể thủ. Sao Hoàn Huyền lại dám trong lúc đó có chủ ý sai lầm mà đánh bang chủ. Sự tình sẽ phát sinh trong khoảng thời gian sau khi tiêu diệt xong Dương Toàn Kỳ và Ân Trọng Kham cho đến khi xâm phạm Kiến Khang."Dừng chút rồi tiếp tục: "Tuy nhiên đối với sự triển khai binh lực của Hoàn Huyền bang chủ thuộc như lòng bàn tay, nhưng đối với Tiều Túng ở Ba Thục lại thế nào đây? Người này có thể độc bá Ba Thục, rất không đơn giản, với lại lai lịch xuất thân càng thần bí. Sự quật khởi của Tiều gia chỉ hơn mười năm, ngay cả nhân tài như Can Quy cũng cam tâm để y sử dụng, mới biết Tiều Túng chẳng phải chỉ là thế gia đại tộc bình thường."Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ, hỏi: "Nàng nghĩ ta sẽ sao nhãng với Tiều Túng ư?"Nhậm Thanh Thị đáp: "Bang chủ đương nhiên sẽ không sơ suất thế, nhưng khẳng định cảm nhận còn chưa được sâu sắc như ta. Tiều Nộn Ngọc có thể nói đã khó nhọc cưỡng đoạt Hoàn Huyền từ trên tay ta. Ngay lúc tin tức Can Quy ôm hận tại Kiến Khang truyền đến tai Hoàn Huyền, do thế thấy được sự ứng biến nhanh chóng của nữ nhân này, chẳng từ bất kể thủ đoạn lợi hại nào, đâu có chút nào đứng đắn giống như nữ nhân trong các gia đình thề tộc? Nếu như không phải Hoang nhân cố ý tiết lộ sự việc Tiều Nộn Ngọc hành thích Cao Ngạn, đến hôm nay sợ rằng bang chủ còn chưa sinh ra cảnh giác với Tiều gia."Nhiếp Thiên Hoàn hiện ra vẻ trầm tư suy nghĩ, sau một lát gật đầu: "Những lời Nhậm hậu mới nói, toàn là thật tình."Nhậm Thanh Thị rất vui nói: "Rút cuộc bang chủ đã nghe được lọt tai!"Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên liếc nhìn thị, cau mày hỏi: "Nàng còn có cách nhìn thế nào đối với Tiều gia?"Nhậm Thanh Thị thở dài: "Lúc tiên huynh còn tại thế, luôn luôn lưu ý đến tình hình phương Nam, bỏ ra không ít công phu. Lúc đó thế lực của Mao gia lớn hơn Tiều gia, cho nên bọn ta không chú ý đến Tiều Túng lắm. Ai ngờ được Tiều Túng chỉ trong thời gian một đêm đem tất cả tình hình xoay chuyển ngược lại. Do đấy có thể thấy vạn lần không thể coi thường Tiều Túng, nếu không sẽ giẫm lên vết xe đổ của Mao gia."Nhiếp Thiên Hoàn cầm lấy chén rượu uống một hơi hết sạch.Nhậm Thanh Thị trầm mặc chăm chú nhìn y, đợi y để chén rượu xuống xong, mới nhẹ nhàng hỏi: "Người đã nghe qua con người Lý Thục Trang chưa?"Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên đáp: "Đương nhiên nghe qua, thị chẳng những là đại lão bản của Hoài Nguyệt lâu, mà còn là người cung ứng chủ yếu Ngũ thạch tán ở Kiến Khang, khiến cho thị biến thành nữ nhân giàu nhất tại Kiến Khang."Nhậm Thanh Thị ánh mắt mơ màng, tựa như tự nói với mình: "Vì sao ta phải đề cập đến thị? Bởi vì tiên huynh từng có một giai đoạn tình cảm với thị, từ đó đến nay bọn ta chỉ coi thị là một nữ nhân để lợi dụng, chứ chưa từng nghĩ qua thị ngoài danh lợi quyền thế lại còn một dã tâm khác, bất quá cách nghĩ này ta cũng thay đổi rồi."Nhiếp Thiên Hoàn ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì khiến cho nàng thay đổi cách nhìn đối với thị?"Nhậm Thanh Thị đáp: "Đương nhiên là có quan hệ với cái chết của Can Quy tại Hoài Nguyệt lâu, không có tin tức tình báo chính xác của Lý Thục Trang, Can Quy làm sao có thể nắm được việc Lưu Dụ đến Hoài Nguyệt lâu dự tiệc chứ? Theo suy đoán của ta Lý Thục Trang vị tất đã có giao tình trực tiếp với Can Quy, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Tiều gia."Nhiếp Thiên Hoàn ngây người nói: "Phỏng đoán của nàng vô cùng hữu dụng, xác thực ta đánh giá thấp thực lực của Tiều gia."Tiếp theo cười khổ nói: "Được nghe nàng diễn giải ta có chút tâm thần bất định, đã từ rất lâu ta không có cảm giác nguy cơ tứ bề. Nhậm hậu có lời khuyên chân thành gì đối với ta không?"Nhậm Thanh thị từng lời từng lời từ từ nói: "Nếu như ta là bang chủ người, sẽ cự tuyệt xuất binh, tùy tiện tìm ra một lý do, giả như còn chưa chuẩn bị chu đáo, xin Hoàn Huyền đem hành động công kích Ân, Dương hai người lùi lại nửa năm."Hai mắt Nhiếp Thiên Hoàn thần quang cực thịnh, chăm chú nhìn Nhậm Thanh Thị. Nhậm Thanh Thị cúi đầu nói: "Những lời Thanh Thị muốn nói đã nói hết rồi! Tất cả do bang chủ tự định đoạt."Nhiếp Thiên Hoàn vẫn im lặng không lên tiếng.Nhậm Thanh Thị đứng dậy thi lễ, một lời xin lỗi, lùi ra khỏi sương phòng.Thị vừa mới đi khỏi, Hác Trường Hanh tiến vào trong phòng, đi đến bên cạnh y ngồi xuống, dùng ánh mắt nhìn y như muốn hỏi.Nhiếp Thiên Hoàn hỏi: "Có chuyện gì?"Hác Trường Hanh đáp: "Dương Toàn Kỳ trúng kế rồi, vừa nhận được tin tức từ Hoàn Huyền đưa tới, đội thuyền của Dương Toàn Kỳ đã rời khỏi Tương Dương chạy về Giang Đô."Nhiễm Thiên Hoàn ngạc nhiên nói: "Dương Toàn Kỳ chẳng lẽ không hiểu được một loạt trận mưa lớn liên tiếp trước đó đã làm Quảng Lăng và Giang Đô úng ngập đất trồng trọt, ảnh hưởng đến cả vụ thu hoạch mùa thu này sao?"Hác Trường Hanh cười giễu cợt: "Ân Trọng Kham khẳng định sẽ giấu việc này với Dương Toàn Kỳ, cố tình lừa Dương Toàn Kỳ bồi táng theo. Đây gọi là danh sỹ, là văn nhân thất đức triệt cả đầu lẫn đuôi."Nhiếp Thiên Hoàn trầm ngâm một lúc rất lâu, cười khổ nói: "Trường Hanh! Ngươi hãy suy nghĩ giúp ta, nếu như ta đem ước định với Hoàn Huyền để yên không để ý tới, án binh bất động, sẽ có hậu quả gì?"Hác Trường Hanh thoáng chấn động, trợn mắt nhìn Nhiếp Thiên Hoàn, nhất thời không nói ra lời.Nhiếp Thiên Hoàn nghiêm nét mặt: "Ta nghiêm chỉnh đấy."Hác Trường Hanh dụng tâm suy nghĩ một lát rồi đáp: "Trước hết bọn ta sẽ trở về nguyên trạng, thế lực thế này thì khó có thể bước ra khỏi Lưỡng Hồ nửa bước, còn mất luôn địa bàn mới đánh được ven theo Đại Giang, mà Hoàn Huyền cũng sẽ khó đạt được mộng làm hoàng đế của y."Nhiếp Thiên Hoàn gật đầu nói: "Ngươi đã nói ra cách nghĩ trong lòng ta. Tình hình hiện thời của bọn ta, như chạy thuyền ngược dòng, không tiến tức lùi. Nói không chừng Đại Giang bang nhân cơ hội này từ suy trở lại thịnh. Tất cả vì có Hoang nhân hậu thuẫn cho Đại Giang bang."Hác Trường Hanh hỏi: "Chẳng lẽ bang chủ thật có tính toán như vậy?"Nhiếp Thiên Hoàn thở dài: "Chỉ là suy nghĩ qua. Từ sau khi giết chết Giang Hải Lưu, sự thật bọn ta đã như leo lên lưng hổ, chỉ có kiên trì đi tiếp, mới có một ngày vén được mây nhìn thấy trăng sáng."Hác Trường Hanh quan tâm lo lắng hỏi: "Bang chủ lo lắng chuyện gì? Có phải nghe được việc liên quan đến Hoàn Huyền?"Nhiếp Thiên Hoàn trả lời: "Nhắc đến lại buồn cười. Ta lo lắng là một người ta không lý giải nổi, cũng chính vì ta không hiểu nổi y mới cảm thấy lo âu. Hoàn Huyền ư! Vẫn chưa được ta để vào trong mắt, nếu không sao ta có thể phạm sai lầm lớn mưu toan chuyện lột da hổ."Hác Trường Hanh không hiểu hỏi: "Người khiến cho bang chủ sinh ra lo âu rút cuộc là thần thánh phương nào?"Nhiếp Thiên Hoàn đáp: "Là Tiều Túng cha của Tiều Nộn Ngọc."Hác Trường Hanh nhẹ thở dài một hơi, nói: "Sao lại là y!"Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ: "Chỉ nhìn ngươi căn bản không coi Tiều Túng ra cái gì, có thể biết công phu che giấu tai mắt người ta của Tiều Túng thành công như thế nào. Nếu ta không được Nhậm Thanh Thị nhắc nhở, ta vẫn như ở trong mộng. Tất cả y nguyên theo kế hoạch đã định tiến hành, nhưng bọn ta tất phải đề phòng Hoàn Huyền và Tiều Túng một tay, nếu không sẽ lật thuyền trong rãnh, gặp họa bất trắc."Hác Trường Hanh gật đầu lĩnh mệnh.Nhiếp Thiên Hoàn lại hỏi: "Thanh Nhã có động tĩnh gì không?"Hác Trường Hanh cười nói: "Gần đây muội ấy rất nghe lời, tâm tình cũng tốt hơn, đặc biệt là luôn luôn lưu tại biệt viện, rất ít thấy muội ấy đi ra ngoài."Nhiếp Thiên Hoàn vui vẻ nói: "Ngươi cho người đi tìm nó lập tức đến đây gặp ta vì có việc quan trọng muốn hỏi nó."Hác Trường Hanh vâng lệnh rời khỏi.