Một Đêm Nguy Cơ Tứ BềYến Phi nằm trên mái ngói chủ đường của một ngôi nhà lớn gần phủ thống lĩnh, đợi gần nửa canh giờ, vẫn không có cách nào lẻn vào phủ thống lĩnh.Phủ thống lĩnh đèn thắp sáng choang, bóng người thấp thoáng, cảnh giới thâm nghiêm, còn hơn hành cung của Mộ Dung Thùy ở thành Vinh Dương ngày đó, lúc đó tuyết lớn mênh mông, bây giờ lại là trăng sáng vằng vặc, làm việc lẻn vào khó khăn hơn nhiều, cho dù với khả năng của Yến Phi, cũng cảm thấy vô kế khả thi.Từ sau khi Lưu Lao Chi về phủ, thì không ngừng có người vào vào ra ra, có thể thấy được Lưu Lao Chi đang ra ra sức duy trì lòng quân, để đối kháng sự phân hóa của Lưu Dụ, y mời các tướng lĩnh lớn nhỏ tới huấn thị nói chuyện, làm sự tính toán của chàng lại chẳng linh nghiệm, bởi vì không có cách nào biết rõ nội gian của ma môn bị hoài nghi trong lòng Lưu Lao Chi là kẻ nào.Nhưng Yến Phi vẫn để toàn bộ tinh thần giám thị động tĩnh của phủ thống lĩnh, nếu như Lưu Lao Chi đột nhiên ồ ạt điều động, thì có thể thông tri cho Lưu Dụ trước một bước, để gã có thể sớm có tính toán.Tối nay là một đêm có nguy cơ tứ bề, chỉ cần Lưu Lao Chi có lòng hung ác, thì sẽ xuất hiện cảnh tượng huyết tẩy Quảng Lăng, không chỉ là riêng sinh tử của Lưu Dụ, Bắc phủ binh tướng do một tay Tạ Huyền sáng lập sẽ trở thành tứ phân ngũ liệt.Lúc này một đội nhân mã phóng ra từ phủ thống lĩnh, kẻ đầu lĩnh gầy còm cao nhồng, hai mắt lòe sáng, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của Yến Phi.Yến Phi sở dĩ đặc biệt lưu tâm người này, chẳng những bởi vì sự cảnh giác của hắn cao hơn nhiều so với kẻ khác, mà còn vì lúc hắn đưa mắt quét nhìn tình huống trên đường và lâu phòng xung quanh, hai mắt ẩn hiện ánh sánh dị thường, làm Yến Phi sinh ra cảm giác giống như đã từng gặp qua.Khi chàng nhớ lại từng ở trong mắt Tiều Phụng Tiên phát hiện được ánh mắt như vậy, Yến Phi trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ đã không hoàn toàn phí công, nào dám do dự, vội tung người bám theo.Trong phủ của Hà Vô Kị không ngừng truyền đến thanh âm của một lượng lớn vệ binh đi lại bố phòng, rõ ràng binh tướng thủ hạ của Hà Vô Kị đang tiến vào chiếm giữ phủ nội, Lưu Dụ vẫn ngồi an tĩnh ở trong thư phòng, tựa hồ những chuyện phát sinh bên ngoài không có chút quan hệ nào với gã.Nội tâm của Lưu Dụ cảm thấy bình tĩnh một cách thần kì, một loại bình tĩnh chưa từng có. Sự chờ đợi là việc hành hạ người ta nhất, nhưng sự chờ đợi khốn khổ việc báo thù của gã cuối cùng đã trôi qua rồi, bây giờ gã đang tiến bước mạnh mẽ trên con đường báo thù, chính diện giao tranh với Lưu Lao Chi.Đây là một trường quyết chiến kì lạ, trường tranh đấu chính là lòng quân và sức hiệu triệu của hai người.Điểm mấu chốt là ở chỗ Hoàn Huyền có thể trong ngày mai công hãm được Kiến Khang hay không.Ngẫm lại cũng thấy hoang đường, thành bại của bản thân, lại nằm ở sự thắng lợi của kẻ địch hàng đầu Hoàn Huyền.Trong Bắc phủ binh, bất luận cao thấp, đều biết Lưu Lao Chi chọn sách lược cách sơn quan hổ đấu, ngư ông đắc lợi. Nhưng nếu Lưu Lao Chi dự tính thất bại, Kiến Khang quân căn bản không chịu nổi một trận, Lưu Lao Chi sẽ trở thành mua dây tự trói mình, danh dự của y trong Bắc phủ binh sẽ hoàn toàn sụp đổ.Dưới tình huống như vậy, Lưu Dụ gã sẽ trở thành lựa chọn duy nhất của Bắc phủ binh tướng, chỉ có gã mới có thể cứu vãn đảo ngược tình thế tuyệt vọng, những người đi theo Lưu Lao Chi sẽ chỉ biết trở thành kẻ bồi táng của Lưu Lao Chi.Sự dự đoán của mình có sai lầm không?Lưu Dụ cười khổ trong lòng.Gã là không thể không mạo hiểm đánh bạc một phen, bởi vì gã không thể gánh đỡ nổi bất kì sự kéo dài thời gian nào. Chỉ có thừa dịp lúc Hoàn Huyền chưa ổn định trận cước, lãnh đạo Bắc phủ quân toàn lực phản kích, mới có cơ hội đánh bại Hoàn Huyền.Nếu như để Hoàn Huyền yên ổn bá chiếm Kiến Khang, phong tỏa thượng du, lại phái đại quân tới đánh Quảng Lăng và Kinh Khẩu, thì Lưu Dụ gã sẽ chỉ như kẻ chờ bị giết thôi.Nghĩ tới đây, Ngụy Vịnh Chi đã tới, còn có tướng Bành Trung quen thuộc với Lưu Dụ đi theo.Bành Trung làm Lưu Dụ tưởng nhớ tới Vương Đạm Chân, năm đó gã đưa Vương Đạm Chân tới Quảng Lăng, thì ở giữa đường gặp một đội tuần quân do y suất lĩnh. Khi đó Bành Trung vẫn chỉ là một giáo úy, bây giờ nhìn phục sức thì biết y đã được thăng lên làm phó tướng, so với Ngụy Vịnh Chi chỉ kém hơn một bậc.Ba người gặp mặt, đều có cảm giác như đã lâu lắm rồi.Sau khi ngồi xuống, Ngụy Vịnh Chi giơ ngón cái nói: "Lưu soái ngài thật có bản sự, có thể đè áp tên tiểu tử Lưu Nghị cuồng vọng tự đại đó, đoạt được binh quyền Hải Diêm từ trên tay hắn, viết lên chiến quả cùng Thiên sư quân. Chúng ta đang khi hào hứng đàm luận về chiến công của ngài, đột nhiên ngài lại xuất hiện ở Quảng Lăng, lại thu phục được lão Hà, làm hắn bán mạng cho ngài. Bây giờ ai còn dám không tin 'Nhất tiễn trầm Ẩn Long' của ngài, chính là sấm ngôn của 'Thiên Hàng Hỏa Thạch'. Ha ha. Các huynh đệ chúng ta đều đi theo ngài vì vinh quang, không ai so với Ngụy Vịnh Chi ta rõ hơn ngài có thể làm được những chuyện mà người khác không thể làm."Lưu Dụ nói: "Không cần khích lệ ta, ta chỉ là có chút may mắn thôi."Bành Trung từng là bạn thanh lâu của gã, nói chuyện không chút cố kị, cười nói: "Không phải một chút may mắn, mà là hồng vận đương đầu, tương lai ngươi sẽ lên như diều gặp gió, chỉ cần không quên bọn này, nhất định phải tới luận công ban thưởng nhé."Ngụy Vịnh Chi nghe vậy cười to.Lưu Dụ bỗng chốc cảm thấy thoải mái trở lại, hướng về phía Bành Trung cười nói: "Tiểu tử ngươi được thăng chức rồi, người cũng trở nên thú vị hơn."Ngụy Vịnh Chi nói: "Chớ nên xem thường tiểu Bành, y ở trong cuộc chiến với Thiên sư quân đảm nhiệm đội thuyền tiên phong của thủy sư, đại phá đội thuyền giặc Thiên sư quân, do đó có thể được thăng liền hai cấp. Con bà nó, bây giờ không giống ngày xưa, tiểu Bành đã là một trong các mãnh tướng có thực lực nhất trong thủy sư rồi."Ánh mắt của Lưu Dụ chợt sáng lên, hỏi: "Thủy sư?"Ngụy Vịnh Chi nói: "Đó chính là nguyên nhân Hà đại nhân đặc biệt phái ta đưa tiểu Bành đến gặp ngươi, Quảng Lăng thủy sư phân làm mười hai đội, tiểu Bành chính là tướng chỉ huy của một đội trong đó, trên tay có mười hai chiếc chiến thuyền, hiện tại toàn thể đều theo dưới cờ của lão ca ngươi, tùy ý sai khiến."Ánh mắt của Lưu Dụ chuyển qua Bành Trung.Bành Trung hưng phấn nói: "Nói ngươi cũng không tin, ta đã cùng bọn thủ hạ thương lượng qua, mọi người một câu dị nghị cũng không có, từ nay về sau chúng ta sẽ đi theo ngươi."Lưu Dụ trong lòng mừng rỡ, trong tay đột nhiên có hơn mười hai chiếc chiến thuyền, cục diện lập tức hoàn toàn thay đổi. Lần 'Binh biến' do bản thân sách động này, bắt đầu có thành công.Ba người sau khi thương lượng thỏa đáng chi tiết hành sự và phối hợp, Lưu Dụ hướng về Ngụy Vịnh Chi hỏi: "Tình hình của Khổng lão đại thế nào rồi?"Ngụy Vịnh Chi hiện ra thần sắc tôn kính nói: "Ta đã dùng phi cáp truyền thư báo cho Khổng lão đại, mời lão nhân gia người trở về. Nói đến Khổng lão đại, thật không thể không gọi một câu hảo hán tử."Bành Trung nói: "Toàn nhờ vào Khổng lão đại đưa vợ con của Hồ Bân từ Kinh Khẩu đến Thọ Dương, Hồ Bân mới có thể phóng tay giúp các ngươi, nhưng Khổng lão đại cũng bởi vậy mà chọc giận Lưu Lao Chi, không thể không đến Diêm Thành tránh họa."Lưu Dụ lúc này mới biết được đã xảy ra nhiều việc như vậy. Khổng Tĩnh đối với Lưu Dụ gã vẫn trước sau thủy chung hỗ trợ, không rời bỏ, đúng là đáng quý, làm gã cực kỳ cảm kích.Ngụy Vịnh Chi nói: "Tối nay là một đêm không bình thường nhất của Quảng Lăng, sự phát triển của tình thế, chúng ta không thể nào khống chế và ngăn cản được. Tin tức từ các con đường khác nhau truyền bá đi, bây giờ huynh đệ trong quân hoàn toàn hiểu được lão ca ngươi đã trở về lãnh đạo chúng ta. Ta dám nói một câu, cho dù là thân binh thân tướng bên cạnh Lưu Lao Chi, rất nhiều người lòng cũng hướng về ngươi. Con bà nó, nếu đến bây giờ có ai vẫn chưa thấy rõ Lưu Lao Chi chỉ là một kẻ tiểu nhân thất tín bội nghĩa, thì nên chết đi để tạ tội với thiên hạ."Bành Trung giận dữ nói: "Lưu Lao Chi để em trai của Huyền soái nuốt hận sa trường, làm tổn thương trái tim của bọn huynh đệ, con bà nó, ai muốn theo kẻ như Lưu Lao Chi đi tìm chết chứ?"Ngụy Vịnh Chi hưng phấn nói: "Chỉ cần Bắc phủ binh huynh đệ bọn ta trên dưới một lòng, lại có Lưu soái ngươi lãnh đạo, Hoàn Huyền sao có thể là đối thủ của chúng ta? So với Phù Kiên, Hoàn Huyền còn kém xa."Lưu Dụ cảm khái trong lòng, càng cảm kích Tạ Huyền, không có sự bồi dưỡng của ông, bản thân sao có thể có ngày hôm nay. Sức ảnh hưởng của Tạ Huyền đối với Bắc phủ binh là không gì so sánh nổi, nguyên nhân chính là mỗi người trong Bắc phủ binh đều nhìn Lưu Dụ gã là người kế thừa của Tạ Huyền, khi Lưu Lao Chi làm mọi người thất vọng, Lưu Dụ gã liền có thể giành được thắng lợi dễ dàng.Cái nhìn của Ngụy Vịnh Chi và Bành Trung, chính là đại biểu cho suy nghĩ trong lòng các huynh đệ khác trong quân.Lúc này lại có tướng lĩnh khác tới gặp, Ngụy Vịnh Chi và Bành Trung vui vẻ rời đi, chia nhau ra hành sự.Yến Phi vượt tường vào, tránh qua tuần vệ, đến được nội viện, nhân vật mục tiêu này tiến vào trong một tòa nhà. Yến Phi vội lẻn tới gần, vận công lắng nghe.Một thanh âm âm nhu không nhanh không chậm hỏi: "Lưu Lao Chi vì sao đột nhiên triệu kiến Cao tướng quân vậy?"Chỉ nghe ngữ điệu nói chuyện của y, Yến Phi lền cảm giác được kẻ này là người tự phụ và mưu trí. Đồng thời biết được kẻ mà mình đang theo dõi là tướng lĩnh nổi tiếng của Bắc phủ binh, Cao Tố.Cao Tố trầm giọng nói: "Lưu Dụ đã trở về rồi."Người nọ ngạc nhiên hỏi: "Lưu Dụ không phải đang giao chiến với Từ Đạo Phúc ở Giang Nam sao?"Cao Tố thở dài: "Lưu Dụ kẻ này hành sự luôn ngoài dự liệu của người khác, hắn lần này trở lại chiêu này đúng là trá mưu kì kế, lập tức uy hiếp được Lưu Lao Chi, làm vị trí thống lĩnh của y bị nguy ngập. Nghe ngữ khí của Lưu Lao Chi, Hà Vô Kị đã theo Lưu Dụ. Ứng tiên sinh có thể có đối sách gì không?"Ứng tiên sinh trầm ngâm một lát, hỏi: "Tiên phát chế nhân, vì sao Lưu Lao Chi không động thủ?"Cao Tố nói: "Tình thế bây giờ hỗn loạn, tướng lĩnh thủ hạ của Lưu Lao Chi đều cho rằng thiếu cớ để động thủ, nói là như thế, nhưng Lưu Lao Chi là người thông minh, sao không biết sẽ không có ai nguyện theo y cùng Lưu Dụ động can qua. Luận về uy vọng hiện thời trong quân, Lưu Lao Chi thật kém xa Lưu Dụ."Ứng tiên sinh nói: "Việc này đúng là làm người ta đau đầu, nếu người của chúng ta không phải bị phái ra ngoài làm việc, thì có thể tập trung toàn lực, nhất cử kích sát Lưu Dụ, đầu xuôi đuôi lọt, còn hơn giết vài chủ tướng của Bắc phủ binh."Yến Phi nghe được trong lòng sợ hãi, hiểu được ma môn đang phối hợp với hành động tiến công Kiến Khang của Hoàn Huyền, đồng thời triển khai kế hoạch thích sát tướng lĩnh Bắc phủ binh, làm Bắc phủ binh đột nhiên mất vài tướng lĩnh chủ chốt, trận cước sẽ đại loạn, vì thế vô lực ứng phó với Hoàn Huyền.Bất quá ngay cả khi chàng biết rõ âm mưu của đối phương, cũng vô phương bổ cứu, bởi vì căn bản không biết mục tiêu mà đối phương muốn ám sát.Cao Tố thở dài: "Cho dù nhân thủ chúng ta đầy đủ, có lẽ vẫn khó làm được, bởi vì Lưu Dụ có Yến Phi đi cùng."Ứng tiên sinh thất thanh hỏi: "Cái gì?"Yến Phi từ phản ứng của Ứng tiên sinh, cảm nhận được ma môn đối với bản thân đã khắc sâu lòng sợ hãi.Cao Tố nói: "Lưu Lao Chi đã hướng về phía Lưu Dụ hạ thông điệp cuối cùng, trước chính ngọ ngày mai phải rời khỏi Quảng Lăng, xéo về Hải Diêm. Bất quá xem tư thái lộ ra của Lưu Dụ, là muốn cùng Lưu Lao Chi đối nghịch. Ôi. Thật không nghĩ được, tình thế lại quay ngược trở lại nhanh như vậy, Ứng tiên sinh có đối sách gì không?"Đây là lần thứ hai Cao Tố hướng về Ứng tiên sinh hỏi kế, cũng biết được Cao Tố đã rối loạn trong lòng.Ứng tiên sinh trầm mặc xuống.Cao Tố nói: "Còn có một chuyện là người ta phiền não nữa, Lưu Lao Chi đã hoài nghi con của Tôn Vô Chung có quan hệ với ta, bất quá so với chuyện của Lưu Dụ, xem như không quan trọng bằng."Ứng tiên sinh đột nhiên nói: "Chúng ta lập tức đi."Cao Tố thất thanh hỏi: "Cái gì?"Ứng tiên sinh nói: "Tình thế cực kì không ổn, Lưu Lao Chi khẳng định là từ nơi Lưu Dụ tìm được tin tức, mới sinh ra hoài nghi với ngươi.." nguồn TruyenFull.vnYến Phi lại không có hứng thú nghe tiếp, trong lòng kêu một tiếng "Quá muộn rồi", từ nơi ẩn núp nhào ra, phá cửa sổ vào nhà, tiếp theo điện quang chớp sáng, sau hai tiếng kêu thảm, Yến Phi lại xuyên qua cửa sổ rời đi, phủ vệ nghe tiếng chạy tới đến cái bóng của chàng cũng không nhìn thấy.Mở cửa buồng, tiếng khóc của Tiểu Bạch Nhạn truyền vào tai, Cao Ngạn cúi đầu cảm thấy ruột gan đứt đoạn.Tiểu Bạch Nhạn nằm trên giường, úp mặt vào gối, hiển nhiên là không muốn bị người nghe được tiếng khóc của nàng ta, bất quá chỉ cần nhìn cả người nàng không ngừng run rẩy, cũng biết nàng đã khóc rất nhiều.Cao Ngạn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bản thân cũng không nén nổi ứa nước mắt, đi đến bên giường ngồi xuống, miễn cưỡng khống chế bi thống trong lòng, lấy tay để lên vai nàng ta, cúi người sát tai nàng nói: "Nhã nhi. Nhã nhi. Đừng khóc nữa. Sớm muộn gì ta cũng sẽ cắt lấy noãn đản* của Hoàn Huyền, đem đến cho nàng nhắm rượu."Doãn Thanh Nhã run run một chút, thanh âm khàn khàn sẵng giọng: "Ta không cần cái xú noãn đản của hắn. Ừ, ngươi đi chết với cái thứ đó đi, làm người ta nói lời thô tục."Cao Ngạn nói: "Người của Dạ Oa tộc chúng ta đều biết, người trong lúc thất ý, rất cần nói nhiều câu thô tục để lấy lại khí thế, đó là linh đan diệu dược điều trị sự bi thương. Ta nếu có thể cắt lấy noãn đản của Hoàn Huyền, thì sẽ không lấy noãn đản của hắn nhắm rượu. Nếu như ta nói muốn chửi mười tám đời tổ tông của Hoàn Huyền, chẳng lẽ thật sự sẽ làm như vậy sao? Đó căn bản là không có khả năng, hà huống ta chỉ có hứng thú đối với một mình Nhã nhi thôi."Doãn Thanh Nhã bỗng ngồi lên, khuôn mặt cười cùng nước mắt lộ ra vẻ khóc cười khó phân, khóc đến mắt sưng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Cao Ngạn, sẵng giọng: "Cao Ngạn xấu xa. Cao Ngạn chết bầm. Người ta thương tâm đến chết, ngươi còn nói những lời xấu xa đó với người ta, thừa cơ đùa giỡn người ta."Cao Ngạn đưa tay áo lên lau nước mắt trên khuôn mặt nàng ta, đau lòng nói: "Ngàn vạn cái sai, đều là ta sai. Nhã nhi muốn đánh muốn chửi, tất tùy theo tâm ý của nãi nãi nàng, quan trọng nhất là không nên khóc nữa, khóc không tốt cho thân thể, chỉ làm cho tên gian tặc Hoàn Huyền đó cao hứng thôi. Sư phụ của nàng đã dạy nàng thế nào, không phải là tuyệt không được làm giảm uy phong của người sao?"Doãn Thanh Nhã im lặng không nói, mặc cho Cao Ngạn lau nước mắt cho nàng.Xích Long thuyền lướt đi trên Ba Dương hồ gió yên sóng lặng, trăng sáng treo trên bầu trời, êm dịu lặng yên.Cao Ngạn thấy Doãn Thanh Nhã đã hồi phục, trong lòng mừng thầm, nói: "Lão Trác đó tự thân xuống bếp, đã làm vài món ăn đặc sắc để cho Nhã nhi nhấm nháp, bây giờ lão và Trình công, Diêu tiểu tử đều ở phòng đợi đại tiểu thư nàng đại giá. Ôi. Nhã nhi đã rất nhiều ngày chưa nếm qua thứ gì rồi. Xem này, người đã gầy đi rồi."Doãn Thanh Nhã liếc gã, buồn bã nói: "Ngươi không phải cũng gầy đi sao? Người ta không có tâm tình ăn thứ gì, ngươi cũng không ăn cùng người ta. Tên ngốc chết bầm nhà ngươi."Cao Ngạn cố nặn ra nụ cười nói: "Chỉ cần nghĩ đến nàng chưa ăn cái gì, ta cũng nuốt không trôi."Doãn Thanh Nhã cúi đầu, sau một thoáng khẽ hô: "Cao Ngạn."Cao Ngạn vui vẻ nói: "Có tiểu nhân."Doãn Thanh Nhã cuối cùng không nhịn được cười, phì cười, sau đó lại giận mắng: "Tên tiểu tử chết bầm này, lúc người ta thương tâm, lại đến chọc người ta cười, khiến người ta bối rối."Cao Ngạn nói: "Làm Nhã nhi vui sướng, là thành tựu vĩ đại nhất của cả đời Cao tiểu tử ta, những chuyện khác ta không để mắt tới. Ta có thể cam đoan với nàng, cuối cùng sẽ có một ngày có thể đánh cho Hoàn Huyền chẳng bảo toàn được noãn đản. Hoàn Huyền sao có thể là đối thủ của Yến Phi và Lưu Dụ chứ? Hắn chỉ chờ ngày noãn đản bị hủy mất thôi."Doãn Thanh Nhã lại khống chế không được bật cười, vừa vui vừa giận nói: "Tên tiểu tử hư hỏng nhà ngươi, lại chọc người ta cười rồi."Cao Ngạn lấy tay sờ vào khuôn mặt vẫn còn ướt của nàng, thở than: "Khuôn mặt của Nhã nhi thật mịn màng."Doãn Thanh Nhã mặc gã suồng sã, lại nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã đổi tính rồi, liên tục hơn mười ngày không động chân động tay với người ta, giờ mới biết là tính xấu khó đổi."Tay của Cao Ngạn dời ra sau gáy nàng, cảm nhận được da thịt mềm mại, nhất thời như mất hồn, đang muốn ôm hôn nàng, Doãn Thanh Nhã nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"Cao Ngạn cuống quít rút tay, xấu hổ nói: "Không có gì. Chỉ là muốn hôn Nhã nhi. Hà. Nhã nhi đã cho là thời cơ chưa chín muồn, thì hãy đợi ngày sau mới làm vậy."Doãn Thanh Nhã lập tức đỏ bừng má, hung hăng lườm gã, lại phì cười nói: "Thời cơ chưa chín muồi? Ôi. Tiểu tử hư hỏng nhà ngươi. Bất quá để ngươi làm bừa một trận, Nhã nhi lại không muốn khóc nữa. Ôi. Rủa mười tám đời tổ tông của Hoàn Huyền, ta bây giờ mới hiểu được câu thô tục này là vô vị bao nhiêu. Bất quá ngươi nói cũng có chút đạo lý, sự thương tâm của ta chỉ sẽ là tiện nghi cho Hoàn Huyền."Tiếp đến liếc gã nói: "Những ngày này ngươi đã khổ sở. Từ sáng sớm đến chiều đều bận rộn kiến lập mạng lưới tình báo mới, lại còn đến chọc người ta vui vẻ, nhưng ta lại một chút cũng không giúp gì được, hơn nữa còn muốn tới cảm tạ Trình công, hoàn toàn do ông ấy cải tổ bang của ta, mới có thể làm huynh đệ trong bang giữ vững được tinh thần và đấu chí."Cao Ngạn nói: "Đang ở phòng chờ dạ yến của nàng, cũng là yến hội tống biệt Đổ tiên. Lão Trác và tiểu Diêu sẽ lưu lại, nhưng Trình công phải trở lại Thọ Dương, tìm cách liên lạc với Lưu Dụ, xem mọi người phối hợp thế nào. Đi thôi. Chớ nên để bọn họ đợi lâu."Doãn Thanh Nhã đột nhiên cúi đầu, hai tai đều đỏ nhừ lên, vẻ mặt đáng yêu mê người đến cực điểm.Cao Ngạn ngạc nhiên hỏi: "Nhã nhi nghĩ đến chuyện gì vậy?"Doãn Thanh Nhã dùng thanh âm cực nhỏ khẽ kêu: "Cao Ngạn."Cao Ngạn khó hiểu nói: "Nhã nhi có tâm sự gì vậy?"Doãn Thanh Nhã vẫn không ngẩng đầu nhìn gã, sẵng giọng: "Đồ ngốc."Cao Ngạn gãi đầu nói: "Ta nên biết chuyện gì? Vì sao ta ngốc vậy?"Doãn Thanh Nhã từ mắng nhỏ thành mắng lớn, vẫn không chịu nhìn gã, mắng: "Tiểu tử chết bầm, tiểu tử xấu xa."Cao Ngạn rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, cực kì vui mừng nói: "Thời cơ đã thành thục rồi sao?"Thân thể mềm mại của Doãn Thanh Nhã run rẩy nói: "Tên tiểu tử vô dụng."Cao Ngạn quên hết mọi thứ, đến gần hôn lên đôi môi thơm ướt át mềm mại của nàng.Ở giờ khắc này, gã sâu sắc nhận thức được tư vị của một nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này.Chú thích:* Tinh hoàn