Biển Khóc

Không gn dường như
rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi ngoài ban công là vọng vào.

Anh yêu em! Ba tiếng mà
hắn vừa nói ra nghe sao mơ hồ và xa lạ quá. Bởi vì nó mơ hồ và xa lạ nên em mới
không dám tin nó là sự thật và đang dành cho em. Em có nghe lầm không khi hắn
kề môi vào tai em nói rõ ràng và mạch lạc như thế?

Khoảnh khắc khi hắn gọi
tên em và nói ra ba tiếng đầy tình cảm đó, tim em chợt hẫng đi một nhịp. Cũng
đã hơn tám năm rồi em mới được nghe thấy cái tên đó, cái tên mà đã từ lâu, em
rất muốn nghe lại. Và nay, em đã được toại nguyện, em được nghe thấy tên Sea từ
chính miệng người còn trai mà em yêu nhất.

Hắn có biết cảm giác
của em sau khi nghe hắn nói lời yêu là như thế nào không? Không phải một nỗi
buồn kéo dài từ tám năm về trước cũng không phải niềm vui nhất thời trong mấy
ngày qua, mà chính là hạnh phúc. Hạnh phúc của em đơn giản lắm, chỉ cần một cái
ôm từ phía sau của hắn như lúc này cũng đủ khiến em hạnh phúc lắm rồi. Cái em
cần đơn giản chỉ có thế, không cần xa hoa cũng không cần cầu kỳ.

Em bật khóc, hai hàng
nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, đôi vai em khẽ run lên theo những tiếng nấc
nghẹn ngào. Hắn cảm thấy sự bất thường nơi em nên vội xoay người em lại, nước
mắt không biết từ lúc nào đã làm ướt đẫm đi khuôn mặt xinh xắn của em. Hắn hốt
hoảng, cứ ngỡ là mình đã làm cho em sợ và thấy khó xử nên hắn vội lau nước mắt
và dỗ dành em:

- Em đừng khóc! Là anh
không tốt, anh đã làm em thấy khó xử. Nếu em không muốn nghe thì từ nay về sau
anh sẽ không nói nữa.

Khi nói ra những điều
đó, trái tim hắn như thắt lại, thực sự rất buồn. Đôi mắt hắn khẽ chùng xuống,
nỗi buồn cũng hiện rõ trên gương mặt điển trai. Thì ra tình yêu của hắn đối với
em lại khiến em sợ đến vậy. Dường như trong tim em, hắn chưa hề tồn tại. Đúng
như Liz nói, không ai lại có tình cảm với một người luôn hành hạ mình. Hoặc

cũng có thể đây chính là sự trừng phạt mà em dành cho hắn, một sự trừng phạt
cho mọi tội lỗi mà hắn đã gây ra với em, một sự trừng phạt tuy không đau về thể
xác nhưng con tim lại đau đến chết đi sống lại. Việc này không thể trách em, là
do hắn, hắn đã làm sai trước. Hắn bị từ chối cũng đáng, không phải là em không
có quyền yêu hắn mà là hắn không có tư cách để yêu em.

- Tại sao? - Em ngước
gương mặt đẫm lệ của mình lên nhìn hắn, hỏi hắn bằng chất giọng nghèn nghẹn
nhưng vẫn thể hiện rõ niềm hạnh phúc của mình. - Tại sao đến bây giờ anh mới
nói với em là anh yêu em? Anh có biết, em đã chờ đợi câu nói đó lâu lắm rồi
không?

Em như kể tội hắn, vừa
nói em vừa dụi đầu vào ngực hắn như một con mèo nhỏ.

Hắn ngây người ra đó,
đầu óc hắn thường ngày rất tỉnh táo nay đã bị những câu nói của em nhất thời
làm cho lu mờ đi vài phần. Những gì em vừa nói có phải đang ám chỉ một điều, em
cũng có tình cảm với hắn không?

- Ý em là sao? - Dù đã
nghe rất rõ nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại để chắc chắn là mình không nghe lầm hoặc
do em nói ẩn ý nên hắn không hiểu.

- Ngốc ạ, em cũng yêu
anh! Không phải là mới yêu mà đã yêu anh từ lâu lắm rồi. - Em ngẩng mặt nhìn
hắn, nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi em.

- Vậy tại sao em lại
khóc? - Hắn vẫn chưa tin được.

- Em khóc là vì hạnh
phúc quá thôi. - Em lại cười.

Hắn không biết phải nói
gì hơn ngoài việc ôm chầm lấy em trong niềm hạnh phúc tột cùng. Em khóc là vì
hạnh phúc mà hắn cứ tưởng rằng hắn làm em sợ đến phát khóc. Cứ nghĩ rằng em

không yêu hắn nhưng hóa ra lại yêu lâu lắm rồi. Cứ nghĩ rằng trong tim em hắn
không có vị trí nào dù là nhỏ nhất nhưng hóa ra trong tim em hắn đã chiếm một
ví trí rất quan trọng. Cứ nghĩ rằng tình yêu của mình bị từ chối nhưng hóa ra
nó lại được đáp trả một cách nhiệt tình. Hắn đã đúng khi quyết định nói ra tình
cảm của mình cho em biết. Nếu như cả đời này hắn và em đều cứ giấu mãi tình cảm
dành cho nhau thì liệu tình yêu của họ có xảy ra?

Hắn hôn nhẹ lên đỉnh
đầu em thể hiện sự yêu chiều của mình đối với em. Có lẽ tình yêu hắn dành cho
em quá lớn nên quy định của tổ chức và những gì Liz nói với hắn, hắn đều không
màng đến. Cứ mặc kệ nó rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến. Điều quan trọng hắn
cần làm bây giờ là cố gắng che chở và bảo vệ em, làm cho em được hạnh phúc để
bù lại cho những ngày tháng mất mát và đau đớn trong em.

- Từ bây giờ anh sẽ gọi
em là Sea. - Hắn thì thầm vào tai em. - Em xứng với cái tên đó hơn bất kì ai.

Em không nói gì, chỉ
mỉm cười rồi vòng tay ra sau lưng hắn và ôm hắn thật chặt như thể không cho hắn
có cơ hội vụt mất khỏi tay mình. Cuối cùng ngày em mong chờ được đổi lại tên
cũng đã đến. Biển ngày nào đã trở lại và cuốn trôi đi hạt cát nhỏ bé k. Sand
ơi! Mày hãy đi thật xa và đừng bao giờ tìm về nữa. Em đã đeo trên mình một cái
tên vốn không phải của em quá lâu rồi, bây giờ là lúc thích hợp để em gỡ nó
xuống và thay vào đó là tên thật của mình, đó là Sea.

Từ nay, cuộc đời em sẽ
lại bước sang một trang giấy mới nhưng trên trang giấy đó, sẽ không còn là tên
của một mình em mà còn có cả tên của hắn nữa.



Sau một đêm mất ngủ vì
cả hai cứ nghĩ về đối phương và về tình cảm mới chớm nở của hai người. Em và
hắn không hẹn mà gặp nhau ở trước cửa phòng. Em thấy hắn thì ngượng ngùng quay
đi, còn hắn thì rất tự nhiên mà chạy đến ôm eo em, hôn vào má em một cái rồi

hỏi nhỏ:

- Đêm qua em ngủ có
ngon không?

- Đêm qua em... em
không ngủ được. - Em gãi đầu, cười cười đáp lời hắn. Hôm qua hắn khiến em vui
như thế em còn tâm trạng đâu mà ngủ nữa.

Hắn không hỏi em lý do
tại sao vì hắn cũng giống như em, đều không ngủ được.

- Anh cũng vậy!

Trái ngược lại với hắn
không hỏi thì em lại thắc mắc:

- Tại sao vậy?

- Tại vì... anh nhớ em!

Câu trả lời của hắn
khiến em không khỏi bật cười. Em cười là vì hắn đã nói một câu làm em rất vui.
Nếu như ngày nào hắn cũng làm em vui như thế thì thử hỏi còn nỗi đau nào có thể
đánh bại em?

Trái tim em đã được đặt
đúng chỗ, nó đã trao cho người mà nó cho là xứng đáng. Mặc dù ngày xưa hắn đã
từng đối xử tệ với em nhưng vì hắn em sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm mà hắn
đã gây ra cho em từ nhiều năm trước. Em có thể xem nó như một cơn ác mộng kinh
hoàng và sau khi thức dậy, em sẽ trở về cuộc sống bình thường. Em sẽ xem như nó
chưa từng xảy ra và cái gì qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, đừng cố nhắc lại
để làm mất đi niềm vui trước mắt.

Em biết sẽ có người bảo
em ngu muội, ngốc nghếch chấp nhận tha thứ cho một kẻ đã làm cho mình chịu nhiều
tổn thương nhưng em sẽ không trách họ. Vì họ là người ngoài cuộc nên họ không
thể hiểu được suy nghĩ của người trong cuộc như em. Nếu như họ chịu đặt mình
vào vị trí của em thì họ sẽ hiểu được vì sao em lại chấp nhận tha thứ cho hắn.
Tất cả chỉ vì một lý do duy nhất... là tình yêu.

Em biết hắn đã có Jane

nhưng em vẫn tham lam nhận lấy tình yêu của hắn. Em thừa nhận rằng mình có thể
cao thượng với bất kì thứ cứ thứ gì nhưng trừ
tình yêu. Là em ích kỷ muốn tình yêu của mình được hắn đáp lại, là em ích kỷ muốn
hắn là của riêng mình, là em ích kỷ muốn ánh mắt của hắn chỉ được nhìn về phía
em và vòng tay ấm áp của hắn chỉ được ôm một mình em. Đã có lúc, em tự hứa với
mình là vì tương lai, sự nghiệp của hắn nên em không thể nói ra tình cảm của
mình cho hắn biết. Nhưng khi hắn ngỏ lời yêu em, em lại không sao kiềm chế được
mình, em cứ phó mặc cho trái tim điều khiển lý trí. Em đã cố tình lơ đi quy
định của tổ chức và quên đi Jane. Nhưng em xin lỗi, dù em có cao thượng đến đâu
thì em cũng chỉ là một cô gái bình thường và vì em là một cô gái bình thường
nên trong tình yêu em cũng ích kỷ như bao người khác.

- Hôm nay anh có đi làm
không? - Em xoay người lại, chớp mắt hỏi.

- Vậy em có muốn anh đi
không? - Hắn hỏi ngược lại nhưng không để em kịp trả lời, hắn nói luôn. - Hôm
nay anh sẽ ở nhà với em.

- Không được! - Hắn vừa
nói xong em lập tức lên tiếng phản đối, dù cho em có ích kỷ đến đâu nhưng em
không thể vì mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của hắn được. - Em không muốn
anh vì em mà bỏ bên công việc của mình và em càng không muốn mình làm cản trở
công việc của anh.

- Anh không bỏ bê công
việc của mình và em cũng không làm cản trở công việc của anh mà là do anh tự
nguyện. Anh muốn dành thời gn để ở bên cạnh em nhiều hơn, công việc anh có
thể tự lo được nên em không cần phải bận tâm. - Hắn xoa đầu em, nói chắc chắn
để em an tâm.

- Nhưng...

- Suỵt! - Em vừa định
nói gì đó nhưng lại bị hắn đưa tay chặn ngang miệng, ra hiệu cho em không được
nói gì hết. - Em mà còn nói nữa là anh...

Hắn nói lấp lửng, vừa
nói hắn vừa nhìn xuống đất - nơi con Puppy đang nằm trố mắt nhìn hai người diễn
cảnh thân mật. Em hiểu ý nên vội xua tay và ngâm luôn miệng lại. Hắn là thế, cứ
mỗi lần em không nghe lời hắn là hắn lại đem Puppy ra dọa em. Hắn thật đáng
ghét nhưng sao em lại yêu cái tính đáng ghét đó của hắn cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận