Biên Nhược Thủy

Trung tuần tháng năm có kết quả thi lên chuyên nghiệp, không làm trễ thời gian đăng ký thi đại học. Một nửa thành viên đội bóng rổ trường tôi thi qua chuyên nghiệp, tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, thằng đội trưởng là một ví dụ, cứ tưởng điểm nó chắc chắn sẽ qua, cuối cùng điểm còn thấp hơn tôi bao nhiêu. Tóm lại là có người may mắn thì phải có người bất hạnh, tôi tính là may mắn.

Dù vậy tôi vẫn thấy hơi tiêng tiếc, nếu vẫn vào lớp thầy chủ nhiệm, cùng học với Biên Nhược Thủy, tôi tình nguyện học lại một năm.

Còn kỳ thi văn hóa thì dễ như bỡn, chẳng có gì bất ngờ, tôi có thể chắc mẩm đã đỗ đại học. Cho nên chuyện thi đại học với tôi mà nói, cũng không căng thẳng, thử thách gì mấy.

Thời gian này mẹ thường xuyên mang cơm đến cho tôi, còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức nữa, tuy ngoài miệng nói không cần nhưng trong bụng tôi đấu không lại sức hấp dẫn của đồ ăn thức uống. Tuy Biên Nhược Thủy nấu cũng không phải là không ngon nhưng quá thiếu chất, ăn không đã.

Có vẻ mẹ không thích tôi sống chung với Biên Nhược Thủy, mỗi lần mẹ đến chỉ ngồi lại một lát rồi đi ngay, mẹ không ít lời với tôi nhưng lại nói chuyện nhiều với Biên Nhược Thủy. Tôi nghĩ nếu không phải là Biên Nhược Thủy, mẹ đã sống chết ngăn cản chúng tôi sống cùng nhau rồi.

Không luyện tập lại được mẹ tẩm bổ suốt nên tôi béo lên nhanh chóng. Biên Nhược Thủy lấy đó cười nhạo tôi, nói tôi trước mặt trái xoan giờ thành mặt hạt dưa, phúng pha phúng phính. Sự thật thì cũng không đến nỗi ấy, trong mắt cậu lại là chuyện kinh thiên động địa.

Tôi không hiểu vì sao chúng tôi ăn uống như nhau mà Biên Nhược Thủy chẳng lớn thêm được tí nào, vẫn gầy tong như que diêm, chẳng thấy thịt đâu.

Mỗi sáng Biên Nhược Thủy hao tâm tổn sức lắm mới gọi được tôi dậy.

Cậu dậy trước tiên là lay tay tôi, nếu tôi không ngọ nguậy gì là cậu xuống giường làm việc riêng luôn. Cậu biết rõ: lúc này đừng mong gọi được tôi dậy, tôi mà còn thấy cậu ở trên giường thì chắc chắn không biết dậy là gì. Sau đó cậu đi rửa mặt, rửa xong lại ngồi xuống cạnh giường, rù rì như ruồi bên tai tôi, kêu tôi rời giường để cậu còn gấp chăn chiếu, còn phải đi làm bữa sáng nữa. Thế là tôi lơ mơ tỉnh nhưng vẫn cố tình bám rịt trên giường không dậy nổi. Nếu lúc cậu làm bữa sáng hoặc làm xong bữa sáng rồi mà tôi còn chưa dậy thì cậu sẽ vào la hét một hồi. Tôi mà cuốn chặt chăn là cậu vừa ca thán vừa đến bên giường, thực thi bạo lực gia đình với tôi…

Kể ra Sài Tích Nhiễm nói cũng không ngoa, Biên Nhược Thủy nhìn nhỏ bé thế mà khỏe ra phết, vung tay một cái là chan chát. Lâu ngày, dã tính của Biên Nhược Thủy cũng bị tôi khơi dậy, dưng đâu luyện được công phu mèo cào, là tôi cố tình để cậu vênh vang tự đắc nghĩ là bản thân đã trị được tôi.

Sáng hôm nay, thấy tôi vẫn đang nhiên ngủ say cậu tức khí dí trán tôi một phát làm tôi nổi trận lôi đình.

“Không cần đi làm thêm, sao không cho tớ ngủ chứ!” Tôi sôi tiết.

Biên Nhược Thủy cũng tức anh ách, vừa vung tay lên đã bị tôi tóm lấy.

“Nên đi học đi, ai hôm qua đồng ý với tớ là sẽ đến trường, không đi học đều không thi đại học được đâu. Cậu nghĩ mình cái gì cũng đã nắm được sơ sơ rồi nhưng thực ra lại mất phương pháp, đến lúc không có phương pháp cũng không nắm chắc bộ đề thì sao làm bài thi được…”

“Cậu nói như mẹ tớ ấy…” Tôi vừa càu nhàu vừa mặc quần áo.

Biên Nhược Thủy ngạc nhiên: “Hôm qua Sài Tích Nhiễm còn nói tớ không biết nói chuyện, muốn tớ học tập bạn ấy, bạn ấy đúng là rất hoạt bát, tớ tranh luận với bạn ấy chưa thắng lần nào…”

“Không đi nữa!” Tôi rống, cởi phắt cái quần vừa mặc ra, lại lăn quay vào giường.

Biên Nhược Thủy phát hoảng, không hiểu sao tự nhiên tôi lại nổi giận.

“Tớ không nói nhiều nữa, cậu dậy đi, không đi học thì cũng phải dậy ăn sáng chứ…”

Mấy ngày nay tôi vì cái đứa con gái lắm mồm kia mà giận dỗi không ít, không biết là nó cố ý hay là bị Vương Trung Cường ép. Chỉ cần tôi với Biên Nhược Thủy ra cửa là đụng mặt nó, mà nó từ trước đến nay thành thói, gặp tôi là cứ tràng giang đại hải làm tôi phải gồng mình nén giận. Với lại nó vẫn là trẻ con, chẳng lẽ tôi lại đi tranh giành người yêu với nó, cũng tại kém cỏi nên tôi chỉ còn biết chịu tức nghẹn cổ.

Biên Nhược Thủy còn cố tình về phe Sài Tích Nhiễm, không dưới một lần cậu kể với tôi là nói chuyện với Sài Tích Nhiễm theo không kịp. Vì thế tôi đặc biệt chú ý, không phải là Biên Nhược Thủy đang nói chuyện với con bé ấy nữa mà là đang nói với một cái radio. Chẳng mấy khi nghe tiếng Biên Nhược Thủy, chỉ toàn Sài Tích Nhiễm thao thao bất tuyệt ở tận đẩu tận đâu, mà con bé nói rõ già dặn, chuyện từ đời tám hoánh nào cũng thấy nói được, muốn khoe mồm nó lúc há ra trông như thế nào không bằng.

Tính cách bổ khuyết này thật đáng sợ, tôi chỉ lo ngày nào đó Biên Nhược Thủy cũng bị nó thu hút. Quen nhau mấy ngày, tôi nhận ra Sài Tích Nhiễm có rất nhiều điểm bổ khuyết cho Biên Nhược Thủy: nhiệt tình, thẳng thắn, phóng khoáng, có mới nới cũ…

Đang nghĩ ngợi lung tung thì di động vang lên, tôi lấy máy xem, quả nhiên là thầy chủ nhiệm. Một tuần nay tôi không thò đầu ra, cứ nghĩ thầy vẫn xoay xở được chứ…

“Tống Thiên Lộ, em còn sống chứ phỏng?”

Nghe cái điệu cợt nhả của thầy, tôi biết chắc vụ mình không đến lớp cũng chưa gây chuyện gì to tát.

“Em khỏe lắm, thầy đừng lo!” Tôi hỉ hả.

“Bận… yêu phỏng?”

“Chuẩn, đúng là sa vào bể tình, không thoát ra được. Sư phụ nên quên đồ đệ này đi! May quá, đúng lúc có người gõ cửa, em cúp máy đây!”

Tôi nói xong quăng phắt cái di động lên giường, nhẹ lòng hẳn, nếu tôi không chủ động stop trước thể nào thầy chủ nhiệm cũng không biết điểm dừng. Lần nào gọi điện thầy cũng lải nhải chuyện học sinh hư đốn, còn nói hết sức nhiệt thành. Thầy đúng là giống hệt cái nến, tâm tư nhào hết vào học sinh, cuối cùng tự thiêu mình thành cái gậy già khọm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui