Biên Nhược Thủy

Giấy báo tựu trường cao đẳng được gửi tới đúng hẹn, dù không xúc động mạnh như các thí sinh khác nhưng tôi cũng rất hứng khởi. Biên Nhược Thủy đứng bên tôi cầm cái giấy báo kia xem đi xem lại, một chốc cười đến hở cả răng, một chốc lại thở ngắn thở dài, thành ra rất giống bệnh nhân tâm thần loại nhẹ.

“Người anh nên cảm ơn nhất chính là Phó Tử Vân, khi nào bạn ấy trở về, anh nhất định phải chân thành cảm ơn người ta.” Biên Nhược Thủy níu tay tôi nói.

Tôi quay đầu sang nhìn Biên Nhược Thủy, thấy cậu còn tỏ vẻ nghiêm túc vô cùng. Tôi mở miệng cười ha ha hai tiếng, đưa tay véo má cậu thủ thỉ: “Cậu hào phóng nhỉ? Hay là tớ đi cưới cô ấy làm vợ hai nhé. Chẳng phải có câu đằng sau người đàn ông thành công luôn có bóng hình người phụ nữ sao, cậu cũng không muốn tớ thành đồ vô tích sự chứ hả?”

“Được thôi! Đi ngay đi!” Biên Nhược Thủy nhướng mày, cố ra vẻ nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt, nhưng lại lộ ra chân tướng đang hờn dỗi.

Tôi cười toe, không chọc giận cậu nữa. Hôm nay không phải đi làm thêm, tôi nằm bẹp ở nhà chơi game, mấy ngày không cử động nhiều, ngón tay mất nhạy đi hẳn. Tôi hùng hục dán mắt vào màn hình máy tính, lúc bớt chút thì giờ đi uống nước, ngó thấy Biên Nhược Thủy đang quét nhà, tôi bèn giang tay dụ dỗ cậu lại gần.

“Ngồi lên đùi tớ nào!” Tôi chỉ xuống chân mình, nhe nhởn nói với Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy đời nào nghe lời tôi, nhìn tôi bằng nửa con mắt, quay ngoắt một cái đi thẳng, giờ tôi bị cậu cho cắn câu rồi, cậu sẽ không nghe lời như ngày xưa nữa. Thỉnh thoảng còn lên mặt ra lệnh với tôi nữa chứ, được cái tôi thay đổi nét mặt là cậu lại lập tức nem nép vâng lời ngay.

Đang đùa nửa chừng, điện thoại reo, vừa thấy là ba, chẳng cần nói tôi cũng biết chắc chắn là nhắc đến chuyện thi cao đẳng. Ba ở đơn vị cũng coi như là chủ nhiệm, tôi thi đỗ vào cao đẳng hẳn làm ba nở mày nở mặt, cũng tính là một cơ hội tốt cho tôi. Khi nào về nhà, nhất định phải nhân cơ hội mà đem chuyện giữa tôi và Biên Nhược Thủy nói với ba, thời cơ ngàn năm có một, hơn nữa trước đây ba đã hứa với tôi rồi. Không nên để Biên Nhược Thủy đi theo, sợ có chuyện gì lại liên lụy đến cậu mất. Tôi biết thừa cậu là người cho ăn là bị lừa ngay, nên mua trước cho cậu một ít thịt cùng thức ăn nhanh, đặt vào lò vi sóng hâm nóng một lát là ăn được.

Lúc tôi ra tới cửa Biên Nhược Thủy còn tiễn đến tận tầng dưới, cậu rụt rè hỏi: “Tối nay cậu có về không?”

Tôi véo hông Biên Nhược Thủy một cái, ranh mãnh nhìn cậu hỏi vặn lại: “Sao thế? Một ngày không có gì là không chịu nổi sao?”

Biên Nhược Thủy thẹn quá hóa giận, thẳng tay đấm vào ngực tôi, nhìn lực vung tay cũng không nhẹ, đến khi chạm vào lại như kẹo đường cấm nhìn không cấm ăn.

“Tớ muốn hỏi cậu để xem buổi tối có phải đun nước nóng không thôi, cậu nghĩ đi đâu vậy!”

Tôi ra vẻ ngỡ ngàng nhìn Biên Nhược Thủy, nói: “Tớ có nghĩ đi đâu đâu, ý tớ “có gì” là chỉ “tớ và cậu”, là nói cậu cả đêm không thấy tớ là không chịu nổi, là cậu hiểu sai đấy chứ?”

Biên Nhược Thủy bị tôi vạch trần, đúng là ngốc nghếch bị làm mất mặt, cúi đầu không thèm lên tiếng nữa, lấy chân nghịch nghịch hòn đá ven đường. Tôi được một trận cười vỡ bụng, ầm ĩ đủ rồi, đi nhanh về nhà thôi.

Sắp đến cửa khu nhà, tôi vẫn phân vân không biết phải mở miệng như thế nào. Dù sao ba cũng đã lớn tuổi, gặp bao chuyện trên đời, huống hồ có thể coi ba là người từng trải, chắc chắn tôi không cần rào trước đón sau, nói thẳng là được. Quyết định xong thì xe của ba vừa tiến lại gần mở cửa sẵn, tôi vẫy tay một cái, ngồi nhanh vào trong.

Khuôn mặt ba hồng hào hẳn lên, tuy không nói ra, nhìn thái độ kia đã thấy ba khá hài lòng với thành tích của tôi. Đương nhiên không quên cảm khái ý tưởng của thầy chủ nhiệm, lúc trước đã khuyên tôi theo thể dục chuyên nghiệp, chứ nếu với trình độ của tôi, chắc chờ học lại một năm nữa. Nhìn ba vui vẻ, tôi bỗng thấy nhân lúc này nói ra còn hơn về sau ba tâm tình không tốt mới nói. Gần đây ba luôn căng thẳng, mãi mới vui lên một chút, cuối cùng lại bị tôi phá hỏng.

Đến bữa ăn, ba nói rất nhiều, lúc sau còn uống quá chén, nói nhiều đến chuyện năm nào. Đặc biệt đây là lần đầu tiên ba nhắc tới Tống Hạo, tôi cố ý hỏi Tống Hạo là ai, ba trả lời nếu Tống Hạo không chết thì sẽ là chú của tôi.

“Chú ấy chết thế nào ạ?” Tôi hỏi ba.

Ba cầm chén rượu nâng lên rồi lại hạ xuống, sau cùng ba thở dài một hơi: “Bị tai nạn xe, lúc Tiểu Thủy cấp cứu, ba kể với con rồi còn gì? Đến bây giờ ba vẫn cảm thấy…”

Mẹ ngồi bên cạnh đẩy ba một cái, nén giận lên tiếng: “Hôm nay đang vui, nói chuyện đó làm gì!”

Ba cười ha ha hai tiếng, lại cố sức uống một ngụm rượu, mở to mắt nhìn thẳng vào tôi, nói: “Chẳng phải ba nói nếu con thi đỗ con muốn gì cũng sẽ cho sao? Ba nói là giữ lời, yên tâm đi! Thiên Lộ của chúng ta một năm nay vất vả rồi, cũng phải có thưởng nhỉ.”

Rượu mạnh làm người ta bạo gan lên, tối nay tôi cũng uống không ít, ba vừa nói xong câu ấy, tôi mở miệng cười cười, tôi cũng không biết vì sao đến giờ mình còn cười được.

“Con nói gì ba cũng đồng ý ạ?”

“Ừm, cứ nói đi, ba con có phải người keo kiệt đâu. Ngoại trừ xe hơi thể thao, biệt thự nhà lầu các thứ không mua nổi, con thích cái gì khác đều được, ba tuyệt đối không nói hai lời.”

Tôi hắng giọng một cái, ngẩng đầu đối mặt với ba, mẹ ở phía sau kéo nhẹ tôi, tôi đã muốn nói nhanh nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào.

Ba tôi thấy hành động của mẹ, lớn tiếng nói: “Bà làm sao thế? Một năm nay thằng bé học tập vất vả rồi, Thiên Lộ con nói đi, ba nhất định đáp ứng.”

Lần này tôi không để ý gì nữa, lập tức nói rõ ra luôn.

“Con không muốn gì cả, nhưng con muốn nói với ba, con giống thầy chủ nhiệm, con thích con trai, sau này con không muốn kết hôn với phụ nữ…”

Tôi nói một mạch, nhất thời cảm giác thật thoải mái.

Nụ cười của ba từ từ đơ cứng lại, đôi đũa đang ở đĩa rau, nghe xong lời tôi lại thu về.

“Việc này không nói nữa, tuyệt đối không được.”

“Ba nói chuyện gì cũng đáp ứng cơ mà? Việc này mở miệng là được, đâu cần phí sức.” Tôi còn không sợ chết gân cổ nói.

Mấy giây sau, trong phòng im lặng đến đáng sợ, gương mặt ba lúc đầu vui vẻ là thế giờ tái mét, ảo tưởng của tôi từng chút từng chút lụi tàn dần, thành sự tuyệt vọng, bất đắc dĩ sâu đến vô tận.

Ba mắng một tiếng, nắm áo tôi kéo đến gian phòng trống không, mẹ chạy nhanh tới, ba nhanh hơn mẹ, lập tức đem cửa phòng khóa trái lại.

“Mày vào đây, nói tao biết rốt cuộc là thế nào, mày mà không nói cho rõ thì đừng mong ra ngoài!”

Quần áo tôi bị ba túm rúm ró xô lệch hết cả, nhìn mình nhếch nhác, tôi bỗng nhiên có cảm giác muốn đập bàn đập ghế. Câu đầu tiên khó nhất nói ra rồi, mấy câu sau dễ nói thôi, mà tôi không nói thì ba cũng ép tôi phải nói.

“Ba cũng thấy rồi đấy, con với Biên Nhược Thủy không chỉ là bạn bè đơn thuần như vậy, việc này có phải ba chưa thấy đâu. Con không thay đổi được, muốn đánh hay không tùy ba, chỉ cần ba hiểu cho con là được rồi.”

Tôi vừa mới dứt lời, ba liền lao đến, hung hăng đá liên tiếp vào đầu gối tôi, làm tôi quỳ sụp xuống đất. Ba lấy một tay giữ chặt cổ áo tôi, tay kia tát mười mấy phát như trời giáng vào mặt tôi , phát nào cũng làm tôi nổ đom đóm mắt, nếu nói ngày trước ba đánh tôi vì trút giận lên đầu tôi thì hôm nay ba đánh tôi chỉ vì đánh tôi, dồn sức tàn nhẫn hơn bao nhiêu lần.

Mặt tôi bị ba đánh mất hẳn cảm giác, lỗ tai cũng như điếc, loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa rồi tiếng khóc của mẹ, cả tiếng ba tôi rủa mắng “không biết xấu hổ”, “biến thái”…

Tôi từng nghĩ đến kết cục này, thực ra tốt hơn so với dự tính, tôi chỉ sợ ngay đến cả đánh tôi ba cũng chẳng màng, thẳng thừng đuổi ra khỏi cửa…

Bị đánh tất nhiên tôi chẳng nghĩ được cái gì, ba chắc chắn đang điên lên đến tột độ, trong phòng thứ gì có thể dùng để đánh ba đều dùng cả, cuối cùng đều dẫn đến một kết quả, không rời ra từng mảnh thì cũng vỡ tan. Ba vừa đánh tôi vừa hỏi có đổi tính đổi nết được hay không, nếu tôi lắc đầu lập tức đánh mạnh hơn. Tay trái tôi chảy máu, ba như chẳng nhìn thấy, lại cầm dây lưng quật liên tiếp vào chỗ tôi bị thương. Ba thấy chưa hết giận là lại đạp lên người tôi, nhiều lần ba đạp tôi xuống mặt sàn chẳng khác gì chó, tôi lại lồm cồm bò dậy.

Mãi đến khi tôi thấy đầu óc choáng váng, ba mới ngừng tay, thở gấp nhìn tôi hỏi: “Nếu mày theo chân thầy chủ nhiệm mày, có tin tao đánh chết mày ngay tại đây không, cùng lắm là không có một thằng con trai, tao chấp nhận. Tao hỏi mày lần cuối, mày còn ngang bướng với tao không?”

Tôi muốn lấy tay quệt máu trên mũi, tiếc là không nâng lên nổi, tôi cảm giác mình đã chẳng còn là mình nữa, chỉ còn giữ lại một tia lý trí.

“Ba, nếu chỉ cần muốn là có thể thích người khác được, con còn đi thích con trai sao?”

Ba chộp lấy cái ghế, đập thẳng xuống người tôi, đúng lúc hai tiếng động lớn vang lên, tiếng mẹ xô cánh cửa cùng tiếng cái ghế gãy tan lẫn lộn vào với nhau, cuối cùng chỉ còn lại tiếng tôi rên rỉ. Tôi co ro trên nền đất ôm lấy tay trái đã chẳng mảy may động đậy, cảm giác đau đớn khủng khiếp làm tôi không sao thở được, đầu óc hỗn loạn, ý thức ngất đi mấy lần.

“Mày vẫn không phân biệt được à?” Ba vẫn kiên quyết hỏi tôi.

Tôi một câu đầy đủ cũng không nói nên lời, mẹ nhìn bộ dạng tôi, lập tức ngồi xuống đất, khóc đến thở không ra hơi, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ, chỉ cầm chặt lấy tay ba.

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, đau đến muốn khóc, ba gầm lên “Mẹ nó” cũng chẳng nghe ra hai chữ này, mặt tôi dán xuống sàn, cảm giác sức lực như nước bị tháo hết ra, chỉ còn đau đớn trong lòng, không cách nào giảm bớt.

Mẹ ôm lấy người tôi, không cho ba đánh tôi, nói tôi vẫn còn hồ đồ thế mà lại suýt nữa đánh chết tôi. Ba một mực luôn miệng nói tôi tự tìm đường chết, thà ba đánh chết tôi còn hơn, ba coi như nuôi không thằng con trai này.

Tôi nghe mà lòng đau thắt đến mức chỉ mong ba cứ đánh chết tôi ngay đi, ba đánh tôi tôi có thể chịu được, đánh tôi tàn phế tôi cũng chấp nhận, nhưng tôi không muốn nghe những lời tổn thương ấy. Ba từng vì thành tích học tập của tôi mà nói rất thất vọng làm tôi buồn mấy tháng liền, bây giờ ba lại nói nếu tôi yêu Biên Nhược Thủy, đứa con trai này của ba chẳng khác nào nuôi không. Hóa ra chỉ cần một tính cách đã có thể quyết định toàn bộ giá trị của tôi, nếu tôi không theo ý ba, ba thà không có tôi còn hơn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui