Biên Niên Sử An Nam

Bình Gia Liệt Quân hai mắt lớn khẽ nheo lại :

« Có chuyện gì ? »

Chỉ thấy viên tướng lướt qua thật nhanh tấm giấy nhỏ nói :

« Ô Diên thành nay đã nằm trong tay Lý Nam Đế, hôm nay ông ta còn xuống
chiếu dụ hàng ! Muốn tất cả Ngũ Hùng phải lập tức có mặt tại Ô Diên vào
hai mươi ngày nữa, nói kẻ nào không có mặt. Tức là muốn công khai làm
phản, lúc đó sẽ đem binh vấn tội ! »

« Đem binh vấn tội ? »

« Ha ha ha, Lý Bí muốn ta cười chết mất ! »

Bình Gia Liệt Quân nở nụ cười khinh miệt bĩu môi:

« Trong tay có chưa đầy hai mươi vạn binh, muốn hưng binh vấn tội Ngũ Hùng ? Lão ta hẳn là già quá hóa hồ đồ… »

« Chủ công ? Vậy có nên đi hay không ? »

Bình Gia Liệt Quân giọng điệu nhàn nhạt hỏi ngược lại viên tướng :

« Vậy theo ngươi Ngũ Hùng ngày hôm nay, có kẻ nào đến Ô Diên hay không ? »

Viên tướng lại nheo mày suy nghĩ trong chốc lát, phân tích :

« Chủ công, theo ta thấy Lý Bí lần này xuống chiếu, hẳn là có con bài
rất lợi hại trong tay. Bằng không lần trước Khâm Thiên Sử Cơ lại không
bị bại dễ dàng đến như vậy ? »

« Khâm Thiên Sử Cơ bại ư ? Hừ, đó chẳng qua là vì hắn ngu dốt mà thôi.
Hôm nay bổn đại thần nắm cả Miên Quận trong tay, vốn đã có thể tự xưng
đế, còn ngại Lý Bí hỏi tội ! »

« Huống hồ thắng thua lại là chuyện thường tình của nhà binh, trong lịch sử cũng không hiếm trận chiến chỉ dùng ngàn khắc chế vạn. Ấy đều chỉ là nhờ mưu lược, Lý Bí nay có chút mưu lược nhất thời, đã vội tự đắc ý. Để xem một ngày bổn đại thần đến tận Ô Diên với cường binh trăm vạn, lúc
đó cả thiên hạ đều trong tay, Lý Bí còn muốn dương oai đến khi nào ? »


« Chủ công nói phải lắm ! Ha ha, đạo Hắc Mã này là đã đủ dày xéo chư hùng rồi, còn chờ Lý Bí hỏi tội nữa hay sao ! »

Viên tướng cũng hùa theo cười lớn, trên tay ném bay đi lá thư như rác rưởi.

Cùng lúc này, ba vị thượng đại thần của Đế Chế Nam Thiên cũng đều nhận
được tin tức của thám binh. Trong đó chỉ có duy nhất hai người dám tự
thân xuất mã đến Ô Diên lần này. Chính là Tiết Sứ Thượng Đại Thần Phi
Mạnh An, và Phiên Trung Thượng Đại Thần Nguyên Thừa Vũ.

Hai người này mỗi người đều ranh mãnh có thừa, bằng không không thể có bản lĩnh nằm trong Ngũ Hùng.

Nguyên Thừa Vũ đem ba ngàn thiết kị thân tín khởi hành tiến về Ô Diên,
ba ngàn thiết kị này Nguyên Thừa Vũ đều tự tin mỗi người trong đó đều có thể so sánh với một vị tướng. Căn bản xông pha chiến trận đều như chốn
không người, chính vì có ba ngàn thiết kị này. Nguyên Thừa Vũ mới một
lần này dám đánh cược tự thân đến Ô Diên. Hơn nữa đạo thiết kị của
Nguyên Thừa Vũ, khi di chuyển đều như thần binh lợi khí, rất mau lẹ. Chỉ chưa đầy năm ngày đã thấy bóng Ô Diên thành, đến ngày thứ sáu đã có thể ung dung mà đi trong kinh kì. Nguyên Thừa Vũ tự nắm chắc, cho dù có
thất bại nguy hiểm đến tính mạng, cũng có thể ung dung rời khỏi Ô Diên
bình an vô sự. Chính là chỉ nhờ vào một đạo thiết kị binh dũng mãnh này.

Phi Mạnh An lại là một con người khác, vốn tâm mưu quỷ kế rất đa đoan.
Đều tự tin vào thủ đoạn của mình, cho nên lần này chỉ đem theo trăm
người thân tín. Lựa theo một chiếc thuyền chiến không hề khoa trương. Từ bờ Đông Hải tiếp cận Hải Thành, sau đó mới tiến về Ô Diên, còn có tự
tin vào thủ đoạn bản thân, cho nên không hề đề phòng. Trong lãnh địa của Khâm Thiên Sử Cơ, nghĩ vẫn có thể bình an vô sự mà ra vào.

Ngày thượng triều truyền gọi Ngũ Hùng, chỉ thấy bóng dáng hai người này
xuất hiện. Nguyên Thừa Vũ bày một cái trướng binh cách Ô Diên ba dặm,
ung dung ở đó thưởng trà. Còn Phi Mạnh An lại trực tiếp tiến vào Đông
Chính Cung, theo sát vẫn là trăm người thuộc hạ.

Hôm nay Ô Diên không còn bóng loạn thần, toàn bộ quan quân đều quy về
một mối. Dân cư Ô Diên thành hiện đã vơi đi quá nửa, phần vì lo sợ chiến loạn xảy ra. Phần vì quân binh các ngả đang bắt đầu trưng binh, thiết
nghĩ đến mỗi lần Đế Chế Nam Thiên trưng binh, bao nhiêu năm qua đã một
đi là không trở lại. Cho nên ai nấy đều cảm thấy sợ hãi không thôi, mặc
dù lần này Lý Bí xuống chiếu chiêu binh, vẫn có nói rõ ràng. Binh dịch
theo lệnh mỗi năm đều được tùy ý về thăm nhà vài lần, lương thưởng lại
rất hậu. Nhưng cái bóng từ trước do Ngũ Hùng tạo ra đã quá lớn, vốn rất
khó xóa bỏ.


Đông Chính Cung có hơn ba vạn Cấm Quân, lúc này đều được bố trí cẩn
trọng ở các cửa huyết mạch. Vì hôm nay là ngày Ngũ Hùng có khả năng đến
thượng triều, không chắc lúc này sẽ không có kẻ vì vậy mà nhân cơ hội
làm loạn. Phi Mạnh An đến trước cửa cung thấy như vậy thì liền âm thầm
giật mình. Theo trí nhớ của hắn, Đông Chính Cung tuy có Cấm Quân, thế
nhưng đều phân năm xẻ bảy không thống nhất, hơn nữa bình thường cũng rất hỗn loạn. Nay thấy như vậy thì lại càng cảm thấy lựa chọn lần này của
mình đến Ô Diên vẫn có điểm không đúng.

« Chủ Công, nếu lần này có thể bí mật bắt được Lý Bí. Vậy coi như Thiên Hạ này đã nằm trong tay… »

Một tên quân sư mặc đạo quan chế xanh lục, biểu tượng cho thế lực của
Phi Mạnh An nhỏ giọng nói bên cạnh Phi Mạnh An. Khiến cho Phi Mạnh An
phải trợn mắt lên nhìn hắn, rồi lại đảo mắt phía xung quanh dò xét, lát
sau mới khe khé giọng giân dữ nói :

« Ngươi thật ngu ngốc, ở đây tai vách mạch rừng, ngươi còn dám nói ? »

« Ha ha, chủ công, Lý Bí nổi tiếng nhu nhược, việc chi mà phải sợ hắn.
Hôm nay dù có nói trước mặt hắn, hắn cũng không dám làm gì người! »

« Hừ, không nói với ngươi, mồm miệng còn như vậy, cẩn thận ta chặt cái đầu ngươi xuống, đến lúc đó xem ngươi còn ba hoa ? »

Quân sư kia nghe thấy Phi Mạnh An tức giận như vậy, biết mình không thể
nói đùa thêm, bèn gật gù tỏ vẻ đã hiểu, cố gượng cười vài nét.

Lúc này trong chính điện, Lý Bí ngay ngắn ngồi trên bệ rồng, tuy rằng Lý Bí đã từng nói với Triệu Kim Nam sẽ từ bỏ đế hiệu. Nhưng cuối cùng vì
đại kế chinh phạt Nhân Giới, cái ngai vị đế vương này không ngồi vẫn
không được, mà thực tế Lý Bí lại vẫn trực tiếp phục mệnh Triệu Kim Nam.
Có nghĩa rằng Lý Bí tuy có thể coi là vua của toàn cõi Nam Thiên, nhưng
Triệu Kim Nam lại là vua của Lý Bí. Chính là đơn giản như vậy, hôm nay
đại kế chinh phạt Nhân Giới bày ra, Lý Bí không chỉ phải thu phục Ngũ
Hùng, mà còn phải thiết lập trên toàn đế chế Nam Thiên, thiết lập Nhân
Thánh đạo. Tôn thờ Nhân Thần, vì vậy mà triều bái Thánh Chiến Binh,
không ngừng tăng cường sức mạnh cho Thánh Chiến Binh, một ngày đánh vào

Tiên-Ma hai giới.

Lý Bí ngay ngắn ngồi, trên thân mặc đế bào sáng chói. Chợt thấy binh tốt bên ngoài hét lớn :

« Tiết Sứ Thượng Đại Thần Phi Mạnh An cầu kiến ! »

« Phi Mạnh An ? »

Ung Sơn Kì Vương giáp phục vàng kim sáng chói nheo mày ngạc nhiên. Ngày
hôm nay tuy xuống chiếu muốn gọi Ngũ Hùng. Nhưng kì thật Lý Bí đã tính
trước đến sẽ không có một kẻ nào tới, vậy mà tên Phi Mạnh An này không
ngờ lại vẫn to gan lớn mật đến như vậy, vẫn dám một mình bước vào chính
điện.

Lý Bí hàng lông mày khẽ nhếch, tuy có chút ngạc nhiên nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ lãnh đạm hờ hững. Tận cho đến khi thấy bóng dáng to lớn đậm người của Phi Mạnh An xuất hiện, mới quét mắt nhìn xuống, tay vuốt chòm râu
bạc chờ đợi.

Phi Mạnh An vừa bước vào chính điện, bắt gặp khí thế Ung Sơn Kì Vương
cùng ánh mắt lãnh đạm của Lý Bí. Một lần nữa lại âm thầm cảm thấy giật
mình chột dạ, hôm nay hắn tự dẫn xác chui vào trong bao của người ta,
cũng không thể tỏ vẻ ngạo mạn như Khâm Thiên Sử Cơ. Mà lại khôn khéo cúi đầu nói :

« Thần, Phi Mạnh An khấu kiến Đế Quân, Đế Quân Thiên Tuế, Thiên Tuế !! »

Phi Mạnh An quỳ xuống dập đầu ba lạy, nheo cặp mắt đảo quanh chính điện
đánh giá. Hôm nay hắn đến đây vốn là có mưu tính, nhưng lại bắt gặp Ung
Sơn Kì Vương lẫm liệt đứng bên cạnh nên cũng không khỏi phải suy nghĩ
lại.

« Phi Mạnh An, ha ha, đã năm năm kể từ ngày ta cử ngươi đến Tây Quận.
Không biết đất Tây Quận có tốt không hả ? Chừng nào có thể lên đế hiệu
đây, có định để ta đến đó chúc mừng hay không ? »

« Đế hiệu… »

Phi Mạnh An nghe đến đây liền tỏ vẻ sợ hãi run run giọng, biết chính
mình lúc này không xử lý khôn khéo, rất có thể cái đầu cũng không giữ
được. Nhưng mà bên trong hắn ta đã có suy tính, cho nên không hề lo
lắng, bề ngoài tuy có tỏ vẻ sợ hãi, nhưng trong thâm tâm lại rất bình
tĩnh. Như đã biết trước được mọi việc, biết một bước này của Lý Bí là
không hề nằm ngoài sự tính toán của hắn ta.

« Đế Quân, thần vẫn luôn luôn tận trung với Đế Chế Nam Thiên, không biết kẻ lớn mật nào nói xằng nói bậy vu cáo cho thần, thật sự rất oan uổng…


« Oan, ha ha… Phi Mạnh An, một câu nói oan hay lắm, chỉ một câu nói mà gạt sạch mọi tội danh ! »

« Hừ, nói đi, hôm nay vì sao lại dám tự dẫn xác đến Ô Diên, có phải là
cảm thấy ta nhu nhược đến không dám giết ngươi. Bớt vòng vo đi một chút, vẫn nên nói thật với lòng mình. Ngươi đến chắc chắn đã ấp rõ toan kế,
muốn nói gì cứ nói… »

Lý Bí mắt bắn ra hung quang, khí thế vương giả tràn ngập uy áp xuống.
Phi Mạnh An cảm nhận thấy luồng áp bách này, cũng không khỏi toát mồ
hôi. Nhưng lát sau đã tự cười khanh khách đứng thẳng lưng mà nói, tuy
nhiên vẫn giữ bộ dạng cung kính :

« Đã là như vậy, thần cũng không muốn quanh co. Thứ cho thần được nói
thẳng, hôm nay thần đến đây, chính là muốn mời ngài đến Tây Quận một
chuyến !! »

« Đến Tây Quận ??? »

« Ha ha, Phi Mạnh An, ngươi muốn làm vua đến phát điên rồi ? »

Lý Bí mắt lại bắn ra hung quang, thẹn quá hóa giận. Vốn biết Ngũ Hùng đã không coi mình ra gì, nhưng hôm nay căn bản chính mình trong mắt bọn
chúng còn kém hơn một chút, đến một tên tốt đen cũng không bằng. Đường
đường là Đế Quân một nước, hôm nay lại giống như món hàng bị vờn qua vờn lại.

Phi Mạnh An biết mình nói ra câu này là chọc giận Lý Bí, nên đã vội vã
dùng mồm mép mà thuyết phục, bằng không, hôm nay không chỉ không lừa
được Lý Bí, mà đến cái mạng cũng khó giữ :

« Đế Quân, kì thật người đừng nên hiểu lầm ý thần. Hôm nay Ô Diên đã nằm trong tay Sử Cơ, thần là người trung thành, mắt thấy Đế Quân bị khi
nhục, làm sao có thể chịu nổi. Như vậy đi ngược lại đạo quân thần, hôm
nay Tây Quận có thể tranh đoạt được với Ngũ Hùng, sao ngài không tận
dụng thế lực của thần mà tiêu diệt phản loạn, huống chi thần còn tuyệt
đối trung thành như vậy. Vốn muốn xua binh đánh một trận với Sử Cơ,
nhưng còn lo cho tính mạng của Đế Quân nên binh tình còn chưa dám, hôm
nay Đế Quân bị Sử Cơ khi nhục, thần hận không thể băm vằm hắn, cho nên
mới muốn bí mật tới đây đón bệ hạ rời đến Tây Quận nương náu, chờ khi
diệt được Ngũ Hùng lại trở về Ô Diên cũng không muộn ! »

Ung Sơn Kì Vương đang uy phong gác kiếm bên cạnh, nghe thấy như vậy liền hung dữ tuốt kiếm khỏi vỏ, lao tới vụt một tiếng đã đặt lưỡi kiếm cạnh
cổ Phi Mạnh An :

« Lời muốn mửa như vậy cũng dám nói ra, không ngại ta lấy cái đầu ngươi. Ngũ Hùng ngày hôm nay có một kẻ nào còn trung thành, Ung Sơn ta sẽ tự
sát ngay tại chỗ, súc sinh cũng không bằng!! »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận