Biên Niên Sử An Nam

“Ầm ầm ầm…”.

“Không xong!”.

Võ Vương biến sắc cực độ, tay liên tục vung lên những vòng tròn tổ hợp
pháp quyết liên tục. Sắc mặt Võ Vương lúc này đã tràn ngập mồ hôi và lấm tấm những đường gân xanh. Đại Chung Điện thức thứ hai gồm bốn chiếc đại lâu lớn vây quanh trên đầu Kim Nam dường như nó đang chiếm ưu thế nhưng thực tế không phải vậy.

Đại Chung Điện pháp thức tỏa ra những cỗ lực lượng màu bạc áp chế quả
cầu màu lam của Kim Nam đến mức không nhìn thấy. Sự va chạm đã làm cho
cỗ đại lượng lực lượng màu bạc chiếm không gian nhiều hơn kia đang tràn
ngập che khuất tầm mắt. Nhưng đó chỉ là bề ngoài, trên thực tế cỗ lực
lượng màu bạc đã bị ăn mòn gặm nhấm từ bên trong. Giống như một con sâu
đang đục khoét từ từ núp trong những tán lá mà người ta không thể nhận
ra. Võ Vương sớm đã nhận biết được điều này, ông ta muốn nhanh chóng thu lại Đại Chung Điện pháp thức thứ hai ngay lập tức để tránh tổn hao lực
lượng bản nguyên nhưng không thể.

Hai cỗ lực lượng một phát ra từ quả cầu màu lam của Kim Nam, một phát ra từ bốn cái Đại Chung Điện đang bay lơ lửng phía trên không gian va chạm vào nhau tạo ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ. Đại Chung Điện là pháp bảo của Võ Vương đã trích huyết nhận chủ nhưng bây giờ ngay cả ông ta cũng
không thể điều khiển được pháp bảo của mình. Từng nguồn nội lực của Võ
Vương đang bị hút dần để bổ sung duy trì pháp thức khiến ông ta cực độ
thống khổ. Cũng may là ông ta hiện giờ đang ở trong chính cái trận pháp
của mình, trận pháp phủ chủ nên mới có thể chống đỡ được. Bằng không với độ hấp lực lớn cỡ này thì từ lâu ông ta đã sớm bị biến thành một cái
xác khô vì cạn kiệt nội khí rồi.

Kim Nam lúc này tình trạng cũng không khác gì Võ Vương, chỉ có điều là
hắn tự nguyện xuất ra nội lực chứ không phải bị hút một cách thụ động
như của Võ Vương. Cỗ lực lượng từ quả cầu màu lam được điều khiển và gia tăng không ngừng khiến nó được bổ sung mạnh mẽ ở những điểm bị khuyết
thiếu. Khác với Đại Chung Điện thức thứ hai giờ này đang không ngừng hút nội lực Võ Vương để bù đủ số cho quá trình duy trì đại pháp thức. Dĩ
nhiên hiệu quả cũng sẽ ngày càng trái ngược nhau một cách hoàn toàn. Một loại lực lượng liên tục được gia cố một cách hoàn mỹ, một loại lực
lượng liên tục gia tăng để duy trì thậm chí không đủ thời gian để bổ
sung sự khuyết thiếu cho nó, thậm chí còn tồn tại cái khả năng nơi thiếu nơi thừa khiến nội lực của Võ Vương phí phạm đến mức không thể phí phạm hơn.

Những đường gân xanh trên khuôn mặt Võ Vương đã ngày càng căng lên đến một mức không thể chịu đựng nổi.

“A a a… Ta phải thoát ra!”.

Võ Vương khẽ lẩm bẩm vì hoảng loạn.

“Crắc tạch tạch…”.

“ẦM…”.

Một tiếng nổ lớn phát lên từ thân mình Võ Vương

“Cái gì?”.

Kim Nam chợt cảm thấy hẫng ở đôi bàn tay của mình, cỗ cường lực đè ép
bấy lâu nay bỗng nhẹ nhõm biến mất không một chút tung tích. Hắn giương
đôi mắt nhìn về phía Võ Vương nhận biết mọi chuyện không tự chủ được đã
than lên một tiếng. Võ Vương kia chính là đang tự bạo nội đan.

Thân thể Võ Vương nổi cuồn cuộn những mớ gân xanh. Kinh mạch ông ta căng phồng đến mức đỉnh điểm. Võ Vương đã tự bạo nội đan Kim Nam chắc chắn
như vậy. Bằng không ông ta sẽ không bao giờ đủ lực lượng để thoát ra
khỏi cỗ hấp lực giao tranh mạnh mẽ kia. Chỉ có điều Võ Vương tự bạo
không phải là toàn bộ nội đan mà chỉ là một phần mà thôi. Kim Nam cũng
thầm khiếp sợ, không biết Võ Vương dùng thủ đoạn gì mà lại có thể tự bạo được một phần nội đan.

“Hừ, ép bổn thành chủ tự bạo nội đan, ta cho ngươi chết không toàn thây!”.

Võ Vương rít the thé những tiếng khản đặc từ cổ họng. Kinh mạch phồng
rộp che kín đôi mắt đang căng phồng của ông ta, trông ông ta lúc này
không khác gì ác quỷ đội mồ sống dậy.

Quả cầu màu lam không ngừng được Kim Nam tu bổ và gia tăng pháp lực.
Chẳng mấy chốc nó đã to từ kích cỡ nắm tay lên đến gấp năm lần. Từng
đoàn sáng nhỏ lấm tấm vũ động quanh bề mặt của nó, nhìn sâu vào bên
trong có thể thấy được sự cuồng bạo của một cái xoáy nhỏ.

“Hừ, ngươi tự dưng nổi điên đánh bổn công tử. Ngươi nghĩ ngươi còn sống
được sao mà còn lớn lối. Ngươi tự xưng là Vương có đúng không. Được,
được, hôm nay bản công tử vì ngươi mà sáng tạo ra pháp kĩ này, ta gọi nó là Diệt Vương để giết chết cái tên điên nhà ngươi”.

Kim Nam cũng không vừa hét lớn lên tức giận liên tục vũ động quả cầu
Diệt Vương quanh thân thể. Dường như hắn đang chuẩn bị một thế công kích nào đó sẵn sàng tấn công Võ Vương.

“Ầm ầm ầm…”.

Võ Vương nghe thấy Kim Nam nói như vậy nhưng cũng không biểu lộ gì cả.
Chỉ lẳng lặng hất mạnh một cái Đại Chung Điện lên không trung hét lớn.

“ĐẠI CHUNG ĐIỆN THỨC THỨ BA…”.

Đại Chung Điện được tung lên không trung nháy mắt biến mất. Kim Nam lần
này đã đoán biết được nhất định thức thứ ba Đại Chung Điện này sẽ khủng
bố hơn rất nhiều. Cứ mỗi lần tăng thêm một thức là có vẻ như nó lại tăng thêm vài cái đại lâu. Chỉ có điều không biết lần này tồn tại bao nhiêu
cái đại lâu tồn tại trên đỉnh đầu Kim Nam mà thôi.

Vẫn đứng yên không một chút nhúc nhích. Kim Nam lúc này đang chờ Đại
Chung Điện xuất hiện trên đỉnh đầu mình để có thể tùy thời đánh ra Diệt
Vương phá hủy nó ngay lập tức. Nội khí gia hiện tại của hắn đã hao tổn
quá nửa, lần này nếu đánh không chúng Đại Chung Điện sẽ là một cái phí
phạm. Hơn nữa hiện giờ hắn đang ở trong không gian trận pháp của Võ
Vương, cũng không biết cái Võ Vương kia còn đánh được ra bao nhiêu lần
pháp thức Đại Chung Điện nữa, không tiết kiệm một chút chính là bán
mạng.

“Ù ù… Đinh”.

Âm thanh thâm thúy lại vang lên, Kim Nam lập tức bị choáng váng đầu óc.
Nhưng hắn nhanh chóng điều tức bản thân trở lại trạng thái bình thường.
Đại Chúng Điện mỗi lần xuất hiện đều khiến tâm thần hắn rúng động. Kim
Nam cố vận lực ngước lên nhìn phía trên đỉnh đầu mình.

“Ba mươi sáu cái!”.

Kim Nam hốt hoảng không thôi, mặc dù hắn đã liệu trước tình hình là kiểu gì cũng tăng thêm vài cái tòa đại lâu phi thăng nhưng không ngờ lại
tăng lên nhiều như vậy. Cái này ngay cả cấp số nhân cũng không tính được mà, Đại Chung Điện Pháp thức đúng là biến thái.

“Oành…”.

Cỗ lực lượng màu bạc mặc dù mới hình thành chưa được nhiều nhưng đã lập
tức đánh xuống. Mỗi một cái đại lâu phi thăng hình thành chỉ một chút
lực lượng màu bạc mà thôi. Nhưng ba mươi sáu cái cộng lại khiến cho cỗ
lực lượng này cũng nhiều lên khá khá. Không chần chừ nữa. Đợi một chút
nữa thôi là những cái lực lượng màu bạc kia sẽ hình thành nhiều hơn, đến lúc đó chưa chắc Diệt Vương của hắn đã chống cự nổi nên Kim Nam liền
lập tức đánh ra.

“Ầm ầm…”.

Ba mươi sáu đại lâu xếp thành ba tầng tầng dưới cùng cũng tồn tại khoảng chín cái đại lâu, càng lên cao thì càng nhiều hơn. Diệt Vương vừa va
chạm vào hội tụ những Đại Chung Điện kia lập tức bạo nổ mãnh liệt tạo
thành một cỗ cường lực rất lớn hất văng Kim Nam bay ra đến mấy trăm
trượng.

“Phụt”.

“Phụt”.

Kim Nam không tự chủ được khóe miệng phụt ra một búng máu. Đồng thời Võ
Vương lúc này đồng tử co rút, ông ta cũng lập tức phụt ra một búng máu.
Trên khóe miệng Võ Vương chỉ nở một nụ cười ranh mãnh. Kim Nam thì trái
ngược lại, không ngờ ngay cả Diệt Vương của hắn công kích cũng chỉ làm
chín cái Đại Chung Điện phía dưới có chút rạn nứt, còn phía trên căn bản không chút mảy may thương tổn.

Không ổn, thật sự không ổn. Kim Nam thầm nghĩ hắn không thể chịu chết
như thế này được. Tồn tại bốn loại pháp kĩ hợp nhất mà cũng không thể
giết chết Võ Vương, thậm chí còn chẳng thương tổn mảy may chút nào đến
Đại Chung Điện pháp thức. Cách duy nhất bây giờ chỉ còn là tăng cường
thêm pháp kĩ hợp dung mà thôi.

“BẠO VÂN, THẠCH BẠO, LOẠN LƯU, HỒNG THỦY, XÍCH NGỤC. NGŨ ĐẠI PHÁP KĨ HỢP NHẤT…”.

Ngũ đại pháp kĩ hợp nhất, Kim Nam đã quyết định sử dụng ngũ đại pháp kĩ
hợp nhất. Nội lực trong cơ thể hắn co rút liên tục đến một lúc không còn tồn tại một chút nào cái gọi là nội lực trong kinh mạch. Ngũ đại pháp
kĩ hợp nhất quả thực là hao tổn nội khí đến mức khủng khiếp. Nếu chỉ đơn giản đánh ra từng loại pháp kĩ này thì không vấn đề gì. Với cường độ
nội lực sung mãn của hắn hoàn toàn có thể đánh ra đến mức thừa thãi. Tuy nhiên pháp kĩ hợp nhất lại hoàn toàn không hề đơn giản. Không chỉ tổn
hao nội lực để hình thành pháp kĩ mà còn phải đồng thời sắp xếp nó theo
một cách hợp lý. Tiếp theo đó phải không ngừng đè nén áp súc thì pháp kĩ hợp nhất mới có thể hình thành. Quá trình này tổn hao nội khí vô cùng
nhiều. Nếu không phải trước đây Kim Nam đã thành công trong việc hình
thành pháp kĩ thứ chín từ tám loại pháp kĩ kia hợp nhất thì chắc hẳn
hiện giờ hắn tiến hành việc này không đơn giản chút nào.

“Phừng..”.

Âm thanh hình thành pháp kĩ hợp dung lan tỏa chầm chậm trong không gian. Một quả cầu màu xanh ngọc mau chóng được hình thành. Phía bên ngoài quả cầu tràn ngập những đốm sáng như tinh vân. Bên trong tồn tại một màu
xanh ngọc trong suốt tĩnh lặng có đôi lúc xao động mãnh liệt.

“Diệt Vương không diệt được ngươi thì ta cho ngươi hứng chịu Diệt Thần”.

Kim Nam trong lúc tức giận đã lập tức đặt tên cho quả cầu màu xanh ngọc
này là Diệt Thần. Hắn không tin ngay cả pháp kĩ Diệt Thần này mà cũng
không thể phá được Đại Chung Điện thức thứ ba kia. Nếu lần này hắn không thành công trong việc tiêu diệt Đại Chung Điện thức thứ ba thì xem như
hắn bỏ mạng tại đây. Nội khí bản nguyên đã không còn, còn muốn đánh nhau nữa thì cũng chỉ như là mộng hão huyền mà thôi.

“Ù ù ù… Oành”.

Diệt Thần pháp kĩ như đấng đại năng, đi đến đâu không trung cháy khét
đến đấy. Trận pháp không gian phủ chủ rung động kịch liệt từng hồi rồi
biến mất, những làn xương mù che khuất tầm mắt cũng dần tan đi không
chút tung tích. Khung cảnh lại khôi phục như lúc ban đầu của nó. Phía xa cách đó vài dặm là hồ nước và thác nước lúc trước. Kim Nam lúc này mới
biết hắn đã bị đẩy xa ra đến mức như thế nào.

Võ Vương khuôn mặt thống khổ chuyển từ bình thường sang đỏ rực toàn thân thể. Nội khí của ông ta sụt giảm nhanh chóng. Lúc trước Võ Vương chính
là cậy vào trận pháp phủ chủ gia tăng nội lực nên mới có thể sung mãn
như vậy. Bây giờ trận pháp chớp mắt bị phá vỡ. Luồng nội lực gia tăng
của ông ta nháy mắt biến mất nên có chút không chịu nổi. Nhưng Võ Vương
vẫn cố cắn răng nhe ra một nụ cười nham hiểm. Lần này ông ta đã đánh
cược tất cả, Đại Chung Điện thức thứ ba cũng đã được hình thành rồi, bây giờ mất đi nội lực gia tăng ông ta cũng cảm thấy không vấn đề gì. Chỉ
cần có thể vẫn điều khiển được Đại Chung Điện là ông ta vẫn có khả năng
tấn công và chiến thắng.

“Giết!”.

Võ Vương lại hét lớn một tiếng nữa, vũ động không gian điều khiển ba
mươi sáu cái đại lâu công thêm một biển những luồng lực lượng màu bạc đã được hình thành từ lâu kéo theo. Luồng lực lượng màu bạc cuồn cuộn như
sóng biển thét gào đang không cố kị gì lao về phía Kim Nam. Nó tỏa ra uy thế không hề kém cạnh với Diệt Thần Pháp kĩ đang lao đến kia. Đây hoàn
toàn là một canh bạc đánh cược giữa hai người. Pháp kĩ thất bại, bản
thân cũng chính là mất mạng.

“Nhận ra rồi!”.

Kim Nam khẽ than lên một tiếng phấn khích. Hắn đã nhận ra điểm yếu chí
mạng của luồng lực lượng màu bạc đang lao tới kia. Nếu bây giờ Diệt Thần và Đại Chung Điện thức thứ ba chính thức giao tranh thì hắn không chắc
liệu mình có thể chiếm được thế thượng phong hay không. Nhưng bây giờ đã phát hiện ra điểm yếu của Đại Chung Điện thức thứ ba thì phần thắng đã
tăng lên rất nhiều rồi.

Biển lực lượng màu bạc kia lao tới tuy có vẻ uy thế nhưng trên thực tế
đã lộ ra có một vị trí mỏng hơn các vị trí khác một chút. Chỉ một chút
này thôi cũng đã có thể giúp Kim Nam rất nhiều. Thay vì cứ lao thẳng vào tất cả vị trí mạnh nhất kia hao tổn lực lượng thì chi bằng tận dụng
tiết kiệm một chút chắc hẳn sẽ hơn.

Nghĩ vậy Kim Nam liền mau chóng xoay thân mình hướng tới điều động Diệt
Thần pháp kĩ tiếp tục lao nhanh hơn và từ từ điều chỉnh phương hướng vào chỗ biển lực lượng màu bạc hung dữ kia đang mỏng nhất.

Thấy Kim Nam có vẻ chật vật điều khiển cái quả cầu nhỏ của mình. Võ
Vương lại càng thêm tỏ ra khinh thường. So với biển lực lượng màu bạc
của ông ta thì Diệt Thần kia chỉ nhỏ nhoi không đáng nhắc đến, thậm chí
khi nó lao vào giao tranh chưa chắc đã có thể nhìn thấy. Nhưng Võ Vương
lại không thể ngờ rằng chính cái quả cầu nhỏ bé đó đã khiến Đại Chung
Điện pháp thức thứ ba của ông ta hoàn toàn tan vỡ trong nháy mắt.

“Xẹt…”.

Một âm thanh xé gió nho nhỏ vang lên. Diệt Thần nhanh chóng chui lọt
thỏm vào giữa biển lực lượng màu bạc biến mất không một chút tung tích.

“Ha ha ha… Ngươi còn muốn hống hách nữa không… Ta cho ngươi chết!”.

Võ Vương thấy màn này liền vui sướng cực độ nhìn về phía Kim Nam hét lớn như mình đã hoàn toàn dành chiến thắng. Ông ta lại tiếp tục điều khiển
Đại Chung Điện pháp thức thứ ba lao về phía Kim Nam cách đó chỉ khoảng
vài mươi thước với vẻ mặt sung sướng. Kim Nam thì hoàn toàn khác, hắn
bất động không hề nhúc nhích. Ánh mắt kiên định nhìn về phía biển lực
lượng màu bạc đang cuồn cuộn lao tới.

“Ha ha ha… Buông xuôi để chết hả? Tốt, tốt!”.

Võ Vương vui sướng lại càng hét to hơn phấn khích.

“Crặc… Ầm ầm ầm…”.

“A…”.

Võ Vương chưa cười được bao lâu thì khuôn mặt đã vội méo xệch bi thảm.
Trung tâm Đại Chung Điện thức thứ ba giữa cái biển màu bạc cuồn cuộn
tiến đến gần Kim Nam kia đang tồn tại một màu đỏ rực le lói và ngày càng lớn dần lên. Những tiếng nứt vỡ liên tục vang động thật đinh tại nhức
óc.

“Oành…”.

Một trận nổ lớn khiến không gian nứt vỡ xuất hiện những khe nứt màu đen
lấm chấm. Kim Nam đứng ngay gần vụ nổ lập tức bị hất bay ra phụt một
búng máu thật lớn. Hắn cười một nụ cười thống khoái và lườm nguýt nhìn
về phía Võ Vương.

“TA MỚI LÀ NGƯỜI ĐƯỢC PHÉP CƯỜI Ở ĐÂY TÊN NGU DỐT!”.

“Xàn xạt, xàn xạt…”.

Những âm thanh cắn nuốt cứ từng đợt vang lên. Cứ mỗi lần như vậy thì cỗ
lực lượng màu bạc trong biển lực lượng màu bạc kia lại bị những làn khí
đỏ cắn nuốt tiêu tán biến mất không còn chút gì. Võ Vương từ thân thể
căng phồng tràn đầy bây giờ đang từ từ co quắp lại như một cái xác khí.
Trong miệng ông ta vẫn còn mấp máy vài tiếng.

“Nếu ta có… có thể luyện đến… đến thức thứ tư thì… thì đã không đến lượt ngươi cười!”.

Thều thào vài tiếng cuối cùng Võ Vương lập tức tắt thở. Một tia linh hồn từ mí mắt thân xác khô quắp kia bay lên. Kim Nam thấy vậy liền nheo mắt một cách tàn độc:

“Bổn công tử giết kẻ thù xưa nay chưa từng cho kẻ nào có thể đầu thai đến kiếp sau!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui