Biên Niên Sử An Nam

« Ha ha, tiểu tử khá lắm ! ».

Nguyễn Sư Phàn cười thống khoái một tiếng. Nhưng thực tế trong thâm tâm
ông ta đã sớm e ngại, quả cầu nhỏ bé kia quả thực rất uy lực, đánh ra
chống lại một kích toàn lực từ phất trần của ông ta hiện giờ vẫn còn
chút dư âm. Không nhưng vậy, tiểu tử kia còn không chút để tâm, cứ như
quả cầu kia chỉ là một chiêu thử địch.

Nguyễn Sư Phàn lùi lại một chút, phất trần trong tay ông ta cũng là
thuộc vào hàng chí bảo. Không ngờ lại bị đứt vài sợi, phải nói cường giả giao chiến binh khí mà bị hao tổn. Chứng tỏ đã có chút hạ phong, quyết
không dám cuồng ngạo như lúc trước nụ cười trên mặt Nguyễn Sư Phàn lúc
này cũng là gượng gạo.

« Nguyễn gia thật không ngờ lâu nay ẩn dấu thực lực, cũng may mà ta không có đắc tội ! ».

Sài Thái Mân một câu khẽ cảm khái, chuyện lần trước Nguyễn gia tranh kho tàng với Đà gia hơn nữa lại còn được những bốn phần đều đã được các gia tộc biết đến. Chính vì vậy, bây giờ trong mắt các vị tông chủ không còn ai dám dùng ánh mắt khinh thường dè bỉu nhìn Nguyễn gia như lúc trước
nữa.

Nguyễn Sư Phàn công kích một lần không thành công lúc này đã rất cẩn
trọng. Phất trần trong tay chính là rung lên liên hồi vì lực lượng bạo
động nhưng chưa có công kích. Nguyễn Ý Sương ở phía dưới hai bàn tay
chính là nắm chặt vào vạt áo, rất lo lắng. Một là sợ cha mình bị hao
tổn, một phần cũng không muốn cái Triệu tông chủ này bị thương.

Kim Nam ánh mắt lướt về phía Nguyễn Sư Phàn, vốn cũng không định đánh
nhau nhưng xem ra không đánh cho lão già này trọng thương thì cũng rách
việc. Một tay gia cố nội khí, một tay khẽ vuốt mái tóc phiêu động làm
gia tăng thêm uy thế.

Một cái ngạo ngạo chiến thần đỉnh thiên khẽ liếc nhìn, sát khí tuy không thịnh nhưng cũng có uy. Nguyễn Sư Phàn lại càng cạnh giác, thậm chí một phần còn cảm giác mình không thể so với đối phương. Phất trần trong tay rung động đã lâu, lúc này bất giác nhanh chóng huy động đánh về phía
mạn phải của Kim Nam.

« Tiểu tử, xem chiêu ! ».

Một cái vệt sáng màu đỏ nho nhỏ quét ra từ đầu phất trần công kích về
phía Kim Nam. Kim Nam khẽ nhíu mày, không ngờ chiêu này uy lực không kém Diệt Vương pháp kĩ toàn lực một chút nào. Bốn loại pháp kĩ đã sớm hình
thành, chỉ tiếc pháp kĩ thứ năm chưa có xuất hiện nên không thể đánh ra
Diệt Thần trực tiếp kết thúc giao đấu. Kim Nam miệng quát lớn, tứ đại
pháp kĩ đánh ra nhanh chóng hợp nhất thành Diệt Vương đơn giản một gạt
chống lại vệt sáng đỏ từ phất trần của Nguyễn Sư Phàn.

« Bạo ! ».

« Bùm… ».

Công kích hai bên va chạm tạo ra một luồng kình lực khá lớn, cũng may cả hai đang phi thân trên không trung, bằng không chắc hẳn sẽ có không ít
thường nhân phía dưới bỏ mạng.

« Lại là chiêu này ! ».

Cung Thái khẽ nheo mày, lần trước Cung Kiếm Phi và Cung Thái liên thủ,
Kim Nam cũng chính là dùng chiêu này để chống đỡ. Lần này lại xuất chiêu không ngờ lại đánh ngang tay với Nguyễn Sư Phàn. Chứng tỏ thực lực
Nguyễn gia ẩn dấu bao lâu nay thật sự là dọa người.

Tông chủ các tộc ai nấy đều hít một hơi khí lạnh. Trước nay bọn họ chính là tung hoành khắp Thạch Thất thành, thế lực các phái đều là ngang cơ.
Nay xuất hiện một lúc hai nhân vật trấn áp. Thế cục sau này nhất định sẽ thay đổi. Còn chưa nói đến sau đại chiến lần này Thạch Thất thành có
còn tồn tại hay không.

« Nguyễn Sư Phàn, ta cho ông bây giờ tự biết rút lui, bằng không bổn công tử ra tay chính là không khách khí nữa ! ».

Kim Nam lớn giọng nói, trong lòng cũng rất là khẩn trương. Nhân niệm
dường như đang có xu thế hao tổn. Nếu kéo dài lâu nữa chỉ sợ rằng thần
thông của hắn sẽ lại mất tác dụng. Đến lúc đó không chỉ công sức mấy
ngày của hắn bị hao tổn, mà sẽ là bị các tông phái vây công. Không có
Tín Ngưỡng lực phụ trợ thì đừng nói gì đến đánh Ma Tôn mà ngay cả ngần
này cường giả cũng đủ đánh cho hắn táng mạng.

« Tiểu tử, xác thực lão phu không thể làm khó được ngươi. Nhưng ngươi
cũng chưa hẳn là đã thắng, mau giải trừ thần thông bằng không lão phu
quyết chày cối đến cùng ! ».

Nguyễn Sư Phàn giọng điệu quyết liệt, sau đó cười khà khà một tiếng.
Phất trần trong tay cũng khẽ lắc lại dựng ngược lên đầy uy thế.

« Là chính ông lựa chọn ! ».

Kim Nam quắc mắt lên nhìn Nguyễn Sư Phàn, một tay lực lượng bạo động.
Nháy mắt Bạo Vân, Thạch Bạo, Loạn Lưu, Hồng Thủy, Xích Ngục đồng thời
xuất hiện.

« Diệt Thần đại pháp kĩ !!! ».

Kim Nam hô lớn một tiếng ngũ đại pháp kĩ chớp mắt bạo động hợp nhất, một tia kình lực hất tung Nguyễn Sư Phàn ra xa một chút.

« Phụt !! ».

Không ngờ kình lực này lại mạnh đến như vậy, khiến Nguyễn Sư Phàn lập
tức phun ra một búng máu, khóe mắt khẽ co rựt. Mặt mày ông ta chính là
biến sắc, chưa hết kình lực vừa dứt đã có một thứ ánh sáng màu xanh đầy
uy lực khiến Nguyễn Sư Phàn kinh động :

« Không xong !!! ».

« Oành !!! ».

Nguyễn Sư Phàn hét lớn một tiếng sợ hãi, thân mình vội vã quay đầu phi
thân né tránh nhưng là không kịp. Diệt Thần pháp kĩ nổ một tiếng lớn
đánh tới không chút e ngại, kình lực chính là đi tới đâu không gian bị
xé rách tới đó.

« Cái gì vậy ! ».

Đồng thời mấy vị tông chủ đều hét lên những tiếng kinh hãi, thứ họ nhìn
thấy trước mắt đúng là thực quá khủng bố. Một quả cầu màu xanh ngọc cực
kì tinh thuần bên trong lại có những tia như tinh vân lưu động đang bạo
phá không gian.

Bạo phá không gian, chuyện này thì quá sức dọa người rồi. Bọn họ bản
thân nếu đánh cũng chỉ là xé rách không gian một chút, nhưng đây là bạo
phá không gian, phá hủy không gian một cách toàn diện a. Nguyễn Sư Phàn
khóe mắt cũng chính là như muốn căng rách ra, bản thân hấp tấp chạy
trốn. Phất trần trên tay liên tục lưu động đánh ra cường lực giảm bớt
uy lực của Diệt Thần hơn nữa cũng là muốn hạn chế uy lực của nó. Nhưng
cũng là không ăn thua, Diệt Thần pháp kĩ quá uy lực, phất trần của
Nguyễn Sư Phàn liên tục đánh ngược lại những vệt sáng đỏ nhưng cũng như
muỗi đốt inox.

Mặt mày Nguyễn Sư Phàn lúc này cũng là cắt không còn giọt máu. Các vị
tông chủ thì lại càng kinh hãi hơn, bản thân họ đứng dưới đại chiến quan sát, cũng là cách mấy dặm không trung nhưng vẫn cảm thấy sức nóng của
Diệt Thần đủ biết nó uy lực đến mức nào.

« A… ».

Nháy mắt Nguyễn Sư Phàn đã không thể chạy trốn, vạt áo phía sau lưng
cũng đã bị Diệt Thần đốt cháy sạch sẽ, nhìn từ phía sau cứ như lão đang
khỏa thân vậy. Một hơi mệt nhọc thở hắt ra, biết mình có chạy trốn cũng
không thể. Thoắt một cái Nguyễn Sư Phàn quay thân mình lại phất trần vẽ
lên những vòng tròn vệt đỏ, cơ bản tạo thành một cái pháp trận phòng thủ từ lực lượng cắn răng chống đỡ.

« Đoàng ! ».

Diệt Thần nháy mắt xuất hiện đâm vào bảo hộ trận pháp, Nguyễn Sư Phàn mồ hôi chảy dài mặt mày đỏ bừng. Từng tiếng âm thanh nứt vỡ liên tục vang
lên. Nguyễn Sư Phàn lúc này cũng đã là dốc cạn nội khí, thêm một vài
khắc nữa thôi pháp trận tan vỡ lão cũng chính là bị Diệt Thần nuốt gọn.

« Dừng tay ! ».

Nguyễn Ý Sương lúc này bỗng chốc phi thân lên trên lao về phía Nguyễn Sư Phàn, nàng sắc mặt trắng bệch nhìn Kim Nam với vẻ sợ hãi. Kim Nam khẽ
nheo mày vội vã thu hồi Diệt Vương lui lại đánh ra một hướng khác. Hắn
chỉ muốn giáo huấn lão già này một chút, cũng không muốn giết người.
Nguyễn Ý Sương cứ như vậy lao lên rất có thể sẽ làm cho nàng bị tổn
thương vì Diệt Thần quá hung bạo.

« Oành ! ».

Một tiếng nổ lớn trấn động khắp không gian, vụ nổ tạo ra thành một trận
bão khói bụi khoảng năm mươi dặm. Khói bụi bay mịt mù, mặt đất đang bằng phẳng bỗng chốc hình thành một cái đại vực sâu hoắm không thấy đáy.
Đoán chừng Diệt Thần kia vẫn chưa tan vẫn là đang tiếp tục tàn phá.

Đương trường ai nấy đều sợ hãi, một cái vung tay đã tạo thành một đại
vực. Tên này quả thực là biến thái trâu bò mà, với cái thực lực này thì e rằng chỉ thua một cái nội khí tầng sáu chút ít. Lại nhìn Nguyễn Sư Phàn khẳng định là người ta khi ra tay vẫn còn nương tình nên mới có thể
sống sót như vậy.

Nguyễn Sư Phàn môi tím ngắt, hai hàm răng liên tục va vào nhau cầm cập.
phía sau lưng y phục cũng đã cháy đến không còn. Chưa kể làn ra lưng vẫn còn đang bốc khói, nếu cái tiểu tử kia chỉ đơn giản cho cái Diệt Thần
kia đuổi theo thì cũng đã đủ nướng chín người ta rồi chứ chưa nói là
đánh vào người. Nguyễn Sư Phàn khẽ thở dài, cũng may ông ta thân là
cường giả không giống người thường nên chỉ bốc khói chút ít mà thôi.

Kim Nam nhìn đương trường đã không còn ai dám lên tiếng phản đối mình
nữa. Độc Nhân Tâm Nhãn lập tức mở rộng, một tia lực lượng mờ nhạt khẽ
bao trùm xuống khoảng không gian hơn ba mươi dặm. Lập tức thường nhân
phía dưới đang có xu thế náo loạn lại trở lại yên tĩnh.

« Phù… may mà còn kịp ! ».

Kim Nam thở dài một hơi mệt mỏi, Độc Nhân Tâm Nhãn cũng là chớp mắt đóng lại. Thần Thông Thu Tâm của hắn chỉ có khả năng ảnh hưởng với người
thường vì nó còn là cấp thấp. Những cường giả như mấy cái tông chủ kia
căn bản là không chút giao động.

Nguyễn Ý Sương đỡ Nguyễn Sư Phàn xuống tướng đài, sắc mặt cũng dần
chuyển từ trắng bệch sang hồng nhuận. Nguyễn Sư Phàn xuống tới đài lập
tức thiền định thu nạp thiên địa nguyên khí điều tức.

“Đa tạ!”.

Nguyễn Ý Sương hướng thân mình về phía Kim Nam nói một câu cảm kích. Kim Nam cũng khẽ gật đầu không nói gì, các vị tông chủ thì không ai bảo ai
đều im lặng. Trước đây họ vẫn khó hiểu là tại sao Đà gia và Sâm gia lại coi trọng cái Triệu tông chủ này đến như vậy, đến bay giờ được mục kích sở thị thì lại càng rõ ràng hơn.

“Keng!”.

Âm thanh trong trẻo của binh khí vang lên. Không ngờ Cung kiếm phi lại
trực tiếp ném thanh kiếm trong tay xuống khuôn mặt kiên định hướng Kim
Nam cúi mình nói:

“Triệu tông chủ, đã là như vậy ngài hãy cho ta đi cùng. Đại chiến lần
này khó nói trước, nếu sống thì có một ngày ta có thể trở về cố hương,
nếu chết cũng không đáng tiếc. Còn hơn là ở lại một cái thành trì hoang
vắng lạnh lẽo, suốt ngày bị nhốt trong lồng cũi thì có ích gì!”.

Cung Kiếm Phi nói ra một lời rất thật lòng, Kim Nam khóe mắt cũng thoáng chốc thay đổi. Không ngờ người ủng hộ hắn đầu tiên lại là Cung Kiếm
Phi, còn nhớ chính hắn là người đã cướp tông phủ của Cung gia, hại đến
họa thảm sát gia tộc đến từ Đà gia. Vậy mà cái gia chủ này vẫn quyết
định đi theo hắn. Kim Nam một tia áy náy nói:

“Cung tông chủ, trước đây đã mạo phạm, tại hạ quả là xấu hổ vô cùng!”.

Liếc mắt Kim Nam lại thấy Cung Kiếm Phi không có pháp bảo, lần trước
đánh nhau với hắn còn có cái Liên Đàm kia cũng khá uy lực, lần này đến
đây cũng chỉ cầm một thanh binh khí cấp thấp liền vội hỏi:

“Cung tông chủ, cái Liên Đàm của ngài tại sao lại không sử dụng, mà lại sử dụng loại phế phẩm này???”.

Cung Kiếm Phi một tia cười khổ nói:

“Là lần trước không biết tự lượng sức đã giao chiến với Triệu tông chủ,
Liên Đàm hiện giờ vẫn còn chưa hồi phục nên mới phải dùng tạm cái này!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui