Biển Quái Vật

Sau khi ăn bận chỉnh tề, chúng tôi liều mạng đi ra ngoài và kinh ngạc khi nhìn thấy có rất nhiều người. Một tá hành khách là những người về hưu đang tiến đến khu vực phục vụ ăn sáng. Một ông bố đang dẫn lũ con ra bể bơi để bơi buổi sáng. Các thủy thủ trong bộ đồng phục trắng bảnh bao đang dạo quanh boong tàu, nghiêng mũ chào hành khách.
Không ai hỏi chúng tôi là ai. Không ai chú ý đến chúng tôi. Nhưng có điều gì đó thực sự bất ổn.
Khi cà gia đình đi bơi đi ngang qua chúng tôi, ông bố nói với các con rằng, “Chúng ta đang ở trên tàu. Sẽ vui lắm đấy.”
“Vâng,” ba đứa con đều nhất trí, nhưng biểu hiện của chúng lại trống rỗng. “Chúng ta có một vụ nổ. Chúng ta sẽ bơi trong bể.”
Họ thơ thẩn rời đi.
“Chào buổi sáng,” một thủy thủ cất tiếng với chúng tôi. Mắt anh ta thật đờ đẫn. “Tất cả chúng ta đều đang tận hưởng chuyến đi này trên con tàu Công chúa Andromeda. Chúc một ngày vui vẻ.” Anh ta bỏ đi.
“Percy này, ở đây kỳ quặc quá,” Annabeth thì thầm. “Tất cả bọn họ đều như đang bị hôn mê ấy.”
Khi chúng tôi đi ngang qua một quán ăn tự phục vụ và nhìn thấy con quái vật đầu tiên của chúng tôi. Đó là một con chó ngao – giống chó lớn tai cụp màu đen với những chiếc móng trước đặt trên quầy và mũi thì vùi vào món trứng bác. Hẳn con chó này còn rất trẻ vì nó quá nhỏ so với con lớn nhất – không lớn hơn một con gấu xám Bắc Mỹ. Mặc dù vậy, máu trong người tôi đông cứng. Tôi từng suýt bị giết chết bởi một con như vậy trước đây.
Điều kỳ lạ là có một đôi trung niên đang đứng xếp hàng ở quầy giải khát, ngay phía sau con chó hung ác đó, kiên nhẫn chờ đến lượt mình. Họ dường như không hề chú ý tới bất cứ những điều khác thường khác.
“Không đói nữa,” Tyson lẩm bẩm.
Trước khi Annabeth và tôi đáp lại, giọng nói của loài bò sát từ bên dưới hành lang vọng tới. “Đã có hơn s-s-sáu người nữa gia nhập ngày hôm qua.”
Annabeth điên cuồng ra hiệu về phía chỗ trốn gần nhất - phòng vệ sinh của phụ nữ - và cả ba chúng tôi chui tọt vào trong đó. Tôi đã quá sợ tới mức thậm chí không kịp nghĩ tới chuyện xấu hổ.
Có cái gì đó – hoặc nhiều hơn như thể hai thứ gì đó – trườn ngang qua cửa phòng vệ sinh, tạo nên những âm thanh như tiếng đánh giấy nhám được chà trên thảm.
“Đúng th-ê-ế.” Giọng nói loài bó sát thứ hai nói. “Ông ta lôi kéo họ. Và ch-ch-ch-ẳng mấy chốc, chúng ta sẽ trở nên m-m-mạnh hơn.”
Chúng tôi soạt bò vào quán ăn tự phục vụ với tiếng xì xì lạnh lẽo như thể tiếng cười của loài rắn.
Annabeth nhìn tôi. “Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.”
“Thế cậu nghĩ là tớ muốn ở phòng vệ sinh của phụ nữ lắm hay sao?”
“Ý tớ là con tàu này, Percy! Chúng ta phải rời khỏi con tàu này thôi.”
“Mùi rất tệ”, Tyson đồng ý. “Và con chó ăn tất cả các quả trứng. Annabeth nói đúng. Chúng ta phải ra khỏi phòng vệ sinh và rời khỏi con tàu này.”
Tôi run bắn lên. Nếu Annabeth và Tyson thực sự nhất trí với nhau về chuyện gì đó, tôi cho rằng tốt hơn hết là tôi nên lắng nghe.
Tiếp theo tôi nghe một tiếng nói khác bên ngoài – nó làm tôi ớn lạnh hơn nhiều so với bất kỳ con quái vật nào.
“… chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đừng có thúc ép tao, Agrius!”
Đó là Luke, không còn nghi ngờ gì nữa . Tôi không bao giờ quên được giọng anh ấy.
“Tao không hề thúc ép mày!” Một giọng đàn ông khác gầm gừ. Tiếng của hắn trầm hơn và thậm chí còn giận dữ hơn cả tiếng của Luke. “Tao chỉ nói là, nếu trò chơi này không thể trả thù được…”
“Dĩ nhiên là được,” Luke búng ngón tay. “Chúng sẽ mắc câu. Giờ thì đi nào, chúng ta phải tới phòng đô đốc và kiểm tra quan tài nào.”
Giọng chúng xa dẩn về phía cuối hành lang.

Tyson thút thít. “Đi bây giờ chưa?”
Annabeth và tôi nhìn nhau và ngầm thỏa thuận.
“Chúng ta không đi được,” tôi nói với Tyson.
“Chúng ta phải khám phá ra Luke đang làm gì,” Annabeth nhất trí với tôi. “Và nếu có thể, chúng ta sẽ đánh anh ấy, xích anh ấy lại và lôi anh ấy lên đỉnh Olympus.”
ngi �� �A��:đáp. Nghe này, ta biết, nhưng… ta không quan tâm nếu hắn ta có bị xích vào đá và lũ kền kền đang móc gan hắn ta hay không; nếu hắn ta không có Số theo dõi, chúng ta không thể xác định được vị trí gói đồ của hắn ta… Một món quà rất tình người, tuyệt vời… Ông có biêt có bao nhiêu món như thế mà chúng tôi phải giao không? – Ôi, đừng bận tâm. Nghe này, chỉ cần nói hắn ta gọi đến Eris ở phòng dịch vụ khách hàng nhé. Ta phải đi đây.”
Ông ta cúp máy. “Xin lỗi, việc chuyển hàng nhanh qua đêm đang tăng vọt. Giờ thì, như lúc nãy ta đang nói…”
“Ông có lũ rắn trên điện thoại kìa.”
“Cái gì? À, chúng không cắn đâu. Nói xin chào đi, George và Martha.”
Xin chào, George và Martha đây, một giọng nam bực bội vang lên trong đầu tôi.
Đừng có nói với giọng châm chọc như thế, một giọng nữ nhắc nhở.
Tại sao lại không nhỉ? George hỏi gặng, Tôi làm tất cả trong thế giới thật.
“Ồ, không được làm như thế lần nữa!” Người chạy bộ nhét điện thoại vào lại trong túi áo. “Nào, chúng ta đang ở chỗ… à, đúng rồi. Thanh bình và yên tĩnh.”
Ông ta vắt chéo chân và ngắm nhìn các vì sao. “Đã rất lâu rồi ta không được thư giãn. Kể từ khi có điện báo – cứ hối hả, hối hả, gấp gáp. Cậu có chòm sao nào yêu thích không, Percy?”
Tôi vẫn hơi lo ngại về lũ rắn xanh nhỏ xíu mà ông ta đã nhét vào quần soóc, nhưng tôi vẫn đáp, “Ừ tôi thích chòm sao Heracles.”
“Tại sao?”
“Ừ… thì bởi vì anh ta có sự may mắn vô giá trị. Thậm chí còn tệ hại hơn của tôi. Nó khiến tôi thấy dễ chịu hơn.”
Người chạy bộ cười khúc khích, hỏi tiếp: “Chứ không phải vì cậu ta mạnh mẽ, nổi tiếng và tất cả những thứ đó sao?”
“Không.”
“Cậu là một anh bạn trẻ thú vị đấy. Và giờ thế nào đây?”
Tôi đột nhiên hiểu rõ điều ông ta đang hỏi. Tôi định làm gì với Bộ Lông Cừu Vàng?
Trước khi tôi trả lời, tiếng nghèn nghẹt con rắn tên Martha vọng ra từ túi của ông ta, Demeter ở đường dây số 2.
“Không phải bây giờ,” người chạy bộ nói. “Nói với cô ta để lại tin nhắn đi.”
Cô ta sẽ không thích như vậy đâu. Lần trước ngài không nghe điện thoại cô ấy, tất cả hoa đi giao đều bị héo rũ.
“Chỉ cần nói với cô ấy là ta đang họp!” Người đi bộ đảo mắt. “Xin lỗi lần nữa nhé, Percy. Cậu đang nói là…”
“Hừm đúng ra ông là ai vậy?”

“Tới giờ mà cậu vẫn chưa đoán được ra sao, một đứa trẻ thông minh như cậu?”
Cho cậu ta thấy đi! Martha nài xin. Mấy tháng rồi tôi chưa được trở về đủ kích cõ đây.
Đừng nghe cô ta nói! George đế vào. Cô ta chỉ muốn khoe khoang thôi.
Người đàn ông lại lôi điện thoại ra. “Hãy hiện nguyên hình.”
Chiếc điện thoại lóe lên một thứ ánh sáng xanh rực rỡ. Nó kéo dài thành một cây gậy gỗ dài tới một mét với đôi cánh bồ câu mọc trên đầu cây gậy. George và Martha giờ đã hiện nguyên hình thành đôi rắn xanh đúng kích cỡ, cuộn nhau lại ở phần giữa cây gậy. Đó là y hiệu, biểu tượng của khu nhà số Mười một.
Cổ họng tôi thắt lại. Tôi đã nhận ra rằng người chạy bộ nhắc nhở tôi với những đặc trưng tinh nghịch của mình và tia nhìn láu lỉnh tỏng ánh mắt của ông ta…
“Ông là cha của Luke,” tôi nói. “Thần Hermes.”
Vị thần bĩu môi. Ông cắm cây gậy gỗ vào cát như một cán dù vậy. “Cha của Luke. Thông thường, đó không phải cách đầu tiên mà mọi người giới thiệu ta. Thần ăn trộm, đúng thế. Thần của người đưa thư và người du lịch, nếu họ tử tế.”
Thần ăn trộm là được rồi, George đế vào.
Ôi, đừng quan tâm đến George. Martha le lưỡi về phía tôi. Nom cậu ta có vẻ chua cay thế vì thần Hermes thích tôi nhất.
Không phải vậy!
Có mà!
“Cư xử cho phải phép nào, cả hai đứa,” Hermes cảnh báo, “Không ta sẽ cho cả hai quay vào trong chiếc điện thoại di động và đặt ngươi ở chế độ rung. Nào, Percy vẫn chưa trả lời ta mà. Cháu định làm gì với cuộc tìm kiếm?”
“Cháu… cháu không được phép đi.”
“Dĩ nhiên là không được. Vậy việc đó sẽ ngăn cháu lại sao?”
“Cháu muốn đi. Cháu phải cứu Grover.”
Hermes mỉm cười. “Ta biết một cậu nhóc đã từng… ồ, lúc đó cậu ấy trẻ hơn cháu rất nhiều. Thực sự nó chỉ là một nhóc tì thôi.”
Rồi lại bắt đầu rồi, George nói, Ông ta luôn tự nói về mình.
Im lặng nào! Martha búng ngón tay, Anh có muốn bị cài đặt ở chế độ rung không?
Hermes phớt lờ chúng. “Một đêm, khi mẹ đứa trẻ không chú ý lắm, đứa trẻ liền trườn ra khỏi hang và trộm một vài con gia súc của thần Apollo.”
“Thế nó có bị nổ thành những mảnh nhỏ không?” tôi hỏi.
“Hừm… không. Thực ra mọi việc hóa ra khá tốt. Để bồi thường cho vụ trộm của mình, đứa trẻ liền cho thần Apollo một dụng cụ mà nó phát minh – cây đàn lia. Thần Apollo bị thu hút bởi thứ âm nhạc đó đến nỗi quên hết giận dữ.”
“Vậy bài học được rút ra là gì?”

“Bài học á?” thần Hermes hỏi. “Thánh thần ơi, cháu làm như thể nó là một truyện ngụ ngôn vậy. Đó là một câu chuyện có thật. Mà sự thực thì có bài học không nhỉ?”
“Ừm”
“Thế: Ăn trộm không phải lúc nào cũng xấu thì sao?”
“Cháu không nghĩ rằng mẹ cháu sẽ thích bài học này.”
Lũ chuột rất ngon, George gợi ý.
Việc đó có liên quan gì đến câu chuyện này? Martha hỏi gặng.
Chả liên quan gì, George đáp. Nhưng tôi đói quá.
“Ta hiểu,” thần Hermes nói. “Người trẻ thường không làm theo những gì chúng được chỉ bảo. Nhưng nếu họ có thể vượt qua được và làm những thứ tuyệt vời, đôi khi họ thoát khỏi sự trừng phạt. Như thế nào?”
“Vậy ông nói là cháu nên đi,” tôi nói, “thậm chí không cần sự chấp thuận.”
Thần Herme nháy mắt. “Martha, cho ta lấy gói đồ thứ nhất nào?”
Martha liền há miệng ra… và cứ há miệng mãi như vậy cho đến khi nó rộng bằng tay tôi. Cô ấy ợ ra một cái hộp nhỏ bằng thiếc không gỉ. Bên trong là một chiếc bình kiểu dáng cổ với chiếc nắp bằng nhựa đen. Hai mặt của chiếc bình được vẽ lên men với các hình ảnh thời Hy Lạp cổ đại màu đỏ và vàng – một người anh hùng giết sư tử, một vị anh hùng khác đang nhấc bổng con cho ba đầu Ceberus.
“Đó là Heracles,” tôi nói. “Nhưng làm thế nào…”
“Đừng bao giờ nghi ngờ quà tặng,” thần Hermes quở trách. “Đây là một phần của bộ sưu tập từ Heracles Busts He. Mùa đầu tiên.”
“Heracles Busts He ư?”
“Đó là một show diễn tuyệt vời.” Thần Hermes thở dài. “Trở về trước khi chương trình truyền hình Hephaestus đang làm những tiết mục thực tế. Tất nhiên, chiếc bình sẽ có giá trị hơn rất nhiều nếu ta có cả toàn bộ hộp ăn trưa…”
Hoặc nếu nó không nằm trong mồm của Martha nữa, George nói thêm vào.
Ta sẽ cho ngươi biết tay. Martha bắt đầu đuổi theo George vòng quanh cây gậy.
“Khoan đã,” tôi nói. “Đây là một món quà ư?”
“Một trong hai món đấy,” thần Hermes nói. “Nào, cầm nó đi.”
Suýt nữa tôi làm rơi chiếc bình vì một bên mặt nó lạnh cóng, còn bên kia lại nóng rãy. Điều tồi tệ là khi tôi xoay chiếc bình về phía mặt đối diện với biển cả - mặt phía bắc – lại luôn là mặt giá lạnh.
“Đây là một chiếc la bàn!” Tôi la lên.
Thần Hermes nom đầy kinh ngạc. “Rất thông minh đấy. Ta chưa từng nghĩ như vậy. Nhưng giá trị sử dụng ẩn chứa trong nó cò kịch tính hơn. Mở nắp bình, cháu sẽ thả hết gió từ bốn phương của trái đất để đẩy cháu đi theo hướng của cháu. Nhưng không phải bây giờ! Và tới thời gian thích hợp, chỉ cần nới lỏng nắp bình ra một chút. Những cơn gió sẽ ào ạt như ta – luôn không ngưng nghỉ. Liệu gió có thổi bốn phương cùng một lúc… à, nhưng ta chắc chắn sẽ cẩn thận. Và giờ là món quà thư hai của ta. George?”
Cô ấy đang chạm vào tôi, George phàn nàn khi anh ta và Martha đang trườn quanh cái cột.
“Cô ấy luôn luôn chạm ngươi mà,” thần Hermes nói. “Các ngươi luôn quấn với nhau. Và nếu người không ngưng việc đó lại, hai ngươi sẽ lại thắt nút vào nhau đấy.”
Lũ rắn ngưng vật lộn nhau.
George nhấc hàm ra và khạc ra một chiếc chai nhựa nhỏ có chứa đầy những viên vitamins.
“Ngài đang đùa sao?” tôi nói. “Chúng có hình đầu bò Minotaur sao?”
Thần Hermes nhấc chiếc chai lên và rung chúng. “À, những viên chanh thì đúng vậy. Những viên nho thì hình thần báo thù, ta nghĩ vậy. Hoặc chúng đều là rắn nhiều đầu phải không? Ở một tỷ lệ nào đó, chúng đều có sức mạnh đấy. Đừng dùng viên nào trừ phi cháu thực sự, thực sự cần nó.”
“Làm sao cháu biết được khi nào cháu thật sự thật sự cần nó?”

“Cháu sẽ biết thôi, cứ tin ta. Chín loại vitamin, các loại chất khoáng, acid amin… tinh chất. Ồ, tất cả những thứ cháu cần để cảm thấy lại mình lần nữa.”
Ông ta ném cái chai về phía tôi.
“Ừm, cám ơn ông,” tôi nói. “Nhưng thần Hermes, tại sao ông lại giúp cháu?”
Ông ta nở một nụ cười sầu muộn. “Có lẽ vì ta hy vọng cháu có thể cứu được nhiều người trong chuyến tìm kiếm này, Percy à. Không chỉ riêng anh bạn Grover của cháu đâu.”
Tôi nhìn ông ta chằm chằm. “Ông không có ý nói tới… Luke chứ?”
Thần Hermes không trả lời.
“Xem nào,” tôi nói. “Thưa thần Hermes, ý cháu là, cám ơn ông về tất cả nhưng ông phải thu lại các món quà của mình thôi. Không thể cứu Luke được đâu. Thậm chí nếu cháu có tìm ra anh ấy… anh ấy sẽ nói rằng anh ấy muốn giật đổ từng ngọn núi một của đỉnh Olympus mà thôi. Anh ấy đã phản bội những người mà anh ấy biết. Đặc biệt là anh ấy, anh ấy rất hận ông đấy!”
Hermes nhìn chằm chằm lên các vì sao. “Người anh họ yêu quý của ta, nếu có một điều mà ta học được qua các thời đại này là, ta không thể từ bỏ gia đình mình, bất kể họ trêu ngươi như thế nào đi chăng nữa. Cũng không có gì là quan trọng khi họ ghét bỏ ta, hoặc làm cho ta xấu hổ, hoặc đơn giản là không tán thành tài năng của ta trong việc phát minh ra Internet chẳng hạn…”
“Ông đã phát minh ra Internet ư?”
Đó là ý tưởng của tôi, Martha nói.
Lũ chuột rất ngon, George nói.
“Đó là ý tưởng của ta!” Thần Hermes nói. “Ý ta là Internet, không phải lũ chuột. Nhưng đó không phải là vấn đề. Percy, cháu có hiểu điều ta nói về gia đình không?”
“Cháu… cháu không chắc lắm.”
“Sẽ có lúc cháu hiểu ra thôi.” Thần Hermes đứng dậy và phủi cát ra khỏi chân mình. “Trong lúc chờ đợi, ta phải đi đây.”
Ngài có tới sáu mươi cuộc gọi phải trả lời đấy, Martha nhắc nhở.
Và một ngàn ba mươi tám emails, George thêm vào. Không kể đến các lời chào mời về thức ăn của thần thánh đang giảm giá trực tuyến.
“Và cháu, Percy,” thần Hermes nói, “có một thời hạn cuối cùng ngắn hơn so với nững gì cháu nhận biết để hoàn thành cuộc tìm kiếm của mình. Các bạn cháu đang đến… bây giờ.”
Tôi nghe thấy tiếng Annabeth đang gọi tên tôi từ những đụn cát. Cả tiếng Tyson đang gào to nữa.
“Ta hy vọng ta sẽ thu xếp tốt hành lý cho cháu,” thần Hermes nói. “Ta cũng có chút ít kinh nghiệm đi du lịch.”
Ông ta búng ngón tay và ba chiếc túi du lịch xuất hiện dưới chân tôi. “Tất nhiên là loại không thấm nước ấy. Và nếu cháu yêu cầu tử tế, cha cháu có thể sẽ giúp cháu bắt kịp chuyến tàu.”
“Tàu ư?”
Thần Hermes chỉ tay. Đúng như vậy, một con tàu du lịch đang băng qua đảo. Con tàu có ánh sáng màu trắng và vàng nổi bật trên nền nước màu xanh sẫm.
“Đợi đã,” tôi nói. “Cháu không hiểu gì về chuyện này. Thậm chí cháu chưa đồng ý đi.”
“Ta sẽ tập trung suy nghĩ trong năm phút tới, nếu ta là cháu,” thần Hermes khuyên. “Đó là khi các nữ yêu mình người cánh chim sẽ tới ăn thịt cháu đấy. Nào, giờ thì chúc ngủ ngon nhé, anh họ của ta và ta đã nói chưa nhỉ? Các vị thần sẽ dõi theo cháu.”
Ông ta xòe đôi tay ra, đôi rắn nhảy luôn lên đó.
May mắn nhé, Martha nói với tôi.
Nhớ mang cho tôi một con chuột về nhé, George dặn.
Y hiệu biến thành chiếc điện thoại di động và thần Hermes nhét luôn nó vào túi.
Ông ta chạy bộ xuống phía bờ biển. Chạy được chừng hai mươi bước, toàn thân ông ta tỏa sáng và tan biến dần, để lại tôi một mình với một cái bình, một cái lọ đựng vitamins có thể nhai được và năm phút để đưa ra một quyết định bất khả thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận