Mọi người đều đã chơi vui vẻ đủ rồi, tất cả đều bắt đầu tập trung lại , hào hứng muốn xem trận thi đấu của bộ ba Ngũ thiếu .
Người bước lên sân khấu đầu tiên chính là cặp đôi của Lục Triều và một cô gái lạ mặt , mà lúc này cũng đã say đến mức đứng sắp còn không vững.Cô gái đó có lẽ vừa rồi đã khóc, trên mặt lớp trang điểm cũng bị nước mắt làm cho vô cùng nhếch nhác, thật sự là muốn dọa người.
Ngạn Nhã Y không ngừng cảm thấy vô cùng hoa mắt chóng mặt, lại bị không khí ồn ào xung quanh làm cho có chút không thoải mái.Cô cố gắng khiến mình tỉnh táo lại một chút , lại đưa mắt quan sát người đàn ông đang đứng ở bên cạnh .
Dung mạo bất phàm, thật đúng là lần đầu tiên mới có cơ hội để chiêm ngưỡng.
Nhưng đó không phải là điều mà Ngạn Nhã Y quan tâm.Cô cố gắng nhớ lại những lời lúc nãy mà anh ta đã hứa với mình , chỉ cần cô đồng ý giúp anh ta một việc ,vậy thì việc báo thù của cô anh ta cũng không ngại giúp cô một tay.
Nhìn thấy tấm danh thiếp anh ta đưa cho mình, cô ngay lập tức đã đồng ý với điều kiện này.
Được Ngạn Nhã Y nhìn Lục Triều, nở một nụ cười ngây ngốc như đang tự nói với chính mình.
Lục Triều lại bất ngờ nhìn thấy nụ cười quái dị của Ngạn Nhã Y khi nhìn mình, thì nhíu mày thầm nghĩ,
Không biết rốt cuộc cô gái này lại sắp lên cơn gì?
Tiếng nhạc cũng bắt đầu vang lên ,Lục Triều ra hiệu để Ngạn Nhã Y biết, sau đó đưa tay ra cho mình nắm lấy.
Ngạn Nhã Y cũng hiểu ý,dù lòng không muốn nhưng dù sao đã đến nước này cô cũng không thể không phối hợp.
Hai người cứ như vậy,cùng nhau nắm tay từng bước tiến lên sân khấu,bắt đầu những bước nhảy đầu tiên .
Lục Triều thì khỏi phải nói, chính là anh cả trong bộ Ngũ thiếu vì vậy khả năng là không thể bàn cãi.Từng bước nhảy hoàn hảo, động tác mạnh mẽ cho đến ngoại hình đều khiến những cô gái bên dưới không ngừng la hét.
Còn Ngạn Nhã Y mặc dù động tác vẫn có, bắt nhịp cũng không tệ,lúc cần sự uyển chuyển vẫn có uyển chuyển ,khi cần xoay người vẫn xoay rất đúng lúc,xem ra là người biết nhảy.
Chỉ có điều ở những động tác cần sự phối hợp của hai người, hai cơ thể cần sát lại gần nhau ,Ngạn Nhã Y đều vô thức muốn né tránh, đẩy Lục Triều ra xa.
Sau nhiều lần, cuối cùng Lục Triều cũng bắt đầu không vui, vì vậy trước khi Ngạn Nhã Y đưa tay muốn đẩy anh ra, Lục Triều đã rất nhanh chuyển tư thế giữ lấy tay cô lại .
Ngạn Nhã Y vốn dĩ hai chân đã mềm nhũn, lại bất ngờ bị một lực lớn kéo về phía trước, theo đà cũng ngã nhào tới, cứ như vậy hai người lại dựa sát vào nhau.Lục Triều một lần nữa nhanh hơn, không để đối phương kịp phản ứng anh đã luồn một tay qua giữ lấy chiếc eo bé xíu của Ngạn Nhã Y, thuận thế xoay một vòng.
Giây sau đó chỉ nhìn thấy Ngạn Nhã Y không còn chút sức lực nào mà gục ngã vào vòng tay của Lục Triều, cũng vừa vặn tiếng nhạc cũng vừa kịp kết thúc.
Lục Triều nhìn cô gái đã ngủ say trong lòng mình chỉ khẽ nhếch môi.Mặc dù gương mặt đã thành ra bộ dạng thế kia, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp kiều diễm ở bên trong.
Tiếng vỗ tay vang lên, Lục Triều cũng không quan tâm đến kết quả,anh cứ như vậy mà bế Ngạn Nhã Y lên và nhanh chóng rời khỏi đó.
#Lời của tác giả : Cặp đôi này sẽ là hai nhân vật chính cho câu truyện tiếp theo của mình đó ạ!
...
Mộ Trác Khải và Lý Uyển Nhi vẫn luôn đứng đó quan sát đôi Lục Triều và Ngạn Nhã Y biểu diễn.
Đối với Mộ Trác Khải đây chỉ là một cuộc cá cược cho vui,Tỷ Hy Viên có cũng được, không có cũng chẳng sao.Đối với anh nếu thua cũng chỉ là một cái quẹt tay bình thường, vì vậy anh cũng không quan trọng lắm vấn đề thắng hay thua .
Mà Lý Uyển Nhi lại vô cùng hồi hộp và nóng lòng mong chờ kết quả lần này.
Từ nhỏ đến lớn, có lẽ đây là lần đầu tiên Mộ Trác Khải mới đồng ý nhảy cùng cô.
Điệp Hồ Tiên là vì anh cô mới phải bỏ ra rất nhiều năm cố gắng để tập luyện,chỉ là hy vọng một ngày nào đó anh có thể nhìn thấy được vì anh cô đã vất vả như thế nào.
Cuối cùng thì Lý Uyển Nhi cũng đã đợi được ngày này, lần này cô đã hạ quyết tâm nhất định phải giành được chiến thắng.
Lý Uyển Nhi còn đang suy nghĩ thì tiếng nhạc đã vang lên.
Giai điệu quen thuộc này dù đã rất nhiều năm qua đi nhưng dường như nó đã khắc sâu vào trong xương tủy của Mộ Trác Khải.
Thay vì cả hai sẽ nắm tay nhau cùng lên sân khấu, Mộ Trác Khải lại bước nhanh hơn một bước .Lý Uyển Nhi nhìn thấy sự lạnh nhạt này của Mộ Trác Khải tuy có chút thất vọng, nhưng vẫn nhanh chân bước phía sau anh.
Giai điệu vang lên ,Mộ Trác Khải duy chuyển từng bước đầy mạnh mẽ,đôi chân dài thẳng tắp một cách linh hoạt, đầy điêu luyện.
Khí chất cao ngạo, lạnh lùng, tất cả đều toát lên một thần thái vô cùng thần bí ,như một loài Hồ Yêu không ngừng quyến rũ toàn bộ các ánh nhìn ở bên dưới.
Lý Uyển Nhi cũng không ngừng duy chuyển, bởi vì đã được học múa nhiều năm nên dáng người của cô rất đẹp, cộng thêm ngũ quan gương mặt hoàn toàn có thể được đặc vào hàng ngũ mỹ nhân ở thành phố Hạ này.
Nhưng lúc này ngoại hình thôi thì chưa đủ, bởi vì từng động tác của Lý Uyển Nhi lại hoàn toàn không có gì đặc biệt cả.Dù đã cố gắng hết sức nhưng các bước duy chuyển của cô đều có chút khó khăn.Ngay cả những đoạn cần độ dứt khoát,độ khó cao cô đều không làm được, lại còn có lúc không thể theo kịp nhịp.Cứ như vậy một màng luống cuống của Lý Uyển Nhi ,làm cho những người phía dưới cũng bắt đầu xì xầm bàn tán.
Mộ Trác Khải cũng cảm thấy Điệp Hồ Tiên mà Lý Uyển Nhi thể hiện hoàn toàn đã thất bại.
Anh biết dù cho có cố gắng thế nào thì Lý Uyển Nhi cũng không thể hoàn thành một cách trọn vẹn bài nhảy này.Ngay cả những gì anh tâm huyết nhất, muốn truyền đạt nhất trong Điệp Hồ Tiên từ đầu đến cuối Lý Uyển Nhi đều không có nó.
Âm nhạc vẫn còn nhưng Mộ Trác Khải đã dừng lại,anh không muốn nhìn thấy Điệp Hồ Tiên cứ như vậy mà bị hủy hoại trước mắt mình, vì vậy anh quyết định sẽ bỏ cuộc.
Lý Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo rời đi của Mộ Trác Khải, nước mắt tuyệt vọng cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Đoạn tình cảm này một mình cô đã tự đi đến đây, vì vậy cô nhất định cũng sẽ không bỏ cuộc.
Sau cùng chỉ còn lại một mình Lý Uyển Nhi tự mình trình diễn hết bài nhảy của mình,mặc dù biết rằng đã thua nhưng cô tuyệt đối không muốn dừng lại như vậy..