Sau khi để cho Thời Khảo bế người đi , trên người Mộ Trác Khải cũng tản ra một luồng âm khí chết chóc đến đáng sợ.
Ngay cả thư ký Lưu cũng không dám đến gần.Anh ta chỉ sợ ,lỡ mình đứng quá gần sẽ bị cái người kia làm cho đông thành băng thì thật là thê thảm.
Điều tra chi tiết tất cả mọi thứ về người phụ nữ đó cho tôi
Mộ Trác Khải chỉ bỏ lại một câu, cứ như vậy ánh mắt đùng đùng sát khí mà rời đi.
Mà thư ký Lưu sau khi nghe thấy những lời này thì cũng không dám chậm trễ thêm một giây.Lập tức nghĩ ngay đến thông tin về những người phụ vụ của Lạc Hoắc tối nay, chẳng phải đều đang nằm ở trong tay mình.Anh ta liền thở ra một hơi ,cảm thấy như mình vừa mới thoát thêm được một kiếp.
Rất nhanh thư ký Lưu đã tìm thấy thứ cần tìm, sau đó cũng nhanh như chớp mà mang đến biệt thự riêng của Mộ Trác Khải.
...
Còn về phần Thời Khảo, hôm nay anh nghĩ mình sẽ về rất trễ, nên tự mình lái xe đến đây mà không cần tài xế đưa đón riêng.
Vậy nên khi bế được Liêu Thanh Dạ ra xe,anh chỉ đành để cô ngồi dựa ở ghế phụ lái ngay bên cạnh mình.
Anh muốn chòm qua kéo dây an toàn thắt chặt vào cho cô, sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm.
Mà lúc này trên trán Liêu Thanh Dạ vẫn còn đổ rất nhiều mồ hôi, xem ra vẫn còn đang rất nóng.Thời Khảo muốn giúp cô lau mồ hôi, nhưng chiếc mặt nạ vướng víu kia vẫn ở ngay trên mặt .
Suy nghĩ một hồi,tuy rằng như vậy có chút không phải phép, nhưng anh tin cô nếu tĩnh lại cũng sẽ hiểu được tình hình lúc này như thế nào.
Ngay khi chiếc mặt nạ được tháo xuống, Thời Khảo đã phải đứng hình mất vài giây.
Ẩn sau lớp mặt nạ kia,tuy rằng đó không phải là một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành,ngàn năm có một.Nhưng đó lại là một gương mặt với một ngũ quan vô cùng sắc sảo, từng đường nét trên gương mặt điều khiến người khác phải động lòng.Làn da trắng mịn, đôi mi dày, chiếc mũi cao thanh thoát,đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.Vẻ đẹp thanh thuần,trong sáng này làm cho Thời Khảo nhất thời cũng không kiềm chế được mà muốn nhìn ngắm thêm thật lâu.
Nước
Là giọng nói yếu ớt của Liêu Thanh Dạ, cô cũng đã lờ mờ tỉnh lại.Cảm giác được cổ họng mình khô khốc, toàn thân đau nhứt lại không ngừng nóng lên ,như là đang bị hàng ngàn ngọn lửa thêu cháy.
Mà lời này cũng đánh thức được lý trí của Thời Khảo, anh ngay lập tức tỉnh táo lại ,mới nhận ra vừa rồi mình đã làm gì.
Còn chẳng phải là nhìn con gái nhà người ta, đến mức hồn bay phách lạc hay sao?
Thời Khảo sau khi bình ổn lại tâm trạng của mình, liền bắt đầu khởi động xe .Rất nhanh chiếc siêu xe màu đen đã biến mất khỏi khu biệt thự xa hoa của nhà họ Mộ, hướng về phía trung tâm thành phố Hạ.
Nước, làm ơn cho tôi xin chút nước Liêu Thanh Dạ ý thức mơ hồ không ngừng rên rỉ cầu xin,đôi môi cũng đã khô khốc đến rỉ máu.
Chờ tôi một chút, chúng ta sắp đến nơi rồi
Thời Khảo vừa phải tập trung lái xe, lại vừa không quên quay đầu quan sát người ngồi ngay bên cạnh.Anh nhìn đồng hồ, nếu vào trung tâm thành phố thì phải tầm 10 phút nữa mới có thể tới nơi, tình hình này lại sợ Liêu Thanh Dạ thật sự sẽ không chịu được .Vì vậy Thời Khảo quyết định rẻ vào bên đường mua tạm cho cô một chai nước trước.
Sau khi Thời Khảo xuống xe thì nhanh chóng đi vào một siêu thị nhỏ bên đường,mua một chai nước lọc và một miếng dán hạ sốt tạm thời.Nhanh chóng thanh toán xong liền quay lại xe, từ xa anh đã phát hiện ra trên xe đã không còn thấy người đâu nữa.
Thời Khảo không tìm thấy Liêu Thanh Dạ thì vô cùng lo lắng, với tình hình hiện tại cô sao có thể tự mình đi đâu được, chẳng lẽ là do người khác bắt đi.
Ngay lập tức anh nghĩ đến Mộ Trác Khải đầu tiên , nhưng cái suy nghĩ này cũng nhanh chóng đã bị chính anh bát bỏ.
Thời Khảo rất hiểu tính của Mộ Trác Khải, nếu như muốn cướp người thì lúc nãy Mộ Trác Khải cũng đã không dễ dàng để anh đưa người đi như vậy.Mà nếu cho thuộc hạ của mình lén lút đi phía sau để bắt người lại, thì cái trò hẹn hạ này Mộ Trác Khải nhất định sẽ không làm.
Vì vậy Thời Khảo đã tự mình tìm kiếm rất lâu, cũng đã hỏi mấy người ở gần đó nhưng tất cả đều nói không thấy ai như vậy cả.
Bất lực, Thời Khảo chỉ đành quay trở lại xe, muốn gọi thuộc hạ của mình đến ngay , bằng mọi giá phải tìm thấy cô ngay lập tức.Nhưng khi ngồi vào xe lại nhìn thấy một mẫu giấy, bên trên đó còn có ghi thêm mấy chữ.
Tôi đi trước đây, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ.
Dịp khác nếu có duyên gặp lại, nhất định sẽ mời anh để cảm ơn chuyện tối nay .
Liêu Thanh Dạ không để tên mình lại, chỉ nói là nếu có duyên bọn họ sẽ gặp lại.Nhưng cô lại không hề hay biết rằng, duyên phận giữa mình và Thời Khảo vẫn sẽ còn day dưa khó đứt.
Thời Khảo cuối cùng cũng đã bớt lo hơn một chút, xem ra là cô đã tự mình rời đi .Nhưng anh vẫn còn không yên tâm cho tình hình sức khỏe hiện tại của cô, nếu cô không nhanh chóng đến bệnh viện e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
...
Mà Liêu Thanh Dạ về đến phòng đã là hơn 1 giờ khuya.Cô vội đi gót cho mình một ly nước ấm, sắp không chịu được mà một hơi đã uống cạn một ly lớn.Một ly vẫn cảm thấy chưa đủ, vì vậy uống thêm một ly nữa, cho đến khi cảm thấy cổ họng mình đã đỡ hơn một chút, mới không còn sức lực mà bò lên giường.
Mặc dù là cảm giác khát nước đã qua đi, nhưng cảm giác nóng bức cứ như lửa đốt kia lại không hề khuyên giảm chút nào.Toàn thân đã đỏ lên như máu tụ,xem ra lần này cô thật sự sốt không hề nhẹ.
Liêu Thanh Dạ cố gắng lấy điện thoại gọi cho Liêu Miu Tử, nhưng điện thoại vẫn không thể liên lạc được.Vì vậy cô quyết định sẽ gọi cho bạn mình nhờ giúp đỡ.
Alo,Thanh Dạ mình nghe đây
Đầu giây bên kia một giọng nói rất nhẹ nhàng, lại có chút khác thường, xem ra là đang say ngủ.
Hàn Yên, giúp mình với Liêu Thanh Dạ cố gắng mở miệng, cô đã sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Cậu lại phát sốt à
Hàn Yên nghe ra được giọng nói bất thường của Liêu Thanh Dạ, vội vàng đạp chăn ngồi bật dậy,tìm kiếm chiếc kính để ở đầu giường đeo vào.
Ukm, mình sắp không chịu nổi rồi cậu mau đến cứu mình đi Liêu Thanh Dạ khó khăn nói từng lời.
Mình đến ngay đây,đợi mình
Hàn Yên từ khi nào đã xuống khỏi giường,chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, hơn một giờ đêm tự mình lái xe đến khu nhà mà Liêu Thanh Dạ đang ở.
Chưa đến năm phút Hàn Yên đã đến nơi, cô lấy chìa khóa mở cửa nhà của Liêu Thanh Dạ ra ,sau đó vội vàng đi vào trong.
Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ đã bắt đầu chìm vào hôn mê,xem ra là lần này bị không hề nhẹ.
Hàn Yên bắt đầu truyền dung dịch hạ sốt giúp Liêu Thanh Dạ,sau đó thì đi nấu nước ấm lau người giúp hạ nhiệt cho cô ấy.Phải hơn hai tiếng đồng hồ sau nhận thấy nhiệt độ của Liêu Thanh Dạ mới giảm xuống một chút, nhưng cô ấy vẫn còn chưa tỉnh lại.Hàn Yên lại lấy ra một lọ thuốc màu đỏ từ trong hộp đồ mình đã chuẩn bị sẵn,sau đó dùng kim tiêm, tiêm cho Liêu Thanh Dạ.
Hơn một giờ sau, Hàn Yên kiểm tra một lần nữa cho Liêu Thanh Dạ.
Nhận thấy tình hình có vẻ đã ổn hơn, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chân trời bình minh cũng đã bắt đầu ló dạng .
Hàn Yên chỉ biết thở dài cũng may cô tới kịp, nếu không sợ rằng cái mạng của Liêu Thanh Dạ đã không thể giữ được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
Chẳng phải đã rất lâu rồi bệnh không tái phát hay sao ? Tại sao lần này lại bất ngờ tái phát, lại còn bị nặng đến như vậy ?
Hàn Yên thật sự lo lắng, nếu cứ như vậy cô ấy liệu có thể chịu đựng trong bao lâu.Sau đó thì tự mình cũng tìm cho mình một nơi để nằm xuống mà ngủ thiếp đi..