Buổi tiệc hôm nay của nhà họ Mộ có không ít các khách quý, họ là những người đứng đầu của các gia tộc lớn ở thành phố Hạ.Trong số đó cũng có không ít các doanh nhân,cổ đông của tập đoàn,có cả những CEO mới nổi lên , và cả những cái tên có danh tiếng trong nghành.
Hầu như đa dạng về các mảng kinh doanh tài chính,bất động sản, chứng khoán, đá quý...mang thương hiệu riêng của mình ở cấp tầm cỡ quốc gia.Mà trong đó cty giải trí truyền thông lớn nhất tại thành phố Hạ, cũng là công ty truyền thông duy nhất hôm nay được mời đến chính là của nhà họ Mặc, Mặc Duy cũng xuất hiện.
Bữa tiệc hôm nay còn có không ít các cậu ấm cô chiêu thuộc giới con nhà giàu, chính xác mà nói họ chính là những người được sanh ra từ vạch đích.
Một số đến đây chỉ để tìm cơ hội cho mình, đây là dịp để họ có thể kết thân với giới thượng lưu quý tộc.Một số khác lại đến đây không vì lý do nào khác ngoài Mộ Trác Khải.
Phía bên nhà họ Mộ, ngoài Mộ Thế Gia ông nội của Mộ Trác Khải, đang ngồi trên chiếc bàn lớn đặt ở khu vực quan trọng của buổi tiệc.
Xung quanh ông nội Mộ là những đại lão gia cũng đã có tuổi, một số khác thì đã lui về ở ẩn của các gia tộc lớn khác.
Cách đó không xa chính là bàn của Mộ Trác Nghiêm,cha của Mộ Trác Khải,cũng chính là người sẽ chủ trì của bữa tiệc tối nay.Đương nhiên nhân vật chính của bữa tiệc vẫn là Mộ Trác Khải.Tối nay mục đích chính của nhà họ Mộ chính là muốn giới thiệu Mộ Trác Khải với các thế lực đứng đầu ở thành phố Hạ, và các cổ đông của S'.
Sau đó chính là nhà họ Mộ muốn thông báo một việc, rất quan trọng.
Ông nội Mộ quyết định sẽ chuyển toàn bộ số cổ phần của mình, và một phần của nhà họ Mộ sang tên cho Mộ Trác Khải, vì vậy anh có thể đường đường chính chính bước vào ban hội đồng quản trị của S' với thân phận là tổng giám đốc.
Tất cả mọi người dường như đều đã có mặt đông đủ.Mà lúc này ở một diễn biến khác,Liêu Thanh Dạ vẫn còn bị Mộ Trác Khải giữ lại.
...
Nói rõ ?
Liêu Thanh Dạ không hiểu rốt cuộc người đàn ông này là đang có ý gì.Chẳng phải vừa rồi họ đã nói rất rõ ràng mọi chuyện.Mà dường như ngày cả những chuyện gì không nên nói họ cũng đã nói luôn rồi .
Tuỳ tiện vào phòng người khác, không những không biết xấu hổ mà còn không phân biệt đúng sai đã vội ra tay đánh người.
Chưa kể là cô cứ 5 lần 7 lượt đều nói người khác là này kia, cô nghĩ như vậy là rất vui ?.
Mộ Trác Khải kể ra một danh sách dài các tội mà Liêu Thanh Dạ đã phạm phải.
Trên gương mặt anh không có chút gì chứng tỏ là đang nói đùa, mà trái lại còn trở nên lạnh lẽo đến bức người.
Hơn nữa cô luôn nói người khác là này kia, lại không biết nhìn lại mình.Nói người khác là biến thái, vậy cô lúc này chẳng phải là một đại biến thái hay sao ?
Lại còn là màu trắng, trước giờ tôi cứ nghĩ là màu trắng chỉ thích hợp với những cô gái nhẹ nhàng, ngây thơ thôi đấy chứ.
Không ngờ nó lại còn dành cho cả những loại người ngang ngược, thô lỗ như cô.
Chưa bao giờ Mộ Trác Khải lại thấy mình nói nhiều đến vậy, cũng chưa bao giờ anh lại cảm thấy hạ nhục một người phụ nữ lại có thể thoải mái đến như thế này.
Những lời mà Mộ Trác Khải vừa nói,sau khi lọt vào tai Liêu Thanh Dạ ngay lập tức như có một trái bom phát nổ.Cô vậy mà có thể lú lẫn đến mức quên đi một chuyện không thể quên.
Vừa rồi cô đã dùng tay đánh anh ta, vậy còn lý mà cô đi ra ngoài ?
Anh...anh mau nhắm mắt lại cho tôi.Không được nhìn, không được nhìn.
Liêu Thanh Dạ lập tức hiểu được mình đang trong tình trạng như thế nào.Mà thứ màu trắng anh ta vừa nói chính xác là muốn ám chỉ áo lót bên trong của cô.
Liêu Thanh Dạ rất nhanh đã kéo chiếc váy chỉ vừa mới tuột xuống, cũng may chỉ là nhìn thấy áo lót bên trong.Vội vàng lùi ra sau, muốn thoát khỏi tầm nhìn của Mộ Trác Khải.Nhưng mà tránh vỏ dưa lại gặp quả dừa ,vừa lùi được hai bước lại không cẩn thận đạp lên vũng nước trên tóc Mộ Trác Khải rơi xuống khi nãy.
Kết quả là, Liêu Thanh Dạ chỉ còn biết nhắm mắt mà ngã người ra phía sau ,trong lòng không ngừng cầu nguyện cho chính mình.
Mà lúc này Mộ Trác Khải lại nhìn thấy cái người phụ nữ thô lỗ kia, cứ như vậy mà ngã về phía sau.Trong thâm tâm Mộ Trác Khải rõ ràng là đang nói với chính mình không được cứu, tuyệt đối không được mềm lòng .
Nhưng giây phút nhìn thấy Liêu Dạ sắp tiếp đất trong tuyệt vọng,anh lại không hiểu vì sao muốn đưa tay ra kéo cô lại.
Sau đó thì hai người cứ như vậy mà nằm chồng lên nhau.
Khoảng cách của hai người bây giờ rất gần, có thể nghe được cả tiếng hơi thở của đối phương.Mộ Trác Khải có thể nhìn thấy rất rõ đôi mắt to tròn,long lanh như nước cất ấy.Từng đường nét của một nửa gương mặt, và cả chiếc mũi cao vừa vặn, đôi môi đỏ mọng và cả một chiếc cằm nhỏ nhắn đến tinh tế.
Mộ Trác Khải càng nhìn càng bị cuốn hút,anh thật sự rất tò mò .Không biết liệu sau lớp mặt nạ kia, cô gái thô lỗ này sẽ có dung mạo như thế nào.Ngay lập tức anh liền lấy tay ra khỏi chỗ kia,duy chuyển dần ra phía sau muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống
Cảm giác được sự đau đớn , dường như có một tảng đá lớn đang đè lên người mình.Liêu Thanh Dạ ngay lập tức mở mắt ra ,lại nhìn thấy gương mặt của Mộ Trác Khải đang phóng đại ở trước mắt mình, cô liền hét lên cố dùng sức đẩy anh ra.
Anh muốn làm gì ?Mau tránh xa
Mộ Trác Khải ngay lập tức cũng đứng lên, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Liêu Thanh Dạ,anh có chút buồn cười.Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, còn ngoài mặt đương nhiên chính là bộ dạng Tôi không biết gì .
Anh....
Liêu Thanh Dạ nhìn thấy bộ dạng tỏ ra như mình vô tội của Mộ Trác Khải, lại nhớ tới hành động vừa rồi, cô thật sự muốn hộc máu .Anh ta vậy mà đã nhìn thấy tất cả, lại còn được hời như vậy quả thật là tức chết cô rồi.
Chuyện này tốt nhất anh không được nói cho ai biết.Nếu không chuyện xấu của anh tôi lập tức cũng đi nói cho cả thế giới đều biết.Để xem tới lúc đó anh còn có mặt mũi đi gặp người khác nữa hay không.
Liêu Thanh Dạ cứ như vậy hùng hổ nhìn Mộ Trác Khải đe dọa.Vừa nói đến chuyện xấu lại còn gắc gao nhìn xuống thứ kia của người đàn ông.
Liêu Thanh Dạ không muốn ở đây đôi co với người đàn ông này .Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, thời gian đã trễ có lẽ mọi người cũng đang đi tìm cô.
Liêu Thanh Dạ không muốn nói thêm bất cứ lời nào nữa,ngay lập tức lấy túi xách mà rời đi.
30 giây sau,
Mộ Trác Khải vẫn còn đứng im bất động, anh không hề tức giận với những lời cô vừa đe dọa mình ,mà thay vào đó anh lại đưa tay mình lên, nhìn vào nó.Vừa rồi nơi đó có một cảm giác vừa mềm mại, lại rất vừa vặn, cảm giác này quả thật không tệ,anh rất thích.
Điều mà không ai nghĩ đến chính là Liêu Thanh Dạ cô vậy mà vẫn chưa rời đi.Giây phút tay đã chạm vào tay nắm cửa cô lại quyết định quay lại, đứng trước mặt Mộ Trác Khải đang thất thần mà nói.
Thứ không nên nhìn cũng đã nhìn, thứ không nên chạm vào anh cũng đã dám chạm.Vậy bây giờ cũng nên tỏ ra mình là đàn ông đi chứ.
Vừa nói xong Liêu Thanh Dạ liền xoay người ,quay lưng hướng về phía Mộ Trác Khải, ý bảo anh kéo lên giúp cô.
Mộ Trác Khải cũng không ngờ hành động này của cô, cô vậy mà lại dám sai anh làm chuyện này.Nghĩ trong đầu là vậy nhưng Mộ Trác Khải vẫn nhẹ nhàng giúp cô kéo cái khóa kéo kia lên.
Sau khi xác nhận mọi việc đã xong, Liêu Thanh Dạ không ngần ngại liền quay đầu.Một lần nữa giáng cho anh thêm một bạt tay ở bên má còn lại.
Đồ biến thái
Bị hành động bất ngờ này của Liêu Thanh Dạ làm cho Mộ Trác Khải đến giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Cô gái này vậy mà còn dám cả gan, chỉ trong chưa đầy 5 phút đã cho anh ăn hai cái bạt tay.
Được lắm, để xem tôi trừng trị cô gái thô lỗ như em như thế nào.
Mộ Trác Khải nghiến răng..