" Suy nghĩ lâu như vậy, cô đã quyết định xong chưa"
Tống Phi Phi bị một màn vừa rồi dọa cho sợ, đến mức mặt tái đi tưởng chừng cắt không còn một giọt máu.
Nhìn thấy Cung Lãnh và Tô Song Yến vốn dĩ hai con người bình thường khỏe mạnh, lại không hề nhỏ bé,nhưng vừa rồi lại dễ dàng bị hai người áo đen khiêng đi một cách nhẹ nhàng như vậy, trong lòng không khỏi lo sợ.
Cô ta thật không ngờ, trái với vẻ ngoài đẹp đến mê hoặc lòng người kia, bên trong của Mộ Trác Khải lại là một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn đến như vậy.
" Tôi, tôi!.
.
"
Tống Phi Phi thật là không thể tự mình mở miệng ra để lựa chọn,bởi vì dù là một hay hai, chỉ cần cô ta mở miệng thì thể diện và mặt mũi của Tống Phi Phi cô, từ đây chẳng khác nào sẽ trở thành trò cười cho người khác hay sao.
Hơn nữa bắt cô ta cúi đầu trước người phụ nữ kia,nổi nhục lớn như vậy cô ta làm sao có thể chịu đựng được đây.
" Sao?
Nếu cảm thấy khó đến vậy,hay là tôi để cô ta thay cô quyết định"
Mộ Trác Khải nhếch môi,nụ cười pha thêm mấy phần hàn khí nhẫn tâm.
Nhìn thấy Tống Phi Phi cứ đứng đó do dự không muốn chọn,anh đương nhiên cũng không có ý định sẽ tha cho cô ta.
" Mộ thiếu gia, tôi thật sự đã biết mình sai.
Cầu xin anh rộng lượng mà bỏ qua lần này, từ đây về sau vĩnh viễn tôi sẽ không bao giờ dám lập lại nữa "
Tống Phi Phi bắt đầu làm ra bộ dạng như đã biết ăn năn hối lỗi, trong mắt ươn ướt bắt đầu một dòng nước như thác đổ chảy dài.
Quả thật nhìn thế nào cũng vô cùng đáng thương, tất cả chỉ vì muốn cầu xin Mộ Trác Khải tha cho mình
Thật ra thì cô không nên cầu xin tôi làm gì vô ích, người cô nên cầu xin đang ở bên kia.
"
Mộ Trác Khải chỉ tay về phía Liêu Miu Tử đang đứng đó, ý bảo cô mới là ngườì Tống Phi Phi nên cầu xin.
Mà lúc này Liêu Miu Tử cũng giống như Tống Phi Phi vừa rồi, cô nhìn Mộ Trác Khải có đến mấy phần vô cảm.
Lại nghe thấy những lời anh nói với Tống Phi Phi, rõ ràng quyền quyết định anh ta vậy mà đã trao nó cho cô.
" Cô! cô ta! "
Tống Phi Phi nhìn Liêu Miu Tử lại nhìn Mộ Trác Khải hoài nghi, trong lòng đã ôm một bụng tức lại không thể nói thành lời.
Cô ta không biết vì sao Mộ Trác Khải lại có thể bênh vực người phụ nữ kia mà làm ra những chuyện như vậy.
Nếu anh giao quyền lựa chọn lại cho cô ta,vậy thì Tống Phi Phi cô chẳng phải sẽ càng thảm hơn hay sao.
Tôi thì làm sao chứ?
Vốn dĩ Liêu Miu Tử cũng cảm thấy những hành động của Mộ Trác Khải quả thật là quá tàn nhẫn, cô cũng không muốn truy cứu tiếp chuyện này với Tống Phi Phi.
Dù sao thì những lời bọn họ nói vừa rồi cũng không đến mức phải đổ máu như vậy.
Nhưng mà nếu không dạy cho cô ta một bài học,há cũng là quá dễ dàng cho cô ta rồi.
Huống hồ gì với bản tính của hai người phụ nữ này, trước giờ cũng đã có không ít tiếng tăm.
Nhất là các cô gái ngay thơ,hiền lành vào làm ở đây đã bị họ ức hiếp,đè đầu cưỡi cổ đến mức phải rơi vào tuyệt vọng.
Cô không nghe anh ta mới nói sao?
Quyền quyết định hiện tại đang nằm trong tay tôi.
Ai! da! lâu ngày không hoạt động gân cốt một chút, cũng bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy tay chân
Liêu Miu Tử chụm hai bàn tay lại với nhau,bắt đầu làm động tác khởi động các khớp xương.
Đầu còn nghiêng qua nghiêng lại, vừa nhìn là đã biết người từng có học võ.
Cô! cô!.
Cô không được làm bậy, nếu không tôi lập tức sẽ báo cảnh sát "
Tống Phi Phi nhìn thấy Liêu Miu Tử bước đến chỗ cô ta,theo quán tính cũng lùi về sau, lại còn lấy cảnh sát ra để đe dọa.
Báo cảnh sát?
Mộ thiếu gia đây là anh biểu tôi làm, nếu cảnh sát đến thật,thì anh không sao đó chứ?
Liêu Miu Tử bộ dạng lo lắng nhìn Mộ Trác Khải vờ hỏi,trong mắt lại mang theo ý cười.
Nếu cảnh sát đến thật, vậy bắt người đàn ông này đi chẳng phải như vậy càng giống với ý cô.
Lắm lời với cô ta làm gì, không thấy cô quá rảnh à
Mộ Trác Khải vẻ mặt chẳng hề quan tâm đến hai từ cảnh sát kia, như cũng đã nói lên tất cả.
Lại cảm thấy Liêu Miu Tử dài dòng như vậy thật là phiền phức, chẳng phải chỉ là ba cái bạt tay, cô ta có cần nói nhiều đến vậy không.
Thật là!.
Cô thấy chưa, là ý của anh ta,cảnh sát mà có đến thật thì tôi cũng không biết gì đâu nha Liêu Miu Tử mở to mắt nhìn Tống Phi Phi tỏ ra mình vô tội nói.
Vậy thì cô!.
Bốp
Tống Phi Phi hạ giọng,còn chưa nói được hết câu Vậy thì cô hãy nghĩ tình Giang Hoa, nghĩ tình chúng ta cùng làm ở Lạc Hoắc có thể không đánh.
Chỉ là vừa mở miệng, chưa kịp nói câu sau đã nhận lấy một cái bạt tay như trời giáng.
Thật xin lỗi nha, thật là tôi cũng không muốn làm Mộ thiếu gia phải mất thời gian.
Nếu để anh ta tức giận,e rằng đến lúc đó không chỉ có ba cái bạt tay thôi đâu
Liêu Miu Tử một lần nữa làm ra bộ dạng như mình không biết gì, lại lấy Mộ Trác Khải ra làm bia chắn, khiến Tống Phi Phi thật là tức muốn điên lên.
Cô ta ôm một bên mặt nơi vừa bị đánh kia, đau đến mức cô ta còn tưởng mặt mình đã bị cái tát này tát đến hàm cũng sắp lệch sang một bên luôn rồi.
Cô ta âm thầm nghiến răng ôm hận, nỗi nhục này cô ta nhất định phải bắt Liêu Miu Tử trả lại gấp trăm lần.
Cô đừng nhìn tôi như vậy chứ, tôi thật là cũng không muốn đâu " Liêu Miu Tử nhìn thấy Tống Phi Phi đang nhìn mình bằng hai con mắt chẳng thể nào đáng sợ hơn, lại làm ra bộ dạng sợ sệt
như mình cũng là vì bất đắc dĩ mới làm như vậy.
Không muốn?
Tôi thấy cô đây là đang rất muốn thì có?
Tống Phi Phi nghiến răng đến phát ra cả âm thanh kỳ dị,giận đến hai vành tai cũng đã đỏ ửng lên.
Liêu Miu Tử cô ta mở miệng ra là nói không muốn,không muốn của cô ta còn có thể thật hơn vậy nữa hay không.
Bốp
Lần này Liêu Miu Tử hơi xoay cổ tay, vẫn là dùng một lực không nhỏ, nhân lúc Tống Phi Phi đang không ngừng đay nghiến, thì cô đã ban cho cô ta thêm một cái nữa vào bên má còn lại.
Mà cái tát này đã khiến Tống Phi Phi đau đến hoa mắt chóng mặt, không còn sức để đứng vững được nữa, cũng may lúc cô ta té ngã ra sau lại có chiếc ghế phía sau để cô ta bấu vào.
Trước giờ Tống Phi Phi chưa từng bị ai đối xử đến như vậy, nếu có thì có chăng là cô ta ngang ngược,hung hăng ức hiếp người khác.
Xuất thân của cô ta không tệ, vì được ba mẹ cưng chiều nên từ nhỏ đến lớn cô ta luôn kiêu căng, ngạo mạng và vô cùng ích kỷ.
Chỉ cần thấy có ai hơn mình một chút thì lập tức không vui, tìm trăm phương ngàn kế hãm hại muốn khiến người đó phải thân bại danh liệt,
Vậy mà lúc này,Tống Phi Phi cứ như vậy mà ăn trọn hai cái bạt tay, cô ta lập tức lộ rõ bản tính thật của mình.
Đáng chết!.
Liêu Miu Tử cô ta quả thật rất đáng chết!
Tống Phi Phi lúc này chỉ muốn giết chết Liêu Miu Tử ngay và nhanh, muốn chà đạp cô ở dưới chân, để cô cứ như vậy đau đớn mà từ từ chết đi.
Có như vậy Tống Phi Phi cô ta mới cảm thấy sự uất ức của mình mới có thể nguôi ngoai.
.