Sau khi xác nhận Liêu Miu Tử không phải cô bé năm đó mình cần tìm, Mộ Trác Khải không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác thất vọng, buồn bực không nói lên lời.
Lại cảm thấy bên trong thật là quá ồn ào, ngột ngạt vì vậy mới một mình đi ra đây.
Mặc dù lúc này anh đã nghe thấy tất cả, nhưng trước giờ Mộ Trác Khải không phải là loại người thích quản chuyện của người khác, vì vậy anh cũng không có ý định nhúng tay vào.
Bên đây Liêu Thanh Dạ đã bị hai người đàn ông giữ chặt, cô vẫn luôn vùng vẫy tay chân không ngừng đạp loạn xạ,muốn thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của hai người đàn ông kia.
Nhưng dù sao sức lực của một người phụ nữ chân yếu tay mềm sao có thể địch lại những người đàn ông to cao lực lưỡng được chứ.
Liêu Thanh Dạ bất lực, muốn dùng điện thoại trong túi xách của mình để gọi cho Liêu Miu Tử, nhưng căn bản là đám người kia không để cô có cơ hội đó.
Mau cho cô ta ngậm miệng lại
Tên đầu đàn không nhìn thấy Liêu Thanh Dạ không yên phận, lập tức nhướng mày cho hai người đang giữ chặt cô ngầm ra hiệu.
Hai người đàn ông kia lập tức cũng đã hiểu ý, một trong số đó lấy trong túi ra một cái khăn còn có một lọ thủy tinh nhỏ màu đen, lắc lắc mấy cái còn thấy rõ bên trong đó dường như có chứa thứ gì.
Cả đám lập tức cùng nhìn nhau một cách đầy ẩn ý,ánh mắt gian xảo kèm theo đó là một trận cười vô cùng xấu xa.
Liêu Thanh Dạ dường như cũng cảm thấy một dự cảm chẳng lành, trong phút chốc cô càng trở nên hoảng loạn,dùng hết sức bình sinh ra sức vũng vẫy, nhưng một giây sau đã bị chiếc khăn kia bịch kín miệng mình lại.
Mùi hương khó chịu lập tức xông lên mũi, mặc dù không biết rốt cuộc đó là thứ gì,nhưng Liêu Thanh Dạ chắc chắn đám người này sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.
Giây phút mà Liêu Thanh Dạ tưởng chừng như mình đã tuyệt vọng nhất,cô lại nhìn thấy một bóng đen to lớn xuất hiện từ trong bóng tối đang từ từ đi ra,sau đó thì cứ như vậy vô tình đi lướt qua ở trước mặt mình.
Đối với Liêu Thanh Dạ đây là cơ hội duy nhất của cô, mặc dù nhận thấy sự hắc khí toát ra từ người này khiến cô không khỏi rùng mình,nhưng người này chính là chiếc phao cứu mạng duy nhất cuối cùng của cô ngay lúc này.
Làm ơn giúp tôi
Nhìn thấy Mộ Trác Khải không hề để ý mà đã chuẩn bị rời đi, Liêu Thanh Dạ cố gắng thoát khỏi bàn tay đang bịch kín miệng mình lại, yếu ớt cầu xin hy vọng anh có thể giúp mình.
Đôi chân dài thẳng tắp của Mộ Trác Khải đang đi thì dừng lại, lúc này anh chỉ hơi xoay đầu đưa mắt liếc nhìn Liêu Thanh Dạ, đối diện với ánh mắt tha thiết cầu xin của cô mà lạnh lùng nói.
Nhìn tôi giống với loại người thích xen vào chuyện của người khác lắm sao?
Gương mặt của Liêu Thanh Dạ trong phút chốc cũng trở nên biến sắc, tia hy vọng vừa rồi của cô hoàn toàn đã bị những lời này của Mộ Trác Khải dập tắt.
Cứ như vậy một dòng nước ấm nóng bắt đầu chảy xuống, làm ướt cả đôi gò má trắng hồng có lẽ một phần cũng vì tác dụng của thuốc.
Haha!.
Người anh em hiểu chuyện vậy là tốt!
Xem ra tối nay cô em chỉ có thể ngoan ngoãn mà phục vụ đám anh em tụi này
Tên cầm đầu lúc nãy khi nhìn thấy Mộ Trác Khải, quả thật đã bị khí thế trên người anh khiến hắn ta có chút e dè.
Nhưng mà hiện tại chính miệng Mộ Trác Khải đã nói ra nhưng vậy, hắn ta cũng không kiên nể gì nữa.
Lập tức cười phá lên, lại còn không sợ chết vỗ vỗ lên vai Mộ Trác Khải thể hiện thái độ hài lòng của mình.
" Đi
Sau khi đã xác nhận chướng ngại duy nhất không đáng ngại, tên cầm đầu ngang nhiên ra hiệu để hai người đàn ông dẫn Liêu Thanh Dạ đi.
Mà Liêu Thanh Dạ lúc này cũng đã không còn được tỉnh táo cho lắm, có lẽ thuốc trên chiếc khăn đã bắt đầu có tác dụng.
Liêu Thanh Dạ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, toàn thân mềm nhũng ra không còn chút sức lực.
Phía bên dưới là cảm giác bồn chồn,nóng bức một cách kỳ lạ bắt đầu không ngừng xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể cô.
Liêu Thanh Dạ trong mơ hồ, cô lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương của Mộ Trác Khải khi nhìn mình.
Có cả những ánh mắt thích thú, thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của những tên xấu xa kia.
Tất cả lúc này đều đang xoay vòng,xoay vòng ở trong đầu,chút ý thức cuối cùng, Liêu Thanh Dạ không ngừng tự nói với bản thân.
Thanh Dạ!Không được,mày nhất định không được xảy ra chuyện gì
Cứ như vậy Liêu Thanh Dạ dễ dàng bị hai người đàn ông ném lên xe,sau đó cả nhóm cùng nhau hò reo hứng khởi, tên cầm đầu còn không ngừng huýt sáo một cách thích thú mà rời đi.
!
Mộ Trác Khải rõ ràng chính là không muốn quan tâm, nhưng khi nhìn thấy cô yếu đuối bị đám người kia bắt đi, lại lưỡng lự không hiểu rõ được lòng mình.
Cô gái đó vừa nhìn thấy anh lập tức đã nhận ra, chính là người tối qua ở cục cảnh sát.
Tối qua anh biết rằng cô vô tội, vì vậy mới có lòng tốt giúp cô,nhưng mà vừa rồi khi nhìn thấy cô ở đây không ngừng dây dưa với những người đàn ông kia,anh quả thật cảm thấy vô cùng chán ghét.
Đúng!
Không những chán ghét mà đó còn là sự giận dữ, giận dữ vì cô lại là một người dơ bẩn đến như vậy,xem như tối qua là anh đã nhìn nhầm.
Vậy nên vừa rồi trong lúc mất kiểm soát anh mới nói ra những lời lẽ khó nghe đến như vậy,trong vô thức hai tay đã siết chặt lại thành nắm đấm.
Nhưng mà khi chỉ còn lại một mình đứng ở đây,nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của cô lúc nãy khi nhìn mình, khiến Mộ Trác Khải cảm thấy không đành lòng.
Ánh mắt ấy có một cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc,quen thuộc đến một cách kỳ lạ mà từ tối qua anh đã luôn có cảm giác này.
Chỉ là không ngờ hôm nay lại gặp lại cô trong tình huống như thế này, vẫn là ánh mắt ấy,cứ như là đã từ rất lâu rồi ánh mắt đó đã tồn tại trong tâm trí của anh vậy.
Mộ Trác Khải không biết đã nghĩ gì,đôi chân dài thẳng tắp bước thật nhanh một cách dứt khoác đi đến chiếc xe của mình ở cách đó không xa.
Thiếu gia
Thư ký Lưu đã ở trên xe đợi Mộ Trác Khải từ lâu, vậy nên những chuyện từ nãy giờ anh ta cũng đều đã nhìn thấy tất cả.
Cả những lời nói lạnh lùng, sự nhẫn tâm kia của Mộ Trác Khải,trong lòng thư ký Lưu không khỏi chửi thầm một câu Đồ máu lạnh.
Nhưng trong lòng rõ ràng chính là không thoải mái, ngoài mặt vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, không dám ho he để lộ một chút sự không vừa lòng nào đối với Mộ Trác Khải.
Thư ký Lưu,quay xe
Mộ Trác Khải vừa lên xe, không hề quan tâm đến thư ký Lưu mà đã lập tức ra lệnh.
Dạ?
Thư ký Lưu vẫn còn rất khó chịu vì sự nhẫn tâm vừa rồi của Mộ Trác Khải,khi nghe anh nói vậy lại tưởng như mình đã nghe lầm, lập tức muốn hỏi lại xem suy đoán lúc này trong đầu của mình có đúng hay không.
Lập tức đuổi theo chiếc xe kia
Mộ Trác Khải âm trầm ra lệnh, trong ánh mắt không che giấu được sự lạnh lẽo đến thấu xương.
Mà thư ký Lưu nghe thấy những lời này, cũng không giấu được sự kích động, không chậm trễ thêm nữa vội vàng quay đầu xe đuổi theo đám người kia.
.