Alo, thiếu gia tôi nghe đây
Thư ký Lưu đang chuẩn bị một vài thứ cần thiết cho cuộc họp cổ đông quan trọng chút nữa, nhìn thấy là cuộc gọi của Mộ Trác Khải gọi đến liền vội vàng nghe máy.
Tôi muốn cậu điều tra về cô gái tối đó ở buổi tiệc và cô gái tối qua có phải là cùng một người hay không.
Nhớ là lần này tôi không muốn nghe lý do,thứ tôi cần chính là kết quả.
Đã hiểu chưa?
Mộ Trác Khải âm trầm, ánh mắt sâu thẳm một cách vô cùng nguy hiểm nhìn về phía cái tủ kia.
Đây là do anh đã nghĩ quá nhiều,hay tất cả thật sự chỉ là trùng hợp,nhưng tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp đến như vậy.
Giờ thì Mộ Trác Khải cuối cùng cũng đã hiểu được, cảm giác quen thuộc đến từ ánh mắt của cô vì đâu mà có.
Cô rất có thể chính là người anh đang cần tìm, mà người tối đó ở buổi tiệc cũng không ai khác chính là cô.
Dạ, thiếu gia!
Tôi đã hiểu ?
Thư ký Lưu bên đây cố gắng đè xuống sự bất mãn sắp sửa bộc phát của mình ,gật đầu nhận lệnh.
Anh ta thật sự là đã sắp bị xoay qua xoay lại như chong chóng, chỉ biết thở dài khổ sở ,nhìn một đóng công việc ở trước mặt vẫn còn chưa sắp xếp xong.
Vậy mà giờ này thiếu gia anh ta lại gọi đến chỉ vì chuyện của một người phụ nữ.
Nói đến hai từ phụ nữ, thư ký Lưu lại càng cảm thấy bất mãn đến bất bình hơn thay cho chính mình.
Vì sao người được ăn no là thiếu gia anh ta,còn người phải cố gắng kiềm chế khi chứng kiến tất cả, người phải còng lưng ra vất vả để chuẩn bị mọi thứ,người vừa phải lái xe cho đến tận khuya ,sau đó còn phải dậy thật sớm là anh ta.
Còn một người không cần làm gì cả , chỉ cần ngồi im là thiếu gia anh ta,cũng được thỏ trắng thơm ngon dâng lên đến tận miệng.
Lý lẽ ở đâu?
Công bằng ở đâu?
Thư ký Lưu ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng tinh, nước mắt như đang sắp sửa chực trào rơi xuống, không ngừng than thân trách phận ,sau đó chỉ có thể cố nuốt ngược vào trong.
!
Sau khi cúp điện thoại,Mộ Trác Khải cũng không có tâm trạng mà trở vào trong ăn sáng được nữa.
Anh xoay người đi ra khỏi nhà kho, lúc đi ngang qua chỗ Vương Kiều đang đứng, còn không quên nhắc nhở bà ta mấy câu.
Tôi phải đến S' , mấy ngày này tạm thời sẽ không trở về Mộ Viện.
Chuyện ở đây Dì tự mà lo liệu lấy, nếu cần gì cứ gọi điện cho thư ký Lưu là được.
Còn nữa, những chuyện vừa xảy ra không nhất thiết phải báo cáo lại với người nhà họ Mộ ,khi nào tìm được người tôi sẽ đích thân dẫn cô ấy về giới thiệu với gia đình của mình.
Dì Vương, bà hiểu ý tôi chứ?
Mộ Trác Khải biết Vương Kiều rất trung thành với người nhà họ Mộ, đặc biệt là Mộ Thế Gia, ông nội của anh.
Không đơn giản mà Vương Kiều được chọn để đến đây, mục đích chính là thay ông ấy giám sát tình hình của anh.
Nói cách khác thì Vương Kiều chính là tai mắt của Mộ Gia, phái đến đây chỉ để giám sát từng nhất cử nhất động của anh ,sau đó sẽ thông báo về với nhà họ Mộ.
Anh lúc nói câu này ánh mắt và cả giọng nói đều tăng thêm mấy phần âm khí,chính là muốn nhắc nhở Vương Kiều tốt nhất đừng nhiều lời mà đi kể lại chuyện này.
Bởi vì một khi ông nội Mộ biết được, chắc chắn sẽ phái người đi điều tra về thân thế của Liêu Thanh Dạ.
Đến lúc đó dù cho cô có là ai đi chăng nữa, nếu lỡ như ông nội Mộ cảm thấy không hài lòng ,nhất định sẽ tìm mọi cách gây khó dễ, sẽ khiến cô hoàn toàn biến mất khỏi Hạ Thành một cách thần không biết quỷ không hay.
Vì để tránh điều đó xảy ra,Mộ Trác Khải chính là đang muốn dùng lời nói để đe dọa Vương Kiều.
Anh biết nếu như không làm vậy, thì chắc chắn với thế lực ngầm của ông nội Mộ , một khi ông nội Mộ đã ra tay, thì anh nhất định sẽ không thể nào là đối thủ của ông được.
Dạ , thiếu gia!
Tôi tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này
Mộ Trác Khải đã nói thẳng như vậy,Vương Kiều cũng không phải là người ngu ngốc đến nỗi không nhận ra sự đe dọa trong lời nói của anh.
Dù sao thì bà ta cũng đã chăm sóc Mộ Trác Khải từ nhỏ cho đến lớn, tính anh thế nào bà hiểu rất rõ.
Chỉ cần là cô gái kia không làm gì ảnh hưởng đến người nhà họ Mộ, không khiến Mộ Trác Khải gặp bất kỳ tổn hại nào, thì bà cũng sẽ không nhiều lời đến mức khiến người nhà họ Mộ trở nên bất hòa.
Dì Vương, cảm ơn Dì
Sau khi nghe Vương Kiều nói vậy,Mộ Trác Khải cũng không nghi ngờ gì, trước khi đi còn không quên cảm ơn Vương Kiều một tiếng.
Hy vọng bà ta có thể làm được những gì mình đã nói!
!
Cô gái, cô không sao chứ?
Tài xế xe taxi nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy gương mặt thất thần của người ngồi ở ghế phía sau thì có lòng tốt hỏi thăm.
Không sao đâu chú, cháu chỉ là không khỏe chút thôi
Liêu Thanh Dạ cũng nhận thấy ánh mắt lo lắng của người tài xế phía trước,vậy nên cũng lập tức đáp lại lời của ông ta.
Có cần tôi trở cô đến bệnh viện hay không?
Nghe thấy Liêu Thanh Dạ nói mình không khoẻ, người tài xế taxi cũng đã quan sát cô từ lúc cô lên xe cho đến giờ, cũng cảm thấy cô thật sự là không khỏe một chút nào.
Từ trên xuống dưới người toàn là bụi bẩn,tóc tai thì lù xù , gương mặt trắng bệch,chân lại không mang dép, làm ông ta còn thầm nghĩ trong lòng, không biết là cô mới từ lỗ chó nào chui ra.
Mấy lần người tài xế taxi kia định hỏi, nhưng cuối cùng rồi lại thôi.
Không cần đâu ạ,chú cứ trở cháu đến chỗ cháu vừa mới nói là được
Liêu Thanh Dạ mặc dù biết vì sao người tài xế taxi kia lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình.
Khỏi phải nói,cô cũng biết mình hiện tại đang trong trạng thái lôi thôi lếch thếch đến nhường nào.
Liêu Thanh Dạ âm thầm nghiến răng,còn không phải tất cả là tại vì cái tên biến thái Mộ Trác Khải kia gây ra hay sao.
Người tài xế taxi nghe Liêu Thanh Dạ nói vậy, thì cũng không nói gì thêm nữa, tiếp tục tập trung lái xe.
Lâu lâu vẫn ngoái đầu nhìn lại, sợ rằng cô thật sự cứ như vậy sẽ ngất xỉu trên xe của mình, nếu như có chuyện gì xảy ra , ông ta chẳng phải là sẽ bị xui xẻo lây hay sao.
Liêu Thanh Dạ không quan tâm đến ánh mắt của người lái taxi nữa, lại tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng.
Cô trầm tư nhìn vào điện thoại trên tay mình, không biết từ khi nào màn hình điện thoại đã tối đen, chắc là đã hết pin.
Điều mà Liêu Thanh Dạ lo lắng duy nhất lúc này chính là Liêu Miu Tử, tối qua cô đã nói đợi con bé ở ngay trước cổng Lạc Hoắc, sau đó thì xảy ra chuyện kia.
Lúc đi ra không thấy cô,khi về nhà cũng vậy , chắc chắn con bé sẽ vô cùng lo lắng.
Cô phải nhanh chóng về nhà, còn những chuyện đã xảy ra cô tốt nhất là không nên để Liêu Miu Tử biết được.
Sợ rằng với tính khí của Liêu Miu Tử ,nếu như biết được sẽ đến Mộ Gia để tìm người đàn ông kia làm loạn lên.
Mà Mộ Trác Khải là ai cơ chứ?
Thấp cổ bé họng như tụi cô thì sao có thể làm gì được anh ta.
Liêu Thanh Dạ vừa nghĩ đến đó, lại bắt ngờ trong đầu hiện lên gương mặt nghiêm túc và câu nói của Mộ Trác Khải lúc nãy.
Chúng ta kết hôn đi
Dù có thế nào, cô nhất định cũng sẽ không lấy Mộ Trác Khải làm chồng!
Đúng vậy!
Liêu Thanh Dạ tự nói với lòng mình,sau đó nhanh chóng ném tất cả những suy nghĩ và hình ảnh kia sang một bên,quyết định chỉnh lại tóc tai một chút, khiến mình phấn trấn trở lại.
Lát nữa ở trước mặt Miu Tử cô cần phải kiếm một lý do gì đó thật thuyết phục, nếu không với bản tính tò mò bới lông tìm vết của con bé, chắc chắn sẽ không thể giấu được chuyện này.