#Cá Basa
Ta nhẹ nhàng sửa lại cổ áo, lại vuốt ve một chút tóc mai, vừa lòng mỉn cười người trong gương.
"Cốc cốc.." Cổ Lệ gõ gõ cửa.
"Đã xong chưa, tiểu thư của tôi."
Cổ Lệ nhìn cô trước gương, người vẫn là cùng gương mặt ấy, nhưng cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực của hắn đã trở thành một Hạ Tiểu Hi hoàn toàn khác.
Thần thái trong đôi mắt kia chính là thứ hắn hàng đêm nằm ngủ đều ao ước được trông thấy.
Hắn biết, đây mới là con người thực của cô.
Ta quay lại, nhìn thấy Cổ Lệ cứ nhìn ta chằm chằm thì cười rộ lên, đi tới vòng hai tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng hà hơi lên chiếc vành tai xinh đẹp.
"Sao? Bây giờ anh đang cảm thấy tiếc nuối cho tôi của hôn trước sao?"
"Không hề." Cổ Lệ khinh khỉnh cười, nhéo một cái vào eo ta.
"Chỉ là cảm thấy em bây giờ như một cây thuốc phiện kịch độc vậy, mê người lại đầy gai nhọn."
"Ha ha..." Ta cong cong cười.
"Vậy bây giờ anh muốn sao? Muốn giết tôi?" Ta làm bộ sợ hãi trợn tròn mắt, tay nhỏ vỗ vỗ ngực không thể tin vô cùng lố lăng.
Cổ Lệ nhìn cô gái càng lúc càng lớn mật, lại thở dài một cái.
Chính tay hắn đào tạo ra con yêu tinh này, nhưng hắn sẽ không chịu đựng cổ một mình đâu.
Nghĩ tới những nam nhân kia, Cổ Lệ hắc ám cười một tiếng.
Bọn họ suốt thời gian qua luôn tìm kiếm tung tích của Hạ Tiểu Hi, bây giờ cũng đến lúc trả lại cô cho bọn họ rồi.
"Đi thôi." Cổ Lệ trầm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Hôm nay vẫn là bàn tay xinh đẹp trắng nõn, nhưng đã phủ lên một lớp sơn móng tay đỏ.
Ta vừa lòng nhìn lớp sơn đỏ, mắt cười cong lên.
Thật sự ta không hiểu vì sao ta trước kia lại sợ thứ màu sắc này, ta chỉ thấy nó thật sự rất đẹp rất đẹp, mỹ lệ lại tràn đầy sinh lực...
Nghĩ tới gương mặt vặn vẹo khi bị đâm từng dao từng dao xuống cơ thể của ai kia, ta ưu thương thở dài thườn thượt.
Nếu có cơ hội quay trở lại, ta nhất định sẽ phải hung hăng đem cái cô gái dám lớn mật âm mưu giết ta kia đâm thêm vài đao, cắt xuống cái đôi môi xinh đẹp luôn giả nhân giả nghĩa kia!
Nghĩ đến ta lại nhịn không được liếm liếm môi.
"Đừng có phát khùng giữa đường lớn chứ..." Cổ Lệ bực mình nhéo nhéo má ta.
Ta uất ức trừng hắn.
"Em làm như là sợ cả thế giới này không biết em đang nghĩ tới chuyện gì xấu xa vậy!" Cổ Lệ thở dài.
Hắn không nghĩ cô lại như thế này.
Phóng túng bản thân, mỹ lệ lại ưu nhã, từ nay cô đã không còn thèm che dấu bản thân dưới cái lớ vỏ bọc kia nữa...
"Hừ..." Ta lườm hắn, sau đó mở cửa xe ô tô ngồi vào hàng ghế sau, chân dài bắc ngang trên ghế, gót giày cao gót nhẹ nhàng chạm vào mặt tài xế, dí dí.
"Anh tài xế đẹp trai, đánh xe đi." Ta thổi một nụ hôn gió tới.
Tài xế mặt lạnh đợi Cổ Lệ ra lệnh, phóng xe đi.
Ta cuối cùng cũng trở về nơi này, lại tay trong tay trở về cùng kẻ đã bắt cóc ta, thật đúng là kì diệu.
Trước kia ta đã rất giận Cổ Lệ, nhưng bây giờ thì ta lại cảm thấy hắn khá tốt.
Chắc có lẽ bởi vì ta của hiện tại chính là do một tay hắn tạo ra chăng.
Bước qua một tấm cửa kính, ta hơi dừng lại, ngắm nhìn bản thân trong gương.
Cổ Lệ cũng dừng lại nhìn ta.
"Cổ Lệ..." Ta vuốt ve gương mặt trong tấm kính.
"Em cảm giác như mình vẫn ở đây, nhưng một thứ gì đó ở trong này..."
Ta chỉ vào trái tim, cười khúc khích.
"Hình như nó biến mất rồi."
Cổ Lệ không nói gì, chỉ nắm lấy tay ta.
"Em bây giờ mới là em, là thứ ngăn cản em đã biến mất, để em trở về với con người thật của chính mình." Cổ Lệ không chút mặc cảm nào nói chuyện biến một người thành bất thường một cách vô cùng chính nghĩa lẫm liệt, chọc ta cười khanh khách.
Đúng là chỉ có biến thái mới coi biến thái là bình thường, đối với bọn họ bình thường mới là bất thường đi.
"Không sao cả, em cảm thấy rất tốt." Ta quỷ dị cười.
"Tiểu Hi! Tiểu Hi!" Đột ngột một người lao tới ôm chầm lấy ta, hơi thở mạnh mẽ gấp gáp khiến cho tóc gáy ta dựng đứng.
"Thành Ngôn..." Ta vỗ vỗ vai hắn.
"Tôi ở đây mà, anh bình tĩnh chút đi..."
Lâm Thành Ngôn đột ngột sững sờ, kinh ngạc nhìn ta.
Không đúng, tại sao vẫn là người ấy, cảm giác lại khác thế này?
"Cô..." Lâm Thành Ngôn đứng hình.
Ta không ngại túm lấy gáy hắn, cho hắn một nụ hôn thật sâu.
Lâm Thành Ngôn che miệng lùi lại, sắc mặt đầy sát khí lạnh băng, thậm chí còn rút súng trên hông xuống chĩa thẳng vào đầu ta.
"Anh muốn giết tôi!!?" Ta trợn mắt không thể nào tin nổi chỉ vào bản thân.
"Hạ Tiểu Hi đâu!!? Cô là ai?" Lâm Thành Ngôn đã mất lí trí rồi, gân xanh trên trán nổi lên.
Ta tin là tên này chỉ cần ta một lời không hợp liền sẽ nổ súng, không chút do dự!
Ta đáng thương che mặt ngã vào lòng Cổ Lệ đang xem kịch ở phía sau, rưng rưng nước mắt chà chà mặt vào áo hắn.
Cổ Lệ vô cùng phối hợp cùng ta diễn kịch.
"Lệ ca, ca phải làm chủ cho muội..." Ta ai oán kêu lên.
Súng trên tay Lâm Thành Ngôn lại càng bị bóp chặt tới muốn vặn vẹo.
Ta cười to trong lòng.
Đùa giỡn mấy nam nhân này thật thú zị ha ha ha...
Còn súng ư? Ta thừa biết là hắn nuối tiếc giết ta đây...
Lâm Thành Ngôn triệt để bị cảnh trước mắt khiến cho đánh mất cả lí trí rồi! Một tiếng "Đoàng!" Vang lên trong chung cư khiến cho tất cả mọi người hoảng hốt.
Ta nhìn vết đạn bắn ở trên tường, cảm thấy nhàm chán chẹp miệng, sau đó lườm Cổ Lệ một cái.
"Chuyện anh làm ra, anh tự giải thích." Nói xong ta rút chìa khoá phòng mở cửa ra, đóng sập lại.
Sau đó ta không biết Cổ Lệ nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bàn ghế va chạm ở phòng bên cạnh.
"Lâm Thành Ngôn thực sự là ~ rất ~ đáng ~ yêu ~" Ta ngâm nga hát, từng chút từng chút một tháo quần áo trên người ra, chỉ mặc độc một bộ nội y qua lại trong phòng.
Tên quay lén kia, không phải muốn nhìn sao, ta cho ngươi nhìn nhìn nhìn, nhìn tới liệt dương luôn!
Ta ác ý cười thầm, mở tủ quần áo ra thì lại im lặng.
"Xấu xấu xấu!" Ta trợn mắt lên.
Trước kia ta không có khiếu ăn mặc như thế này sao? Một tủ quần áo toàn màu trắng cùng màu hồng!
Tìm điên cuồng ta mới tìm được một bộ quần áo tạm chấp nhận được, mặc vào.
Vừa mới mặc xong quần áo thì cửa có người gõ, chắc là Cổ Lệ cùng Lâm Thành Ngôn đã "nói chuyện rõ ràng" với nhau rồi.
Lâm Thành Ngôn nhìn thấy cô gái bước ra mở cửa thì ngốc lăng.
Áo đen hai dây ngắn cũn cỡn chỉ đủ che đến rốn, khe ngực để lộ cùng với viền áo lót ren màu đỏ.
Quả nhiên Cổ Lệ nói đúng, Hạ Tiểu Hi vẫn là Hạ Tiểu Hi, chỉ là không còn là Hạ Tiểu Hi của lúc trước nữa...
"Cổ Lệ...!tôi muốn ăn gà..." Ta bám lấy lưng Cổ Lệ mè nheo.
"Được, ăn gà.." Cổ Lệ phì cười, vô cùng dung túng bước vào bếp đeo tạp dề lên, hắn trước khi mang Hạ Tiểu Hi về nhà đã sai ngừoi chuẩn bị đầy đủ, không để cho cô phải nhịn đói.
Ta rất vui vẻ mở lên ti vi, cơ thể lại đột ngột bị Lâm Thành Ngôn đè xuống sô pha.
Nghi hoặc, ta chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Quả nhiên là thay đổi rồi..." Lâm Thành Ngôn tiếc nuối nói.
Cô như vậy liệu có còn là chính cô?
"Tôi không thay đổi!" Ta không chút lưu tình cắn một cái lên chóp mũi hắn.
Lâm Thành Ngôn cau mày, ngứa ngứa tê tê.
"Tôi vẫn là tôi, dựa vào cái gì anh có quyền nói tôi thay đổi? Dựa vào việc anh thích tôi của trước kia hơn? Ngây thơ? Ngu ngốc?" Ta liếm liếm sống mũi hắn cười khiêu khích.
"Lâm Thành Ngôn, anh không có quyền quyết định tôi như thế nào!"
Cổ Lệ đứng phía trong bếp nhìn ra, không nói gì.
Hắn cũng không có quyền thay đổi cô, nhưng hắn vẫn cố chấp làm theo ý mình, thay đổi cô.
Thời gian sẽ chứng minh hắn làm là đúng, hay sai...
Riết rồi Lâm Thành Ngôn cũng chịu thua, không còn gặng hỏi ta nữa, chỉ là không khí giữa hai chúng ta đã trở nên hết sức vi diệu, không còn được như xưa.
Ta nghĩ nghĩ, sau đó hỏi hắn một chuyện mà ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Kim Na..."
"Vẫn còn sống, Trần Dung đem những đứa bé để ở một cô nhi viện do chính bà ta đứng tên để nuôi dưỡng, tất cả đã được đón về." Lâm Thành Ngôn nhàn nhạt nói.
"Vậy thì tốt..." Ta thở phào một chút.
Ánh mắt đau đớn của người mẹ luôn ám ảnh ta, nếu Kim Na đã trở về, có lẽ bà ấy sẽ rất vui.
Ta có chút cô đơn nghĩ.
Ở thế giới thứ nhất ta cũng từng có mẹ, thế nhưng hạnh phúc lại chẳng được lâu dài, phải rời đi mẹ.
Còn cha mẹ ở thế giới cũ...!ta nhắm mắt lại.
Không...!không muốn nghĩ nữa.
Lâm Thành Ngôn nhận ra cảm xúc của ta phập phồng bất định, khẽ lại gần, nhưng rồi cuối cùng không nói gì.
"Lâm Thành Ngôn." Ta gọi tên hắn.
"Tôi vẫn là tôi, vẫn có kí ức thân xác của Hạ Tiểu Hi, vậy thì tại sao lại nói tôi thay đổi? Không phải con người được tạo nên bởi những gì mà họ trải qua, những ai mà họ gặp gỡ sao?"
Ta không hề cảm thấy bản thân mình có gì sai? Tại sao lại không chấp nhận ta?
Lâm Thành Ngôn cứng đờ, sau đó giống như thoả hiệp, ôm ta vào lòng, đặt cằm lên tóc ta lẩm bẩm.
"Được, em là em.
Là tôi sai..."
...
Sau đó ta lại trở về làm một thám tử như cũ, Lâm Thành Ngôn cũng trở về đối xử với ta như bình thường, điều này khiến ta rất vui mừng.
Rồi một chập, ta ghé qua chỗ của Sở Tần Nghi.
Hắn vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy ta, rồi sau đó nhanh chóng ập tới mừng rỡ chào hỏi.
"Em không đến tôi còn tưởng em bị ai bắt cóc." Sở Tần Nghi nửa đùa nửa giả nói.
Ta bật cười.
"Giác quan thứ 6 của anh rất chuẩn, tôi đúng là bị bắt cóc đấy."
Lần này tay Sở Tần Nghi hơi ngừng lại, nghi hoặc nhìn ta một lượt, ánh mắt có chút lãnh đạm.
"Em...!thay đổi rồi sao?"
Ta nhẹ nhàng cho hắn một dấu "like".
Quả nhiên những tên này đều nhận ra rất nhanh, với lại ta hoàn toàn không có ý định che dấu bọn hắn.
"Là ai khiến em thay đổi?" Sở Tần Nghi huy động chiếc kéo trên tay.
Kim loại lạnh băng kề sát trên da ta, ta không hề nghi ngờ, tên này đang cân nhắc liệu có nên làm thịt ta đây hay không mà...
Ta quay người, dùng răng cắn lên chiếc kéo đang di động quanh cần cổ ta.
Sở Tần Nghi hoàn toàn không ngờ ta phản kháng, đánh rơi chiếc kéo vào tay ta.