Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu! FULL


Cá Basa
Cuối cùng, không có điểm cuối, cũng chẳng có bắt đầu, căn cứ Hi Vọng - căn cứ hùng mạnh nhất của nhân loại hoàn toàn tan vỡ, khi nhân loại thức tỉnh khỏi cơn mơ, thứ duy nhất còn lại bọn họ còn nhìn thấy là tường thành đổ nát, cùng với miệng máu của tang thi vồ vập tới.
 
 
Dị năng giả, những người đã nói rằng sẽ bảo vệ bọn họ lại biến mất không chút tung tích nào, để lại những nhân loại an nhàn chưa từng phải chịu cảnh tượng mạt thế máu tanh đối mặt với móng vuốt tang thi.
 
 
"Không! Con tôi!!!" Người đàn bà rít lên muốn lao về, lại thủy chung bị một cánh tay vững chắc níu lại, ông ta đánh lên mặt bà ta hét lên: "Tỉnh táo lại đi! Đây chính là chuyến xe cuối cùng rời khỏi căn cứ rồi! Mày còn muốn liên lụy tao sao!!?"
 
 
"Tao đã mất một đứa con gái rồi! Bây giờ mày còn muốn đi theo nó hả!!!" Vành mắt ông ta đỏ lên, cuối cùng trước khi nước mắt rơi xuống, ném bà vợ đã ngẩn người vào trong xe, đoàn xe cuối cùng còn sống sót rời khỏi căn cứ Hi Vọng.
 
 
Đã từng là căn cứ hùng mạnh nhất trong tất cả các căn cứ của nhân loại, giờ đây lại chỉ còn chưa tới 1000 nhân loại còn sống sót rời đi.
 
 
Bắt đầu, một cuộc tranh luận nổ ra, tất cả mọi mũi nhọn đều chĩa thẳng vào Dị năng giả - những người đã biến mất trong cuộc chiến đó, nhất là Từ Trường Thiên - người được công nhận là dị năng giả mạnh nhất của nhân loại.
 
 
Hắn làm gì, ở đâu khi mà căn cứ hắn dốc sức tạo nên gặp phải công kích hủy diệt như vậy?
 
 
Để rồi sau đó một dị năng giả khác đứng lên chì chiết rằng: "Các ngươi không muốn làm gì mà ngồi hưởng sự bảo vệ của người khác như thế ư?"
 
 
Một câu này giống như hòn đá ném vào mặt hồ vẩn đục, gợi lên vô vàn những cơn sóng ngầm.

Quan hệ giữa dị năng giả và người bình thường sớm đã trong tình trạng căng thẳng, bây giờ một câu nói kia giống như con dao chọc thủng tờ giấy mỏng manh.
 
 
Nhanh chóng, dị năng giả bị lực lượng người thường khổng lồ cô lập bắt giữ.


Có thể bọn họ có năng lực siêu nhiên thật, thế nhưng bọn họ suy cho cùng thì cũng chỉ là thiểu số thôi.
 
 
Một số dị năng giả khác mạnh mẽ hơn hoặc may mắn trốn thoát thì nhanh chóng trốn kĩ trong căm hận.
 
 
MẠt thế không phải là thứ hủy diệt nhân loại, thứ hủy diệt nhân loại, đó là chính bọn họ!
 
 
Đó là khi mà ngươi tận mắt nhìn thấy cảnh nhân loại bị hủy diệt như thế nào.

Hỗn loạn và tranh đấu, dị năng giả dẫn đường cho tang thi mở ra cổng thành, tấn công thành trì cuối cùng còn sót lại của nhân loại.
 
 
Bọn họ đã điên cuồng thật rồi, bị đuổi giết, bị cho là kẻ phản bội, bị cho là "phi nhân loại", tất cả đã đẩy bọn họ tới điên cuồng thế này đây!
 
 
Hơn nữa mạnh mẽ như Từ Trường Thiên, người mà các dị năng giả khác đều tôn sùng cũng chết, vậy thì bọn họ còn có lí do gì để tiếp tục tin tưởng vào tương lai đây.

Mạnh mẽ tới thế nào cũng sẽ chết đi mà thôi.
 
 
"Nếu như nhân loại muốn tiêu diệt dị năng giả, vậy thì tốt nhất tất cả cùng chết đi!" Theo một cái tiếng cười điên cuồng đó, hơn 500 Dị năng giả còn sống sót sau cuộc tiêu diệt của cao tầng nhân loại xuất hiện bên trên tường thành, dị năng đủ màu sắc nhanh chóng hủy diệt bức tường sắt cuối cùng còn sót lại của nhân loại trước sự ngỡ ngàng của bọn họ.
 
 
Tang thi tựa như cơn lũ ùa vào bên trong căn cứ cắn xé.
 
 
"Nhanh lên, di chuyển cao tầng lên trực thăng! Căn cứ này phải bỏ rồi!" Cao tầng của căn cứ được quân đội bảo vệ nhanh chóng đi tới phía chiếc trực thăng đã sẵn sàng cất cánh.

Bọn họ sớm luôn luôn yêu quý tính mạng mình, xây dựng một nơi trú ẩn an toàn dưới mặt đất.
 
 
Cũng không thể trách bọn họ được, bởi lẽ bất cứ ai có đủ khả năng cũng sẽ làm như thế.
 
 
"Căn cứ của ta..." Người đàn ông lau nước mắt nhìn tang thi tràn vào như cơn lũ, nhìn thảm cảnh huyết tinh tận diệt của nhân loại, cuối cùng lại chỉ có thể đi vào bên trong trực thăng, hướng ánh mắt căm hận nhìn về những tên dị năng giả lơ lửng trên bàu trời kia mà rít lên: "Quả nhiên dị năng giả chính là lũ dị biệt, sớm hay muộn rồi cũng sẽ phản bội nhân loại!"
 
 
"Tất cả những chuyện này chính là do bọn chúng tạo nên!"
 
 
Trực thăng nhanh chóng cất cánh, mang những nhân loại cuối cùng rời đi.

Từ nay đã chẳng còn căn cứ nào nữa, nhân loại chỉ còn lại tàn dư những kẻ sống sót chật vật nữa mà thôi.
 
 
Thế nhưng chiếc trực thăng đang bay trên trời đột ngột nổ tung! Tất cả mọi người trên trực thăng bị nuốt gọn trong vụ nổ đó! Những nhân loại trong căn cứ ngơ ngác nhìn một người lơ lửng trên bầu trời, cô ta đứng ở phía trên đó, chỉ dùng một cái phất tay đã bóp nát toàn bộ tất cả những chiếc trực thăng trên trời.
 
 
Đôi khi cô tự hỏi thế giới sẽ như thế nào nếu không có con người?
 
 
Sẽ không có thứ sinh vật ích kỷ luôn chỉ biết đến bản thân như này nữa, sẽ không có định nghĩa về đạo đức, thiện ác mà bọn họ đặt ra nữa.

Trên hết, tình yêu - cái thứ mà cô căm ghét nhất cũng sẽ hoàn toàn biến mất!

 
 
"Ha ha..." Hạ Tiểu Hi bật cười, bàn tay khẽ nâng dưới ánh mắt kinh tủng của tất cả nhân loại, một cơn sóng năng lượng ùa tới hủy diệt hoàn toàn tường thành rộng lớn, biển tang thi bên ngoài chỉ chờ có thế, ngay lập tức ập tới, phòng tuyến của nhân loại hoàn toàn tan vỡ.
 
 
"Tại sao cô phải làm như vậy!!? Ác quỷ! Đồ ác quỷ!!!" Một người đàn bà chật vật gào lên, khóe mắt như muốn nứt ra.

Cuộc sống an bình sau tận thế của bà ta đã hoàn toàn bị hủy diệt bởi kẻ máu lạnh trước mặt này.
 
 
"Đồ quái vật ghê tởm!"
 
 
Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi nở một nụ cười lạnh băng, sau đó quay lưng rời đi, bỏ mặc cả nhân loại bị hủy diệt sau lưng.
 
 
"Dù sao các ngươi sống hay chết...!cũng không liên quan gì tới ta..."
 
 
Cô mỉm cười, nhìn thế giới trở thành một màu đen xám xịt, tang thi từng bầy gặm nhấm những tia sáng le lói còn lại của tòa thành.
 
 
00:00:00
 
 
Hệ thống: Ký chủ hoàn thành mục tiêu cuối cùng, chúc mừng ký chủ hoàn tất khóa học, hệ thống tự động trao tặng cho ký chủ phần quà lưu niệm, 10 giây sau tự động truyền tống.
 
 
Hoàn thành...!mục tiêu cuối cùng rồi?
 
 
Cô nhìn xuống bàn tay dần mờ đi của mình, đột nhiên có một cảm giác không thực chút nào.
 
 
Sẽ, không gặp lại được bọn họ nữa...!Những ánh mắt cuồng nhiệt ấy, ái mộ ấy...!Cho dù chúng rất phiền phức, mang lại cho cô không chỉ vui vẻ mà còn cả đau khổ, thế nhưng...
 
 
"Được yêu, không hạnh phúc sao?"
 
 

Hạ Tiểu Hi phất tay, xóa đi ảo ảnh của người kia trước mặt.
 
 
Một giây cuối cùng ấy, đột nhiên cô cảm thấy thực nhớ, thực nhớ ánh mắt lần đầu tiên khiến cho cô rung động ấy.
 
 
Tống Thanh Minh...!yêu tôi có hạnh phúc không?
 
 
Hay Tử Lăng...!yêu em có khiến cho anh hạnh phúc không?
 
 
Ánh mắt đã từng khiến cho cô cảm giác, cho dù hắn có làm gì, cô cũng đều sẽ chấp nhận hắn, chỉ cần hắn yêu cô, yêu cô...
 
 
Ký chủ, nói ra yêu cầu của cô đi.

Hệ thống khẽ nói.
 
 
"Có lẽ tôi điên rồi..." Hạ Tiểu Hi ngẫu nhiên bật cười, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống.
 
 
Ký chủ? Hệ thống: @.@
 
 
"Tôi muốn, gặp lại Hạ Tử Lăng."
 
 
---
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận