Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Bắc.
Ánh sáng mặt trời len vào phòng khách, trải lên khắp nơi một tầng kim quang.
Mới sáng sớm biến thái đã ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Đừng rời khỏi nhà, chờ tôi.”
Trong căn phòng im lặng, Tô Bắc bỗng có ảo giác mình đang rơi vào lòng biển sâu hắc ám.
Cậu đứng ngồi không yên, cảm giác có điềm xấu quấy loạn trái tim của cậu, không khí chung quanh như biến thành nước biển, cậu cảm thấy mình sắp hít thở không thông, tay không kìm chế được nắm lấy cổ áo sơ mi, cởi hai nút áo ra.
Việc này khiến cậu dễ chịu hơn, nhưng vẫn chưa đủ.
Tô Bắc bật mạnh dậy, đi ra nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.
Ánh sáng màu vàng, cũng khiến cậu cảm thấy khó thở như như nhau.
Tô Bắc xoay người, giống như chạy trối chết, rời khỏi phòng.
Phanh một tiếng thật lớn, cửa bị đóng lại.
Thanh âm điếc tai nhức óc, khiến khung cửa chấn động.
Tô Bắc nắm chặt tay, dùng một bước bằng ba bước đi ra ngoài.
Cây xanh ở tiểu khu này không tồi, cậu bước tới dưới tán một gốc cây, lá cây tản ra hương vị thanh ngát khiến sự đè nén trong ngực tiêu tan một chút.
Tô Bắc hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, gửi một loạt tin nhắn.
Nhóm số điện thoại được cậu gửi tới đều là số biến thái từng dùng để liên lạc với cậu.
Sau khi gửi đi, cậu kéo kéo áo.
Mồ hôi chảy tới cổ của cậu, Tô Bắc dùng tay lau lau.
Hay cứ về trường học trước.
Chuyện Thẩm Cẩm Trạch, đã không còn nơi để cậu nhúng tay.
Tô Bắc còn chưa ra khỏi tiểu khu, đã nhận được một tin nhắn ngắn.
Cậu ấn xuống, là biến thái gửi tới.
— Ở yên một chỗ.
Lòng bàn tay Tô Bắc đầy mồ hôi nóng, trực tiếp nhấn xóa bỏ.
Trên màn hình xuất hiện dấu vân tay của cậu.
Dù sao đây không phải lần đầu anh âm phụng dương vi [ngoài nóng trong lạnh], cậu yên tâm thoải mái để điện thoại về lại trong túi.
Ngay lúc cậu sắp ra khỏi tiểu khu, di động lại vang lên.
— Ở yên một chỗ.
Bốn chữ rõ ràng phi thường ngắn gọn.
Nhưng dù chỉ bốn chữ cũng lộ ra cỗ sát khí uy hiếp nồng đậm.
Rốt cuộc có nên nhận uy hiếp này hay không, Tô Bắc do dự.
Cậu không do dự quá lâu.
Cuối cùng, cậu lấy hết dũng khí, quyết ra khỏi đây.
Biến thái gì gì đó, chỉ là mây bay.
Chờ Tô Bắc bắt một chiếc taxi, thời điểm mở cửa chuẩn bị lên xe, di động lại reo vang lần nữa.
Tô Bắc lấy di động ra, ngón tay chạm vào màn hình run lên.
— Ở yên một chỗ!
Dấu chấm than thật kinh khủng.
Tô Bắc cảm khái một tiếng, đem tin tức xóa bỏ.
Tâm thiếu niên trong thời kì phản nghịch giống như trải qua cọ rửa sót lại bọt biển vậy.
Tô Bắc về tới trường học.
Hơi thở vườn trường quen thuộc khiến tâm tình buồn phiền của cậu chuyển biến tốt đẹp.
Cậu rong chơi dưới tán cây xanh, thẳng đến khi một thằng nhóc trẻ tuổi chạy nhanh về phía sau.
Người này không phải sinh viên, mà là một người trải qua cuộc sống xã hội.
Tô Bắc nhìn thanh niên chạy ngày càng gần mình.
Cậu cảm thấy người này trông rất quen mắt.
Dường như đã từng gặp qua, lại không nhớ rốt cuộc đã gặp ở đâu.
Cho đến lúc thanh niên chuẩn bị lướt qua người cậu, tiếp tục chạy, đột ngột, y xoay người, bắt lấy cánh tay Tô Bắc.
Tô Bắc có tầng tầng tâm sự, bị động tác đột ngột của y kinh động, thiếu chút nữa hét ra tiếng.
May mắn, tiếng hét chỉ tới yếu hầu, rồi quay trở về.
Thanh niên tựa như nhận thức được mình lỗ mãng, xấu hổ giơ hai tay lên: “Hello, Tô Bắc.”
Y biết mình?
Người trẻ tuổi trước mặt, có khuôn mặt rất quần chúng.
Trừ bỏ đôi mắt chớp nhanh như chớp khiến người khác có điểm ấn tượng ra.
Tô Bắc cuối cùng nhớ ra y là ai.
Đó là bạn cùng phòng trong nhà giam.
Cái tên nhóc phạm nhân trẻ tuổi có lòng sùng bái bất thường với biến thái.
Bất quá, tên y là gì?
Tô Bắc quên.
Thanh niên xoa xoa tóc mình, “Anh không phải quên tôi rồi chứ, tôi là Vệ Hoa a.” Y chỉ vào mặt mình, nói với Tô Bắc.
Tô Bắc ngượng ngùng cười.
“Đã lâu không gặp.” Cậu nói cho có lệ.
Lúc ấy, trước khi ra tù, Vệ Hoa đưa số di động mình cho cậu.
Tô Bắc đã sớm đem chuyện này quên không còn một mảnh.
Cuộc sống sinh hoạt hai người hoàn toàn bất đồng, khả năng gặp mặt có thể tính cơ hồ bằng không.
Hơn nữa, cậu không để ý Vệ Hoa lắm.
Không khí có chút tẻ nhạt.
Vệ Hoa không được tự nhiên nhìn xung quanh, thần sắc mang theo điểm đáng khinh và chột dạ.
Tô Bắc cau mày thật nhẹ.
Hai chân cậu không kiên nhẫn giật giật, vì sao Vệ Hoa đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Đừng nói là cố tình đến tìm cậu nhé?
Nghĩ như vậy, Tô Bắc nhất thời bất an.
Nếu thầy giáo bạn học xung quanh biết cậu từng là kẻ bị hàm nghi trong vụ án giết người, hơn nữa còn bị cảnh sát bắt, bỏ vào tù, phỏng chừng sẽ trở thành đề tài trung tâm mất.
Nghĩ vậy, Tô Bắc cảm thấy lòng ngực của mình lại bị đè nén.
Đó cũng là nguyên nhân Tô Bắc không muốn cùng với người bạn cùng phòng này có liên hệ gì.
Tô Bắc kéo kéo khóe miệng: “Cậu… đến đại học X có chuyện gì không?”
Vệ Hoa nhếch miệng cười, ánh mắt giảo hoạt: “Tôi vừa mới ra, muốn tìm anh thôi.”
“…” Lòng Tô Bắc thoáng trừu: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
Người đều bị y tìm được rồi, làm sao bây giờ?
Cũng không thể ở trong ký túc xá hay trên đường nói chuyện đúng không?
Lỡ như gặp người quen thì phải làm thế nào?
Tô Bắc đi trước, Vệ Hoa theo sau, hai người hướng con đường buôn bán gần trường học đi tới.
Giờ này, người trên đường rất ít.
Tô Bắc tùy tiện tìm một quán ăn, đi vào.
“Cậu mới vừa ra [tù]?” Tô Bắc gọi hai chén trà chiêu bài, thứ này cậu không thích.
Thế nhưng Vệ Hoa một hơi uống nửa chén trà, sau đó ngẩng đầu, nheo mắt nở nụ cười: “Đúng vậy đó, vừa ra đã tìm được anh.”
“Tìm tôi có việc?” Tô Bắc thản nhiên hỏi.
Cậu không cảm thấy mình và Vệ Hoa xuất hiện nguy cơ gì trong lúc đó.
Nếu Vệ Hoa muốn từ cậu lấy thứ gì, vậy chủ ý của y đã sai, cậu không phải quả hồng mềm mặc người ta nhu niết.
Tô Bắc nhìn chén trà trên bàn, trong mắt lóe một tia hàn quang.
Cậu trong nơi kia vài ngày, nghe không ít ‘tiền bối’ thổi phồng ‘sự tích anh dũng’ của mình.
Nhất là thủ đoạn lừa gạt vơ vét tài sản… khiến Tô Bắc ấn tượng sâu nhất.
Uy hiếp người đắn đo, lại thêm chút ăn tủy uống máu, cũng đủ khiến người khác nhà tan cửa nát.
Một lần yếu đuối và sai lầm, là nguyên nhân tạo nên những bi kịch, nhưng nguyên nhân lớn nhất gây ra, là đám ‘Tiền bối’ giả dối hung tàn.
“Tôi muốn biết Mai* lão đại ở đâu.” Vệ Hoa lau miệng nói.
(*) Mai lão đại = Mai Có Tiền = biến thái ca XD
Tô Bắc sửng sốt, lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Quan hệ hai người tốt như vậy, làm sao không biết chứ, tôi nghe người chung quanh nói, Mai lão đại vì anh mới vào tù, người như lão đại, làm sao có thể bị bắt dễ dàng như vậy?” Vệ Hoa thao thao bất tuyệt nói, vẻ mặt không tin.
Tô Bắc tức giận ngẩng đầu.
“Tin hay không tùy cậu, tôi không biết.”
“Ai ai ai, anh đừng tức giận mà.” Vệ Hoa nhanh chóng cười năn nỉ.
Tô Bắc nhìn bộ dáng nịnh nọt của y.
Tiểu lưu manh này, quả thật nghĩ cậu là người kề cận biến thái.
Tô Bắc nhất thời thấy dở khóc dở cười, cảm giác cáo mượn oai hùng thật khiến người ta trăm vị tạp trần.
Vẻ mặt Vệ Hoa hưng phấn dí sát vào cậu, thấp giọng kể: “Nói thật, tôi rất muốn theo chân Mai lão đại, huynh đệ tốt, coi như nể tình chúng ta từng trải qua chuyện rủi ro cùng một chỗ, giúp huynh đệ này một phen đi, tôi biết ơn vô cùng, xin nhờ xin nhờ.”
Y chỉ kém quỳ xuống thở dài.
Tô Bắc nghe tới đầu nổi gân xanh.
Hàng này, y nói thật sao.
Quả nhiên không phải người đường hoàng, không về nhà được à?
Tô Bắc lạnh lùng liếc nhìn Vệ Hoa một cái: “Tôi, nói, không, biết!”
Vệ Hoa nhìn cậu như vậy, lập tức rụt đầu về.
“Thật sự không biết?”
“Không biết.”
“Không gạt tôi?”
“Không lừa cậu.”
“Vậy anh biết cách liên hệ lão đại không?”
“Con mẹ nó, lão tử bảo không biết.”
Nội dung trò chuyện không có tí dinh dưỡng, giằng co một lát, Tô Bắc rốt cuộc giận rồi.
Tô Bắc trực tiếp quăng chén trà lên bàn.
Chất lỏng văng tung tóe, trên bàn, trên tay, trên quần áo, trên mặt.
Vẻ mặt Vệ Hoa uể oải, giống như mất đi mục tiêu sống, ủ rũ.
Tô Bắc trừng mắt liếc y, nhấc chân bước ra ngoài.
Vệ Hoa lau lau miệng bằng hai tờ giấy ăn, đuổi theo.
“Nếu tìm không được Mai lão đại, vậy tôi tạm thời đi theo anh nha.” Biểu tình Vệ Hoa vẻ ‘lui mà cầu tiến’.
Tô Bắc cảm thấy lòng mình buồn bực tới sắp hộc máu.
Cậu nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng ‘crack’ rung động, vẻ mặt âm ngoan.
Vệ Hoa lập tức lùi về sau vài bước, thối lui tới góc tường.
“Đừng đi theo tôi.” Tô Bắc hung tợn nói.
Vệ Hoa gật đầu liên tục.
Tô Bắc thở phào một cái, khiến bản thân bình tĩnh, trăm ngàn lần đừng để lửa giận nuốt trôi lý trí.
Cậu lắc lắc đầu, đi về ký túc xá.
Vào phòng ngủ, rửa mặt sạch sẽ, lại ngủ thêm một lát.
Sau khi tỉnh lại, cậu thần thanh khí sảng, đứng trước ban công, dõi mắt nhìn về nơi xa.
Đúng lúc này, Tô Bắc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Không thể nào, Tô Bắc nhìn người kia che che giấu giấu khuôn mặt dưới cái cây, khiến sinh viên qua lại trong trường chú ý.
Trán cậu nổi gân xanh.
Vệ Hoa cư nhiên còn chưa chết tâm.
Bạch bạch bạch đi xuống lầu, chạy tới chỗ Vệ Hoa trốn.
Cậu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nắm lấy cổ áo Vệ Hoa, nhấc cậu lên trước mặt, “Cậu tại sao còn chưa cút.”
Vệ Hoa cười cười: “Cút ngay, cút ngay.”
Tô Bắc hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay, thả Vệ Hoa ra.
Ngay lúc Tô Bắc chuẩn bị nổi bão, di động cậu vang lên.
Tô Bắc lấy di động ra, ngữ khí có chút cứng ngắc: “Uy, ai vậy?”
“Là tôi, Thẩm Băng Quyền.” Một giọng nói thành thục vang lên.
“Thẩm thúc.” Sắc mặt Tô Bắc hơi chỉnh lại.
“Không liên lạc với cậu đã hai ngày rồi thì phải? Không xảy ra chuyện gì chứ?” Thẩm lão gia quan tâm nói.
Tô Bắc hơi cảm động.
Dù chỉ bình thủy tương phùng [Bèo nước gặp nhau], Thẩm lão gia lại thân thiết với cậu như vậy, thật vinh hạnh.
“Không có việc gì, không có việc gì, tôi rất tốt, bây giờ đang ở trường học.” Tô Bắc nhanh chóng trả lời.
“Vậy tốt rồi, tôi phái người tới đón cậu, tới đây ăn bữa cơm với lão già này đi.” Trong giọng nói Thẩm lão gia ẩn ẩn sự mỏi mệt.
Chuyện Thẩm Cẩm Trạch, khiến ông vừa bận rộn vừa nóng lòng, như vậy cũng không kì lạ.
“Được.” Tô Bắc đáp ứng.
Cậu khá thích tiếp xúc với Thẩm lão gia, ăn một bữa cơm, tán gẫu chuyện ngày, cũng có thể học được không ít chuyện này nọ, lòng dạ bớt trống trãi hơn.
Loại người như Thẩm lão gia khiến những người đàn ông khác phải ngưỡng mộ.
Trầm ổn, cơ trí, kiến thức rộng, từng cái giơ tay nhấc chân đều làm người ta nể phục.
Tắt điện thoại, Tô Bắc vừa quay đầu liền thấy Vệ Hoa nhìn cậu bằng ánh mắt trông mong.
“Cậu lại làm sao nữa?” Tô Bắc cau mày nhìn y.
“Anh vừa nói chuyện cùng với Thẩm lão gia sao?” Vẻ mặt Vệ Hoa đầy hưng phấn.
“…” Trong lòng Tô Bắc ai thán một tiếng.
Người khác truy tinh anh, còn vị trước mắt này thì truy ‘Lão đại Hắc bang’.
Tô Bắc phiền muộn, mợ nó đừng vặn vẹo như vậy được hay không? Bình thường tí sẽ chết sao?
Cậu trừng mắt nhìn Vệ Hoa, Vệ Hoa dưới ánh mắt lạnh như của cậu, cả người rụt về sau.
“Đừng đi theo tôi. Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn đi theo tôi nữa, gặp một lần tôi đánh một lần.” Tô Bắc giơ quyền, đánh lên mặt Vệ Hoa, lực đạo không lớn, nhưng cũng đủ khiến y đau đến nhe răng trợn mắt.
Thẩm lão gia dẫn cậu tới một nhà hàng coi trọng dinh dưỡng.
Nhà hàng trang trí cổ kính, bầu không khí hơi u tĩnh.
Thẩm lão gia mang Tô Bắc tới một căn phòng. Gian phòng này lấy trúc làm chủ đề, cách một khoảng bên ngoài cửa sổ là rừng trúc, trong phòng còn để tấm bình phong, rất có thú tao nhã.
Màu sắc chính là xanh.
Thẩm lão gia dùng đũa gấp đồ ăn vào trong chén Tô Bắc.
“Dẫn cậu tới ăn chỗ người già như tôi thường hay ăn, cũng không biết những món ăn này có hợp khẩu vị của cậu không nữa.”
“Tôi rất thích những món ăn này.” Tô Bắc đùng đũa đem đồ ăn nhét vào miệng, nhai nhai, nuốt xuống.
Một bữa cơm, Thẩm lão gia ăn rất ít, chỉ mấy đũa liền buông xuống.
Tô Bắc bên cạnh khẩn trương.
Từ lúc vào đây, ánh mắt Thẩm lão gia chưa từng rời khỏi cậu.
“Cậu trông hơi giống một người bạn cũ của tôi.” Ông thở dài.
Tô Bắc không biết trả lời thế nào, đành làm bộ dáng ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Trong lòng cậu có dự cảm không tốt.
Vẫn đề chính là, dự cảm của cậu, tốt không linh, xấu lại linh.