Đang khổ sang sướng thì dễ, đang sướng sang khổ thì khó.
Tạ Mân về trong cơ thể mà từng khớp xương đều đau nhức, cực kỳ thương nhớ cuộc sống vui vẻ linh hoạt khi còn là thỏ đồ chơi.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho hắn xong, y tá lại đút cho ít nước.
Vì ánh sáng chói mắt quá, điều dưỡng viên kéo rèm lại.
Trì Nguyên ngồi cạnh giường hắn, tóm tắt cho hắn tình hình hiện tại của công ty cùng với tình trạng sức khỏe của hắn.
Tạ Mân cảm giác đầu mình như một cỗ máy đã gỉ đang dần khởi động lại, những bánh răng chuyển động vang tiếng kẽo kẹt, chỉ gắng sức nắm bắt những thông tin quan trọng trong lời Trì Nguyên thôi cũng đủ khiến hắn kiệt sức, không bao lâu sau thì mê man.
Khi đồng hồ treo tường gần chỉ đến chín rưỡi sáng, Tạ Mân không chống đỡ được nữa, thiếp đi.
Không biết bao lâu sau, tiếng nói của bố Tạ Mân đánh thức hắn.
Hình như ông ta đã gọi hắn mấy lần, nhưng Tạ Mân vẫn còn mơ màng, chưa phản ứng lại, sau đó hắn nghe bố mình bắt đầu mắng Trì Nguyên: “Cậu bảo đã tỉnh rồi cơ mà? Sao gọi vẫn không dậy?”.
Tạ Mân mở mắt, thấy bố mình mặc vest, đang chỉ tay vào mình, trợn trừng mắt nhìn Trì Nguyên, trông rất bực dọc.
“Chủ tịch, tôi xin lỗi, mới nãy…” Trì Nguyên thấy Tạ Mân tỉnh dậy, lập tức gọi hắn: “Giám đốc Tạ”.
Bố Tạ Mân bỏ tay xuống, rảo bước tới cạnh giường Tạ Mân, nhìn hắn: “Tạ Mân, cuối cùng con cũng tỉnh”.
Trông vẻ mặt ông ta chẳng có bao nhiêu lo lắng, mà giống như đang quan sát một món đồ trục trặc hơn, ông ta quơ tay trước mắt Tạ Mân, rồi quay lại hỏi bác sĩ: “Con tôi vẫn chưa nói chuyện được à?”.
Bác sĩ có vẻ bất lực, nói với bố hắn: “Anh Tạ vừa mới tỉnh, phải đợi hồi phục thêm đã”.
Bố hắn nhíu mày, không nói gì.
Điều dưỡng viên ấn nút giường bệnh, nâng phần giường nửa người trên của Tạ Mân lên, tiện cho hắn ngồi.
Bố hắn đứng bên cạnh cúi đầu xem đồng hồ, sau đó thư ký của ông ta vào phòng, nói nhỏ gì đó với ông ta.
Bố hắn bảo công ty có việc, ngày mai sẽ đến thăm Tạ Mân rồi rời đi ngay.
Trước lúc đi ông ta còn đến cạnh hắn, cổ vũ: “Con trai, chóng khỏe lên nhé, công ty cần con”.
Tạ Mân nhìn ông ta khuất bóng khỏi phòng bệnh, có lẽ đã quen thật rồi nên hắn không cảm thấy tổn thương chút nào.
Chẳng qua hắn lại hơi nhớ những ngày nghỉ ở Viên Cảng, ít ra còn có người đắp chăn, gấp gối, mở ti vi cho hắn.
Hắn đang mải nghĩ bỗng thấy cổ ngứa râm ran, bèn ho mấy tiếng, hắn không ho mạnh, nhưng lồng ngực lại đau không chịu nổi, như thể xương sườn gãy vụn hết.
Hắn như không thở nổi, mắt nhòe đi.
Trì Nguyên đứng gần hắn vội vàng chạy lại, đỡ cánh tay hắn giơ ra: “Giám đốc Tạ, anh ổn chứ?”.
Tạ Mân vịn tay Trì Nguyên nghỉ ngơi một lát, đợi mình xuôi đi đôi chút, hắn mới gọi “Trì Nguyên”.
Giọng hắn vô cùng yêu ớt, nhưng Trì Nguyên vẫn nghe thấy, lại gần hỏi hắn: “Giám đốc Tạ”.
Tạ Mân nhìn ánh mắt quan tâm của trợ lý, cảm giác có lẽ vì đau đớn mà mình bỗng trở nên mềm yếu, hỏi: “Hôm nay ngày bao nhiêu?”.
“Ngày mười tháng hai.” Trì Nguyên trả lời.
Tạ Mân suy nghĩ, nhận ra mình đã hôn mê thêm một ngày mới tỉnh dậy, Tùy Ngưỡng uống say về muộn đã là chuyện tối hôm trước rồi.
Có lẽ vì chẳng nghĩ được nhiều, Tạ Mân cũng không biết phải trải chuốt câu chữ thế nào nữa, hắn hỏi thẳng Trì Nguyên: “Tùy Ngưỡng có gọi anh không?”.
Trì Nguyên sửng sốt, nói: “Hôm qua có gọi cho tôi”.
“Lúc nào thế?” Tạ Mân hỏi.
“Lúc sáng,” Trì Nguyên nói: “À, anh Tùy bảo mong tôi thông báo cho anh ấy nếu có tin gì khác.” Anh ta dừng một lát, hỏi Tạ Mân: “Có cần tôi thông báo cho anh Tùy không?”.
Tạ Mân không chắc lắm, đang do dự thì điện thoại Trì Nguyên bỗng rung lên.
Anh ta lấy ra xem, ngạc nhiên nói với Tạ Mân: “Là anh Tùy”.
“Giám đốc Tạ, giờ tôi nghe được không?” Anh ta hỏi ý Tạ Mân.
Tạ Mân vẫn còn rối ren, hắn gật đầu, Trì Nguyên bèn nhận điện thoại, mở loa ngoài.
Sau đó Tạ Mân nghe thấy tiếng Tùy Ngưỡng vang lên từ loa điện thoại.
“Trợ lý Trì,” giọng Tùy Ngưỡng qua điện thoại hơi khác với giọng thật, trầm thấp hơn một chút, không hay như nghe trực tiếp, anh lịch sự hỏi Trì Nguyên: “Xin hỏi Tạ Mân đã tỉnh chưa?”.
Trì Nguyên nói “tỉnh rồi”, Tùy Ngưỡng im lặng.
Sự yên tĩnh kéo dài chừng hai giây, Tùy Ngưỡng mới nói: “Anh đang ở cạnh cậu ấy à?”.
Trì Nguyên nhìn Tạ Mân, nói: “Đúng vậy, nhưng giám đốc Tạ chưa nói chuyện được”.
Tùy Ngưỡng im lặng một chốc, nói: “Không có gì, chúc cậu mau khỏe”.
“Tôi mở loa ngoài,” Trì Nguyên nói: “Anh Tùy có gì muốn nói với giám đốc Tạ cứ nói thẳng, anh ấy có thể nghe thấy”.
Trì Nguyên khách sáo cảm ơn anh, sau đó cúp điện thoại, phòng bệnh bỗng im lặng trở lại.
Nhịp tim của Tạ Mân trên máy theo dõi nhanh hơn rõ rệt.
Nhưng dường như Trì Nguyên không chú ý đến, hỏi Tạ Mân có yêu cầu gì khác không.
Tạ Mân tỉnh dậy một lát đã thấy mệt rồi, suy nghĩ cũng rối bòng bong, trong đầu chỉ toàn những chuyện liên quan đến Tùy Ngưỡng, nhưng cũng chẳng tập trung vào đâu cả, như thể chỉ có tên Tùy Ngưỡng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Hắn nhắm mắt, bảo điều dưỡng viên hạ giường xuống, kéo rèm, sau đó ngủ một giấc.
Ngay trước lúc ngủ, hắn vẫn bất giác nghĩ có phải Tùy Ngưỡng đã tự mua bánh rồi không, hay sau khi ngủ dậy anh đã quên rồi.
Lúc hắn tỉnh dậy đã là chập tối.
Trì Nguyên đã về, đổi ca cho thư ký Đàm Tư Thần trông hắn.
Tính Đàm Tư Thần xởi lởi hơn Trì Nguyên, thấy Tạ Mân tỉnh dậy, anh ta cực kỳ kích động, nói cho Tạ Mân nghe những chuyện xảy ra lúc hắn ngủ, còn nói “Ngày mai anh Giang muốn đến thăm anh”.
Tạ Mân đồng ý, ngồi dậy, giờ tinh thần của hắn ổn hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không cử động được mấy.
Hắn ngồi thừ ra một lúc rồi bảo Đàm Tư Thần mở ti vi, bật bộ phim thảm họa hắn chưa xem xong lần trước, sau đó nhờ anh ta lấy điện thoại giúp mình, rồi bảo Đàm Tư Thần về nhà.
Nằm nhiều ngày vậy rồi, với Tạ Mân thì điện thoại cũng là một vật nặng.
Hắn đặt điện thoại lên đùi, đọc lướt những cuộc gọi và tin nhắn mà thư ký đã xử lý thay mình.
Bộ phim đến hồi kết, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, cắn răng nhắn tin cho Trì Nguyên: “Gửi số điện thoại của Tùy Ngưỡng cho tôi”.
Trì Nguyên trả lời rất nhanh, Tạ Mân lưu số điện thoại anh ta gửi đến, thầm nghĩ, dù không thể hiện ra ngoài nhưng với cấp dưới của hắn, Tùy Ngưỡng thật sự là đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Không dưng lại tự xưng mình là bạn Tạ Mân, nói họ chuẩn bị hợp tác, đến thăm hai lần, rất quan tâm đến Tạ Mân, nhưng Tạ Mân lại không có số điện thoại của Tùy Ngưỡng.
Tất cả mọi chuyện đều khiến kẻ khác phải sinh nghi.
Nhưng Tạ Mân đang là người bệnh, không rảnh nghĩ nhiều như vậy.
Hắn lướt ngón tay trên màn hình, không biết nên nói gì, cuối cùng khi cổ tay cũng thấy mệt hắn mới quyết đoán nhắn: “Cảm ơn vì thời gian qua (Tôi là Tạ Mân)”.
Không lâu sau, hắn nhận được tin nhắn mới: “Không có gì”.
Câu chữ không thể hiện cảm xúc, Tạ Mân không đoán được thái độ của Tùy Ngưỡng.
Hắn nhìn ba chữ này, mơ màng thiếp đi.
Ba giờ sáng tỉnh dậy, điều dưỡng viên đã hạ giường xuống giúp hắn rồi.
Tạ Mân không muốn có người nằm bên cạnh nên bảo điều dưỡng viên ra phòng khách bên ngoài ngủ.
Lúc này, chỉ có mình hắn trong phòng.
Điện thoại của hắn được đặt cạnh gối, Tạ Mân nghiêng người cầm lên xem, thấy một tin nhắn mới.
Tùy Ngưỡng hỏi hắn: “Giờ có đau không?” Tin nhắn lúc mười giờ tối qua.
Tạ Mân chưa cử động được nhiều, hắn điều khiển điện thoại bằng tay trái, đáp lại một cách khó khăn: “Vẫn ổn”.
Không ngờ Tùy Ngưỡng lại trả lời ngay: “Cậu dậy rồi à?”.
Tạ Mân đáp “ừ”, hỏi Tùy Ngưỡng: “Cậu vẫn chưa ngủ à?” Thật ra hắn còn muốn hỏi có phải Tùy Ngưỡng lại đi uống rượu không, nhưng gõ câu dài vẫn còn hơi khó với Tạ Mân, nên hắn không gõ.
Không biết Tùy Ngưỡng đang làm gì, một lát sau anh mới nói: “Đúng vậy”.
Không nói lý do chưa ngủ, cũng không nói định ngủ lúc nào.
Tạ Mân không biết phải nói gì nữa, Tùy Ngưỡng nhắn thêm: “Giờ cậu dậy thì định lúc nào ngủ tiếp?”.
Tạ Mân nói: “Mai tôi có phải đi làm đâu”.
Gõ xong dòng này, Tạ Mân lại thấy mệt.
Hắn đẩy điện thoại sang bên cạnh, định nghỉ một lát thôi, không ngờ vừa nhắm mắt lại, suy nghĩ linh tinh một lát lại ngủ luôn.
Không biết tại sao, Tạ Mân ngủ giấc này ngon lắm, ngủ vừa say vừa lâu.
Ngủ dậy, điều dưỡng viên đỡ hắn xuống giường, tắm rửa thay đồ giúp hắn.
Lúc nhấc tay lên vết thương bị kéo theo rất đau, nhưng lúc để yên thì đỡ hơn nhiều, hắn cảm giác mình có dấu hiệu khôi phục rồi, cũng phấn chấn hơn.
Vừa ngồi lên giường thì Giang Tứ đến.
Giang Tứ cầm một bó hoa rất to đến, ồn ào vào phòng, thấy Tạ Mân, cậu ta gần như sắp khóc: “Thiếu gia ơi, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi”.
“Cậu không biết tôi áy náy thế nào đâu!” Cậu ta đau lòng nói với Tạ Mân, sau đó lại quan sát hắn, bảo: “Cậu gầy đi nhiều quá”.
Tạ Mân an ủi cậu ta vài câu cậu ta mới vui lên, hai người bắt đầu nói chuyện.
“Nói chứ đợt trước Tùy Ngưỡng còn đến thăm cậu với tôi một lần đấy,” Giang Tứ nói với Tạ Mân: “Bất ngờ đúng không?”.
Tạ Mân cười, nói “Vậy à?”.
Giang Tứ lại nói: “Mấy năm nay cậu ta làm ăn được lắm, cậu chưa thấy thái độ của chú với cậu ta đâu”.
“Hồi trung học sao mà ngờ được chứ,” Giang Tứ cảm thán: “Lúc đó tình hình nhà cậu ta thế kia cơ mà…”.
Tạ Mân không nói gì, hắn sực nhớ ra tối qua mình vừa nhắn tin xong thì ngủ mất, bèn cầm điện thoại lên xem.
Hôm qua Tùy Ngưỡng còn trả lời hắn một câu khác, bảo: “Tôi vẫn chưa mua bánh”..