Ánh mắt của An Cẩn vẫn luôn dõi theo Norman, chờ Norman ra khỏi phòng, mặt y liền hiện vẻ suy tư.
Người đàn ông sau khi uống chất lỏng đó xong, tinh thần hải liền biến đổi, một bộ phận nhỏ sợi tinh thần màu xám trắng biến thành màu đen.
Nói cách khác, những hạt màu đen trong chất lỏng, cùng tạp chất trong thịt cá giống nhau, sẽ làm tiêu hao tinh thần lực.
Nhưng mà so sánh giữa thịt cá mà bác sĩ ăn với chất lỏng mà người đàn ông uống, hiển nhiên điểm đen trong chất lỏng ít hơn nhiều so với thịt cá.
Y đã phát hiện người đàn ông vì cái gì không ăn cá!
Người nơi này biết sự tồn tại của tạp chất!
Như vậy vì sao vẫn cho nhân ngư ăn nhỉ?
Cũng không phải là không quan tâm nhân ngư, y có thể cảm nhận được sự yêu thích của nhân loại đối với y, hành động cho ăn của những người đó rất tự nhiên, biểu cảm cũng không lo lắng chút nào.
Nghĩ đến việc ngủ một giấc xong liền khôi phục tinh thần lực, y phỏng đoán, có phải liên quan đến việc nhân ngư khôi phục tinh thần lực rất nhanh, nên không sợ tạp chất hay không?
Y suy nghĩ một lát liền không nghĩ nữa, ngôn ngữ không thông, rất nhiều việc chỉ có thể suy đoán, chân tướng như thế nào, không ảnh hưởng tới y.
Một buổi trưa y không có ăn cái gì, thật sự có chút đói bụng.
Y cầm cá lên, vận chuyển dị năng hệ thủy, đem tất cả tạp chất của hai con cá đều tinh lọc.
Y cắt một miếng cho vào trong miệng nhai nuốt, không có tạp chất, hương vị của miếng cá phong phú tươi mới, siêu cấp ăn ngon!
Không ngờ nhất chính là, việc hao phí tinh thần lực khi trừ đi tạp chất, sau khi ăn xong thịt cá, cư nhiên lại khôi phục từ từ!
Đôi mắt An Cẩn tỏa sáng, đây thật đúng là một cái tuần hoàn tốt đẹp, về sau không cần lo lắng cá khó ăn nữa.
Y vui vẻ mà ăn xong hai con cá, cảm thấy mỹ mãn mà nằm nổi trên mặt nước.
Y chậm rì rì mà đong đưa cái đuôi, vây quanh hồ nước mà bơi, tiêu thực sau khi ăn cơm, đồng thời huấn luyện lực khống chế của đuôi cá.
Cạch An Cẩn bơi tới vòng thứ 3, cửa phòng bị đẩy ra, y bỗng chốc trợn mắt, nhìn về phía cửa.
Chủ nhân cùng một người đàn ông trung niên đi đến, ngũ quan vị trung niên nam giới đó rất ôn hòa, vừa vào cửa, liền nhìn về phía y.
Cái đuôi An Cẩn nhẹ động, từ nổi trên mặt nước đổi thành chìm nửa người, đối mặt hai người đang đi tới.
Honad quan sát trong chốc lát, kinh ngạc nói: Y thật là an tĩnh!
Ánh mắt Norman từ cái khay chỉ còn xương cá dời đi: Ừm, ngươi kiểm tra cho y một chút.
Honad: Nào, đem y tới gần bên cạnh hồ, ở trong nước ta không thể xem cho y được.
Norman do dự một cái chớp mắt, hướng phía tiểu nhân ngư vẫy vẫy tay: Lại đây.
Bệ hạ, ta đã nói rất nhiều lần rồi, ngài hẳn là hiểu biết một chút thái độ của nhân ngư.
Ngài như thế nào có thể trông cậy vào việc nhân ngư nghe Honad nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn bơi tới bên cạnh hồ nước, yên lặng nuốt xuống lời chưa nói hết.
Sau đó giọng điệu kích động mà nói: Y, y như thế nào ngoan như vậy!
Ông nhịn không được dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn Norman: Bệ hạ, ngài không phải là dùng thủ đoạn bạo lực gì đó, làm y sợ rồi đúng không?
Norman nhắc nhở: Bác sĩ Honad, ngươi cho rằng nhân ngư sẽ bị dọa sợ sao?
Chỉ số thông minh của Honad quay về, nhớ tới việc nhân ngư bị chặt đứt tay còn có sức công kích, ho khan một tiếng: Ta chỉ là nhắc nhở ngài, không thể sử dụng bạo lực đối với nhân ngư.
Mặc dù ký ức của bọn họ kém, nhưng siêu cấp mang thù.
Norman nhớ tới tiểu nhân ngư sau khi bị hắn tổn thương, như cũ vẫn chia sẻ đồ ăn với mình, nghĩ thầm: Chưa chắc.
An Cẩn ngẩng đầu, yên tĩnh lẳng nghe hai người nói chuyện, chú ý khẩu hình của hai người, yên lặng học tập phát âm.
Y phát hiện năng lực học tập ngôn ngữ của y trở nên lợi hại hơn rất nhiều, phần lớn ngôn từ nhân loại nói ra y đều có thể ghi nhớ, chỉ là không rõ hàm nghĩa trong đó.
Honad nhìn đôi mắt màu xanh lam ôn nhuận của y, cực kì yêu thích: Trời ơi, ta rốt cuộc biết vì cái gì nhân ngư lại là sủng vật yêu thích nhất của người Obis rồi! Y cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta, lòng ta đều hóa mềm.
Norman sửa đúng ý tưởng của ông: Đó là bởi vì tiếng ca của bọn họ có thể trị liệu tinh thần lực.
Honad nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn: Bệ hạ, ngài luôn luôn làm ta hiểu được rằng, vì cái gì ngài 35 tuổi vẫn còn độc thân.
Nói xong ông ngồi xổm xuống, cười cười với An Cẩn, từ cái túi phía bên phải lấy ra một miếng kim loại hình tròn.
An Cẩn đối với miếng kim loại này thật sự quá quen thuộc, đây đã là lần thứ ba y nhìn thấy nó rồi.
Chỉ là y thấy rất kỳ quái, sao tần xuất kiểm tra thân thể nhiều quá vậy?
Y dịu ngoan mà phối hợp động tác của Honad, lặng lẽ nhìn Norman.
Y ngoan như vậy, chủ nhân hẳn là sẽ thích nhỉ?
Ít nhất sẽ không phiền chán chứ?
Honad chú ý tới ánh mắt của y, kinh hỉ mà nhìn Norman một cái: Y có vẻ còn rất thích ngài, ngài đã làm cái gì vậy?
Norman: Tặng hai con cá.
Honad vừa xem xét kết quả vừa nói: Chẳng lẽ là một cái tham ăn sao? Thân thể của y thật khỏe mạnh, chỉ là sau gáy có chút vết thương ngoài da còn chưa có khỏi hẳn, vấn đề nhỏ thôi.
Ông nhịn không được cảm thán: Vận khí của ngài thật tốt quá, cái nhân ngư này có vẻ ở chung rất tốt đấy.
Norman nói thật: Không phải vận khí tốt, là nhiều tiền.
Honad: Hình như không thể phản bác.
Ông nói sang chuyện khác, giọng điệu nghiêm túc hơn chút: Trạng thái tinh thần của ngài thật sự nguy cấp, càng sớm làm cho y vui vẻ càng tốt, chúng ta đối với hiệu quả tiếng ca của y còn hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu cái nhân ngư này không được, bọn họ cần thiết phải tiếp tục mua cái nhân ngư khác.
Honad không có tiếp tục đề tài này, cười cười: Vừa đúng lúc, vết thương sau gáy của y còn chưa có lành, ngài tự mình bôi thuốc cho y nhé.
Honad không có mang thuốc trên người, ông viết đơn thuốc ở trên trí não, mười lăm phút sau, người máy quản gia đem thuốc mỡ đưa đến trong phòng.
Norman nhìn tiểu nhân ngư: Khả năng khôi phục của nhân ngư rất cao, không cần bôi thuốc, muộn nhất ngày mai liền có thể phục hồi.
Honad đem thuốc mỡ đưa cho hắn: Đây chính là cơ hội tốt để đạt được tâm ý, y càng thích ngài, tiếng ca trị liệu đối với ngài hiệu quả càng tốt.
Norman tự hỏi một cái chớp mắt, tiếp nhận thuốc mỡ, ngồi xổm trước mặt An Cẩn.
Hắn thử đem tay đặt ở trên vai An Cẩn, thấy An Cẩn không có phản kháng, dùng sức một chút.
An Cẩn liếc mắt nhìn thuốc mỡ một cái, ăn ý phối hợp xoay người, hướng cái ót về phía Norman.
Honad kinh ngạc: Bệ hạ, ngài có phát hiện y quá thông minh hay không?
Ngươi đối với nhân ngư thuần sắc hiểu biết nhiều hay ít? Norman đẩy ra tóc của An Cẩn, nhanh chóng bôi thuốc mỡ lên.
Honad: Xinh đẹp, hiệu quả của tiếng ca trị liệu tinh thần bạo động trong tất cả nhân ngư là cái tốt nhất.
Norman nhìn chằm chằm tiểu nhân ngư cúi đầu một cách ngoan ngoãn: Không có cái nào có chỉ số thông minh càng cao hay sao?
Không có, Honad thanh âm kích động: Thật là quá tuyệt vời! Có lẽ là sau khi thành niên chỉ số thông minh mới có biến hóa, còn may là không bị phát hiện, còn không là bị người khác cướp mất rồi!
Ông dừng một chút, lại nhịn không được lo lắng, Nếu càng thông minh thì có lẽ làm y vui vẻ càng không dễ dàng.
Ông mở ra trí não, chuyển phát cho Norman một phần văn kiện: Bệ hạ, đây là bản kế hoạch hoàn chỉnh về việc chăn nuôi nhân ngư, có cả video, ngài nếu có thời gian rảnh nhất định phải xem nhiều một chút.
Norman tiếp nhận văn kiện.
Như vậy mới tốt Honad thấy thế liền vui mừng.
Đang lúc Honad muốn trở về, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, Bệ hạ, ngài đặt tên cho nhân ngư rồi chứ?
Norman: Không cần phiền toái, gọi người cá là được.
Như vậy sao được! Honad không đồng ý, Ngài là chủ nhân, đặt tên kiểu đó thật là không có trách nhiệm.
Norman nhíu mày: Vậy kêu tiểu Ngư.
Honad: Bệ hạ, quá tùy tiện rồi.
Norman không cho rằng việc đặt tên cho nhân ngư đáng hao phí trí nhớ, trong mắt hắn, nhân ngư chỉ là công cụ trị liệu bạo động tinh thần mà thôi.
Nhưng từ trước đến nay hắn không muốn vì việc nhỏ mà cùng Honad tranh chấp, nếu không hắn sẽ phải chịu càng nhiều lải nhải.
Bác sĩ Honad, ta đem quyền đặt tên giao cho ngươi.
Honad cũng không từ chối, ông quá hiểu bệ hạ, vị này căn bản không có khả năng lấy cái tên hay.
Ông trầm ngâm nửa ngày, ánh mắt sáng lên: Có rồi! Y an tĩnh như vậy, liền kêu là Tiểu An, không, kêu An An, càng thân mật một chút.
Norman gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khi Honad rời đi còn không có yên tâm, nhắc nhở: Ký ức nhân ngư kém, mỗi ngày ngài nhất định phải gặp y, cùng y nói chuyện, kêu tên của y, bằng không y sẽ quên ngài.
- ----------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm ngày hôm sau
An Cẩn tỉnh dậy rất sớm, sau khi tỉnh lại liền nổi trên mặt nước nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào lá cây, làm tán cây như tỏa sáng, bừng lên sức sống.
An Cẩn rất thưởng thức, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, như là trở về thời gian trước khi tận thế xảy ra,thời điểm ở cùng với cha mẹ trong biệt thự.
Khi đó y cùng với hiện tại, thật đúng là rất giống nhau.
Khóe miệng y giơ lên rồi hạ xuống, lại rất nhanh giơ lên, so với tận thế, bây giờ chỉ là không có tự do, đã thật tốt.
Y vẫn duy trì tâm trạng tốt nhìn một lúc lâu, mãi đến khi bụng hơi đau, tâm trạng tốt liền biến thành hoảng loạn.
Căn phòng này không có WC!!!!!!
Làm ra một biểu tình ảo não, lúc trước y chỉ suy xét có hay không an toàn, hoàn toàn không suy nghĩ xem thiết bị trong phòng có đầy đủ hay không!
Tình huống loại này, thật sự quá xấu hổ.
Y tự hỏi một cái chớp mắt, quyết đoán từ sườn dốc góc trái bò lên phía trên.
Biệt thự lớn như vậy, nhất định có nhà vệ sinh!
Y muốn đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh!
Nhưng mà thực nhanh y liền gặp khó khăn, làm một cái nhân ngư, đối với y việc đi lại trên trên mặt đất là một cái khiêu chiến lớn.
Tuy rằng tay có sức lực lớn, nhưng là trọng lượng của cái đuôi cũng không nhẹ, khi y bò tới gần cửa, hô hấp đã dồn dập rất nhiều.
Tay trái của y chống đất, chuyển động thân trên, tay phải cố gắng chạm vào then cửa, một chút nữa thôi!
Y thả lỏng nghỉ ngơi một lát, thay đổi tư thế, bàn tay chống vào cửa, căng cái đuôi lên, tay từng chút một hướng bên trên, sau khi đến độ cao nhất định, y nhanh chóng duỗi tay, kéo tay vịn xuống.
Cạch Khoá cửa mở ra, y vội vàng lăn về sau, để tránh đụng tới cửa, giữ cho cửa không đóng lại.
Cũng may bi kịch cửa một lần nữa đóng lại không có phát sinh, An Cẩn nhìn cửa đã mở, đôi mắt cong cong.
Y duỗi tay đẩy cửa mở ra hoàn toàn, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, y hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu.
Cùng một đôi mắt màu bạc không hề có cảm tình đối mặt.
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, thì ra là người máy.
Y vẫy vấy tay với người máy, bò ra bên ngoài, lần này y bò nhẹ nhàng hơn rất nhiều, y sẽ dùng lực của cả tay và mông.
Đến việc quan tâm tư thế có đẹp hay không, y tạm thời suy nghĩ không được nhiều như vậy.
Y bò tới cửa, vỗ vỗ cẳng chân người máy: Mau tránh ra một chút.
Người máy không có tránh ra, trí năng hệ thống của nó đã phán đoán tình huống trước mắt, hơn nữa đã đề xuất phương pháp giải quyết tốt nhất.
Người máy đi đến bên cạnh An Cẩn ngồi xổm xuống, vươn đôi tay, muốn đem tiểu nhân ngư đưa về phòng cho nhân ngư.
An Cẩn thấy thế, vội vàng đẩy tay người máy ra, tay và mông dùng sức, bò một chút từ cửa ra bên ngoài.
Y thật vất vả ra ngoài, nếu như không tìm được buồng vệ sinh, tuyệt đối không thể bị mang trở về!
Nghĩ đến việc bất đắc dĩ phải ở trong ao giải quyết vệ sinh cá nhân, mặt y không khỏi xanh lè.
Y quay đầu lại nhìn người máy đã đứng lên, nhìn trái nhìn phải, từ bỏ hướng về phía sau hoa viên bên phải, quyết đoán hướng bên phải bò qua.
Y bò một đường, cái đuôi một đường trên mặt đất tạo ra tiếng vang bạch bạch bạch.
Trên đường có vài lần người máy tỏ ý bế y lên, đều bị y tránh thoát.
Một người cá một người máy, ở trong biệt thự trình diễn tiết mục ngươi bò ta đuổi.
Tuy rằng An Cẩn đã tránh thoát người máy, cảm xúc lại không thoải mái.
Y đã tìm qua hai cái phòng, vẫn không nhìn thấy cái nhà vệ sinh nào.
Y đẩy cửa căn phòng số 3, sửng sốt.
Ở cửa sổ sát đất bên tay phải, chủ nhân mặc quần áo vận động, đang tập thể dục trên máy chạy bộ..