An Cẩn bị Norman nhìn đến khẩn trương, vì sao lại nhìn y như vậy?
Chẳng lẽ phát hiện ra y không thích hợp?
An Cẩn ảo não, nếu có thể nhìn thấy đồng loại thì tốt rồi! Như vậy y là có thể tham khảo hành vi của cá địa phương.
Nhân ngư bình thường là cái dạng gì, một chút khái niệm y cũng không biết.
Norman thấy tiểu nhân ngư không có ý muốn ca hát, biểu cảm nghiêm túc mà nói: Ta thỏa mãn tất cả yêu thích của ngươi, ngươi nên ca hát để cung cấp trị liệu cho ta.
An Cẩn mê mang mà chớp chớp mắt, người đàn ông nghiêm trang mà nói chuyện cùng sủng vật, cùng với hình tượng con người rắn rỏi thật sự không xứng chút nào.
Chẳng lẽ đây là nói Nhân ngư nơi này, có thể nghe hiểu ngôn ngữ của nhân loại?
Hành động này của người đàn ông, không những không kỳ quái, mà còn rất bình thường sao?
An Cẩn bởi vì cái phỏng đoán này mà âm thầm vui vẻ, nhưng cũng không dám hoàn toàn xác định suy đoán này chính xác.
Rốt cuộc y đã gặp qua không ít quan hót phân đối với chó mèo nhà mình xưng hô con trai con gái.
Norman đơn phương đưa ra hiệp nghị, đi đến trước kệ để hàng, đem một đám khay bên tường tới đặt trên bờ hồ.
Đặt tất cả khay xong, chiếm hết một vùng dài trên bờ hồ nước.
Mà trên khay, để đủ các loại thuỷ sản.
Cá, tôm, cua, sò biển, con hàu, con mực cái gì cần có đều có, còn có một số loại An Cẩn không biết.
Ánh mắt An Cẩn đảo qua đám đồ ăn đó, yên lặng nuốt nuốt nước miếng, cấp cho chủ nhân một cái danh hiệu nhà giàu.
Norman thấy tiểu nhân ngư bất động, chỉ xuống đồ ăn nói: Ăn.
An Cẩn có thể nghe hiểu cái từ này, nhưng không có lập tức ăn, y gặp phải một lựa chọn khó khăn.
Lượng cơm ăn của y là có hạn, nhưng cái nào cũng muốn ăn thì phải làm sao đây!
Y đánh giá một đám đồ ăn, các loại thực đơn thoáng hiện thật nhanh trong đầu, nhưng mà sự thật là, y chỉ có thể ăn sống.
Y nhìn chủ nhân, có lẽ còn có thể trộm nấu ăn nhỉ.
Vì thế y chuyên tâm chọn ra các loại thủy sản có thể ăn sống cùng với loại cần phải nấu lên.
Khi ánh mắt rơi xuống một cái khay dài có phần thịt phấn trắng, y đầu tiên là sửng sốt trong chớp mắt, tiếp theo kinh hô ra tiếng.
Vây cá quanh tai cùng vây đuôi cùng lúc nổ tung, nháy mắt lui về phía sau vài mét.
Norman kinh ngạc nhìn tiểu nhân ngư, theo ánh mắt của y nhìn về phía thịt rắn.
Bị dọa sợ rồi?
Cũng quá nhát gan.
Hắn đẩy đẩy khay, rắn chết không nhúc nhích: Chết rồi mà, sẽ không cắn ngươi đâu.
An Cẩn lại lui lui về sau, vẻ mặt khẩn trương, nghĩ nghĩ, đối với với cái khay: Phi phi phi
Norman:
Hắn đắp cái lắp lên khay, trầm mặc tiếp nhận sự thật rằng hắn mua phải một cái nhân ngư nhát gan.
Ở trong lòng đem rắn nước rắn biển đồ ăn loại này, về sau là vật phẩm cấm được mua.
An Cẩn vẫn là không nhúc nhích.
Norman nhìn bộ dáng khẩn trương của tiểu nhân ngư, ra lệnh người máy đem cái khay mang đi.
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Norman, thật là một chủ nhân tri kỷ!
Cũng may trong đống đồ ăn chỉ có một phần thịt rắn duy nhất, An Cẩn không bị dọa lần nữa.
Y đánh giá chủng loại đồ ăn xong, cuối cùng tầm mắt rơi xuống một con tôm lớn phía bên phải.
Trong tất cả đồ ăn có sáu loại tôm khác nhau.
Con tôm này là lớn nhất, to bằng cánh tay, vỏ tôm trong suốt, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến thịt tôm trắng nõn, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng.
Y bơi tới bên cạnh hồ, bưng khay lên, cái đuôi màu xanh đong đưa trái phải, bơi tới chỗ nước cách cửa xa nhất, thả khay xuống.
Sau khi để xong, y bơi trở về, lấy hai con cá béo tròn trịa, để cùng chỗ với tôm.
Nghĩ nghĩ, y lại bơi trở về lần nữa, chọn hai con cua lớn, giơ tay, cái đuôi đong đưa bơi tới chỗ để đồ ăn.
Norman nhìn công cuộc khuân vác nặng nề của tiểu nhân ngư, chỉ chỉ đồ ăn còn lại: Tất cả đều là của ngươi.
An Cẩn nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng là xem thủ thế của hắn, cũng đoán được một chút, lắc đầu.
Y đã chọn đồ ăn xong, còn lấy luôn cả đồ ăn vặt, nhiều hơn nữa cũng ăn không hết.
Norman ghi nhớ sở thích của tiểu nhân ngư, lệnh người máy đem đồ ăn còn thừa dọn đến phòng bếp, xử lý cao áp phân chia tạp chất, chế thành dinh dưỡng tề vị hải sản.
An Cẩn nghĩ đến bữa sáng mỹ vị của mình, cực kỳ vui vẻ, cái đuôi ở trong nước không tự giác đong đưa.
Y nhìn Norman, trong lòng chờ đợi chủ nhân có thể nhanh rời đi.
Y không nghĩ bại lộ dị năng hệ thủy, nhân lúc chủ nhân không ở y muốn xử lý đồ ăn.
Tầm mắt Norman từ cái đuôi đang vung vẩy của tiểu nhân ngư đảo qua.
Nghĩ đến biểu hiện thời gian qua của hắn, với tần suất như vậy, thuyết minh tiểu nhân ngư có tâm trạng tốt.
Nhưng mà Tiểu nhân ngư vẫn không có ca hát.
Mày kiếm của hắn nhíu xuống, còn không đến trình độ vui vẻ nguyện ý muốn ca hát sao?
Xem ra phải tiếp tục học bù.
Rời đi phòng nhân ngư, Norman đột nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của Honad, nghiêm túc nhìn tiểu nhân ngư tự giới thiệu: An An, ta là Norman - chủ nhân của ngươi.
An Cẩn chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt.
Norman nói xong, rời đi.
An Cẩn thấy cửa đóng lại, nhảy nhót mà xoay người, nhìn đồ ăn y đã lựa chọn, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Nghĩ nghĩ, y trước đem cá béo tròn trịa trừ đi tạp chất, sau đó dùng tinh thần lực ngưng tụ ra một cái cầu nước.
Cầu nước bao vây lấy con cá, y vận chuyển dị năng, cầu nước vận chuyển với vận tốc cao sinh ra nhiệt năng, bắt đầu nấu chín con cá.
Y âm thầm tiếc nuối, nếu là dị năng mạnh thêm một chút, tất cả đồ ăn đều có thể nấu cùng nhau.
Mặc dù lực khống chế dị năng đã đạt tới mức cao nhất, đáng tiếc không có tinh hạch zombie, không cách nào thăng cấp.
Y một bên khống chế cầu nước, một bên bắt lấy cá béo, vừa cắt vừa ăn.
Mùi tanh của cá không có biến mất hoàn toàn, nhưng mà y hiện tại là nhân ngư nên không sợ tanh, đầy miệng đều là hương vị tươi mới hơi ngọt, y thỏa mãn mà nheo nheo mắt.
Ăn cá xong, con cua cũng nấu tốt, móng tay của y dùng rất tốt, dùng ba phần lực liền tách con cua ra rõ ràng.
Ăn một ngụm gạch cua tràn đầy, An Cẩn thoáng chốc cảm thấy nhân sinh hoàn mỹ.
Thật tốt, gặp được một cái chủ nhân tốt!
Vị chủ nhân tốt nào đó còn đang học tập phương pháp làm nhân ngư vui vẻ.
Norman nhìn video Honad chuyển tới, tay đồng thời còn lật xem sổ tay chăn nuôi nhân ngư.
Biểu tình nghiêm túc như là đang xem báo cáo quân bộ.
Kết thúc việc tuần tra thì hắn chỉ có một ngày nghỉ, một ngày này, là thời cơ tốt nhất để hắn kéo gần quan hệ với nhân ngư.
Về sau thì không có nhiều thời gian như vậy bồi tiểu nhân ngư.
Kết hợp video cùng sổ tay, hắn quyết định cùng tiểu nhân ngư chơi trò chơi mà nhân ngư yêu thích nhất.
An Cẩn ăn xong bữa sáng, vẻ mặt thỏa mãn mà nổi trên mặt nước chậm dãi tiêu thực.
Đồ ăn y chọn còn thừa một con cua, đây là đồ ăn vặt dự trữ của y.
Thực tế cũng không thể không dư lại, tinh thần lực của y không đủ, không cách nào khống chế cầu nước.
Bữa sáng đã dùng rất nhiều tinh thần lực, lúc y nghỉ ngơi thì mới để ý, tốc độ khôi phục tinh thần lực của y so ngày thường càng nhanh hơn.
Y phát hiện, tốc độ khôi phục tinh thần lực có vẻ như cùng cảm xúc có quan hệ.
Tâm trạng càng tốt, khôi phục càng nhanh.
Bỗng chốc, y cảm thấy có người đến gần phòng, nhìn về phía cửa, đồng thời nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Xác định mùi hương của cua chín đã tan đi, biểu tình của y nhẹ nhàng mười phần.
Ăn xong bữa sáng, y liền đem xác cua vỡ vụn để vào bồn cầu xả đi.
Ai cũng sẽ không phát hiện y đã từng nấu cua.
Thực nhanh, Norman tay cầm một cái cần câu, dưới nách kẹp một quả bóng cao su màu xanh, đi đến.
An Cẩn tò mò mà nhìn hắn, đây là muốn làm cái gì vậy?
Norman đem cần câu hạ xuống, lưỡi câu xuyên vào đỉnh quả bóng cao su, thả nhẹ, duỗi dài dây cần câu, bóng cao su đong đưa lên xuống.
Xác định bóng cao su sẽ không rớt xuống, Norman đem cần câu duỗi về phía tiểu nhân ngư, khoảng cách bóng cao su với tiểu nhân ngư không xa.
An Cẩn mờ mịt, thế giới này sao lại như thế này?
Dùng cá câu cá còn chưa tính, như thế nào còn dùng bóng cao su câu hả?
An Cẩn nhìn biểu hiện nghiêm túc của chủ nhân, nghĩ thầm không thể làm chủ nhân thất vọng, quyết định thỏa mãn nguyện vọng của chủ nhân.
Y duỗi tay, bắt lấy quả bóng, dò hỏi mà nhìn Norman.
Như vậy là được rồi nhỉ? Vui vẻ không?
Mày Norman nhắn lại, như này cùng với video tuyên truyền sản phẩm không giống nhau!
Hắn trầm mặc trong chớp mắt, ấn xuống cái nút, cần câu lui về.
An Cẩn cảm thấy lực lôi kéo trong tay, cho rằng chủ nhân cùng bác sĩ lúc trước giống nhau, muốn y đi đến bờ hồ.
Vì thế mặc dù y buông tay là có thể làm tính toán của chủ nhân thất bại, y vẫn là nắm chặt quả bóng.
Thậm chí lo lắng chủ nhân kéo y sẽ mệt, cái đuôi chủ động đong đưa, lập tức liền bơi tới bên cạnh hồ nước.
Y ngửa đầu nhìn người đàn ông, cái này vui vẻ chứ!
Norman cũng không vui vẻ, như này cùng điều hắn muốn không giống nhau, hắn nhìn chằm chằm quả bóng hai giây, lại nhìn về phía tiểu nhân ngư: Thích quả bóng này hả?
Nếu không như thế nào lại lưu luyến không rời mà bắt lấy.
An Cẩn nghe không hiểu, biểu cảm mê mang.
Norman: Đợi chút liền cho ngươi.
Hắn phân tích tình huống vừa rồi không thích hợp, nghĩ rằng tiểu nhân ngư có lẽ không nhớ rõ cái hoạt động này.
Rốt cuộc thì ký ức của nhân ngư kém.
Hắn mở trí não ra, click mở một đoạn video đưa cho tiểu nhân ngư xem.
Đôi mắt An Cẩn sáng lấp lánh mà nhìn hình ảnh giả lập, trong video cảnh tượng là một người người đàn ông cùng một cái nhân ngư chơi trò chơi.
Người đàn ông dùng cần câu treo bóng cao su, nhân ngư dùng đầu đánh bóng cao su.
Người đàn ông dọc theo cạnh hồ nước di động không có quy luật, đồng thời khống chế cần câu, vị trí của bóng cao su nhanh chóng biến hóa.
Phản ứng của nhân ngư cực nhanh, cái đuôi xinh đẹp hữu lực chụp đánh mặt nước, nhanh chóng từ trong nước nhảy lên, mỗi lần đều có thể đem bóng cao su đánh bay.
An Cẩn quan sát cẩn thận biểu cảm của người đàn ông trong video, thực hưng phấn, một bộ dáng dư thừa tinh lực.
Tâm trạng An Cẩn dần dần trở nên phức tạp, như là nhìn đến cảnh tượng em gái hàng xóm lấy gậy lông đuôi chơi với mèo vậy.
Chỉ là y không phải là mèo.
Y ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông, thôi vậy, chủ nhân là lớn nhất.
Nếu chủ nhân muốn chơi, y như thế nào cũng phải bồi.
Y có điểm lo lắng, sợ chủ nhân chơi không có tận hứng.
Y không thích vận động, từ trước tới nay chính là sinh vật không hề có tế bào vận động.
Trên thực tế biểu hiện của y thật sự không tồi, thân thể của nhân ngư rất khỏe mạnh.
Chỉ có lúc ban đầu, y không biết dùng cái đuôi để lấy đà nhảy lên mặt nước, có chút hơi vụng về.
Độ cao y có thể nhảy đến có hạn, cũng may chủ nhân không có làm khó y, không làm y khiêu chiến cái tư thế gì đó yêu cầu cao.
Tầm mắt Norman nhìn thân ảnh thoăn thoắt của tiểu nhân ngư, nhìn từ cái đuôi hữu lực chuyển qua móng tay sắc bén.
Trong đầu của hắn đột nhiên có một cái ý tưởng tuyệt vời, huấn luyện nhân ngư thành chiến sủng!(thú dùng để chiến đấu)
Sức chiến đấu của nhân ngư không yếu, nếu trải qua huấn luyện, sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Thân thể của nhân ngư hoàn toàn có thể thừa nhận huấn luyện cường độ cao, đi chiến trường là không có vấn đề gì.
Nếu nhân ngư luôn ở bên người, hắn hoàn toàn không cần lo lắng xảy ra trường hợp bạo động tinh thần lúc ở bên ngoài.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này rất tốt, chỉ là cần thiết có sự phối hợp của nhân ngư.
Hắn tạm thời ấn xuống cái ý muốn này, chỉ chờ thời điểm thích hợp để thực hiện.
An Cẩn còn không biết y tận tâm tận lực mà bồi vị chủ nhân nào đó, cư nhiên suy nghĩ ra một cái ý tưởng đáng sợ như vậy.
Chơi hơn hai mươi phút, thể lực của y giảm xuống, thở dốc mà nổi trong nước.
Làm sủng vật cũng thật không dễ dàng!
Đôi mắt xinh đẹp của y nhìn về phía Norman mà chờ mong: Ngài vui vẻ chứ?
Norman nhíu mày, thể lực quá kém!
Hơn nữa Tiểu nhân ngư chơi cũng không mấy vui vẻ.
Hắn không biểu tình mà nghĩ, cái gì mà trò chơi nhân ngư sẽ yêu thích nhất, tất cả đều là lừa đảo.
Hắn thực sầu lo, rốt cuộc như thế nào mới có thể làm cái nhân ngư thuần sắc này vui vẻ đến ca hát đây?
Hắn thu cần câu lại, gỡ xuống bóng cao su màu xanh, đưa cho tiểu nhân ngư.
An Cẩn bơi tới trước mặt hắn, thử tiếp nhận.
Norman quan sát cẩn thận, phát hiện tiểu nhân ngư đối với bóng cao su cũng không có mấy hứng thú.
Thật là một cái nhân ngư khó đoán mà!
An Cẩn ôm bóng cao su, nghĩ thầm chủ nhân tặng lễ vật cho y, chắc là cảm thấy biểu hiện của y không tồi.
Như vậy thì đưa ra một chút yêu cầu nhỏ, chắc không quá phận nhỉ?
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã duy trì (づ3)づ╭?
An Cẩn: Dỗ chủ nhân vui vẻ thật khó quá điiiii o(╥╥)o
Norman: Dỗ sủng vật vui vẻ thật khó --.