Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ


Hình như tiếng bước chân có dừng lại chỗ góc cua một lái, sau đó dần dần đi xa, mãi đến khi chắc chắn đối phương đã đi khỏi rồi Phàn Quỳnh mới sợ hãi nói: “Gì nhỉ, có thể buông tôi ra không?”Tư thế cưỡi lên người đàn ông như vậy quả thực quá mập mờ, mà xấu hổ hơn nữa là cô cảm nhận được một thứ nửa mềm nửa cứng đang chọc chọc vào mông mình.“...!Xin lỗi.” Lúc này người đàn ông mới thả tay ra, Phàn Quỳnh đứng lên, vỗ vỗ đất cát trên người xuống rồi nói: “Không sao, tôi đi nhé?”Cô chỉ khách sáo hỏi một câu thôi, báo cho người đàn ông biết cô muốn đi, phòng ngừa anh ta lại cầm dao kề lên cổ dọa cô.


Vừa lén lút rê chân muốn đi thì bị y cản lại.“Chờ chút.”“Đại, đại gia, ngài còn chuyện gì nữa sao?”Người đàn ông trầm mặc nói: “Vừa rồi là tình huống khẩn cấp, vì bất đắc dĩ nên đã mạo phạm cô…”“Không sao, không sao đâu, tôi không quan tâm, anh cũng đừng để bụng.” Phàn Quỳnh khoát tay ngắt lời y.Người đàn ông nhíu mày, hình như hơi bất mãn: “Sao một cô gái lại không để ý đến sự trong sạch của mình được cơ chứ?”“Ở đây chỉ có độc hai chúng ta, anh không nói, tôi cũng không nói thì ai biết được tôi trong sạch hay dơ bẩn?” Phàn Quỳnh phản bác, ngày xưa cô thật sự quá cứng nhắc nên mới bị nhiều tập tục xấu đối với phụ nữ kiềm chế như vậy.Huống hồ, nếu thật sự muốn nói đến trong sạch thì đời này cô chỉ có thể ở bên cạnh Thẩm Tư Niên, không đến lượt người đàn ông này đến cưới cô.“Đại trượng phu dám làm dám chịu, tôi đã động vào người cô thì nên chịu trách nhiệm với cô.


Nhà cô ở đâu vậy? Ngày khác tôi sẽ tới cửa cầu hôn.”Cầu hôn?Phàn Quỳnh lập tức tưởng tượng hình ảnh người đàn ông trước mặt đến tìm Thẩm Tư Niên muốn cầu hôn...!Quả thực không dám tưởng tượng hết hình ảnh đó!Có khi y sẽ bị Thẩm Tư Niên bắn một phát nổ đầu luôn ấy chứ!“Tôi không biết anh là ai mà anh lại muốn tôi gả cho anh hả? Làm gì có chuyện đó chứ?”Đừng tưởng bở, vì cái mạng nhỏ của anh, anh vẫn nên từ bỏ đi!Phàn Quỳnh thầm nghĩ, cô lương thiện thật đấy! Lần này cô đã cứu người đàn ông này một lần rồi đấy, Phật nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, vậy là hôm nay cô đã xây được mười bốn tòa tháp rồi, quá xuất chúng luôn!“Cũng có lý.” Người đàn ông hơi gật đầu ra vẻ tán đồng, sau đó tự giới thiệu: “Tôi tên Từ Phượng Thành, là thiếu soái quân Hoài Nam, ba phái tôi đến tiếp quản Giang Thành, hôm nay vừa đến đã gặp cô.”Thánh thần thiên địa ơi!Anh ta, anh ta vừa nói cái gì?Từ Phượng Thành?Thiếu soái quân Hoài Nam Từ Phượng Thành?Tiểu thụ Từ Phượng Thành trong nguyên tác?Từ Phượng Thành mà nguyên chủ yêu tha yêu thiết, vì anh ta mà điên cuồng, vì anh ta mà đập đầu vào tường?Vừa nãy còn nói kiểu gì Thẩm Tư Niên cũng lấy mạng anh ta xong mà giờ người sẽ bị lấy mất cái mạng nhỏ lại là cô!Cô mới thật sự là một tên hề!Cô nhớ rằng bạn thân từng phàn nàn quá trình nữ phụ gặp nhân vật chính, hình như là trong một bữa tiệc tối, thụ bị người ta đuổi giết, nữ phụ giải vây thay y đồng thời vừa gặp đã yêu, còn bá vương ngạnh thượng cung với y....Bây giờ Phàn Quỳnh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để giữ cái mạng nhỏ này thôi.Đến tận lúc này mới chú ý đến bộ quân trang trên người Từ Phượng Thành có phải chứng tỏ cô quá ngu không?“Anh là ai thì liên quan gì đến tôi, dù sao tôi không thích, cũng sẽ không gả cho anh.”Phàn Quỳnh đột ngột đẩy Từ Phượng Thành ra, thừa dịp y còn chưa kịp phản ứng, cô lạch bạch chạy đi như một con thỏ con, tốc độ nhanh chóng như thể sau lưng có lệ quỷ muốn lấy mạng không bằng.Từ Phượng Thành muốn đuổi theo nhưng khóe mắt chợt liếc thấy thứ gì đó đang phát sáng dưới đất, nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc hoa tai ngọc trai.Chợt nhớ đến chiếc hoa tai ngọc trai đeo trên lỗ tai cô gái, là cô đánh rơi sao?Vừa thất thần một lát đã không nhìn thấy bóng dáng Phàn Quỳnh đâu nữa.Từ Phượng Thành xoay người nhặt hoa tai dưới đất lên, nắm chặt trong tay, ánh mắt đầy bá đạo.Cho dù có lật tung cả cái Giang Thành này y cũng nhất định phải tìm được cô.Y sẽ không cho cô cơ hội chạy trốn lần thứ hai nữa.Từ Phượng Thành nắm chặt hoa tai ngọc trai, dường như đã nắm được cơ thể cô gái trong lòng bàn tay.Một chàng trai trẻ tuổi mặc quân trang tìm thấy Từ Phượng Thành thì áy náy nói: “Thiếu soái, thuộc hạ đến chậm, xin Thiếu soái trách phạt ạ.”Từ Phượng Thành lắc đầu hỏi: “Xử lý sạch sẽ chưa?”“Vâng, đã xử tử toàn bộ." Phó quan đáp.“Đi thôi.”Hai người vừa rời khỏi vườn hoa thì phó quan đã dắt đến cho y một con ngựa, Từ Phượng Thanh xoay người lên ngựa rồi quay đầu nhìn căn biệt thự nơi mọi người đang ca hát nhảy múa, sau đó khép hai chân kẹp bụng ngựa phóng đi.Chẳng biết do may mắn hay adrenaline bộc phát mà Phàn Quỳnh chạy một lúc thì thấy không có ai đuổi theo sau lưng, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.Phàn Quỳnh thầm niệm chú Hakuna matata mấy lần mới khiến trái tim bình tĩnh lại.Vô tâm cắm liễu, Phàn Quỳnh chạy loạn một lúc lại ngoài ý muốn trở về đại sảnh, cô chỉnh trang lại vạt váy nhăn nhúm phòng ngừa Thẩm Tư Niên nhìn ra sự bất thường.Sau khi xác nhận trên người không có bùn đất hay lá cây, Phàn Quỳnh thu áo choàng rồi quay lại bữa tiệc.Nhìn thấy cô, Thẩm Tư Niên vẫy tay ra hiệu rồi khẽ nói gì đó với mấy người đàn ông mặc vest bên cạnh, nhóm người mỉm cười giải tán.

Phàn Quỳnh bước lại gần, Thẩm Tư Niên mỉm cười hỏi: “Tiểu Hoàng Oanh vừa bay đi đâu vậy? Vừa không để ý một cái đã không thấy tăm hơi, tôi suýt nữa bảo mấy người A Đại đi tìm em rồi đấy.”“Chán quá nên ra vườn hoa đi dạo thôi.”“Lần sau đừng đi lung tung nữa, không tìm thấy em anh sẽ giận đấy.”Phàn Quỳnh nghe vậy thì trợn trắng mắt trong lòng, cô chẳng hiểu tại sao Thẩm Tư Niên cứ thích tạo lập nhân thiết một người thâm tình như vậy, chẳng lẽ đây là thú vui của các ông lớn sao?“Ở đây chán thật đấy, chúng ta có thể về nhà không?” Phàn Quỳnh giật giật tay áo Thẩm Tư Niên, dịu giọng hỏi, hoàn toàn không nhận ra mình đang làm nũng với Thẩm Tư Niên.Thẩm Tư Niên không trả lời, ánh mắt rơi xuống tai trái cô, Phàn Quỳnh hơi mất tự nhiên, trái tim nhảy lên tận cổ họng: “Sao, sao vậy? Trên mặt tôi có thứ gì kỳ lạ sao?”Không phải chứ? Trên mặt không thể nào dính bùn được chứ? Hay là có lá rụng mà cô không để ý?Thẩm Tư Niên đặt ngón cái lên vuốt ve dái tai cô, hắn mỉm cười, khàn giọng nói: “Ừm, chúng ta về nhà thôi.”Nhà? Thẩm Tư Niên dùng đầu lưỡi liếm răng nanh, bật cười trong lòng, nể mặt từ này, hôm nay tạm thời không so đo với Tiểu Hoàng Oanh.Sau khi quay về nhà họ Thẩm, Phàn Quỳnh lập tức thay bộ sườn xám bó chặt dán sát vào người ra.


Cái váy này sắp thít chết cô rồi, váy gì mà chật ninh ních, hại cô chẳng ăn được bao nhiêu đồ ngon.Thím Lý đang nấu bữa khuya cho cô, sau khi cô tắm rửa thoải mái thì có thể ăn cơm rồi!Phàn Quỳnh ngồi trước bàn trang điểm tháo từng món trang sức xuống, lúc sờ đến tai trái mới phát hiện không thấy chiếc hoa tai ngọc trai đâu.Rơi lúc nào vậy?Phàn Quỳnh cẩn thận mà kiểm tra từng ngóc ngách một lượt nhưng không hề phát hiện tung tích của chiếc hoa tai ấy.Chẳng lẽ rơi ở nhà họ Quý rồi?Lòng Phàn Quỳnh rỉ máu, chỉ nhìn qua cũng biết chiếc hoa tai ngọc trai này cực kỳ quý giá, giờ cứ mất đi như vậy thì quá lãng phí!Bây giờ kho bạc nhỏ của cô đã thiếu mất một viên ngọc trai rồi, hầy! Đau lòng quá! Cảm giác cứ như mất cả trăm triệu vậy.“Mì nấu xong rồi, không ăn sẽ nát đấy.” Thẩm Tư Niên tựa vào cửa, ánh mắt đảo qua hộp trang sức trên bàn trang điểm, ra vẻ vô ý hỏi han: “Sao vậy? Đang tìm cái gì à?”“Hình như hoa tai ngọc trai của tôi bị mất rồi, chẳng biết đã rơi ở đâu nữa.” Phàn Quỳnh tủi thân bĩu môi.Thẩm Tư Niên bước lại gần, xoa đầu cô, an ủi: “Không sao, rơi rồi thì thôi, cũng chỉ mười mấy vạn đại dương.”Ầm ầm!Phàn Quỳnh như bị sét đánh, cô khóc không ra nước mắt, mười mấy vạn đại dương đủ cho một gia đình bình thường sống bao nhiêu năm đấy.


Thế mà bây giờ lại rơi mất như vậy, cho dù ném xuống nước còn có tiếng động, bây giờ ngay cả một quả rắm cô cũng chẳng nghe thấy!Bi thương ngược thành dòng sông, cô chỉ có thể bi phẫn tự an ủi mình bằng thức ăn, ăn xong tô mì hải sản, cô bắt đầu nhìn chằm chằm bát mì của Thẩm Tư Niên.“Muốn ăn à?”Cô gật đầu như giã tỏi.“Xin tôi đi.” Thẩm Tư Niên nghiêng đầu, mỉm cười nói.“...”Sở thích biến thái lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!Phàn Quỳnh quay đầu đi, im lặng, kiên quyết không thuận theo ý đồ của Thẩm Tư Niên.“Không thích đùa như vậy chẳng đáng yêu chút nào.” Thẩm Tư Niên chống đầu, đẩy bát mỳ về phía Phàn Quỳnh: “Ăn đi, miễn để người khác nói tôi đường đường là Thẩm Tam gia mà không nuổi nổi một người phụ nữ.”Thím Lý thấy Phàn Quỳnh lại cầm đũa lên bắt đầu ăn thì khuyên nhủ: “Tam gia, ban đêm ăn quá nhiều không tốt cho tiêu hóa đâu.”“Không sao, ngẫu nhiên ăn một hôm thôi, hôm nay tâm trạng của cô ấy không tốt, tôi phải dỗ mới được.” Thẩm Tư Niên mỉm cười nói, ánh mắt dịu dàng mềm mại.Thím Lý thấy vậy cũng nở nụ cười, vui mừng nghĩ: “Tam gia thật yêu thương cô gái này.”Thẩm Tư Niên nhỏ giọng dặn dò chú Lý vài câu gì đó mà Phàn Quỳnh không nghe rõ, cô cũng chẳng quan tâm, bây giờ trong lòng cô chỉ có chiếc hoa tai ngọc trai thôi.Liệu có bị ai nhặt mất không nhỉ? Nếu đến nhà họ Quý tìm thì có thể thấy hay không?Hay là ngày mai cầu xin Thẩm Tư Niên dẫn cô đến nhà họ Quý một chuyến?Ừm...!Nhưng nếu cầu xin hắn, chắc chắn Thẩm Tư Niên sẽ được một tấc muốn tiến thêm một thước, hắn sẽ đắc ý đề ra một đống điều kiện và yêu cầu với cô.Được rồi, cô không muốn nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Thẩm Tư Niên.Nghĩ theo chiều hướng tốt, cô vẫn còn một chiếc mà! Phàn Quỳnh tự an ủi mình.“Tiểu Hoàng Oanh, nói cho em nghe một tin này, chắc chắn nghe xong em sẽ rất vui.” Thẩm Tư Niên nở nụ cười thần bí, khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Phàn Quỳnh.“Chuyện gì?” Phàn Quỳnh nhìn hắn với ánh mắt mong chờ, không phải là...!Thẩm Tư Niên đã tìm được hoa tai của cô rồi chứ?“Tôi đã bảo chú Lý chuyển hết đồ đạc của em sang phòng tôi rồi, từ hôm nay trở đi em sẽ ngủ cùng phòng với tôi.”“!!!”Tâm trạng của cô lại càng kém hơn rồi, làm sao đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận