Thẩm Tư Niên hơi kinh ngạc trước dáng vẻ cầu xin của Phàn Quỳnh.Xem ra mấy hôm nay cô thật sự thấy chán sắp phát điên rồi, lúc trước Tiểu Hoàng Oanh của hắn không dễ dàng khuất phục như vậy đâu.Thú vị thật! Đầu lưỡi Thẩm Tư Niên khẽ lướt qua chiếc răng nanh sắc nhọn, lộ ra một nụ cười đẹp đẽ cuốn hút nhưng đầy nguy hiểm như đoá hoa anh túc.Ánh mắt sắc bén càng lúc càng sâu thăm thẳm, Thẩm Tư Niên đứng dậy, bế bổng Phàn Quỳnh lên theo kiểu công chúa.
Phàn Quỳnh sợ hắn ôm cô không chắc lại ném người xuống đất thế là sợ hãi ôm chặt cổ hắn.“Ha.” Thẩm Tư Niên hơi nghiêng đầu nhìn cô, cười nhạo một tiếng rồi ôm cô vào phòng.Phàn Quỳnh bị đặt lên giường, Thẩm Tư Niên khoanh tay trước ngực, mỉm cười nói: “Muốn cầu xin tôi thì phải bày tỏ thành ý mới được.”Phàn Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: “Làm thế nào mới được gọi là có thành ý?”“Tiểu Hoàng Oanh cảm thấy thế nào?” Thẩm Tư Niên cười như không cười nhìn Phàn Quỳnh: “Em tưởng tôi không nhận ra những món đó là do thím Lý nấu sao?”“Á...!Ha ha ha...!Anh biết rồi à?” Phàn Quỳnh gượng cười, có chút xấu hổ vì bị lộ tẩy.“Nhưng hôm nay tôi dọn cơm đấy, có phải rất thơm không? Cục thịt viên lúc nãy tôi đút cho anh có phải ngon hơn bình thường rất nhiều không?”Giọng nói càng lúc càng yếu ớt, Phàn Quỳnh cảm thấy chột dạ trước ánh nhìn chằm chằm của Thẩm Tư Niên.
Cô nhếch môi, rũ mắt xuống.“Rõ ràng có biện pháp tốt hơn, tại sao cứ muốn vứt sang một bên không dùng?” Thẩm Tư Niên nâng mặt Phàn Quỳnh lên, dụ dỗ: “Trong lòng em hiểu rất rõ nên dùng phương pháp gì để cầu xin nhưng lại cứ phải cố ý lừa tôi.”Phàn Quỳnh cắn chặt môi dưới, không nói gì.Chỉ nghe một tiếng than thở vang lên bên tai, Thẩm Tư Niên thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi luôn luôn mềm lòng với em.”“Muốn tôi dẫn em ra ngoài thì từ giờ phải ngoan ngoãn nghe lời.
Hôn tôi đi.”Phàn Quỳnh ngước mắt lên nhìn Thẩm Tư Niên, do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm ngồi dậy, hai mắt nhắm chặt.
Cô nâng mặt Thẩm Tư Niên lên chạm vào môi hắn một cái, không ngờ lại hôn sai chỗ, đôi môi chạm vào bên khóe miệng hắn.Một lần không thành công, Phàn Quỳnh vừa khơi gợi được lòng dũng cảm mà giờ lại cạn kiệt một nửa.
Đương lúc đang chán nản suy nghĩ có nên từ bỏ hay không thì Thẩm Tư Niên giơ tay đè đầu Phàn Quỳnh xuống rồi cắn lên môi cô.Môi hai người dán chặt vào nhau, Thẩm Tư Niên cạy mở hàm răng của Phàn Quỳnh ra, chủ động đưa đầu lưỡi vào bên trong, ngang ngược càn rỡ, công thành đoạt đất, không buông tha bất kỳ ngõ ngách nào, bá đạo chiếm đất làm vua, cùng cô quấn quýt không rời, hút hết mật hoa trong miệng cô.Phàn Quỳnh bị hôn đến mơ hồ, còn chẳng biết mình bị đè xuống giường lúc nào.“Ưm...!A…” Cô bị ép buộc tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ của Thẩm Tư Niên, bàn tay vô thức siết chặt vải áo trước ngực hắn.Mãi lâu sau Thẩm Tư Niên mới chịu rời khỏi môi cô một chút, sợi dây ướt át màu bạc tạo thành một vòng cung mập mờ.Khuôn mặt Phàn Quỳnh nóng bừng, đôi mắt lấp lánh sũng nước, lông mi không ngừng run rẩy giống như con bướm sắp vỗ cánh bay đi.
Hơi thở của cô gấp gáp dồn dập, bộ ngực đầy đặn được bao bọc bởi lớp vải lụa phập phồng dữ dội.Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đang bị tình dục che mờ của Thẩm Tư Niên.Thẩm Tư Niên cúi người xuống dò xét, hơi thở cực nóng phả lên mặt cô, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô kéo xuống dưới, giọng nói hơi khàn vì động tình của hắn vang lên bên tai cô: “Lấy ra, tôi sẽ đồng ý với em.”.