Này này này, anh khoác lác thật đấy! Lại còn mơ ước nữa! Phàn Quỳnh thầm nghĩ, đúng là miệng của thương nhân toàn lừa gạt.
Nhưng hình như Thẩm Tư Niên rất hưởng thụ, hắn khẽ gật đầu nói: “Nhưng Tiểu Hoàng Oanh của tôi đói rồi, hôm nay tạm thời mua vài bộ may sẵn vậy, hôm nào sẽ để nhóm thiết kế may cho cô ấy mấy bộ vậy.
”“Quả nhiên Tam gia là một thanh niên thời đại mới yêu thương phụ nữ, cô Phàn có thể đi theo ngài quả thực là tổ tiên phù hộ.
”Chủ tiệm lại tâng bốc Thẩm Tư Niên một hồi mới thôi.
… Phàn Quỳnh cạn lời, chẳng qua Thẩm Tư Niên chi vung tiền bậy bạ thôi.
Được rồi, dù gì hắn cũng tiêu tiền của chính hắn mà, hắn thích là được.
“Tôi có việc phải đi một lát, em ngoan ngoãn ở lại đây chờ tôi quay lại, thích bộ nào cứ thoải mái chọn lựa, để bọn A Đại mang về là được.
” Thẩm Tư Niên nhéo mũi Phàn Quỳnh rồi quay lại nói với chủ tiệm: "Lấy hết quần áo tốt nhất ra đây.
"“Vâng vâng vâng!” Chủ tiệm hưng phấn chỉ huy nhóm tiểu nhị mang tất cả những bộ quần áo đắt đỏ cất dưới đáy hòm ra ngoài, miệng ngoác đến tận mang tai.
Phàn Quỳnh sờ mũi, bây giờ cô đã quen dần với mấy hành động táy máy tay chân với cô của Thẩm Tư Niên, dù gì ngoài hành vi chiếm lợi ích từ trên người cô thì hắn chưa từng làm thật với cô.
Sau khi Thẩm Tư Niên rời đi, Phàn Quỳnh buồn chán nghe nghe chủ tiệm ân cần giới thiệu đủ loại sườn xám đa dạng kiểu dáng, chất liệu cho cô, trong lòng chỉ nghĩ đến lát nữa đến Cẩm Hà Lâu sẽ ăn sơn hào hải vị gì.
Sủi cảo hấp thủy tinh, giò heo kho, banh bao gạch cua, tôm say Thiệu Hưng, thịt viên kho tàu, chả cá mè, mới nghĩ đã chảy nước miếng rồi.
Đang ngẩn ngơ, đột nhiên có một cánh tay vươn tới từ sau đầu tóm chặt cổ tay cô.
Phàn Quỳnh giật nảy mình quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc quân trang màu xanh đen đang đứng trước mặt cô, đôi mắt lạnh lẽo bình thường lúc này đong đầy ánh sáng vui mừng: “Quả nhiên là em!”!Từ Phượng Thành?.